Lý Phù Dung ngoài mặt không thay đổi nhưng trong lòng kích động không ngừng, không nói không rằng đột ngột chạy ùa đi làm tì nữ của nàng, Nhã Nhã cũng mới tám tuổi giật nẩy mình, chạy theo gọi không ngừng.
Lý Phù Dung không nghe thấy tiếng gọi, rầm một tiếng, cánh cửa mở
toang ra làm ánh nắng mặt trời chói chang đột ngột dội lên mặt Lý Phù
Dung làm Lý Phù Dung nhắm tịt mắt một lúc mới từ từ hé mắt ra nhìn.
Không phải Ngự hoa viên rực rỡ, không phải tường cao ngói đỏ, không
có binh lính vũ trang dầy đặc đứng gác. Trước mắt Lý Phù Dung bây giờ là một khu vườn nhỏ, giản dị, lúc này không phải mùa hoa nở nên trong vườn không có mấy bông hoa, chỉ độc một màu xanh mát, gió thổi qua làm lá
cành bay lất phất vang lên những tiếng rì rào. Thật yên tĩnh!
– Tiểu thư…
Nhã Nhã nắm lấy tay Lý Phù Dung, sợ hãi không thôi.
– Tiểu thư làm sao vậy?
Lý Phù Dung xoay đầu nhìn, dù khác biệt rất lớn nhưng nàng liền nhận
ra đây là Nhã Nhã, người đã ở bên cạnh nàng suốt hai kiếp cô độc, buồn
tủi kia.
Đây là kiếp thứ ba của nàng!
Hỏi mãi mà Lý Phù Dung không trả lời, Nhã Nhã càng lo lắng.
– Tiểu thư, ngài không khỏe sao? Nô tì đi gọi đại phu cho tiểu thư nha…
Thời điểm này, Nhã Nhã mới theo hầu Lý Phù Dung không lâu nên quy cũ
rất nhiều. Nàng đã trở lại rồi, chẳng lẽ nàng ở kiếp thứ hai đã không
còn? Nếu vậy, Nhã Nhã sẽ như thế nào đây…
Lý Phù Dung sờ gương mặt nhỏ nhắn của Nhã Nhã thương cảm, nhưng chính bản thân nàng lúc này cũng chỉ là một đứa bé nên cử trỉ kia nhìn sao
cũng không rõ cảm xúc.
– Tiểu thư?
Nhã Nhã bị hành động bất ngờ của Lý Phù Dung làm giật nẩy mình. Nhã
Nhã là nô tì trong phủ Lý thượng thư, sau mấy năm học quy cũ được đánh
giá tốt, tuổi lại phù hợp nên mới được phân tới hầu hạ đại tiểu thư Lý
Phù Dung. Lý Phù Dung là một chủ tử dễ hầu hạ, không kiêu căng, không
quát mắng làm khó dễ người hầu nên mọi người đều bảo Nhã Nhã có phúc mới được hầu hạ nàng. Nhã Nhã cũng cảm thấy như vậy nên càng dốc lòng hầu
hạ Lý Phù Dung.
Chỉ là, Lý Phù Dung lại quá lãnh đạm, rất ít khi mở miệng nói chuyện, gương mặt lúc nào cũng bình bình thản thản không có chút cảm xúc, Nhã
Nhã cũng đã quen thuộc. Nên lúc này, khi Lý Phù Dung có hành động đột
ngột sờ mặt Nhã Nhã như vậy, Nhã Nhã nhất thời không quen, cảm thấy sợ.
Lý Phù Dung thấy được sợ hãi trong mắt Nhã Nhã, nói:
– Không cần sợ! Sau này, cũng đừng xưng là nô tì.
– Tiểu thư, nô tì không xưng là nô tì vậy nô tì phải xưng thế nào?
Lý Phù Dung hé môi cười nhẹ, nói:
– Nhã Nhã!
Nhã Nhã ngơ ngác liền đáp:
– Dạ, nô tì ở đây.
– Nhã Nhã.
– Dạ…
– Nhã Nhã.
– Nhã Nhã nghe…
…
Nhã Nhã tới giờ vẫn không hiểu vì sao Lý Phù Dung lại đột ngột thay
đổi như vậy, nhưng Nhã Nhã thấy vậy cũng tốt. Ít nhất, cảm giác Lý Phù
Dung không như tảng băng như trước.
Lý Phù Dung dẫn theo Nhã Nhã đi vòng vòng khắp Lý gia, trong lòng
kích động không ngừng. Thế là, nàng đã thật sự trở lại! Còn trở lại rất
sớm!
Lý Phù Dung đi rất chậm, nhìn rất kỹ mọi thứ quanh mình. Nàng nhìn
chậu hoa rất đẹp đặt trên thanh chắn giữa hành lang, chậu hoa này sau
này đã vị vỡ trong một trận bão. Nhìn thấy một góc tường có phần cũ kỹ,
rong riêu mọc đầy, không ít ngày nữa, nó sẽ bị sụp xuống và thay thế
bằng một bức tường vững chắc hơn. Nhìn thấy những gương mặt kẻ hầu người hạ trong phủ, những người mà nàng đã lãng quên hay chưa từng để ý tới…
Lý Phù Dung đi thật chậm, thật chậm, cảm nhận thời gian trôi qua, như chứng kiến cảnh vật trãi qua xuân hạ thu đông, năm qua năm lại tới,
biến đổi vô thường, nhưng chỉ có nàng là cứ đứng mãi tại chỗ.
Bộp
Bỗng nhiên bị đụng phải, Lý Phù Dung chấm dứt suy tưởng của mình nhìn người vừa đụng vào mình. Đó là một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi, Lý Vĩnh Đạt.
Lý Vĩnh Đạt bụ bẫm, mặc áo ngắn màu đỏ, gương mặt bị đụng phải cũng
đỏ ửng cả lên, trong mắt còn ngân ngấn nước rất đáng thương. Lý Vĩnh Đạt sợ hãi nhìn Lý Phù Dung, tỷ tỷ này của hắn lúc nào cũng im lặng không
nói tiếng nào làm hắn cảm thấy rất sợ nàng. Dù nàng chưa từng đánh mắng
hắn nhưng chỉ mỗi thái độ của nàng thôi đã làm hắn khiếp vía.
Nhã Nhã lo lắng hỏi:
– Tiểu thư không sao chứ?
Lý Phù Dung lắc đầu tỏ ý không bị gì, bước tới muốn đỡ Lý Vĩnh Đạt
vẫn còn ngồi trên đất lên nhưng Lý Vĩnh Đạt vừa thấy Lý Phù Dung dang
tay về phía mình đã giật bắn mình, co ro lại một đoàn.
Lý Phù Dung sững sờ, nàng đáng sợ đến như vậy sao? Lại nhớ tới trước
kia, Lý Vĩnh Đạt có thời gian rất hay bám theo nàng, nàng không chán
ghét hắn nhưng cũng không có ý chơi đùa cùng hắn, cứ bỏ mặc hắn muốn làm gì thì làm. Rồi dần dà, Lý Vĩnh Đạt không tới tìm nàng nữa, thậm chí
còn xa lánh. Nhớ tới Nhã Nhã, người luôn bên cạnh mình thế mà vẫn có sự e sợ trong lòng, Lý Phù Dung không khỏi tự đánh giá lại bản thân.
Có lẽ, nàng đã làm sai rồi. Dù nàng không xua đuổi hắn nhưng thái độ xa cách của nàng có khác gì xua đuổi người đâu.
Lý Phù Dung cố nở nụ cười, nhẹ giọng nói với Lý Vĩnh Đạt:
– Để tỷ đỡ đệ lên!
Lý Vĩnh Đạt kinh ngạc nhìn Lý Phù Dung, không ngờ được đại tỷ lại nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, thậm chí nàng còn cười nữa. Đến lúc hoàn hồn
thì Lý Vĩnh Đạt mới giật mình phát giác Lý Phù Dung đang phủi phủi bụi
bặm trên người hắn. Hắn sốt ruột muốn tránh ra.
– Tỷ, không cần đâu! Dơ lắm…
Lý Phù Dung không để ý, lại nói:
– Không sao đâu! Tỷ không thấy bẩn. Đệ có bị đau ở đâu không?
Lý Vĩnh Đạt sững sốt nhìn nàng, không thể tin được.
– Mặt Vĩnh Đạt bị sưng, Nhã Nhã, em lấy chút thuốc thoa tới đây…
Trong lúc Lý Phù Dung đang phân phó người hầu thì Lý phu nhân cùng
với bà vú đang bế Lý Phù Cát trên tay chạy vội lại. Lý Phu Nhân sốt ruột hỏi Lý Vĩnh Đạt:
– Con có sao không?
Lý Vĩnh Đạt bị Lý phu nhân kéo qua kéo lại nhìn mấy lần, hắn nói:
– Con không sao! Tỷ tỷ xoa cho con rồi.
Lý phu nhân nghe vậy mới ngước mặt nhìn Lý Phù Dung, muốn nói lại không biết phải nói thế nào.
Nữ nhi này của bà rất kỳ lạ, trước nay không thích nói chuyện rồi,
thân cận người khác càng không thích. Bà đã nhiều lần muốn thân thiết
với nàng hơn, nhưng nàng cứ hờ hờ hững hững như không, phu quân bà là Lý thượng thư thì bảo nữ nhi thông minh, trưởng thành sớm nên không giống
những đứa trẻ cùng tuổi, nàng không thích cũng không nên ép nàng làm gì. Sau đó, bà tiếp tục có thêm Lý Vĩnh Đạt rồi tiểu nữ nhi Lý Phù Cát, hai đứa bé quá nhỏ rất cần ở bên mẹ nên bà càng lơ là với Lý Phù Dung. Lý
Phù Dung có lần còn bảo bà chăm sóc kỹ Lý Vĩnh Đạt và Lý Phù Cát thôi,
không cần quan tâm nàng làm gì, bà lúc đó không hiểu nổi nàng nói ra lời đó với suy nghĩ gì nữa, thật sự vì thấy bà bận rộn nên không muốn làm
phiền thêm hay vì nàng cũng chẳng muốn gần gũi mọi người? Thời gian cứ
thế trôi qua, khoảng cách giữa mẹ con cứ thế lớn dần, lớn dần khó mà níu lại được.
Đến cả mẹ ruột của mình mà còn xa lạ như vậy, muốn nói mà không biết
phải nói gì với nhau, Lý Phù Dung đã cảm nhận sâu sắc sai lầm của mình.
Nàng trước nay là người ít nói, thật sự không muốn nói nhiều khiến nhiều người hiểu lầm. Lúc trước, thấy Lý phu nhân vất vã chăm Lý Vĩnh Đạt và
Lý Phù Cát còn phải chia thời gian ra dòm ngó mình, Lý Phù Dung mới
thành tâm bảo bảo bà lo cho đệ đệ và muội muội thôi, nào ngờ câu nói lắp lửng không đầu không đuôi của nàng, cộng với gương mặt vô cảm đã khiến
Lý phu nhân hiểu lầm. Lý Phù Dung có biết cũng không màng giải thích, cứ để bà hiểu lầm, đơn giản nghĩ rằng dù sao cũng là mẹ con, một chút khúc mắc nhỏ nhoi này thì có là gì. Nhưng Lý Phù Dung đã lầm, khúc mắc dù
nhỏ nhưng không giải thì mãi mãi vẫn còn đó, không bao giờ biến mất, làm Lý phu nhân càng lúc càng xa lánh nàng hơn. Lúc này, Lý Phù Dung mới
nhận ra, dù là mẹ con thì sao? Ngón tay có dài có ngắn, phân chia không
đồng đều. Giữa những đứa con đứa thì nhiệt tình, đứa thì nhạt nhẽo thì
tình cảm cũng sẽ khác biệt…
Lý Phù Dung trầm mặc, Lý phu nhân lại nghĩ nàng không muốn nói nữa,
nghĩ lời để rút lui. Nào ngờ, lúc đó, Lý Phù Dung mở miệng nói:
– Mẫu thân, người đã vất vả rồi.
Lý phu nhân sững sốt, Lý Phù Dung tiếp tục nói:
– Chăm sóc đệ đệ và muội muội không dễ chút chút nào, mẫu thân chú ý
giữ sức khỏe. Con sẽ cố gắng để không gây phiền phức tới mẫu thân nhưng… khi rảnh rỗi, mẫu thân hãy dẫn đệ đệ, muội muội đến chơi cùng Dung Nhi
nhé…
Hốc mắt Lý phu nhân ửng đỏ, cái nhìn với Lý Phù Dung thay đổi, bà
thấy nữ nhi nhỏ tuổi gầy yếu vẫn quật cường đứng thẳng lưng, hóa ra nàng không phải muốn đơn độc mà đã quen với cô đơn kia.
– Mẫu… mẫu thân đã biết.
Lý phu nhân chầm chậm tiến tới chỗ Lý Phù Dung, ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, khóc nói:
– Mẫu thân xin lỗi Dung Nhi…
Lý Phù Dung nhắm mắt, hưởng thụ hơi ấm của bà. Vậy ra, đây chính là
vòng tay của mẹ sao? Nó chẳng xa vời như nàng đã tưởng, chỉ là chính
nàng đã chối từ nó…
Một giọt lệ theo khóe mắt Lý Phù Dung chảy xuống, khi mở mắt ra nàng nhìn thấy Lý Vĩnh Trường.
Thiếu niên hơn mười tuổi nhưng đã có dáng vẻ như một người trưởng thành. Đó chính là huynh trưởng của nàng.