“Đáng tiếc… Ngươi đã sắp chết, mà người chết là không cần phải
biết nhiều như vậy” Tiêu Nhiên mắt phượng như tơ, ngữ khí lười biếng nói.
“Muốn giết ta? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đi?” Con ngươi
Tiêu Dật lãnh mị lên nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Ngươi đối với ta mà nói, bất quá chỉ là một con kiến mà
thôi” Tiêu Nhiên lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Dật nói. Tóc đen nhẹ bay, hắn một
thân hồng y đỏ như máu ở trong gió giống như ngọn lửa bốc cháy vậy, tròng mắt
đen nhánh sóng biếc dập dờn bồng bềnh, khoé môi cười yếu ớt, vô cùng ma mị, giống
như nói ra cho dù ngươi phải chịu chết, ngươi cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.
Giờ khắc này, ở trong mắt Tiêu Dật và Lam Linh Phượng, Tiêu Nhiên hắn như người,
như yêu, lại như ma.
“Dật ca ca, hắn… hắn… hắn thật là đáng sợ!” Móng tay Lam
Linh Phượng đâm thật dâu vào cánh tay Tiêu Dật, trước mắt nàng giờ đây giống
như đã xuất hiện hình ảnh tử thần vẫy gọi.
“Rất nhanh ngươi cũng sẽ không sợ, bởi vì người chết là
không có bất kỳ cảm giác gì” Nghe được Lam Linh Phượng nói, một cánh tay Tiêu
Nhiên cũng ôm chặt Lam Ẩn Nhan như cũ, cánh tay còn lại nhẹ nhàng giơ lên. Hồng
quang vung lên, sau đó liền thấy một sợi tơ dài màu đỏ quấn quanh cổ Lam Linh
Phượng.
“A! Cứu ta, Dật ca ca!” Lam Linh Phượng hít thờ không thông
phát ra tiếng kêu cứu, sau đó hai tay nắm lên sợi tơ dài màu đỏ quấn quanh cổ
mình, nhưng mà nàng càng muốn lấy tay ngăn sợi tơ đỏ kia, thì cổ lại càng bị sợi
tơ đỏ ghìm siết chặt hơn.
“Phượng nhi!” Thần sắc Tiêu Dật kinh hãi, hai tay cũng nắm
lên sợi tơ đỏ kia, muốn dùng nội lực đánh gãy sợi tơ đỏ kia. Đáng tiếc hắn vốn
bị Lam Ẩn Nhan dùng chuỷ thủ đâm ngực bị thương, cơ thể đổ máu quá nhiều nên có
chút suy yếu, huống chi đối mặt với địch nhân cường đại như Tiêu Nhiên, cho nên
vô luận hắn thử làm thế nào để đánh gãy sợi tơ đỏ quấn trên cổ Lam Linh Phượng
kia, đều giống nhau là uổng phí khí lực.
“Tiêu Dật, ngươi không cần đau lòng nàng như vậy, chờ ta tra
tấn nàng chỉ còn lại một hơi, sau đó ta sẽ cho ngươi và nàng hưởng thụ đãi ngộ
giống nhau” Tiêu Nhiên khoé môi đỏ thắm hơi hơi gợi lên, lộ ra một chút ý cười
tuỳ tiện câu hồn đoạt phách.
“Phượng nhi!” Con ngươi Tiêu Dật hàm ưu nhìn về phía Lam
Linh Phượng, hay là… hay là chỉ có thể như vậy? Thần sắc Tiêu Dật bỗng nhiên
rùng mình, gió mát thổi quét lên áo lam hắn, thoáng chốc toàn bộ máu trên ngực
hắn vốn chảy xuôi bỗng nhiên đóng băng, cả người cũng giống như bị một tầng ánh
sáng thần thánh bao phủ, tôn quý như vậy, xuất trần như vậy. Sau đó liền thấy hắn
giống như trích tiên mà đứng lên, giờ khắc này mỗi một cây tóc đen của hắn đều
giống như mang theo sinh mệnh khẽ bay trong gió, trên mặt cũng toát ra loại tuyệt
mĩ không giống như trước kia, đó là một loại mĩ làm kẻ khác có xúc động quỳ lễ.
Khi mà Tiêu Dật chuẩn bị xuất chưởng chấn về phía sợi tơ đỏ quấn
trên cổ Lam Linh Phượng, thì hắn lại rõ ràng cảm giác được sợi tơ đỏ bỗng dưng
buông lỏng.
“Khụ khụ khụ…” Mặc dù sợi tơ đỏ vẫn quấn quanh cổ Lam Linh
Phượng như cũ, nhưng sợi tơ đỏ nới lỏng cũng có thể làm cho Lam Linh Phượng tạm
thời hít thở thông một chút, nhất thời Lam Linh Phượng thống khổ ho khan lên.
“Phượng nhi, ngươi không sao chứ?” Tiêu Dật vội vàng giúp
Lam Linh Phượng vuốt sau lưng, nhưng con ngươi cũng là hồ nghi nhìn về phía
Tiêu Nhiên, vì sao hắn bỗng nhiên buông sợi tơ ra, chẳng lẽ hắn biết mình…
“Nương tử? Ngươi vừa mới nói cái gì? Vi phu nghe không rõ,
ngươi lặp lại lần nữa” Tiêu Nhiên cúi mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, hoá ra hắn
bỗng nhiên buông sợi tơ ra, là vì hắn bỗng nhiên nghe được Lam Ẩn Nhan nằm
trong lòng nói mê một câu.
“Người tốt đối đãi ta thật lòng thật dạ, là ta sẽ bảo vệ,
Tây Thành ngươi yên tâm, tiểu thư nhất định sẽ cứu ngươi” Lam Ẩn Nhan đang hôn
mê nói nhỏ.
“Nương tử ngoan, không cần lo lắng nga! Phu quân sẽ giúp
ngươi cứu nàng” Tiêu Nhiên cúi người xuống, sau đó đem môi khẽ dán ở bên tai
Lam Ẩn Nhan ôn nhu nói.
“Miêu Miêu… Miêu Miêu là Tiểu Tứ Tứ tặng cho ta, ta sẽ không
cho phép bất luận kẻ nào thương tổn nó, nếu ai muốn thương tổn nó, ta sẽ không
tiếc bất kỳ giá nào đi giết ai đó!” Câu nói nhỏ này của Lam Ẩn Nhan nhất thời
làm cho tâm Tiêu Nhiên tràn đầy rung động.
“Ngươi này… Tiểu ngu ngốc, tiểu đầu đất” Tiêu Nhiên trìu mến
nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi yên tâm, ngươi đưa cho tỷ tỷ gì đó, nhất
định tỷ tỷ sẽ dùng tính mạng đi bảo vệ” Lam Ẩn Nhan nói xong, nắm chặt nắm tay,
ngay cả ở trong hôn mê, nhưng biểu tình bảo vệ Miêu Miêu trên mặt nàng cũng là
kiên định như vậy.
“Nhan nhi, ngươi…” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói sẽ dùng sinh mệnh
đi bảo vệ thứ mà hắn đưa cho, thanh âm của Tiêu Nhiên run rẩy, cánh tay cũng
đem Lam Ẩn Nhan ôm càng chặt. Mà trong mắt phượng quyến rũ của hắn cũng tràn đầy
gợn sóng lăn tăn, khuôn mặt xinh đẹp của hắn vốn dĩ cướp đoạt ánh mắt người
khác, lúc này lại không bằng nước mắt trong suốt trong mắt tới rực rỡ chói mắt.
“Nương tử, từ nay về sau ngươi chính là mạng của ta, ta sẽ
dùng toàn bộ linh hồn đi yêu ngươi” Nước mắt Tiêu Nhiên lặng yên chảy xuống, nước
mắt theo khuôn mặt xinh đẹp của hắn, nhẹ nhàng rơi xuống ở trên mí mắt nhắm chặt
của Lam Ẩn Nhan. Nhan nhi, ta không phủ nhận, lúc trước ta yêu ngươi một nửa là
xuất phát từ chân tâm, một nửa còn lại là đến từ lời tiên đoán kia. Nhưng mà từ
giờ trở đi, ta muốn nói cho ngươi, ta yêu ngươi, từ trong chỗ sâu linh hồn đi
yêu ngươi, ta yêu ngươi cùng với lời tiên đoán kia không quan hệ. Từ giờ trở đi
mạng của ta chính là của ngươi, nếu có một ngày người mà ngươi yêu không phải
là ta, nếu có một ngày ngươi muốn lấy mạng của ta, như vậy… Như vậy ngươi liền
lấy đi! Ta không oán không hối hận!
“Lam Linh Phượng, ngươi lại dám dùng Miêu Miêu cùng Tây
Thành đến uy hiếp ta, ta không tha cho ngươi. Tiêu Dật, ngươi muốn giúp cái nữ
nhân tâm địa rắn rết kia phải không? Ta đây ngay cả ngươi cũng cùng ngược” Thân
thể Lam Ẩn Nhan muốn ngồi dậy, giống như muốn liều mạng từ trong hôn mê tỉnh lại.
“Nương tử, ngoan, đừng giãy dụa. Bây giờ ngươi cần nghỉ ngơi
cho khoẻ! Ngươi muốn tự mình ngược Lam Linh Phượng cùng Tiêu Dật phải không? Hảo,
vi phu liền giữ lại bọn họ cho ngươi chậm rãi đi ngược” Tiêu Nhiên ôn nhu hôn
cái trán Lam Ẩn Nhan, sau đó chăm chú nhìn về phía Tiêu Dật cùng Lam Linh Phượng.
“Hôm nay Bản Môn chủ tạm thời bỏ qua cho các ngươi, bởi vì…
Ta muốn giữ lại các ngươi để cho Nhan nhi đi ngược, cho đến khi nàng ngược cao
hứng mới thôi” Hồng y của Tiêu Nhiên khẽ bay ở trong gió, khoé miệng hiện ra
tia cười mỉm điên đảo chúng sinh, tóc đen cũng quấn thành vạn loại hơi thở u
nhã đẹp đẽ, chính là yên ổn kia không có một tia tình cảm gì, lại làm cho người
ta cảm thấy tâm thần phát lạnh thấu xươg
“Môn chủ Tu La môn, ngươi tốt nhất đừng để cho hai tay mình
nhiễm chút huyết tinh, nếu không ngươi chắc chắc sẽ trả giá đại giới” Con ngươi
đen như mực của Tiêu Dật chống lại con ngươi diễm sắc kia của Tiêu Nhiên, trong
phút chốc giữa không trung tia lửa văng khắp nơi.
“Ha ha…” Tiêu Nhiên đáp lại bằng chút cười khẽ khinh bỉ, sau
đó như tia chớp thu về sợi tơ quấn quanh cổ Lam Linh Phượng.
“Nhan nhi, chúng ta đi!” Sau đó Tiêu Nhiên cúi mắt ôn nhu cười
nói với Lam Linh Phượng, ôm Lam Ẩn Nhan bay về phía giữa không trung.
“Muốn đi có thể, để Nhan nhi lại” Thân mình Tiêu Dật cứng đờ,
nghẹn ngào kêu lên.
Phút chốc cánh hoa Bỉ Ngạn đầy trời giống như tụ tập thành một
quả cầu lửa nhanh như tia chớp bắn về phía Tiêu Dật cùng Lam Linh Phượng, hai
tay Tiêu Dật xuất chưởng, đánh về phía cánh hoa Bỉ Ngạn.
“Phanh!” Một tiếng vang lên, cánh hoa Bỉ Ngạn lả tả rải rác,
nhanh chóng xoay tròn vài vòng, sau đó bay xuống trên mặt đất.
“Phốc!” Một chút gió nhẹ phất đến,Tiêu Dật nhịn không được
há miệng phun một ngụm máu đỏ tươi, máu tươi nhiễm đỏ vài ngọn tóc đen phất
phơi ở bên khoé miệng hắn, cũng nhiễm đỏ vạt áo trước ngực hắn, máu nhanh chóng
tản ra, giống như một đoá hoa lạnh lẽo tươi đẹp khắc ở trên người hắn.
“A!” Lam Linh Phượng ở bên cạnh kêu lên sắc bén thê thảm,
sau đó hai tay run run che mặt mình, chỉ thấy hai bên khuôn mặt trắng nõn của
nàng bị cánh hoa Bỉ Ngạn vạch ra vô số vết máu thật sâu.
“Cánh hoa Bỉ Ngạn rơi, Diêm Vương nhất định lấy mạng. Nếu tối
nay chưa lấy mạng, các ngươi cũng không nên rơi” Xa xa truyền đến một chút
thanh âm mềm mại đáng yêu, sau đó liền thấy một chút dòng khí cường đại quét về
phía Cánh hoa Bỉ Ngạn rơi đầy trên đất, thời gian trong nháy mắt, tất cả đoá
hoa đều biến mất không thấy, mà bao tải chứa Miêu Miêu cùng Lam Tây Thành bên cạnh
xe ngựa cũng biến mất không thấy.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhất thời Tiêu Dật cũng hít vài
khẩu lãnh khí, sau đó mí mắt cũng buông xuống. Xem ra… Nếu không diệt trừ Tu La
môn, Thánh Long vương hướng nhất định sẽ…
“A! Dật ca ca, mặt Phượng nhi, mặt Phượng nhi đau quá a! Phượng
nhi có phải bị huỷ dung hay không?” Lam Linh Phượng mặt mũi là máu thêm thảm
kêu lên.
“Phượng nhi, không có việc gì, có Quỷ y ở đây! Hắn nhất định
có thể chữa khỏi thương trên mặt ngươi” Tiêu Dật thu lại tâm tư tán loạn, sau
đó đỡ Lam Linh Phượng từ trên đất đứng lên.
“Dật ca ca, ngươi nhất định phải cứu Phượng nhi a! Nếu Phượng
nhi bị huỷ dung, không bằng để cho Phượng nhi đi tìm chết a!” Lam Linh Phượng
thương tâm muốn chết khóc lên.
“Yên tâm, nhất định Quỷ Y sẽ có biện pháp chữa khỏi cho
ngươi, tin tưởng Dật ca ca” Tiêu Dật nói xong, liền chuẩn bị mang theo Lam Linh
Phượng rời đi.
“Dật, đầu tiên ta nên cảm ơn ngươi khẳng định y thuật của ta
như thế, nhưng mà ngươi thân là bạn thâm
giao chí cốt của ta, nên rõ ràng quy cũ cứu người của ta, sao có thể tự tiên
thay ta làm chủ chứ?” Một chút thanh âm trong trẻo truyền đến, sau đó một nam tử
mặc đồ tím xuất hiện ở trước mặt Tiêu Dật.
Chỉ thấy sợi tóc hắn đen sẫm tuỳ ý rối tung, làn da trắng
nõn phụ trợ đôi môi màu hồng nhàn nhạt, ưu mĩ giống như không nói ra được. Con
ngươi trong sáng trong suốt mỉm cười giống như ánh mặt trời. Toàn bộ ngũ quan
tinh xảo đến không thể soi mói. Chính là khuôn mặt rõ ràng hé ra suất khí như
ánh mặt trời, lại mơ hồ lộ ra tia hờ hững lạnh như băng làm người ta không thể
đi suy xét, rõ ràng là một đôi con ngươi tràn ngập ý cười, nhưng tươi cười kia
lại giống như rất xa xôi, làm cho người ta không thể nắm giữ.
Hắn là Quỷ Y Tư Đồ Phong, nghe nói mặc dù y thuật hắn hơn
người, chỉ cần hắn chịu ra tay, cho dù người bệnh còn sót lại một hơi, nhất định
tính mạng cũng có thể không sao hết, nhưng người này cũng là chính cũng là tà,
mặc dù có y thuật làm người khác sống lại hoa đà tái thế, nhưng tính tình lại cực
kỳ cổ quái, trong chốn giang hồ người đang cầm nghìn vàng vạn bạc cầu hắn cứu mạng,
nhưng hắn lại hoàn toàn không nhìn, bởi vì hắn cứu người luôn luôn bằng sở
thích, hơn nữa một tháng chỉ cứu một người. Bởi vậy hắn mới được danh hiệu Quỷ
Y.
“Phong? Sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?” Tiêu Dật liếc mắt
nhìn Tư Đồ Phong nói.
“Thấy trễ như thế ngươi còn chưa về, sợ ngươi chết oan chết
uổng, cho nên ta liền đi ra ngoài tìm. Ai kêu ta chỉ có một mình ngươi là bằng
hữu chứ? Nếu ngươi chết, ta đây tuổi già chẳng phải chỉ là có thể cùng tịch mịch
làm bạn sao?” Con ngươi Tư Đồ Phong không dấu vết quét nhìn Lam Linh Phượng bên
cạnh Tiêu Dật, sau đó khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên nói.
“Đừng náo loạn, ngươi tới vừa lúc, mau chóng giúp ta nhìn vết
thương trên mặt Linh Phượng một chút” Tiêu Dật tức giận liếc nhìn Tư Đồ Phong.
“Này, đừng tưởng rằng ngươi là bằng hữu của ta, ta phải nghe
lời ngươi nga! Ta cứu người luôn luôn bằng sở thích, hơn nữa một tháng chỉ cứu
một người. Tháng này ta đã cứu một người, hơn nữa bây giờ ta cũng không muốn cứu
người. Cho dù lần này đến nhà ngươi làm khách, tiện thể đáp ứng giúp ngươi cứu
người kia, đó cũng là bởi vì ta chơi cờ thua bởi ngươi, cho nên ta chỉ có thể
chịu thua, nhưng khó đánh vỡ được quy tắc một tháng chỉ cứu một người của ta”
Tư Đồ Phong nhún vai nói, lúc trước Tiêu Dật đi Quỷ cốc tìm hắn, khiến cho hắn
đến Tam vương phủ điều tra giúp trong cơ thể Lam Ẩn Nhan rốt cuộc là trúng độc
gì, điều này không khỏi làm hắn hiếu kỳ, Tiêu Dật luôn luôn không cầu người
khác, nhưng mà lại vì một nữ nhân hắn lại mở miệng tôn quý. Không sai, hắn cứu
người hoàn toàn bằng sở thích, hơn nữa một tháng chỉ cứu một người. Nhưng mà
Tiêu Dật là bằng hữu duy nhất của hắn, cho nên nếu là bằng hữu này mở miệng, hắn
khẳng định là nguyện ý phá hỏng quy tắc cứu người mà mình đã định ra. Bất quá
lúc ấy hắn vì đùa Tiêu Dật, vì thế nói với Tiêu Dật, chính là bằng hữu cũng
không thương lượng, trừ phi Tiêu Dật cùng hắn đánh một ván cờ, nếu Tiêu Dật
đánh cờ thắng hắn, hắn liền nguyện ý chịu thua đi tới cửa giúp Lam Ẩn Nhan trị
liệu, kết quả hắn thua tơi bời tan tác, sau đó hắn đem theo một tâm buồn bực đi
tới Tam vương phủ làm khách. Bây giờ Tiêu Dật vừa muốn hắn cứu người, hắn mở miệng
khẳng định mình sẽ cứu, nhưng mà hắn đứng trước
chí khí của Tiêu Dật, sẽ ra tay phát tiết một chút oán khí thua cờ lúc
trước.
“Ngươi còn đùa? Mau chóng cứu người cho ta!” Tiêu Dật trừng
mắt nhìn Tư Đồ Phong nói.
“Thật là, cầu người hỗ trợ còn hung dữ như vậy, ta thật sự
là giao hữu không cẩn thận” Tư Đồ Phong bĩu môi nói, sau đó con ngươi lại quét
về phía Lam Linh Phượng bên cạnh Tiêu Dật, nàng chính là nữ nhân trong miệng
Tiêu Dật từng yêu đến chết đi sống lại sao? Vì sao hắn cảm giác nữ nhân này
không phải là hảo điểu gì? Hắn giống như có chút chán ghét nữ nhân này… Hắn thật
sự không muốn cứu nàng!
“Đây là thuốc bột, ngươi bôi lên mặt nàng trước đi! Một hồi
đi về trong phủ ngươi, ta nói cho ngươi phương pháp trị liệu mặt nàng như thế
nào, chính ngươi đi cứu đi!” Tư Đồ Phong lấy cái bình dược ra đưa cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật còn lại là con ngươi hồ nghi liếc nhìn Tư Đồ Phong,
người này giống như đối với Linh Phượng rất bất mãn? Quái tính tình lại nổi lên
sao?
Sau đó Tiêu Dật chậm rãi buôn Lam Linh Phượng xuống, đưa tay
nhận lấy bình dược trong tay Tư Đồ Phong, khi tay hắn cùng tay Tư Đồ Phong đụng
chạm trong nháy mắt. Sắc mặt Tư Đồ Phong biến đổi, sau đó đè xuống mạch đập của
Tiêu Dật
“Người… Người nào võ công cao như thế? Lại khiến ngươi thiếu
chút nữa sử dụng ra…” Tư Đồ Phong hí mắt nhìn về phía Tiêu Dật, lúc trước hắn
liền phát hiện Tiêu Dật bị nội thương, hắn vốn đang tò mò rốt cuộc người nào có
võ công cao như vậy, thế nhưng có thể làm cho Tiêu Dật bị nội thương. Bất quá
chút nội thương ấy còn không khiến Tiêu Dật đến mức chết, cho nên hắn quyết định
để cho hắn đau một chút, sau đó lại trị liệu cho hắn a, ai bảo hắn khiến cho
mình thua cờ thua đến thê thảm như vậy, nếu mình không báo thù lại một chút,
thì chính là thực sự xin lỗi lòng tự trọng của mình. Nhưng mà khi hắn phát hiện
Tiêu Dật lại thiếu chút nữa sử dụng cái võ công kia, không kìm được chấn kinh
hoàn toàn rồi.
“Không phải ngươi đến sớm một bước là có thể vừa vặn thấy được”
Tiêu Dật liếc nhìn Tư Đồ Phong nói.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Tư Đồ Phong trầm trọng
lên.
“Môn chủ Tu La môn” Tiêu Dật đáp rõ ràng đơn giản.
“Cánh hoa Bỉ Ngạn rơi, Diêm Vương đến lấy mạng của Môn chủ
Tu La môn?” Sắc mặt Tư Đồ Phong cũng kinh hãi.
“Ân!” Tiêu Dật gật gật đầu.
“Trong thiên hạ lại có thể có người có võ công cao khiến
ngươi thiếu chút nữa sử dụng ra… Đây quả thực là khó có thể tin” Tư Đồ Phong
nói nhỏ. Bằng võ công của Tiêu Dật, cho dù là gặp được vô số tuyệt đỉnh cao thủ
vây quét, thì ít nhất chỉ là chịu một chút nội thương, mà nếu có thể khiến cho
Tiêu Dật sử dụng ra cái võ công kia, liền chứng minh Tiêu Dật đã hoàn toàn đi đến
đường cùng rồi.
“Trước tiên mau chóng hồi phủ! Phong, ngươi tới lái xe, ta
phải bôi thuốc bột lên cho Linh Phượng” Tiêu Dật nở nụ cười nhạt, sau đó chậm
rãi mở miệng nói.
“Ta đây thật sự là thân thể thiếu gia nhưng mệnh nô tài. Được
rồi, các ngươi lên xe ngựa đi!” Tư Đồ Phong khó chịu liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó
bĩu môi nói.
Đợi sau khi Tiêu Dật cùng Lam Linh Phượng tiến lên xe ngựa,
Tư Đồ Phong nhìn cung nữ Xuân Lan bên cạnh xe ngựa, trắng mắt nhìn về phía Tiêu
Dật bên trong xe ngựa nói: “Nữ nhân té xỉu này là ai a? Muốn dẫn nàng đi cùng,
hay là ném nàng ở đây uy sói a?”
“Nàng là cung nữ Xuân Lan bên người ta” Lam Linh Phượng nhìn
Tư Đồ Phong nói, nhưng mà lòng của nàng đã có một chút run khẽ, vì ánh mắt lúc
trước của Quỷ Y nhìn nàng, làm cho lòng nàng có chút kinh hoàng.
Tư Đồ Phong lại liếc nhìn Lam Linh Phượng, sau đó mặt không
chút thay đổi đem thân thể Xuân Lan xách một cái, sau đó bùm một cái ném vào
bên trong xe ngựa.
Tiêu Dật khoé miệng run rẩy liếc nhìn Tư Đồ Phong, buông rèm
xuống, sau đó bôi thuốc bột lên trên mặt cho Lam Linh Phượng.
“Dật ca ca, cám ơn ngươi! Nếu hôm nay không có ngươi, Phượng
nhi sẽ chết ở chỗ này!” Lam Linh Phượng nói xong, sau đó hai tay ôm lấy thắt
lưng Tiêu Dật.
“Ngươi ngồi yên, nếu không ta không thể bôi thuốc lên cho
ngươi!” Thân thể Tiêu Dật không dấu vết tránh được Lam Linh Phượng, sau đó ngữ
khí thản nhiên nói.
“Dật ca ca, ngươi giống
như rất tức giận với Phượng nhi? Thật sự là Phượng nhi chỉ muốn hù doạ muội muội
một chút, thật sự Phượng nhi không muốn giết muội muội” Lam Linh Phượng thấy
Tiêu Dật tránh mình ôm, thân thể đầu tiên là ngẩn ra, sau đó con ngươi điềm đạm
đáng yêu nhìn về phía Tiêu Dật.
“Ngươi còn nói dối?” Vừa nghe đến Lam Linh Phượng nhắc tới
chuyện giết Lam Ẩn Nhan, trong lòng Tiêu Dật không khỏi dấy lên một đoàn lửa, hắn
nhịn không được rống lên.
“Dật ca ca, ngươi… Ngươi thế nhưng phát hoả với ta? Trước
kia ngươi chưa từng bao giờ nổi giận với ta” Nước mắt Lam Linh Phượng lại đảo
quanh hốc mắt.
“Bởi vì trước kia ngươi là một nữ tử đơn thuần thiện lương,
ngươi căn bản cũng không nói dối. Nhưng bây giờ ngươi thay đổi hoàn toàn, miệng
thay đổi đầy lời nói dối, làm cho ta thiếu chút nữa cũng không nhận ra” Tiêu Dật
con ngươi phức tạp nhìn về phía Lam Linh Phượng.
“Ta không lừa ngươi, thật sự ta không lừa ngươi!” Lam Linh
Phượng lôi kéo ống tay áo Tiêu Dật nói.
“Ha ha, phải không?” Tiêu Dật cười lạnh, sau đó chậm rãi mở
miệng nói “Ngươi nói nguyên nhân ngươi gả cho Tiêu Trác, là gì Tiêu Trác lấy
tính mạng của ta đến uy hiếp ngươi, nếu ngươi không gả cho hắn, hắn sẽ giết ta?
Ngươi thực sự cho là ta sẽ tin sao? Tuy rằng Tiêu Trác vẫn vụng trộm theo dõi
hành động của ta, nhưng hắn căn bản không dám đối diện cùng ta bức xé mặt, hơn
nữa hắn cũng luôn một mực duy trì hình tượng minh quân của hắn, cho nên làm sao
hắn có thể nói với ngươi như vậy”
“Ta…” Thân thể Lam Linh Phượng cứng đờ.
“Ngươi nói ngươi không muốn giết Lam Ẩn Nhan? Ta đối với
tính tình Lam Ẩn Nhan rất rõ ràng, mặc dù tính tình nàng rất hoả bạo, nhưng nếu
không phải ngươi chọc giận nàng đến cùng, nàng tuyệt đối sẽ không điên cuồng muốn
đưa ngươi vào chỗ chết như vậy. Cho nên nguyên nhân chỉ có một, chính là ngươi
muốn giết nàng trước, cho nên nàng mới có thể khiến ngươi trả giá lớn như vậy”
Ánh mắt Tiêu Dật như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía Lam Linh Phượng.
“Không phải như thế, Dật ca ca, thực sự không phải như thế”
Lam Linh Phượng hoảng sợ lắc lắc đầu nói.
“Còn có, vì sao ngươi lại lựa chọn giết nàng ở trong rừng
cây này chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết rừng cây này đối với ta mà nói có ý
nghĩa rất sâu nặng và to lớn sao? Vì sao ngươi phải phá huỷ phần hồi ức tốt đẹp
nhất của ta với ngươi ở trong rừng cây này chứ?” Con ngươi Tiêu Dật nổi lên một
tia đau nhức.
“Dật ca ca, ta… chúng ta ở trong rừng cây này có hồi… hồi ức
tốt đẹp sao? Phượng nhi là lần đầu tiên đến… đến rừng cây này a? Trước kia
ngươi không mang… mang Phượng nhi tới… rừng cây này a?” Lam Linh Phượng khó hiểu
nhìn về phía Tiêu Dật.
“Ngươi nói cái gì?” Phút chốc Tiêu Dật từ bên trong xe ngựa
đứng lên, con ngươi vạn phần khiếp sợ nhìn về phía Lam Linh Phượng.