Đang muốn vận kiếm phá giải cấm chế Long Thiên Tuyệt, chợt nghe được
thanh âm quen thuộc từ phía trên đỉnh đầu truyền đến, hắn mừng như điên, vội vàng dừng lại, đáp: “Khê Nhi, ta ở chỗ này.”
Nơi này, nơi này, nơi này, nơi này……
Thanh âm của hắn như tiếng chuông đồng, lại có lực lượng hùng hậu gia trì,
thanh âm của hắn bay về phía xa quanh quẩn thật lâu ở sơn cốc giữa vách
đá.
Các cao thủ đến đây tìm kiếm hắn bị thanh âm của hắn chấn động, hai lỗ tai ù ù.
Vân Khê vuốt vuốt lỗ tai, thanh âm Thiên Tuyệt kinh khủng như thế từ lúc nào?
Nhưng mà sau khi xác nhận đó là thanh âm của hắn xong, Vân Khê mừng rỡ nhảy lên lưng Huyền Dực bay về phía cấm chế.
Vạch ra màn sương mù dày đặc, cách một tầng hỗn độn, Vân Khê mơ hồ thấy được dưới tầng cấm chế có một bóng người, nàng phất phất tay với người phía
dưới: “Thiên Tuyệt, ta ở chỗ này.”
Long Thiên Tuyệt hớn hở cười,
nói với nàng: “Khê Nhi, nơi này cài đặt cấm chế, chúng ta nghĩ biện pháp phá giải cấm chế trước đã. Nàng lui về phía sau một chút, ta đến phá
giải nó.”
Ở phía sau Vân Khê đám người Hiên Viên gia chủ, Vân Mộ
Phàm cũng rối rít chạy tới, Vân Mộ Phàm đề nghị: “Bằng lực lựơng của
mình ngươi, chưa chắc có thể phá giải cấm chế, bình thường cấm chế cũng
có cắn trả lực, nhưng nếu dùng sức không tốt rất có thể sẽ bị nó cắn
trả. Không bằng như vậy, chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng đi phá giải
cấm chế.”
“Được, chúng ta cứ thế mà làm.” Hiên Viên gia chủ một lời đáp ứng.
Những người khác cũng rối rít hưởng ứng.
Long Thiên Tuyệt không từ chối, nhiều người lực lượng lớn, phần thắng cũng lớn hơn một chút.
“Được, ta đếm đến ba, mọi người cùng nhau công kích cấm chế. Tập trung lực lượng, nhất định có thể phá giải cấm chế.”
Dưới sự chỉ huy của Long Thiên Tuyệt mọi người cùng nhau vận khí chuẩn bị,
chỉ đợi hắn hô một tiếng mấy chục đạo huyền khí cùng nhau phát ra, có
mạnh có yếu, tất cả đều hướng về phía cấm chế công kích.
Ầm!
Cấm chế bị nổ bắn ra tia lửa, cái khe dọc theo ánh lửa này lan tràn ra
những chỗ khác có xu thế nứt toác ra, cả cấm chế bị một chưởng lực của
mọi người vỡ nát.
Chỉ một thoáng sau sương mù dày đặc tản ra, lộ ra biển hoa đỏ bừng trên mặt đất trông rất bắt mắt.
Mọi người cùng nhau thu hồi huyền khí, nhìn thấy một màn trước mắt,thầm than sợ hãi.
Trong đám người, có người gào to một tiếng: “Trời ạ, đây là Hoa thánh Hồng Lăng trong truyền thuyết, là thượng phẩm linh hoa.”
Sau tiếng hô lớn này ánh mắt của mọi người phần lớn bị Hoa thánh Hồng Lăng
hấp dẫn đi, mọi người phi thân bay vào trong biển hoa, đi ngắt lấy những bông linh hoa ngàn năm khó gặp này.
Từ đầu đến cuối Vân Khê hoàn toàn không có tâm tư đi xem Hoa thánh Hồng Lăng, nàng phi thân bay
xuống phía dưới bước nhanh về phía Long Thiên Tuyệt, thấy hắn bình yên
vô sự, đáy mắt nổi lên một tầng nước mắt. Nàng phải nói với hắn thế nào
về việc không có tin tức của Tiểu Nguyệt Nha đây?
“Thiên Tuyệt, thật xin lỗi” Nàng buông gục đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Long Thiên Tuyệt chú ý tới vết thương và vết máu trên trán nàng nổi lên một trận đau lòng, hắn lấy tay xoa cái trán
của nàng, giọng nói dịu dàng, “Nói cho ta biết, rốt cuộc là kẻ nào đả
thương nàng?”
Vân Khê giơ tay lên, hất tay của hắn ra, cúi thấp
đầu, nước mắt không tự chủ rơi xuống: “Thiên Tuyệt, ta đã đánh mất Tiểu
Nguyệt Nha, con bị Tử Yêu mang đi, Tử Yêu nói chờ đến ngày Bắc Thần gia
tộc tái xuất giang hồ, chúng ta dẫn cao thủ Vân tộc đi xem lễ hắn mới
đem Tiểu Nguyệt Nha trả lại cho chúng ta. Ta không thể bảo vệ tốt cho
Tiểu Nguyệt Nha, ta thật xin lỗi chàng, chàng mắng ta đi.”
Thần
sắc trên mặt Long Thiên Tuyệt không ngừng biến hóa, nghe tin tức như thế hắn như bị sét đánh, song thấy nước mắt tự trách của thê tử, hắn càng
thêm thương yêu. Đưa ta, đem nàng ôm vào trong ngực, hắn ôn nhu an ủi:
“Không có chuyện gì. Nếu Tử Yêu nói muốn chúng ta đi xem lễ, hắn mới đem Tiểu Nguyệt Nha trả lại cho chúng ta, nói rõ từ giờ cho đến lúc đó hắn
sẽ không làm hại Tiểu Nguyệt Nha. Ta hứa với nàng, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ đem Tiểu Nguyệt Nha cứu về, mang về bên cạnh nàng.”
“Thiên Tuyệt……” hai tay Vân Khê vòng qua hông của hắn, ôm lấy hắn thật chặt, cúi đầu nức nở.
Những cao thủ Vân huyễn điện quay đầu lại, thấy một màn này trong lòng mọi
người sinh ra cảm giác kỳ dị. Theo sự hiểu biết của bọn hắn về Vân Khê
lúc trước thì Vân Khê bây giờ có còn là người sát phạt quyết đoán hay
sao?
Kia rõ ràng là một nữ nhân bình thường nói tất cả những
chuyện thương tâm với trượng phu của mình, mà một nữ nhân bình thường,
mới để cho nội tâm của bọn hắn càng thêm xúc động. Một nữ nhân có tình
có nghĩa, có máu có nước mắt, mới để cho bọn họ có cảm giác càng thêm
chân thật. Có một cô gái như vậy lãnh đạo bọn họ, bọn họ còn gì phải lo
lắng nữa chứ?
“Thiên Tuyệt, Khê Nhi, mau đến xem. Những thứ này
đều là đồ tốt. Chúng ta phải nghĩ biện pháp đem bọn chúng lấy hết, nếu
không rất đáng tiếc.” Hiên Viên gia chủ nhìn một biển Hoa thánh Hồng
Lăng, hai mắt sáng lên, không nhịn được than thở.
“Qủa thật là
thứ tốt, bất quá nếu như lấy đi thì sẽ mất hết,không bằng để cho nó tự
nhiên sinh trưởng ở chỗ này. Chúng ta có thể thiết kế cho nó một đạo cấm chế, sau này muốn lấy, có thể xuống ngắt lấy, chỉ cần để lại một phần
của cây, hái xong lại có thể mọc lại một lần. Hơn nữa, có cấm chế, sẽ
không sợ người khác ăn cắp.” Vân Mộ Phàm đề nghị.
“Ai sẽ thiết
lập cấm chế?” Hiên Viên gia chủ cũng cảm thấy đúng, thay vì ngắt một lần khiến nó tuyệt chủng, không bằng làm cho nó sinh trưởng ở nơi này, muốn lấy bao nhiêu có bấy nhiêu, ngày sau còn có thể tiếp tục mọc ra.
“Đương nhiên là ta rồi.” Vân Mộ Phàm ôn hòa cười một tiếng, có mấy phần tự tin.
Hiên Viên gia chủ liếc hắn mấy lần, liên tiếp gật đầu khen ngợi: “Không nhìn ra Phàm lão đệ cư nhiên là người đa tài đa nghệ, huệ chất lan tâm, thật là thân giaa tốt của lão ca ”
Ba ba ba.
Vân Mộ Phàm bị
đập ba cái ở đầu vai, ông kinh ngạc,trong lòng cảm thấy lạnh hơn. Đa tài đa nghệ còn chưa tính, cái gì gọi là huệ chất lan tâm? Đó là từ có thể
hình dung ông sao? Ông cũng không phải là nữ nhân.
Đối mặt với cử chỉ quá nhiệt tình của Hiên Viên gia chủ, Vân Mộ Phàm chỉ đành lắc đầu thở dài.
Lúc này, Long Thiên Tuyệt nghĩ tới đám người Mặc Liên đại nhân trong Kim
Hòa tháp, hắn lấy ra Kim Hòa tháp, thả tất cả những người bên trong thả
ra.
“Đa tạ Long công tử cứu giúp.” Mấy người Mặc Liên cảm ơn hắn cứu mạng, rối rít quỳ lạy hắn.
Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, không nói thêm gì, sở dĩ cứu các nàng, cũng là thấy các nàng vì Khê Nhi mưu phản, kết quả bị Tông chủ trừng phạt.
“Mọi người ngắt xong Hoa thánh Hồng Lăng, toàn bộ lui ra ngoài, lão phu muốn bố trí kết giới cấm chế ở chỗ này.” Vân Mộ Phàm nói.Mọi người vội vàng
tăng nhanh tốc độ ngắt Hoa thánh Hồng Lăng, bọn họ cũng không dám quá
tham lam, mỗi người ngắt được mười mấy đóa xong, rối rít từ trong đám
hoa lui ra ngoài.
Thiên Long được đưa vào trong Ngọa Long cư nghỉ ngơi, Vân Khê cố ý đem cửu chuyển linh châu ra, đưa vào đến trong cơ
thể của nó, giúp nó chữa trị thân thể tốt hơn.
Đợi đến khi Vân Mộ Phàm thiết lập xong kết giới cấm chế, một nhóm người cùng nhau rời khỏi đáy vực.
Sau khi Vân huyễn điện luân phiên xảy ra những trận ác chiến khó khăn, hôm
nay cuối cùng cũng tạm thời khôi phục sự yên bình, vì để ngừa Tông chủ
quay lại đánh trả, gia tộc Hiên Viên, Long gia, Chiến gia sắp xếp cho
người của gia tộc và các cao thủ của gia tộc ở Vân Thành và Vân Huyễn
điện xong cũng không gấp gáp rời đi.
Trải qua trận chiến này, Vân Khê biết được võ công của mình rất yếu ớt, trong đám bạn cùng lứa tuổi, thực lực của nàng quả thật là đạt đến đỉnh cao. Song, trong tương lai
nàng phải đối mặt không chỉ là những cao thủ bình thường mà là những Nội tông cao thủ tu luyện hàng ngàn hàng vạn năm của Vân tộc. Lấy thực lực
bây giờ của nàng đến cả nửa chiêu thức của Tông chủ cũng không phá giải
nổi thì làm sao đối mặt với những khó khăn lớn trong tương lai chứ?
Vì vậy, nàng nhất định phải mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nữa.
Nàng nhốt mình bên trong mật thất, trong đầu không ngừng xẹt qua những hình
ảnh Tông chủ nhục nhã nàng, còn cả lúc con gái nàng gặp nguy hiểm như
thế nào, có những áp lực này, nàng buộc mình nhất định phải mạnh hơn,
không cho phép mình có một phút rảnh rỗi.
Cuộc sống từng ngày qua đi, đảo mắt đã là bảy ngày sau.
Vân Khê ở trong mật thất liên tục bế quan bảy ngày, một bước cũng không rời đi, trong những ngày này thức ăn đều do Long Thiên Tuyệt tự mình đưa
đi, hắn không đi quấy rầy việc tu luyện của nàng, bởi vì hắn biết giờ
phút này nàng đang đặt mục tiêu phải mạnh hơn cho bản thân. Cùng lúc
nàng tu luyện, hắn cũng tu luyện ngày đêm không nghỉ, cho đến một ngày
Bách Lí viện trưởng của Học viện Thiên Long đưa tới thư mời, muốn mời
hai vợ chồng đến Học viện Thiên Long, tham gia đại thọ tám mươi của Bách Lí viện trưởng, Long Thiên Tuyệt mới không thể không cắt ngang tiến độ
tu luyện của Vân Khê.
“Đại thọ tám mươi của Bách Lí viện trưởng
chúng ta là nhất định phải tham gia, ta để cho đám người Mặc Liên đại
nhân bị quà tặng, phái người đưa qua trước chúng ta đến sau nàng thấy
thế nào?” Vân Khê xem thư mời xong,lại cùng Long Thiên Tuyệt thương
lượng.
“Đúng vậy, lần này đi Học viện Thiên Long, chúng ta không
chỉ vì chúc thọ Bách Lí viện trưởng, còn muốn tìm cơ hội tìm hiểu xem
Thiên Long có phải thần thú của Học viện Thiên Long hay không.” Long
Thiên Tuyệt nói.
“Nếu đúng thì sao? Chàng định làm như thế nào?
Đem Thiên Long trả lại cho Bách Lí viện trưởng sao?” Nếu là đổi lại là
người khác, đem thần thú mang đi rồi thì bọn họ tuyệt đối sẽ không trả
lại, Bách Lí viện trưởng lại khác, về công về tư bọn họ cũng không thể
cùng lão xung đột chính diện.
Về công, hắn là viện trưởng Học
viện Thiên Long, là người có danh vọng trong thập đại học viện, cho dù
đạt được quán quân lúc tỷ võ của thập đại học viện ở Học viện Thiên
Long, nhưng cũng không thể dao động được vị trí đứng đầu của nó trong
thập đại học viện nó. Nếu nổi lên xung đột cùng lão khó tránh khỏi sẽ
lưu lại một cái cớ cho những học viện khác gây sự.
Về tư, lão là
ân sư của huynh trưởng, cũng là ông nội của đồ nhi Bách Lí Song, hơn nữa lão từng có ơn với Thiên Tuyệt, có ba loại quan hệ như vậy bọn họ càng
không thể ép buộc giữ lại thần thú bảo hộ của học viện người ta.
Làm sao bây giờ?
Nếu Thiên Long thật sự là thần thú của Học viện Thiên Long, hiển nhiên sẽ
gặp phiền toái, nếu Thiên Long không phải thân thể của nó vẫn khôi phục
được, nhưng thực lực sẽ vẫn dậm chân tại chỗ không tiến thêm.
Làm thế nào cũng gặp khó khăn.
Vân Khê thở dài, xem ra chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tại Bạch Tịch thành, Long Thiên Thần và Bách Lí Song cũng đồng thời nhận
được thiệp mời mừng thọ của Bách Lí viện trưởng, Bách Lí Song ảo não,
thiếu chút nữa mình lại quên chuyện quan trọng như vây, lúc này mới bận
rộn thu xếp lễ vật.
Trên đường cái, một đội ngũ xếp hàng dài đều là người của phủ thành chủ.
Trên người bọn họ đều mặc đồng phục của hộ vệ của phủ thành chủ, trong tay
mỗi người đều cầm một hộp quà mừng thọ lớn, nào là nhân sâm, nấm linh
chi, tơ lụa, đồ sứ….. Nhưng phàm là vật phẩm có trên đường đều bị vơ vét trong tay đám hộ vệ.
Muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì
sao có một trận hoành tráng như thế? Vậy thì phải đi hỏi thăm Long nhị
công tử và Bách Lí tiểu thư.
Một hàng dài đội ngũ cứ đi về phía trước rồi dừng ở một cửa hàng tranh, trong cửa hàng truyền ra thanh âm nói chuyện với nhau.
“Cuốn giấy Tuyên Thành này không được, ông nội của ta nhất định sẽ không thích!”
“Nghiên mực chất lượng quá kém, ông nội của ta thích nhất là nghiên mực do Tần
Thành sản xuất, nghiên mực ở những chỗ khác nội không cần ”
“Cái bút này cũng không được, lông bó không đều, chàng nhìn chàng nhìn nó còn phân nhánh này.”
“Ta nói này lão bản, trong cửa hàng của ngươi chẳng nhẽ không có đồ tốt hay sao? Những thứ kia, chúng ta đều nhìn không thuận mắt.”
Lão bản
lau mồ hôi, sắc mặt rất khó coi, hắn và cửa hàng của hắn cửa hàng cũng
đã tận lực, có thể lấy ra đồ cao cấp cũng chỉ có những thứ này, không
phải là hàng hóa trong cửa hàng của hắn quá ít quá tầm thường, mà là ánh mắt đối phương thật sự quá cao.
“Hai vị, tiểu điếm chỉ có những
thứ này là hàng thượng đẳng thôi, hai vị muốn đồ tốt hơn, chỉ có thể đi
Tần thành mua, Tần thành mới là thánh địa của tranh chữ bút lông và
nghiên mực.”
“Tần thành? Đến lúc này rồi chẳng nhẽ không thể có quà tặng gia gia đại thọ hay sao?” Bách Lí Song chống cằm, suy tư nói.
“Không có chuyện gì. Gia gia đại thọ quan trọng, ta sẽ để phì phì chở ta đi
Tần thành, nếu không ngủ không nghỉ thì…, trong vòng ba ngày nhất định
có thể chạy về.” Long Thiên Thần cười nói, đối với sự bắt bẻ của nàng,
hắn không thiếu kiên nhẫn, hắn cũng cảm thấy đại thọ của Bách Lí viện
trưởng lần này rất quan trọng, là cơ hội tốt cho hắn biểu hiện.
Dù sao tương lai muốn kết hôn cháu gái của lão, phải biểu hiện thật tốt để lấy lòng lão nhân gia?
Bách Lí Song nghe vậy rất cảm động, kéo nhẹ ống tay áo của hắn, lộ ra biểu
tình của cô gái nhỏ: “Thiên Thần, vậy thì cực khổ chàng. Ta nhất định sẽ nói tốt về chàng trước mặt gia gia, để cho gia gia càng thêm thích
chàng.”
Long Thiên Thần ngẩng cao đầu, được thể cười nói: “Ta đây anh tuấn tiêu sái, thanh niên phong độ đầy hứa hẹn, gia gia sao có thể
không thích ta? Nói không chừng ông thấy ta, gấp gáp muốn đem nàng nhanh chóng gả cho ta, tránh cho ta bị những nữ nhân khác cướp đi, nàng cũng
thành người cô đơn.”
Bách Lí Song mắt trợn trắng, chưa từng thấy người nào tự luyến như hắn.
“Ông nội của ta mới không phải là ngươì có suy nghĩ nông cạn, ông nội của ta thích người tài hoa và hàm súc, mà chàng thì sao……” Bách Lí Song nhìn
từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần, thông cảm lắc đầu, “Ta chỉ thấy
được chàng nông cạn, thật sự không nhìn thấy tài hoa và hàm súc của
chàng ở đâu.”
Long Thiên Thần khóe mắt run lên, lại bị đả kích: “Ta có bết bát như thế sao? Vậy sao nàng còn yêu thích ta?”
“Cái này……” Bách Lí Song lấy tay quấn quấn sợi tóc, suy tư một lúc lâu, nàng bĩu môi nói, “Có thể ta thích là sự nông cạn của chàng.”
Thân
hình Long Thiên Thần lay động mấy cái, đột nhiên có chút hối hận, hỏi
nàng không bằng không hỏi. Quả thực là tự rước lấy nhục.