“Là hắn?” Ánh mắt câu hồn, khoé miệng Lam Ẩn Nhan cười lạnh
như băng dấu ở dưới cái khăn che mặt, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Phong Y
trang chủ thiên hạ đệ nhất trang.
Bất quá khi nàng đi ngang qua người Tiêu Dật thì hơi dừng lại
một chút, chỉ thấy trong con ngươi của nàng lộ vẻ khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Dật,
sau đó lại lắc đầu khẽ thở dài, đi qua bên người Tiêu Dật.
Tiêu Dật tiếp thu được ánh mắt khinh bỉ của Lam Ẩn Nhan,
thân thể Tiêu Dật cứng đờ, sau đó sắc mặt thay đổi. Hắn biết ý tứ trong ánh mắt
kia của Lam Ẩn Nhan, nàng là không tiếng động cười nhạo hắn: Người ta Lam Linh Phượng
đều vô tình đem ngươi vứt bỏ, ngươi còn giúp nàng nói chuyện. Ngươi thật đúng
là cái mầm mống đa tình, đa tình làm Lam Ẩn Nhan ta cảm thấy đáng thương lại
đáng buồn.
“Hi! Phong Y?” Lam Ẩn Nhan đi tới trước mặt Phong Y, nghiêng
đầu bắt đầu đánh giá Phong Y. Hé ra khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp tựa như trở lại
nguyên trạng tinh thần, một loại khí chất thoát tục giống như uống một chén
băng đàm ngọc trong ngày hè nóng bức. Hắn thật sự là người đeo mặt nạ hạ độc
mình sao? Lam Ẩn Nhan lại có chút hoài nghi.
“Không thể tưởng tượng được Vương phi có tài múa cùng tài vẽ
xuất thần nhập hoá như thế” Thanh âm Phong Y dễ nghe như gió xuân lay động lòng
người, mà trong con ngươi hắn cũng cất dấu chút thưởng thức.
“Phong Y, sao bỗng nhiên cùng ta xa lạ như thế chứ? Trước
kia không phải ngươi đều kêu ta là Nhan Nhan sao? Hay là Phong Y không muốn làm
cho ngoại nhân biết quan hệ của chúng ta?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan tươi sáng cười
nói.
“Lời này của Tam vương phi là ý gì? Tại hạ giống như cùng
Tam vương phi cũng không nhận thức đi? Tại hạ cũng chỉ vừa mới thấy phong thái
của Tam vương phi” Thân mình Phong Y hơi hơi cứng đờ, ngữ khí lại vẫn thập phần
hài hoà như cũ.
“Phong Y, sao ngươi có thể làm bộ không biết ta chứ?” Con
ngươi Lam Ẩn Nhan ưu thương nhìn về phía Phong Y.
“Tam vương phi chỉ sợ nhận sai người đi? Tại hạ thật không
biết Tam vương phi” Thân mình Phong Y càng cứng ngắc.
“Phong Y, nếu ngươi lại làm bộ không biết ta, ta nhưng rất
thương tâm nha!” Lam Ẩn Nhan nói xong, nhưng lại kéo tay trái Phong Y, sau đó
nhẹ nhàng vuốt ve lên. Một màn này, nhất thời hút tới ánh mắt kinh ngạc của mọi
người, cũng là cho tiếng hít hơi bốn phía nối thành một mảnh. Trời ạ, Tam vương
phi này đang làm cái gì? Đùa giỡn Phong trang chủ sao? Tính tình Phong Trang chủ
thoạt nhìn thì ôn hoà, nhưng kỳ thật hắn không phải là người dễ nói chuyện, bởi
vì mỗi lần hắn tiến cung, ngoại trừ nói chuyện cùng Hoàng đế, đối với bất luận
kẻ nào thì đều bảo trì thái độ không nhìn. Chẳng sợ chính là đụng tới Hoàng hậu,
hắn cũng không cho thể diện. Bất quá mọi người đối với thái độ của hắn cũng
không dám có bất kỳ chỉ trích nào, bởi vì hắn là bạn tri kỷ sinh tử cùng Hoàng
đế.
“Tam vương phi, khẳng định là ngài nhận sai người” Con ngươi
Phong Y nhất thời lạnh lùng, sau đó nhanh chóng đưa tay kéo, thân mình cũng
không được tự nhiên lui ra sau hai bước.
“Ngươi còn giả bộ, giả bộ cũng không có gì vui nga!” Ý cười
nhộn nhạo trong con ngươi Lam Ẩn Nhan, sau đó thế nhưng nàng thân thiết khoác
lên cánh tay Phong Y. Nàng lo lắng Tiêu Trác cố ý tìm người đến giả mạo thành
Tiểu Bạch người đeo mặt nạ, cho nên nàng đặc biệt nghiệm chứng. Hiện tại nàng
xác định, Tiêu Trác không lừa mình, Phong Y này chính là Tiểu Bạch người đeo mặt
nạ đã hạ độc mình lúc trước. Bất quá có điểm nàng không rõ ràng, nếu Phong Y
cùng Tiêu Trác là một phe, vì sao hắn lại đem bí mật Phong Y chính là Tiểu Bạch
người đeo mặt nạ nói cho mình chứ?
“Tam vương phi, trước mặt mọi người bảo trì tư thế như thế
cùng một nam tử xa lạ, ngươi sẽ không sợ làm tổn hại đến danh tiết của mình
sao?” Sắc mặt Phong Y có chút khó coi lên, cánh tay cũng bắt đầu từ chối, nhưng
hắn càng giãy dụa lợi hại, Lam Ẩn Nhan lại càng ra sức khoác lên cánh tay hắn.
“Ngươi cũng không phải nam tử xa lạ a? Ngươi là người rất trọng
yếu, rất trọng yếu đối với sinh mệnh của ta a” Con ngươi Lam Ẩn Nhan uỷ khuất
nhìn Phong Y.
“Ngươi…” Phong Y có loại cảm giác phát điên
“Tiểu Bạch Bạch, ngươi còn nhớ rõ ta lấy cái ngoại hiệu này
cho ngươi sao?” Lam Ẩn Nhan đem môi thiếp đến bên tai Phong Y, nhẹ nhàng nói.
“Tạ hạ chưa từng bao giờ có ngoại hiệu gì, tại hạ cũng thật
sự không biết Tam vương phi, thỉnh Tam vương phi tự trọng” Phong Y lập tức đem
mặt ngoảnh sang một bên, nhưng tâm hắn cũng đột nhiên chấn động. Nàng biết mình
là người đeo mặt nạ hạ độc nàng? Nàng làm sao mà biết đến? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ
đêm đó thời điểm hạ độc nàng, mình lại lộ ra dấu vết gì? Hay là… Hay là đêm đó
khi ép nàng ăn thuốc độc, bị nàng phát hiện trên tay trái mình có khắc một hình
xăm hoa lê, khó trách vừa rồi nàng lại vuốt ve tay trái mình, thì ra nàng là
xác nhận thân phận mình.
“Ngươi còn đùa? Chẳng lẽ ngươi quên lúc trước mình nói gì
sao? Không phải đã nói là, cho dù ta gả cho Tiêu Dật, ngươi vẫn như cũ sẽ yêu
ta cả đời sao? Không phải ngươi còn nói qua, cách ba ngày ngươi sẽ lén lút đến
gặp ta một lần sao? Nhưng hôm nay ta đều đợi không chỉ ba ngày, sao ngươi không
trước sau cũng chưa đến Tam vương phủ tìm ta chứ? Chẳng lẽ ngươi quên lời hứa hẹn
với ta? Chẳng lẽ ngươi đã không còn yêu ta sao?” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan yếu ớt,
ngược lại ôm thân mình Phong Y càng chặt. Hơn nữa nàng không chút nào để ý trên
mặt Phong Y ẩn nhẫn tức giận, một bàn tay vẫn kéo Phong Y như cũ, một bàn tay
khác nhưng lại nâng lên, sau đó dùng ngón tay mềm mại xoa nhẹ lên mặt Phong Y,
con ngươi lại nhu tình mê ly nhìn về phía Phong Y. Con ngươi trong suốt, cánh
mũi thanh tú, đường cong môi đỏ mọng nhu hoà mà duyên dáng. Dung mạo này của hắn
có thể liều mạng cùng Tiểu Tứ Tứ, tuy rằng hắn không xinh đẹp quyến rũ như Tiểu
Tứ Tứ, cũng không có phong tình vạn chủng như Tiểu Tứ Tứ. Nhưng trên người hắn
có trong lành dễ chịu. Nếu nói Tiểu Tứ Tứ là ma quỷ câu hồn dễ dàng làm cho người
ta luân hãm rơi vào, thì hắn là một thiên sứ thuần khiết làm cho người ta không
đành lòng làm bẩn.
Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, thấy Lam Ẩn Nhan cử động vuốt ve
khuôn mặt mình, sắc mặt Phong Y tái nhợt, con ngươi trong suốt hiện lên tia một
bất an. Nữ nhân chết tiệt này rốt cuộc đang đùa cái gì a?
Mà mọi người nhìn thấy một màn trước mắt, tất cả đều có một
loại xúc động muốn té xỉu, đây là xảy ra chuyện gì? Phong Y yêu Lam Ẩn Nhan
này? Hay là Lam Ẩn Nhan này vẫn là một cái háo sắc, nhìn thấy mĩ nam cũng chẳng
thấy thẹn mà dính lên a? Nhưng nếu là Lam Ẩn Nhan nói bậy, y theo tính tình của
Phong Y, đã sớm hung hăng đẩy nàng ra a, nhưng mà hắn chính là hơi hơi trốn
tránh, cũng không tức giận với nàng a?
“Ngươi đừng nói hươu nói vượn. Ta nói yêu ngươi khi nào? Khi
nào thì nói qua 3 ngày sau sẽ lén lút tới nhìn ngươi?” Trên mặt Phong Y bởi vì
tức giận mà nổi lên chút ửng đỏ, điều này thế nhưng làm cho hắn sinh ra một
chút vẻ đẹp kiều mị.
“Chán ghét! Kỳ thật người ta biết ngươi vì sao không chịu thừa
nhận, ngươi là sợ làm tổn hại trong sạch của người ta, cho nên mới không chịu
thừa nhận! Kỳ thật không quan hệ, người ta căn bản cũng không quan tâm đến lời
đồn đãi, ngươi cứ lớn mật yên tâm thừa nhận đi!” Lam Ẩn Nhan dùng đầu ngón tay
nhẹ nhàng điểm điểm môi Phong Y, sau đó nũng nịu nói.
“Đủ nga! Ngươi đừng náo loạn! Nếu không ta sẽ không khách
khí!” Phong Y cắn chặt răng nói, kỳ thật hắn rất muốn dùng nội lực đánh văng
nàng ra, nhưng mà không biết vì sao? Vừa nghĩ tới vừa rồi, bộ dáng nàng chuyển
vòng với đàn bướm, hắn nhưng lại không đành lòng chấn thương nàng.
“Còn nhớ rõ tình hình lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?
Ngươi muốn bóc cái khăn che mặt của ta, nhìn toàn bộ dung mạo của ta. Ta nói nếu
ngươi muốn nhìn khuôn mặt của ta, sẽ lấy ta làm vợ. Kết quả là ngươi một hơi
đáp ứng. Nhưng là không nghĩ tới một đạo thánh chỉ, cho người ta có người yêu
cũng không thể trở thành thân thuộc! Ta biết ngươi oán ta, ngươi hận ta. Nhưng
ta cũng thật bất đắc dĩ a, hoàng mệnh khó vi phạm a! Cho dù trong lòng ngươi có
oán có hận, cũng không nên làm bộ không biết ta a?” Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên cúi
đầu, ngữ khí yếu ớt nói.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi nữ nhân này!” Phong Y có loại cảm giác
muốn điên rồi.
“Không nghĩ tới Phong trang chủ cùng ái phi bổn vương thế
nhưng lại còn có giao tình như thế!” Tiêu Dật ở một bên bỗng nhiên lạnh lùng ra
tiếng, vốn dĩ hắn chính là khoanh tay trước ngực, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lam Ẩn
Nhan cùng Phong Y, nhưng mà hành động của Lam Ẩn Nhan đối với Phong Y cùng lời
nói đối với Phong Y, làm cho trong cơ thể hắn bỗng nhiên có loại lửa giận nhảy
ra, vì thế hắn nhịn không được ra tiếng.
“Phong Y, nguyên lai Tam vương phi đúng là người ngươi yêu
a? Đều do trẫm không tốt, thế nhưng điểm sai uyên ương” Trên mặt Tiêu Trác đứng
một bên cũng lộ rõ vui sướng cười nói khi người khác gặp hoạ, nhưng lúc nãy khi
hắn nhìn thấy Lam Ẩn Nhan vuốt ve mặt bạn tốt Phong Y, thì hắn thế nhưng có loại
xúc động muốn đánh Phong Y.
“Sao nàng lại là người ta yêu chứ? Hoàng đế ngươi hẳn là biết
đến, trong lòng Phong Y ta căn bản không có yêu bất luận kẻ nào!” Phong Y nhìn
thấy Tiêu Trác thế nhưng đi theo quấy rối, con ngươi không khỏi tức giận trừng
về phía Tiêu Trác. Khi nhìn thấy ý cười trên mặt Tiêu Trác, bây giờ hắn mới bừng
tỉnh đại ngộ. Tiêu Trác này thế nhưng lừa mình, lúc trước hắn gởi thư làm cho
mình tiến cung, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng. Nhìn tình huống trước
mắt, chuyện hắn muốn thương lượng là Lam Ẩn Nhan đi? Hắn cố ý để cho mình xuất
hiện ở trước mặt Lam Ẩn Nhan? Ngươi này làm cái quỷ gì a?
“Nam nhân đều là lạnh bạc như thế! Rõ ràng ngươi nói, cho dù
ta gả cho người khác, ngươi vẫn sẽ yên lặng đứng bên ta bảo vệ ta cả đời. Bây
giờ ta mới lập gia đình vài ngày. Ngươi lại lên tiếng phủ nhận đã từng yêu ta!
Người này tâm thay đổi thật nhanh!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lộ vẻ ưu thương nhìn
về phía Phong Y nói.
“Này, ta nói qua như thế khi nào! Ngươi quả thực hồ đồ đến cực
điểm!” Phong Y một phen đẩy Lam Ẩn Nhan ra, ngữ khí thập phần cấp bách nói.
“Vậy vì sao ngươi nói cách 3 ngày sẽ tới tìm ta, hơn nữa còn
đưa cho ta cái gì đó mà ta thích nhất. Những ý tứ này của ngươi chính là làm
cho người ta tưởng niệm a!” Lam Ẩn Nhan buông mí mắt xuống nói.
“Rõ ràng ta nói cách nửa tháng ta mới có thể tới tìm ngươi,
hơn nữa thứ ta muốn đưa cho ngươi rõ ràng là…” Phong Y nhất thời tức giận thiếu
chút nữa nói buột miệng, khi mà hắn thấy Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu thản
nhiên cười về phía mình, nhất thời khoé miệng một trận run rẩy.
“Thì ra là nhất thời ta nghe lầm a. Ngươi nói là nửa tháng,
ta lại nghe thành 3 ngày! Thực xin lỗi a! Thế nhưng ta hiểu lầm ngươi!” Khoé miệng
Lam Ẩn Nhan không khỏi gợi lên một chút tươi cười. Nàng vừa làm tất cả, chẳng
qua là muốn thử một chút lòng dạ của
Phong Y, không nghĩ tới mình vừa mới khiêu khích mấy câu, hắn thiếu chút nữa
đem chuyện hạ độc mình nói ra. Xem ra người kia cũng không khó đối phó như vậy,
như vậy liền mình cũng có thể nắm chắc cầm lấy giải dược trên tay Phong Y. Bất
quá bây giờ nàng sẽ không động thủ, thứ nhất, Phong Y nói qua nửa tháng mới có
thể đem giải dược cho mình, cho bên hắn không có khả năng đem giải dược bên người.
Thứ hai, nàng đã sớm nhận ra bốn phía trong Ngự hoa viên
này, ẩn tàng vô số cao thủ, nếu nàng đoán không sai, những cao thủ đó kỳ thật
là Tiêu Trác cảnh cáo mình đi? Hắn đang ám chỉ mình, hắn để cho Phong Y tới
đây, để cho mình thấy chân diện mục người hạ đã hạ độc mình, nhưng mà hắn cũng
sẽ không đem toàn bộ cơ hộ bức Phong Y đưa ra giải dược cho mình. Hiện tại nàng
đang ở Hoàng cung, toàn bộ thị vệ hoàng cung nhiều vô kể, nàng cũng không ngốc
như vậy, lấy một người đi huyết tẩy toàn bộ Hoàng cung.
Nếu mình đã biết Phong Y chính là người hạ độc mình, lại là
trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, như vậy nhất định giải dược ở ngay tại Thiên
hạ đệ nhất trang, mình có thể thừa dịp thời điểm đêm khuya vắng người, lén lút
lẻn vào đệ nhất trang kia, sau đó thừa dịp Phong Y không hề phòng bị liền cưỡng
ép Phong Y, buộc hắn giao giải dược ra.
Bất quá có một chuyện trước mắt khiến nàng tò mò, Phong Y
này cùng Tiêu Trác là một phe, Tiêu Trác cùng Phong Y đem mình xếp vào bên người
Tiêu Dật, liền vì trộm hai cái ấy sao. Hai cái kia rốt cuộc có ích lợi gì? Tiêu
Trác là Hoàng đế, muốn cái gì mà không có? Thế nhưng còn muốn cho mình đi trộm
hai cái ấy của Tiêu Dật, hai cái ấy nhất định không đơn giản, hơn nữa nếu hắn rất
muốn, hoàn toàn có thể dùng thân phận Hoàng đế ra lệnh Tiêu Dật giao ra đây,
nhưng sao hắn lại không làm vậy. Vậy
cũng chỉ có thể chứng tỏ một điều, Tiêu Trác thực kiêng kị thế lực của Tiêu Dật,
xem ra năng lực của Tiêu Dật này ở trong tưởng tượng của mình càng lớn hơn đi!
“Tam vương phi, nghĩ chuyện gì mà xuất thần như thế a?” Tiêu
Dật đột nhiêu kêu Lam Ẩn Nhan đang suy nghĩ có chút tự do, mà trong con ngươi hắn
cất dấu một chút rối rắm. Lam Ẩn Nhan, ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng mà
chỉ sợ cho dù ngươi giết Phong Y, cũng không có cách nào giải độc hoàn toàn cho
ngươi, bởi vì… Chết tiệt, sớm biết rằng thì lúc trước sẽ không để cho Phong Y hạ
ngươi cái độc kia, ngươi cũng biết hiện tại ta có bao nhiêu hối hận về quyết định
ban đầu.
“A? Nga, ta chỉ là nghĩ Phong Y một mình đối mặt ta, thì đó
là một cái nhu tình như nước a! Nhưng hôm nay hắn ở trước mặt các ngươi lại lạnh
lùng. Thiếu chút nữa làm cho ta không dám nhận thức. Nam nhân các ngươi đều sĩ
diện như vậy sao? Nam nhân các ngươi khi một nữ nhân ở trước mặt biểu lộ tình
yêu, là việc rất mất mặt sao?” Lam Ẩn Nhan nói xong, con ngươi thế nhưng mang
theo thất vọng nhìn Phong Y.
“Hư ~…” Phong Y hít một hơi lãnh khí, khuôn mặt tuyệt mĩ cơ
hồ muốn vặn vẹo lên. Nữ nhân này… Nữ nhân này… Phong Y rất muốn mắng Lam Ẩn
Nhan, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nhìn chằm chằm Lam Ẩn Nhan, một câu nói
không ra, sau đó hắn chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn Tiêu Trác. Vừa mới nhất
thời dưới tình thế cấp bách, hắn bật thốt lên nói ra nửa tháng sẽ đi tới tìm
nàng, nhất định lúc này mọi người đều nghĩ mình thật sự là yêu nàng, chính là
không muốn thừa nhận, hắn rất muốn đi giải thích, nhưng căn bản hắn không thể
nào giải thích. Chẳng lẽ mình nói nửa tháng một lần sẽ đi tìm nàng, chính là
đưa giải dược cho nàng? Việc này làm sao hắn có thể nói ra a? Đường đường là
Trang chủ đệ nhất trang cùng hoàng đế Thánh Long vương hướng thế nhưng hạ độc một
nữ tử, này đã muốn đủ mất mặt. Nếu hạ độc nữ tử này, vẫn là vì cưỡng bức nàng ở
Tam vương phủ trộm đồ, thật đúng là mất hết mặt, chỉ sợ nếu người trong thiên hạ
biết việc này, sẽ đối với Tiêu Trác hoàng đế này là hoàn toàn thất vọng đi?
Chính là hắn thật không nghĩ ra, Tiêu Trác này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Vì
sao phải làm cho Lam Ẩn Nhan biết mình chính là người hạ độc cho nàng chứ? Chẳng
lẽ hắn…
“Nếu Phong Y nhà ta sĩ diện như vậy, ta đây cũng không thể
miễn cưỡng hắn, chỉ cần trong lòng hắn có ta là được rồi!” Lam Ẩn Nhan nhún vai
nói, tuy rằng lúc này mình không lấy được giải dược, có thể đem Phong Y này tức
chết đi được cũng tốt.
“Trước kia ta vẫn nghĩ đến ngươi cùng Phong Y chính là bằng
hữu, hiện tại mới biệt được ngươi cùng hắn kỳ thật là… Tam vương phi, hôm nay
trẫm cho ngươi gặp được người mong nhớ ngày đêm, ngươi cũng không cảm ơn ta một
chút sao?” Tiêu Trác nhíu mày cười, kỳ thật hắn cũng không biểu được vì sao
mình lại muốn hôm nay Lam Ẩn Nhan ngoan ngoãn tiến cung, thế nhưng lấy thân phận
Phong Y đến làm mồi dụ, dù sao hắn liền giống như trúng tà. Bất quá cho dù để
cho Lam Ẩn Nhan biết Phong Y chính là người hạ độc, lấy bản lĩnh của Phong Y vẫn
là có thể đem Lam Ẩn Nhan nắm trong tay.
“Ta đương nhiên cám ơn ngươi! Phát ra từ đáy lòng cảm ơn
ngươi. Về sau ta cũng sẽ đưa cho ngươi phần kinh hỉ!” Lam Ẩn Nhan đi tới trước
mặt Tiêu Trác, hai tròng mắt nhộn nhạo giống như sóng biếc. Chờ mình giải độc,
chuyện thứ nhất nghĩ đến chính là nghĩ biện pháp lẻn vào hoàng cung, sau đó
hung hăng đem ngươi nện một chút.
Nhìn đến con ngươi như nước của Lam Ẩn Nhan, hô hấp Tiêu
Trác bỗng nhiên căng thẳng. Chiết tiệt, mình sẽ không là yêu thương nữ tử này
thật đi? Sẽ không, mình hẳn là chính bị một thân ngaọ khí của nữ nhân này hấp dẫn,
cho nên mình mới muốn đi chinh phục nàng. Dù sao dung mạo của nàng…
“Ha ha! Tam vương phi cũng không cần đưa kinh hỉ cho trẫm,
tuy rằng ngươi cùng Phong Y từng là người yêu, nhưng bây giờ ngươi đã gả cho
Tam hoàng đệ của trẫm, cho nên hy vọng về sau ngươi đối đãi với Tam hoàng đệ tốt
một chút là được rồi” Tiêu Trác lanh lảnh cười nói.
“Đó là nhất định rồi!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười nói, đương
nhiên nàng sẽ đối với Tiêu Dật rất rất tốt, vô cùng tốt.
“Tỷ tỷ, ngươi sẽ đối tốt với Tam ca, vậy ngươi đối với Tiểu
Tứ Tứ thì sao?” Bỗng nhiên phía sau Lam Ẩn Nhan truyền đến một thanh âm quen thuộc nồng đượm lo lắng, Lam Ẩn
Nhan ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Tiêu Nhiên vẻ mặt thương tâm nhìn mình. Mà đứng
phía sau hắn còn có hai gã thị vệ Huyễn Ảnh, xem ra là hai gã thị vệ Huyễn Ảnh
này dẫn hắn vào cung.
“Tiểu Tứ Tứ, sao ngươi lại tới đây?” Lam Ẩn Nhan kinh ngạc
nhìn về phía Tiêu Nhiên, khi nàng nhìn thấy trong con ngươi Tiêu Nhiên xuất hiện
ưu thương, thì lòng không khỏi thắt lại. Hắn đây là thế nào? Vì sao lúc này hắn
giống như một búp bê thuỷ tinh dễ dàng vỡ nát.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ không thích ngươi đợi ở trong này, ngươi
nhanh lên một chút cùng Tiểu Tứ Tứ rời đi nơi này!” Tiêu Nhiên hoàn toàn không
nhìn đến ánh mắt mọi người, tiến lên kéo cổ tay Lam Ẩn Nhan lại.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi làm sao vậy? Mau buông cổ tay tỷ tỷ ra, cổ
tay tỷ tỷ bị ngươi túm đau” Lam Ẩn Nhan nhíu nhíu mi. Nếu đổi thành những người
khác làm cổ tay nàng đau như vậy, tất nhiên nàng sẽ không chút khách khí đá người
đó mấy đá, sau đó lại tặng mấy cái tát. Nhưng mà, làm nàng đau là Tiểu Tứ Tứ,
là cái xinh đẹp làm cho nàng không hạ thủ được, là một Tiểu Tứ Tứ làm cho nàng thương tiếc.
Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, Tiêu Nhiên chậm rãi buông lỏng cổ
tay Lam Ẩn Nhan ra, sau đó cắn môi đỏ mọng, nhìn về phía Lam Ẩn Nhan một câu
cũng không nói, ưu thương trong con ngươi hắn càng đậm.
Ánh mắt Tiêu Nhiên như vậy, im lặng không lên tiếng phản ứng
như vậy, lại làm trong lòng Lam Ẩn Nhan dấy lên một tia sợ hãi.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Ngữ khí Lam Ẩn
Nhan thật cẩn thận hỏi.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi rốt cuộc là làm sao a? Vì sao không nói lời
nào chứ?” Thấy Tiêu Nhiên vẫn không nói lời nào, trong con ngươi Lam Ẩn Nhan dấy
lên một chút cười lấy lòng nói. Nàng cũng không biết vì sao, nhìn thấy con
ngươi Tiểu Tứ Tứ đau buồn thê lương như thế, trong lòng của nàng nhưng lại sinh
ra sợ hãi. Trời ạ, Lam Ẩn Nhan nàng không sợ trời, không sợ đất, cái gì cũng
không sợ, thế nhưng lại sợ ngốc Tứ Tứ đẹp đến nỗi thiên địa thất sắc
“Này! Tiểu Tứ Tứ, ngươi nói nhanh một chút nga! Nếu không
nói chuyện tỷ tỷ sẽ tức giận!” Không được tự nhiên liếc nhìn Tiêu Nhiên, Lam Ẩn
Nhan làm một bộ hung ác chống tay lên hông. Mà những người khác là không nói được
một lời, liền yên lặng nhìn Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên như vậy.
Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, Tiêu Nhiên cũng chỉ là cắn cắn
môi, sau đó ào một chút quay người sang, đưa cho Lam Ẩn Nhan một cái bóng lưng
hoa lệ.
“Này, Tiểu Tứ Tứ, ngươi nói nhanh một chút nga! Không được học
giống các đại nhân giả vờ thâm trầm!” Khẩu khí Lam Ẩn Nhan thực hung, lại rõ
ràng không đủ trung khí. Trời ạ, người này rốt cuộc là làm sao vậy, thứ nhất là
lôi kéo mình phải đi, sau đó liền nhìn mình không nói lời nào, bây giờ đến nhìn
hắn cũng không nhìn? Hắn sẽ không bỗng nhiên phát sốt, đem đầu óc thiêu càng
ngu hơn đi?
“Ngươi còn không nói chuyện đúng không? Không nói thì dẹp
đi! Về sau tỷ tỷ cũng sẽ không bao giờ để ý ngươi nữa!” Nhìn bóng lưng Tiêu
Nhiên quật cường, Lam Ẩn Nhan tức giận nói. Tiểu Tứ Tứ này thật là, thật là
không hiểu ra sao cả a!
“Không được không để ý tới Tiểu Tứ Tứ!” Tiểu Tứ Tứ đột nhiên
xoay người, tay bé nhỏ chỉ về phía Lam Ẩn Nhan, ngữ khí rít gào nói. Mà cặp con
ngươi như nước mùa thu kia, cũng là có gì đó trong suốt quay cuồng. Nước mắt
trong suốt giống như hàm chứa vô cùng oán giận, hàm chứa thù hận vô hạn, hắm chứa
uỷ khuất vô cùng.
“Được rồi! Được rồi! Tỷ tỷ để ý Tiểu Tứ Tứ,vậy ngươi phải
nói cho tỷ tỷ, làm sao ngươi lại vội vã kéo tỷ tỷ đi a?” Nhìn Tiểu Tứ Tứ ở trước
mắt giống như bị thiên đại uỷ khuất, Lam Ẩn Nhan lại vừa tức giận, lại vừa buồn
cười, lại cảm thấy đau lòng. Người này rốt cuộc là làm sao vậy?
“Chẳng lẽ tỷ tỷ không biết sao?” Tiêu Nhiên quyệt cái miệng
nhỏ nhắn nói, con ngươi đáng thương hề hề nhìn Lam Ẩn Nhan.
“A?” Lam Ẩn Nhan nhíu nhíu mi. Nhưng mà tâm cũng mãnh liệt
nhảy lên. Tiểu Tứ Tứ này, chẳng lẽ hắn không biết rằng ánh mắt hắn uỷ khuất đến
cực hạn, quả thực có thể giật chết mình sao?
Nghe được Lam Ẩn Nhan phát ra chữ ‘A’ nghi hoặc, trong lòng
Tiêu Nhiên tức giận đến một chữ cũng nói không ra, sau đó liền thấy hắn cầm tay
Lam Ẩn Nhan, sau đó cắn một ngụm xuống.
“A! Tiểu Tứ Tứ, ngươi điên rồi a?” Mu bàn tay lập tức truyền
đến đau đớn làm cho giật mình, nàng hất tay Tiêu Nhiên ra, ngữ khí lần này thật
là mang theo phẫn nộ. Nàng không biết hắn làm sao? Nhưng mà cho dù hắn đã xảy
ra chuyện gì, cũng không cần hồ nháo cắn loạn mình đi?
Lam Ẩn Nhan rít gào, làm cho thân mình Tiêu Nhiên run run một
trận, sau đó liền thấy từng giọt nước mắt theo con ngươi rơi xuống, sau đó môi
đỏ mọng khẽ mở nói: “Tỷ tỷ, hôm nay Tiểu Tứ Tứ còn chưa uống thuốc đâu?”
Nói xong, Tiêu Nhiên liền quay đầu chạy, tới thuỷ chung cũng
không thèm quay đầu liếc nhìn Lam Ẩn Nhan một cái. Mà hai gã Huyễn Ảnh mà hắn
mang đến thì thần sắc cổ quái nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó đuổi theo Tiêu Nhiên.
Tỷ tỷ, hôm nay Tiểu Tứ Tứ còn chưa uống thuốc đâu?”
Tỷ tỷ, hôm nay Tiểu Tứ Tứ còn chưa uống thuốc đâu?”
Tiêu Nhiên nói như sấm nổ ở trên tai Lam Ẩn Nhan, con ngươi
đau thương trước khi xoay người, nước mắt bi thương, ngữ khí yếu ớt kia, làm
cho tâm Lam Ẩn Nhan nhéo chặt, thì ra là hắn tức giận việc này a!
“Aiz!” Lam Ẩn Nhan bất đắc dĩ thở dài, sau đó liền chuẩn bị
đuổi theo Tiểu Nhiên. Tiểu Tứ Tứ a, tỷ tỷ không quên uy ngươi uống dược a! Tỷ tỷ
vừa mới chuẩn bị ra cung đi Tứ vương phủ tìm ngươi a, ngươi hiểu lầm tỷ tỷ.
“Vương phi, ngươi là
muốn đi đâu a?” Con ngươi Tiêu Dật trầm xuống, sau đó tiến lên ôm vòng
eo Lam Ẩn Nhan, ngăn cản cước bộ nàng đuổi theo.
“Ta thích đi đâu, ngươi quản được sao? Buông tay!” Lam Ẩn
Nhan lạnh lùng nói, sau đó muốn tránh ra khỏi Tiêu Dật, nàng nhất định phải đuổi
theo Tiểu Tứ Tứ giải thích rõ ràng, nếu không nhất định sẽ làm Tiểu Tứ Tứ
thương tâm chết.
“Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là Tam vương phi, không phải
Tứ vương phi. Cho dù Tiểu Tứ Tứ lại thích ngươi, cho dù ngươi lại thích Tiểu Tứ
Tứ, ngươi cũng nên biết phân biệt rõ ràng một chút đi?” Ngữ khí Tiêu Dật âm trầm,
nhưng con ngươi hắn cũng là liếc nhìn Tiêu Trác. Khi hắn nhìn thấy con ngươi
Tiêu Trác thập phần kinh ngạc nhìn về một màn Tiểu Tứ Tứ bỗng nhiên xuất hiện,
hắn không khỏi ngẩn người. Tiêu Trác tựa hồ cũng không biết vì sao Tiểu Tứ Tứ
thân mật với Lam Ẩn Nhan như vậy, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Phải không? Vậy trong lòng ngươi có từng đem ta trở thành
Tam vương phi thật không?” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói, con ngươi lại lo lắng liếc
nhìn về phía phương hướng mà Tiêu Nhiên bỏ chạy.
“Từ giờ trở đi, ta sẽ đem ngươi trở thành Tam vương phi thật
sự. Cho nên ta không cho phép ngươi cùng Tiểu Tứ Tứ thường xuyên tiếp xúc” Tiêu
Dật ngẩn người, sau đó gằn từng chữ một.
“Ngươi bệnh thần kinh a! Buông tay nhanh lên một chút!” Lam Ẩn
Nhan trừng mắt liếc nhìn Tiêu Dật nói.
“Ta rốt cuộc có điên hay không, ngươi về sau sẽ biết” Con
ngươi Tiêu Dật cười nói, từ nay về sau hắn quả thực sẽ đem nàng trở thành Tam
vương phi thật sự, bởi vì lúc trước nàng múa và vẽ, làm cho mình…
“Thảo mẹ ngươi! Buông tay cho ta! Bằng không ta đá bay
ngươi!” Lam Ẩn Nhan chửi ầm lên, nàng có thể chịu được Tiểu Tứ Tứ điên đối với
mình, đơn giản vì hắn là Tiểu Tứ Tứ. Nhưng nàng không cho phép Tiêu Dật này điên với mình, bởi vì hắn không xứng.
“Nếu ta cho ngươi chọn, chỉ cần ngươi không đi tìm Tiêu
Nhiên, ta sẽ không hề điều kiện đem hai cái đó tặng cho ngươi! Nếu ngươi đi tìm
Tiêu Nhiên, ta sẽ đem hai cái kia giấu vào một chỗ để ngươi vĩnh viễn không tìm
được. Người sẽ chọn thế nào?” Tiêu Dật bỗng nhiên thiếp đến bên tai Lam Ẩn
Nhan, dùng thanh âm chỉ có Lam Ẩn Nhan mới nghe được nói.
Mà lúc này, sở hữu người ở trong Ngự hoa viên dưới sự ám chỉ
của Tiêu Trác, đều đã lặng lẽ rời đi. Bất quá trước khi đi, bọn họ đều quay đầu
lại liếc nhìn Lam Ẩn Nhan.
Tiêu Trác quay đầu lại trong nháy mắt, con ngươi xuất hiện
quang mang phức tạp khó có thể cân nhắc. Phong Y quay đầu lại trong nháy mắt,
trong con ngươi là quang mang im lặng.
Lam Linh Phượng quay đầu lại trong nháy mắt, trong con ngươi
cũng sâu đậm ghen tỵ cùng âm độc.
Mà các Phi tần quay đầu lại trong nháy mắt, ánh mắt lại là
khiếp sợ vô cùng. Bởi vì các nàng cảm giác được, hoàng đế giống như cảm thấy hứng
thú đối với Lam Ẩn Nhan. Mà bên ngoài luôn luôn nghe Tam vương gia thống hận
Lam Ẩn Nhan, lại đối với Lam Ẩn Nhan này căn bản cũng không có hận ý.
Mặt khác cái Tứ vương gia kia, được rồi, tuy rằng hắn là một
ngốc tử, nhưng dung mạo hắn vẫn là như cũ có thể đốn ngã tâm của vô số nữ tử,
thế nhưng hắn giống như thật thích bộ dáng Lam Ẩn Nhan. Càng sâu đó là, ngay cả
Phong trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, thế nhưng cũng cam chịu chấp nhận hắn
yêu Lam Ẩn Nhan là chuyện thật. Trời ạ, thế giới này phải đổi trời. Cho dù nữ
nhân này tài nghệ kinh người, khí chất xuất chúng. Nhưng mặt của nàng vẫn là
như cũ xấu như quỷ mị a?
“Tiêu Dật, ta đã nói qua rất nhiều lần, Lam Ẩn Nhan ta cũng
không chịu bị người uy hiếp. Ngươi tốt nhất đừng bức ta nói ra những lời này, bởi
vì lúc đó khiến cho ta có kích thích đánh ngươi” Lam Ẩn Nhan hí mắt nhìn về
phía Tiêu Dật
“Uy hiếp? Ta uy hiếp ngươi sao? Ta giống như là cho ngươi
suy nghĩ đi? Ngươi sẽ không là cho ta ngu xuẩn tin rằng ngươi cùng Phong Y là
tình lữ yêu nhau đi?” Tiêu Dật lạnh lùng cười nói, từ khi thấy những phát sinh
hôm nay, hắn cảm giác được Lam Ẩn Nhan đều không phải cam tâm tình nguyện bán mạng
cho Tiêu Trác, tính tình nàng cuồng ngạo như vậy, nhất định là bị Tiêu Trác
cùng Phong Y dùng cái gì đó kiềm chế. Rốt cuộc nàng bị cái gì kiềm chế a?
“Nợ nần giữa ta và Phong Y, ta tự nhiên sẽ chậm rãi đi tính!
Không cần ngươi phải quản” Lam Ẩn Nhan ngẩng cao đầu nói.
“Đừng tưởng rằng mình có chút bản lĩnh, sẽ không biết trời
cao đất rộng. Phong Y đối với biểu hiện mặt ngoài cũng không nhìn đơn giản như
vậy, ngươi không phải đối thủ của hắn. Kỳ thật còn có rất nhiều người cũng không
đơn giản như ngươi nhìn thấy ở ngoài mặt, người mà che dấu chân chính thực lực,
mới là người lợi hại nhất trong thiên hạ, mà ngươi…” Tiêu Dật khinh thường bĩu
môi. Bất quá từ lúc biết nàng không phải cam tâm tình nguyện bán mạng cho Tiêu
Trác, hắn hận đối với nàng cũng không thâm như vậy.
“Có rất nhiều người cũng không đơn giản như ta nhìn thấy ở mặt
ngoài, ngươi là đang khích lệ chính
ngươi sao?” Lam Ẩn Nhan khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Dật.
“Lười nói cho ngươi nhiều như vậy, ngươi hãy nói đi! Rốt cuộc
là muốn hai cái đó, hay là muốn đi tìm Tiêu Nhiên?” Tiêu Dật lạnh lùng cười
nói.
“Hai loại kia của ngươi ta đã định rồi, tìm Tiêu Nhiên ta
cũng định vậy rồi!” Lam Ẩn Nhan nói xong, một cái trở tay dễ dàng bấm về phía cổ
Tiêu Dật, động tác bất thình lình của Lam Ẩn Nhan, làm cho bàn tay Tiêu Dật ôm
thắt lưng Lam Ẩn Nhan nhất thời buông lỏng, sau đó thân mình cũng chợt loé về
phía bên cạnh
Lam Ẩn Nhan thoát ly được khỏi sự kiềm chế của Tiêu Dật , lập
tức chạy về phía bên ngoài Ngự hoa viên, nàng phải nhanh chóng đi tìm Tiểu Tứ Tứ,
nàng không muốn hắn thương tâm.
Về phần hai cái kia của Tiêu Dật, có lẽ nàng căn bản không cần
động thủ trộm đi, bởi vì nàng đã biết được thân phận của Phong Y, nàng hẳn là
có thể trước khi phát độc buộc hắn phải giao ra giải dược. Trước mắt đối với
mình mà nói, quan trọng nhất chính là tâm tình Tiểu Tứ Tứ…
“Lam Ẩn Nhan, đôi khi có người thoạt nhìn rất vô hại, có lẽ
cũng là người tà ác đáng sợ nhất thiên hạ!” Tiêu Dật dừng ở bóng lưng Lam Ẩn
Nhan đang chạy, ánh mắt Tiêu Dật cũng không tiếng động nói.
Nhưng mà, Lam Ẩn Nhan chạy đi phía trước, thân mình bỗng
nhiên lung lay xuống, sau đó thế nhưng nàng dừng cước bộ.
Điều này không khỏi làm Tiêu Dật ngẩn người, sau đó lắc mình
đi tới bên cạnh Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi làm sao vậy?” Tiêu Dật lạnh lùng nói, nàng giống như
có chút không thích hợp?
Làm bộ không nghe lời nói của Tiêu Dật, Lam Ẩn Nhan tiếp tục
đi về phía trước. Chính là lúc này đây nàng đi, mà không phải chạy.
Chết tiệt, vì sao nàng bỗng nhiên dùng lực một chút, thân
mình liền cảm giác được thực mệt mỏi chứ? Hơn nữa bụng của nàng bỗng nhiên có
chút đau lên? Nội tâm Lam Ẩn Nhan thầm mắng.
“Nữ nhân chết tiệt, về sau không được coi thường bổn vương
như vậy” Cảm giác được Lam Ẩn Nhan không bình thường, Tiêu Dật bỗng nhiên tiến
lên đem Lam Ẩn Nhan bế lên không.
“Dựa vào, ngươi cái tử biến thái, buông lão nương ra!” Lam Ẩn
Nhan cắn răng nói, nàng muốn giãy khỏi người Tiêu Dật, nhưng mà nàng phát giác
được mình căn bản không làm gì được.
“Có bản lĩnh ngươi liền tự mình tránh ra! Nếu ngươi không có
bản lĩnh tránh ra, vậy ngoan ngoãn ở trong lòng bổn vương, để cho bổn vương
mang ngươi rời khỏi Hoàng cung!” Tiêu Dật đem Lam Ẩn Nhan ôm chặt vào trong
lòng, sau đó cất bước đi ra khỏi Ngự hoa viên. Nhưng mà con ngươi hắn lại mang
theo một tia hồ nghi, nàng đây là làm sao vậy?
“Ngươi…” Lam Ẩn Nhan trừng mắt nhìn Tiêu Dật, nàng quả thật
rất muốn tránh khỏi hắn, bởi vì hắn ôm ấp làm cho mình thập phần ghê tởm. Nhưng
mà lúc này nàng căn bản vô lực tránh ra a! Còn có, hắn là nhìn ra thân thể mình
có khác thường sao? Vì sao hắn phải ôm mình rời đi? Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái
gì? Lam Ẩn Nhan trăm mối suy tư không thể hiểu…
Trên xe ngựa….
Tiêu Dật cùng Lam Ẩn Nhan ngồi đối diện, mà Tiêu Dật lúc này
chính là đang dùng con ngươi tức giận trừng Lam Ẩn Nhan, mình hảo tâm ôm nàng
lên xe ngựa, nhưng nàng thì sao?
Sau khi lên xe ngựa, mình vừa mới buông nàng ra, chuyện thứ
nhất là nàng chạy nhanh lấy tay hung hăng phủi quần áo của nàng, hành động của
nàng rõ ràng chính là không tiếng động nói cho mình, hắn làm dơ nàng. Hắn bỗng
nhiên phát hiện mình thực chán ghét thái độ coi thường không nhìn cùng thái độ
chán ghét mình của Lam Ẩn Nhan.
Nữ nhân này, từ khi một khắc bước vào Tam vương phủ kia,
trong hai tròng mắt liền tràn đầy khinh thường đối với mình.
Nhưng mà nàng đối với Tiêu Nhiên cũng ôn nhu như vậy. Không
biết vì sao, nghĩ đến đây, tâm Tiêu Dật bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.
“Lam Ẩn Nhan, về sau ngươi tốt nhất đừng dùng thái độ lạnh
lùng như thế đối với bổn vương, nếu không nhất định bổn vương sẽ không tha cho
ngươi” Ngữ khí Tiêu Dật bỗng nhiên âm trầm mở miệng nói.
“Tử biến thái, ngươi trừ bỏ đe doạ cùng ngược đãi nữ nhân,
ngươi còn có thể làm cái gì?” Liếc mắt xem thường, sau đó Lam Ẩn Nhan dứt khoát
nhắm mắt lại, lười liếc mắt nhìn Tiêu Dật lần nữa.
“Chết tiệt, không được nhắm mắt, nhìn bổn vương” Tiêu Dật do
dự một chút, sau đó tay dùng sức nắm cằm Lam Ẩn Nhan.
Nhưng mà từ khi nhìn nàng múa và vẽ, cùng với việc đoán được
nàng cũng không phải cam tâm tình nguyện thay Tiêu Trác trộm cái nọ. Hắn không
thể không thừa nhận, hắn đối với nàng giống như có chút…
“Ngươi có cái gì đẹp mặt? Ngươi cho là người khác nói ngươi
là Thiên hạ đệ nhất mĩ nam, tất cả nữ nhân liền bị ngươi mê hoặc sao? Thực xin
lỗi, lão nương đối với khuôn mặt này của ngươi không có hứng thú. Đem móng tay
bẩn của ngươi lấy ra khỏi cằm ta! Ta ngại bẩn!” Lam Ẩn han từ từ nhắm hai mắt như trước, mà nội tâm của nàng thì lại mắng:
Mẹ ngươi, hiện tại cả người lão nương vô lực, nếu không lão nương xé sống
ngươi.
“Ngươi ngại bổn vương bẩn?” Khoé miệng Tiêu Dật khẽ nhếch,
ngữ điệu tà mị theo đôi môi đỏ mọng của hắn phát ra: “Vậy nếu không để bổn
vương khắc sâu cho ngươi một chút, bổn vương rốt cuộc có bao nhiêu bẩn?” Dứt lời,
ngón tay của hắn chế trụ cằm nàng, rơi xuống vành tai nàng, sau đó nhẹ nhàng mập
mờ vuốt ve lên.
“Con mẹ ngươi! Ngươi đi chết có được hay không? Mỗi ngày
trên thế giới có nhiều người chết như vậy, sao ngươi lại không chết đi chứ?” Lam Ẩn Nhan đương nhiên biết hàm nghĩa những
lời “Vậy nếu không để bổn vương khắc sâu cho ngươi một chút, bổn vương rốt cuộc
có bao nhiêu bẩn?” này, người này lại muốn
ô nhục mình, hắn thực sự là người cực phẩm cặn bã!
Nhưng mà không xong là, hiện tại mình không hề có sức đánh
trả, vạn nhất hắn thực sự làm cái kia… Vậy cũng làm sao bây giờ?
Cùng lúc đó, ngoài xe ngựa một ánh mắt rét lạnh như băng dừng
ở trên xe ngựa di chuyển. Hồng ảnh hắn như ẩn như hiện ở trong gió. Sắc mặt trắng
bệch, con ngươi âm trầm, hai tay cũng nắm chặt. Hắn cứ như vậy không chút kiêng
kị đạp gió đi theo xe ngựa. Nhưng thị vệ ngoài xe ngựa nhưng lại không hề có một
người có thể phát hiện hành tung của hắn.
Gió nhẹ thổi qua, tóc đen cùng y phục màu đỏ của hắn tuỳ ý
bay lượn trong gió, lại xứng với ánh mắt âm trầm, u oán, lạnh như băng kia của
hắn, trong trời đất chợt dâng lên một hơi thở dày đặc
Mà bên trong xe ngựa, thân mình Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên không
hiểu đánh cái rùng mình.
“Ngươi run rẩy cái gì? Hay là sợ hãi bổn vương thật sự chạm
vào ngươi? Xem ra ngươi đối với bổn vương không phải là chán ghét bình thường”
Tay Tiêu Dật vẫn vuốt ve vành tai Lam Ẩn Nhan như cũ, trong con ngươi cũng hiện
lên một tia phức tạp.
“Bất quá, kỳ thật bổn vương cũng không tính thật sự chạm vào
ngươi, bởi vì ngươi… Còn không xứng!” Tiêu Dật thu hồi bàn tay vuốt ve vành tai
Lam Ẩn Nhan, sau đó nhắm con ngươi lại.
“Tử biến thái!” Lam Ẩn Nhan trừng mắt nhìn Tiêu Dật, sau đó
trong lòng mắng. Nhưng vừa dứt lời, lòng của nàng bỗng nhiên lại truyền đến một
trận đau đớn rất nhỏ, đầu cũng có chút choáng váng.
Hay là, độc mà Phong Y hạ độc mình bắt đầu phát tác? Không
phải nửa tháng sau mới phát tác sao? Lam Ẩn Nhan cắn môi nghĩ nghĩ, sắc mặt có
hơi chút tái nhợt.
“Tỷ tỷ hôm nay Tiểu Tứ Tứ con chưa uống thuốc đâu?” Thanh âm
ai oán của Tiêu Nhiên bỗng nhiên truyền vào trong tai Lam Ẩn Nhan.
Thoáng chốc, Lam Ẩn Nhan nhíu nhíu lông mày. Là Tiểu Tứ Tứ
kêu nàng sao? Không có khả năng a, Tiểu Tứ Tứ đã sớm chạy a? Lam Ẩn Nhan nhấc
rèm lên, khi nàng nhìn đến thị vệ đi theo bên ngoài mặt không biểu tình đi tới
phía trước, căn bản giống như không nghe thấy thanh âm gì, nàng buông rèm xuống.
Chẳng lẽ mình xuất hiện nghe huyễn? Khoé miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy.
“Tỷ tỷ, hôm nay Tiểu Tứ Tứ còn chưa uống thuốc đâu?” Thanh
âm ai oán của Tiêu Nhiên lại một lần nữa truyền vào trong tai Lam Ẩn Nhan.
Thanh âm là rõ ràng như vậy, Lam Ẩn Nhan không khỏi nhìn
Tiêu Dật một chút, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt như cũ. Khoé miệng của nàng lại
run rẩy, nếu Tiêu Dật nghe được thanh âm của Tiêu Nhiên, sẽ không phản ứng chút
nào sao? Xem ra là mình xuất hiện nghe huyễn, nhưng lại không nhẹ đâu. Chẳng lẽ
là mình quá lo lắng cho Tiểu Tứ Tứ, muốn đi tìm Tiểu Tứ Tứ nhưng lại không có
khí lực đi tìm, nhất thời lo lắng cho nên xuất hiện huyễn nghe?
Trong đầu Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên dần hiện ta con ngươi Tiêu
Nhiên rưng rưng, khuôn mặt tuyệt mĩ mà thương xót. Tiểu Tứ Tứ a, thực xin lỗi
nga! Chỉ sợ hôm nay tỷ tỷ không có khí lực đi tìm ngươi. Nhưng ngươi nhất định
phải ngoan ngoãn tự mình uống dược a!
Phong Y đáng chết kia, rõ ràng nói nửa tháng sau độc dược mới
phát tác, sao lại phát tác trước chứ? Mẹ ngươi, lão nương sẽ không để yên cho
ngươi.
Mà lúc này, ngoài xe ngựa, Tiêu Nhiên nguyên bản đi theo
phía sau xe ngựa đã biến mất không thấy. Không khí chỉ để lại hơi thở thống khổ
mà hắn bỏ xuống.
“A!” Bên trong xe ngựa, Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên hét lên.
“Ngươi lại làm sao vậy?” Tiêu Dật mở mắt, ngữ khí lạnh lùng
hỏi, nhưng mà trong con ngươi hắn lại cất dấu một tia lo lắng.
“Ta thích gọi bậy, không thể sao!” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói,
sau đó xoay đầu đi, nàng mới không cần bị hắn chết giễu đâu!
“Có thể! Muốn gọi liền gọi đi!” Tiêu Dật lại nhắm hai mặt lại.
Nữ nhân này… Aiz…
Mà Tiêu Dật nhắm mắt lại trong nháy mắt, trên trán Lam Ẩn
Nhan bỗng nhiên xuất hiện nhè nhẹ mồ hôi lạnh. Vừa rồi lòng của nàng bỗng nhiên
xuất hiện cảm giác như bị kim đâm, cho nên nàng mới đau kêu ra.
Trong tứ vương phủ…
Một chút màu đỏ yêu dã giống như quỷ mị đứng ở phía trước cửa
sổ, tóc đen bay lên, hồng y vũ động.
Một thân tà khí tẫn tán ở trong gió, ngón tay xanh nhạt như
ngọc khẽ vén sợi tóc hỗn độn, Tiêu Nhiên ánh mắt thê lương nói: “Tỷ tỷ, ngươi
nghe được Tiểu Tứ Tứ kêu ngươi sao? Hôm nay Tiểu Tứ Tứ còn chưa uống dược đâu?”
“Chủ tử, ngài ăn một chút gì đi! Hôm này một giọt nước ngài
cũng chưa uống đâu?” Một thị vệ Huyễn Ảnh đi vào phòng ngủ, thật cẩn thận nói.
“Cút!” Tiếng Tiêu Nhiên gầm gừ truyền đến, sau đó một chưởng
đem đánh bay thị vệ ra ngoài.
Nhất thời thị vệ ói ra một ngụm máu, sau đó rời đi. Xem ra
Lam Ẩn Nhan kia đối với chủ tử thật sự rất quan trọng, nàng chỉ là không tới
tìm chủ tử, thế nhưng chủ tử phẫn nộ như thế. Bất quá chủ tử phẫn nộ thì phẫn nộ,
vừa mới là đối với mình hạ thủ lưu tình, bởi vì hắn chính là chấn thương mình
nhưng không giết mình. Tên thị vệ vừa đi vừa nghĩ. Tuy rằng hắn bị Tiêu Nhiên
làm thương nặng, nhưng con ngươi hắn đối với Tiêu Nhiên lại không hề có một tia
oán giận và hận.
“Tỷ tỷ, ngươi là thấy ta cắn ngươi, cho nên giận ta sao?”
Chân mày Tiêu Nhiên như tranh vẽ, có một chút nhìn không ra đau đớn.
“Ngươi không thể giận Tiểu Tứ Tứ. Không thể, tuyệt đối không
thể!” Nhất thời sắc mặt Tiêu Nhiên một trận lạnh như băng.
“Thiên địa nhân ma, lập tức hiện thân!” Tiêu Nhiên dùng nội
lực kêu gọi.
“Chủ tử!” Bốn thân ảnh lập tức xuất hiện ở trong phòng ngủ,
sau đó cung kính quỳ xuống đất nói.
“Thông truyền xuống đi, để cho người Tu La môn chuẩn bị sẵn
sàng!” Chân mày Tiêu Nhiên giương lên, trong con ngươi có một mảnh chua xót.
“Xin hỏi chủ tử, có cái gì hành động?”
“Ta sẽ tiếp tục chờ nàng, nhưng nếu qua hôm nay, ta còn
không đợi được nàng, vậy để cho Cánh hoa Bỉ Ngạn lấp đầy toàn bộ Thánh Long
vương hướng đi!” Đôi môi xinh đẹp của Tiêu Nhiên gợi lên nụ cười thị huyết, nói
xong, bốn phía thân thể hắn vung lên Cánh hoa Bỉ Ngạn màu đỏ, gió thổi qua, mùi
máu tươi nồng đặc lập tức tràn ngập ở trong không khí…