Hoàng cung, cung vàng điện ngọc, nơi tập hợp hết tất cả những tinh hoa, báu
vật trên thiên hạ để trở thành tô điểm phía sau của thiên tử. Đó là nơi
huy hoàng nhất, là đích ngưỡng mộ của vạn vạn người.
Ở giữa chốn phù hoa ấy, lại có một điểm rất yên tĩnh, như tách biệt với mọi thứ xung quanh...
Thanh Tư Cung.
Trong phòng lớn, có một nữ nhân đang nửa nằm nửa ngồi lười nhác trên ghế dài, chăm chú xem quyển sách trên tay.
Đôi mắt khép hờ khẽ đảo qua từng dòng chữ trên trang giấy, bóng từ hàng mi
đổ xuống che khuất một phần ánh sáng trong mắt, lại thêm vẻ mặt điểm
nhiên, chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc kia làm người ta khó mà biết được
nàng đang suy nghĩ điều gì.
Mái tóc đen dài chỉ vấn hờ trên đầu,
mỗi khi gió thổi qua sẽ khiến vài sợi tóc lạc lối hất lên khuôn mặt
nhưng nàng chẳng có vẻ để ý đến chúng, tùy ý như vậy. Chiếc váy nàng mặc có phần rộng rãi, thoải mái dù chất liệu quý hiếm nhưng màu sắc lại quá nhạt nhòa, dù tăng thêm phần ung dung, tự tại nhưng phần nhiều lại
thiếu đi sự trang nghiêm, quý phái. Nếu không nói ra thật chẳng ngờ được nàng lại là Lý Phù Dung, nữ nhi của Lý thượng thư, là Hòa Phi do hoàng
đế sắc phong.
Sau khi đọc hết những dòng chữ cuối cùng, Lý Phù
Dung thở ra một hơi rồi xếp sách lại đặt sang một bên. Nàng bất động hồi lâu rồi mới lên tiếng gọi:
- Nhã Nhã.
Vừa dứt tiếng thì
cửa phòng đã mở, một cung nữ mặc áo xanh bước vào, nàng tiến tới trước
ghế dài, nhún người thi lễ, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu thư, người đã đọc sách xong rồi.
Nhã Nhã là tì nữ từ nhỏ đã theo hầu bên người Lý Phù Dung, khi Lý Phù Dung
vào cung, nàng cũng theo hầu đến giờ. Lý Phù Dung trước nay thích an
tĩnh, không muốn bị làm phiền, nhất là vào những lúc nàng đọc sách, càng không thích có người quấy rầy nên trong phòng của nàng không có nhiều
người hầu có thể bước vào, cả Nhã Nhã cũng theo thói mà chờ lệnh bên
ngoài.
- Hôm nay là ngày mấy?
Lý Phù Dung mãi mới lên
tiếng hỏi. Nhã Nhã đã quá quen với tính hành sự chậm rãi của Lý Phù
Dung, có nhiều lúc Lý Phù Dung nửa chừng còn quên mất đang nói chuyện
với người khác, lâm vào trầm tư suy nghĩ. Chỉ là, thời gian gần đây tình trạng thẩn thờ này đang có chiều hướng gia tăng.
Nhã Nhã ngoan ngoãn đáp:
- Hôm nay là tết nguyên tiêu rồi, đêm nay trong kinh còn có lễ hội...
Tết nguyên tiêu...
Vậy hôm nay chính là lúc hắn và nàng ta gặp nhau?
Thật không biết lần này hắn có giống như kiếp trước, nhất kiến chung tình hay không?
Vì nàng, hắn đã làm rất nhiều việc, tốt có, xấu cũng có, bảo vệ nàng nhưng cũng làm tổn thương nàng. Vì nàng, đã chịu nhiều đối nghịch, can ngăn
của quần thần nhưng nàng cũng vì hắn mà phải đánh mất tự do, gánh tiếng
mị quân. Mà mối tình đấy cũng khiến vài người phải cảm động, cũng có
người ca tụng, những chuyện xưa được bới ra mà kể lại. Nhờ thế, Lý Phù
Dung mới biết được căn nguyên ngày hôm nay.
Nhã Nhã bước tới dâng nước trà cho Lý Phù Dung, mỗi khi Lý Phù Dung đọc sách thì đọc rất lâu, dù không đói nhưng chắc cũng khát rồi. Lý Phù Dung tiện tay cầm chén
trà uống một ngụm.
Trong cung ít khi bày yến tiệc, nhất là khi
tân đế Lạc Quân lên ngôi đã hạ lệnh cấm hoang phí, tự mình làm gương nên những người trong cung càng nghiêm cẩn noi theo. Tiệc nhỏ vài bàn thì
không nói, mỗi khi muốn tổ chức yến tiệc đều phải đắn đo rất nhiều vì sợ phật ý thánh giá. Nhưng hôm nay là tết nguyên tiêu, thế nào cũng phải
có một buổi gia yến...
- Chỉ là...
Nhã Nhã ngập ngừng không biết có nên nói hay không. Lý Phù Dung nhìn hỏi:
- Có chuyện gì?
Nhã Nhã vẫn phân vân, mãi mới nói:
- Tiểu thư, nghe nói sáng nay hoàng thượng đã xuất cung, trông có vẻ rất vội vã, không biết tối nay liệu có về kịp hay không...
Chén trà trên tay Lý Phù Dung đột ngột ngừng lại làm nước trà khẽ hất ra
văng lên cả tay, nàng vẫn không để ý tới. Lý Phù Dung nghiêm mặt hỏi
lại:
- Hoàng thượng xuất cung? Rời khỏi kinh thành?
Nhã
Nhã hiếm khi trông thấy Lý Phù Dung nghiêm trọng như vậy, có phần chột
dạ, đầu cúi càng thấp nhưng vẫn quan tâm xem Lý Phù Dung có bị bỏng hay
không.
- Dạ, có vẻ là thế ạ. Tiểu thư, tay của người...
Lý Phù Dung phắt phắt tay tỏ ý không có chuyện gì, bảo Nhã Nhã hãy lui ra. Nhã Nhã sốt ruột đưa mắt nhìn tay của Lý Phù Dung mấy lần, thấy nàng
thật không bị bỏng mới nhẹ lòng lui ra.
Cánh cửa lần nữa khép lại làm căn phòng chợt tối hẳn đi. Trên ghế dài, Lý Phù Dung vẫn ngồi yên
bất động, chân mày càng lúc càng nhíu lại.
Hắn ra khỏi thành? Vậy là để lỡ cơ hội gặp nàng ta hay sao?
Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao tình tiết này lại khác với kiếp trước?
Hắn và nàng ta...
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra đây?
Lý Phù Dung nhắm tịt mắt cố nhớ lại đoạn thời gian này trong ký ức của kiếp trước...