Trong Thanh Tư Cung, Nhã Nhã lo lắng lên tiếng hỏi Lý Phù Dung:
- Tiểu thư, phu nhân thật sẽ nghe lời ngài khuyên chứ?
Lý Phù Dung nửa ngồi nửa nằm trên ghế dài, chẳng thấy rõ điều gì trong đôi mắt đen tĩnh mịch ấy. Lý Phù Dung như lạc giọng:
- Ta cũng không biết.
Nhã Nhã lại càng gấp gáp, nàng luôn theo hầu Lý Phù Dung nên đương nhiên
nghe thấy đoạn nói chuyện giữa Lý Phù Dung và Lý phu nhân. Qua đó, Nhã
Nhã cũng phần nào hiểu ra thiệt hơn trong đó. Bởi vậy, nếu như Lý phu
nhân không nghe lời khuyên can của tiểu thư, thì Lý gia có thể sẽ gặp
tai họa, mà Lý Phù Dung, thân là người của Lý gia cũng sẽ không tránh
khỏi liên quan. Càng nghĩ càng rối rắm mà nàng lại không thể làm được gì cho tiểu thư nhà nàng.
Lý Phù Dung bâng quơ nói:
- Nhã Nhã, em có biết vì sao con người luôn không thấy hạnh phúc không?
Giờ phút này Lý Phù Dung còn có tâm trạng nói đùa nữa. Nhã Nhã giận dỗi nói:
- Em không biết!
Lý Phù Dung lại nói:
- Bởi vì, con người không bao giờ biết đủ! Khi nghèo hèn sẽ cầu giàu sang phú quý, khi có tiền tài sẽ cầu danh lợi, mà khi có danh lợi rồi sẽ lại muốn có quyền hành nhiều hơn. Con người, sẽ luôn hướng mắt nhìn trước
mặt mà không buồn ngoảnh mặt lại nhìn phía sau cho đến khi... gặp trắc
trở. Khi đó, họ lại mong cầu được bình yên, mong muốn được quay lại
những ngày tháng nhàn nhã xa xưa...
...
Lý phu nhân hôm đó về lúc nào cũng bồn chồn lo lắng, nhưng lại không dám nói lại với Lý
thượng thư những lời Lý Phù Dung đã nói ngày hôm nay. Bởi bà biết tính
phu quân, khi hắn nghe những lời này chắc chắn sẽ nghe theo lời khuyên
của Lý Phù Dung mà bảo Lý Vĩnh Đạt ngừng lại toàn bộ.
Bà lại là
người hơn ai hết biết rõ Lý Vĩnh Đạt đặt bao tâm huyết vào chuyến đi
buôn này, bà không nhẫn tâm một câu nói khiến hắn phải chấm dứt tất cả,
nhưng bà cũng không dám làm lơ những lời cảnh báo kia. Lý phu nhân cứ
thế rối rắm suốt một buổi chiều, chờ đợi Lý Vĩnh Đạt trở lại để bàn bạc, dù Lý thượng thư có cho người tới hỏi chuyện, bà cũng không chịu đi gặp ông.
Cuối cùng, cũng đợi được Lý Vĩnh Đạt trở về. Vừa bước vào cửa, Lý Vĩnh Đạt đã lớn tiếng khoe với bà:
- Mẫu thân, con vừa đi kiểm tra hàng hóa về. Đợt hàng này thật sự rất
tốt, lại có nhiều mẫu mã mới, chuyến đi phương Bắc lần này nhất định sẽ
lời to.
Lý phu nhân kéo Lý Vĩnh Đạt lại, cẩn thận kiểm tra cửa
nẻo, xác nhận không có ai khác liền đóng kín cửa lại. Lý Vĩnh Đạt thấy
bà như vậy thì khó hiểu hỏi:
- Mẫu thân, người sao vậy?
Lý phu nhân lôi kéo tay Lý Vĩnh Đạt, nói:
- Vĩnh Đạt, Vĩnh Đạt, hôm nay mẫu thân đã tiến cung gặp tỷ tỷ con.
Tỷ tỷ? Lý Phù Dung?
Không nói Lý Phù Dung tiến cung đã năm năm không có dịp gặp lại, mà trước kia Lý Vĩnh Đạt cũng chẳng mấy khi gặp nàng, nói chuyện lại càng ít, cho
nên, hắn cũng không thân thiết gì với người tỷ tỷ này.
- Tỷ tỷ làm sao?
- Tỷ tỷ con nói...
Thế là, Lý phu nhân thuật lại hết những lời Lý Phù Dung đã nói với bà. Sau
khi nghe xong, Lý Vĩnh Đạt cũng trầm tư suy nghĩ. Lý phu nhân gấp gáp
hỏi:
- Vĩnh Đạt, con xem bây giờ phải làm sao đây?
Lý Vĩnh Đạt hồi lâu ngước mặt lên nhìn Lý phu nhân, kiên quyết nói:
- Con sẽ không rút lui nửa chừng!
- Nhưng... nhưng mà tỷ tỷ con đã nói...
Lý Vĩnh Đạt liền trấn an Lý phu nhân:
- Mẫu thân, tỷ tỷ dù sao cũng chỉ là phận nữ nhi, lại sống tách biệt
trong cung nhiều năm, dù cho tỷ có thông minh cỡ nào đi nữa thì cũng có
những chuyện bên ngoài tỷ làm sao biết được! Hơn nữa, con cũng đã điều
tra kỹ càng rồi, chuyến đi buôn thật sự không có vấn đề gì. Mẫu thân
đừng bị những lời hù dọa của tỷ ấy làm nghi thần nghi quỷ nữa. Hơn nữa,
con đã đổ bao công sức, tiền bạc vào đây, lúc này mà rút lui không phải
sẽ mất trắng sao...
Lý phu nhân nghe vậy cũng có phần phân vân.
- Vĩnh Đạt à...
Lý Vĩnh Đạt không đợi liền nói tiếp:
- Mẫu thân cứ an tâm đi, thật sự chẳng có chuyện gì đâu! Chẳng lẽ vì mấy
lời lo trước đón sau của tỷ tỷ mà ngài nỡ để Vĩnh Đạt mất cơ hội tiến
thân hay sao. Bỏ qua chuyến này không biết còn có cơ may như vậy đến nữa hay không...
Lý phu nhân rốt cuộc cũng bị Lý Vĩnh Đạt thuyết
phục, dù vẫn còn lo lắng nhưng chút tâm tư đó liền bị bà đè nén trong
lòng. Như Lý Vĩnh Đạt nói: làm đại sự có bao giờ thuận lợi hay bảo đảm
toàn bộ đâu, nếu lúc nào cũng nghĩ nhiều như vậy thì còn có thể làm được gì. Nguy hiểm càng nhiều thì giá trị lại càng lớn, đó chính là cái giá
xứng đáng để trao đổi.
Sau khi bàn bạc xong, hai người đã quyết
định tiếp tục tham gia vào chuyến đi buôn này, Lý phu nhân cũng giấu
nhẹm những lời Lý Phù Dung cảnh báo ngày hôm nay, không để cho người thứ ba biết được.
Ngày sau Lý Phù Dung có lên tiếng hỏi thì Lý phu
nhân cũng nói dối Lý Vĩnh Đạt đã sớm nghe lời nàng mà rút lui rồi. Mấy
lần như vậy, Lý Phù Dung chẳng buồn hỏi tới nữa.