Người của Lăng Thiên Cung chia nhau đi lục soát, Long Thiên Tuyệt đánh
giá mấy tên cao thủ Bạch Gia bị thương, trong đó còn có mấy người là đến từ Bạch Sa đảo, hắn có chút ấn tượng.
Dưỡng phụ của Bạch Sở Mục bị phái đi trước tìm kiếm Bạch Sở Mục, vừa lúc không có ở Bạch gia, tránh khỏi trận tai hoạ này.
Đảo chủ Bạch Sa đảo thấy Long Thiên Tuyệt hướng chỗ hắn mà nhìn, hắn chống
thân thể bị thương đứng lên, hướng hắn ôm quyền: “Long tôn chủ, biệt lai vô dạng?”
“Bạch đảo chủ.” Long Thiên Tuyệt không lạnh không nóng trả lời.
Thân là bại tướng, Bạch đảo chủ hơi có chút lúng túng, nhưng vì mạng sống,
lại kiên trì nói: “Long tôn chủ, ta và ngươi không thù không oán, vì sao phải đuổi tận giết tuyệt? Trước mà nói, chúng ta cũng là cùng đi từ
Ngạo Thiên Đại Lục, từng cùng nhau vượt qua khó khăn, giao tình không
phải là nông cạn. Sau lại nói, Bạch Sở Mục chính là tôn tử lão phu, tuy
không phải ruột thịt, nhưng có hai mươi năm công ơn nuôi dưỡng. Nghe nói lệnh đệ cùng Sở Mục giao tình không phải là nông cạn, từ đây mà nói,
Long tôn chủ cũng không nên làm khó người Bạch Sa đảo chúng ta mới
đúng.”
Long Thiên Tuyệt cười lạnh.
“Kia Bổn Tôn hỏi ngươi, đệ đệ Bổn Tôn bị cung chủ Thánh cung bắt, cột vào thành lâu Bạch Tịch thành, các ngươi có biết sự tình?”
“Này......” Bạch đảo chủ chột dạ cúi đầu, Bạch Tịch thành là địa giới của Bạch gia. Nếu không có người Bạch gia ngầm đồng ý, ai dám lớn mật ở Bạch Tịch
thành làm xằng làm bậy như thế?
Bọn họ bản ý chính là khoanh tay
đứng nhìn, đợi đến Long Thiên Tuyệt cùng cung chủ lưỡng bại câu thương,
bọn họ ngư ông đắc lợi. Ai có thể nghĩ đến Long Thiên Tuyệt lại lặng lẽ
ra lệnh cho thủ hạ đào lối đi dưới đất từ ngoài thành thông vào Bạch
gia, vô thanh vô tức đã mang một lượng lớn cao thủ đưa vào Bạch gia,
khiến người Bạch gia ứng phó không kịp.
Bạch gia từ trên xuống
dưới mấy trăm cao thủ, bị diệt được bảy tám phần, chỉ còn lại có mười
mấy tên cao thủ bọn họ bị thương nặng, cũng đã không có năng lực phản
kháng mà phá vòng vây.
Bạch gia chủ cùng mấy tên trường lão quan
trọng cũng ở trong đoàn người. Bọn họ vốn là cũng muốn mượn lời Bạch đảo chủ tới chất vấn Long Thiên Tuyệt. Bọn họ Bạch gia cùng Lăng Thiên Cung cũng không có thâm cừu đại hận, hắn vì sao phải đem người Bạch gia đuổi tận giết tuyệt?
Song lại khiến Long Thiên Tuyệt nói ra chuyện đệ đệ của hắn. Bọn họ á khẩu không trả lời được. Bởi vì bọn họ đuối lý
trước, thử hỏi, nếu là đệ đệ bọn hắn bị bắt cóc ở trên cổng thành, mà
người chủ sự trong thành bỏ mặc, bọn họ có cũng sẽ giận lây sang người
trong thành đúng không?
Long Thiên Tuyệt lạnh giọng trách mắng:
“Các ngươi không nói được lời nào? Bổn Tôn nói cho các ngươi biết, ai
dám động đến một sợi lông của người nhà Bổn Tôn, Bổn Tôn cũng sẽ diệt
cửu tộc của hắn!”
“Chớ cùng Bổn Tôn nói làm người phải lương thiện cái gì. Trong mắt Bổn Tôn chỉ có kẻ đáng chết và người không nên chết thôi!”
“Các ngươi biết rõ đệ đệ Bổn Tôn bị cột trên cổng thành. Nhưng các ngươi
ngồi nhìn, tùy ý cho cung chủ làm xằng làm bậy, muốn xem Bổn Tôn cùng
Cung chủ sinh tử tương bác, các ngươi ngư ông đắc lợi. Các ngươi nghĩ
cũng thật tốt! Chiếm tiện nghi trên người Bổn Tôn há lại dễ như vậy?”
“Các ngươi đã lựa chọn lập trường của các ngươi, như vậy hôm nay Bổn Tôn xử
trí người Bạch gia các ngươi như thế nào, các ngươi cũng chỉ được nhận
mệnh. Bởi vì hết thảy hậu quả, cũng là chính các ngươi tạo thành! Nói
thật cho các ngươi biết, Bổn Tôn trong mấy ngày công thành đoạt trại,
còn chưa bao giờ đại khai sát giới. Nhưng là người Bạch gia các ngươi
lập trường sở tác sở vi, đã chạm đến điểm mấu chốt của Bổn Tôn. Cho
nên...... Bổn Tôn chịu không được các ngươi!”
Sát khí bốn phía.
Các cao thủ không khỏi sợ ngây người, chẳng lẽ bọn họ hôm nay sẽ chết ở chỗ này?
“Long tôn chủ, xin hạ thủ lưu tình! Bọn ta lúc trước đúng là quá bàng quan.
Nhưng đó cũng là chuyện thường tình, hiện tại thế cục thành bại đã định, Bạch gia ta hôm nay binh bại như núi đổ, đại thế đã mất, lão phu đã
không hề hy vọng xa vời cái gì nữa, chỉ cầu Long tôn chủ học được đức
hiếu sinh ở đời, bỏ qua cho tộc nhân lão phu. Lão phu nguyện lấy đầu bảo vệ tánh mạng tộc nhân, cầu xin Long tôn chủ thành toàn!” Bạch gia chủ
xác định hắn chắc chắn phải chết, khom người quỳ phục ở dưới gót chân
Long Thiên Tuyệt
Hắn hy sinh vì nghĩa, để cho mọi người Bạch gia động dung, rối rít hướng gia chủ của bọn hắn lễ bái.
Người, ai không sợ chết?
Cho dù gia chủ nguyện ý xả thân cứu bọn họ, bọn họ trừ cảm động cái gì cũng làm không được. Bọn họ cũng muốn sống sót, chỉ sợ không thể sống sót.
Lúc này mấy vị cao thủ Long gia bị hành động của Bạch gia chủ cảm động, cẩn thận tiến lên, hướng Long Thiên Tuyệt lên tiếng xin xỏ cho: “Đại công
tử, Bạch gia đại thế đã mất, ngày sau không thể tiếp tục cùng Lăng Thiên Cung đối kháng, không bằng để lại bọn họ một con ngựa, nhiều tích thiện đức.”
“Đúng vậy, đại công tử. Bạch gia trong ngày thường sở tác
sở vi mặc dù ghê tởm, nhưng bọn hắn hôm nay đã được dạy dỗ, không bằng
để lại bọn họ một ngựa đi.” Cao thủ Gia tộc Hiên Viên cũng đứng ra thay
Bạch gia cầu tình.
Long Thiên Tuyệt chân mày nhéo một cái, mắt lạnh quét đi qua.
Long gia cùng gia tộc Hiên Viên phái cao thủ đến đây giúp hắn, vốn là từ hảo ý. Hắn vốn không muốn tiếp nhận, nhưng suy nghĩ đến lần này thế lực của Bạch gia không phải chuyện đùa, hắn không thể để huynh đệ Lăng Thiên
Cung mạo hiểm, cho nên lần này hành động mang cao thủ hai đại gia tộc.
Ai ngờ, sự hiện hữu của bọn hắn, nay lại mang đến cho hắn phiền toái.
Không cùng gia tộc, tất có dị tâm, quả nhiên không giả.
Dĩ nhiên, trên người của hắn chảy huyết mạch Long gia cùng gia tộc Hiên
Viên, không thể nói không cùng gia tộc. Nhưng bọn họ dù sao cũng không
phải là người Lăng Thiên Cung, không cách nào nhận lệnh của duy mình
hắn, sớm muộn là phiền toái!
Tinh thần cực nhanh, Long Thiên Tuyệt rất nhanh quyết định.
Hắn mở miệng nói: “Các ngươi đã thay người của Bạch gia cầu tình, Bổn Tôn
có thể suy nghĩ bỏ qua cho bọn họ, nhưng Bổn Tôn có một điều kiện.”
Người Bạch gia nghe vậy mừng rỡ, bọn họ rốt cục có đường sống.
Cao thủ Long gia cùng gia tộc Hiên Viên sửng sốt, cùng kêu lên nói: “Xin
đại công tử công khai, chỉ cần trong phạm vi năng lực chúng ta có thể
đạt được, nhất định làm theo.”
“Rất tốt! Chuyện này thật ra thì
rất đơn giản, trong các ngươi bất cứ người nào cũng có thể làm được,
không cần các ngươi đi tìm chết, cũng không cần các ngươi đi giết người
phóng hỏa, chỉ cần các ngươi gật đầu, là được rồi.” Long Thiên Tuyệt
nói.
Còn có chuyện đơn giản như vậy? Chỉ cần gật đầu là được rồi?
Cao thủ hai đại gia tộc nhìn nhau, vì sao trong lòng ngược lại càng ngày càng bất an rồi?
“Đến tột cùng là điều kiện gì, xin đại công tử nói rõ đi.”
Long Thiên Tuyệt co kéo khóe môi, ưu nhã mỉm cười nói: “Rất đơn giản, Bổn
Tôn muốn các ngươi đều gia nhập Lăng Thiên Cung, trở thành đệ tử Lăng
Thiên Cung. Kể từ hôm nay, toàn bộ nghe theo hiệu lệnh Bổn Tôn. Bổn Tôn
nói một, các ngươi tuyệt không có thể nói hai, Bổn Tôn muốn các ngươi
giết người, tựu tuyệt không cho phép các ngươi thay người cầu tình! Nếu
như các ngươi có thể làm được lời mà nói…, như vậy Bổn Tôn hôm nay bỏ
qua cho người Bạch gia. Nếu như trong các ngươi phàm là có một người
không chịu gật đầu, như vậy người Bạch gia ngày hôm nay đều phải chết
không thể nghi ngờ!”
...... Phải chết không thể nghi ngờ?!
Lời của hắn như sét đánh xuống. Đem mọi người, bao gồm Long gia, gia tộc Hiên Viên cùng người của Bạch gia hết thảy thất kinh.
Hắn ở nơi này là đang nói điều kiện, rõ ràng chính là “ép phải chấp nhận” đi!
Người Bạch gia nhất tề mang ánh mắt mong chờ hướng cao thủ Long gia cùng gia
tộc Hiên Viên mà nhìn. Chỉ cần bọn hắn gật đầu, tánh mạng của bọn họ coi như được bảo vệ. Mà cao thủ Long gia cùng gia tộc Hiên Viên, hai đại
gia tộc bọn họ giờ phút này là dở khóc dở cười.
Đại công tử ở nơi này đặt điều kiện với bọn họ. Rõ ràng chính là bố trí bẫy, chờ bọn họ
nhảy xuống. Bọn họ nếu là gật đầu đáp ứng, như vậy làm thế nào khai báo
với gia tộc. Nếu không gật đầu đáp ứng, như vậy bọn họ chính là hung thủ giết chết người Bạch gia.
Đại công tử, ngài một chiêu này cũng không tránh khỏi quá độc ác đi!
Ngài nghĩ kéo chúng ta xuống nước, gia nhập Lăng Thiên Cung các ngươi. Sao
ngài không về nhà cùng hai vị gia chủ thương lượng a, chỉ cần gia chủ ra lệnh một tiếng, bọn họ còn không ngoan ngoãn tìm Lăng Thiên Cung làm
nơi nương tựa?
Nhưng tiếc, Long Thiên Tuyệt tâm cao khí ngạo, hắn không muốn hướng hai vị gia chủ cúi đầu. Mặc dù bọn họ một người là ông nội, một người là ông ngoại, hắn cũng không nguyện ý hướng tới bọn họ
cúi đầu thỉnh cầu. Hắn phải dựa vào thực lực của mình tới làm mạnh thực
lực Lăng Thiên Cung. Hôm nay sở dĩ bức bách cao thủ hai đại gia tộc như
thế, thật sự là vì bọn họ mới vừa thỉnh cầu thay người của Bạch gia,
chọc giận tới hắn. Hắn cũng không phải là thật muốn bọn họ gia nhập Lăng Thiên Cung, mà là muốn cho bọn họ vững vàng nhớ kỹ, đến tột cùng ai mới là chủ tử Lăng Thiên Cung, ai mới là người nắm giữ sinh tử!
Có
mấy cao thủ thông minh đã từ lời hắn vừa mới nói ra đã đoán được bọn họ
rốt cuộc làm sai cái gì, một người trong đó tiến lên phía trước nói:
“Đại công Tử, chúng ta cũng là người được gia chủ sai phái tới hiệp trợ
đại công tử. Muốn chúng ta phản bội gia tộc, ngược lại đầu quân vào Lăng Thiên Cung, thật sự có chút làm khó chúng ta. Mới vừa rồi là chúng ta
không đúng, không nên ngăn cản quyết định của đại công tử. Nếu đại công
tử đã nắm Bạch gia trong tay. Nhiệm vụ của chúng ta coi như là hoàn
thành. Xin cho thuộc hạ cáo từ trước.”
Những người khác vừa nghe, cũng vội vàng cáo biệt. Sống chết của đám người Bạch gia vốn không có
quan hệ gì với bọn họ. Mới vừa rồi cũng là thấy bọn hắn đáng thương mới
nói thêm một câu, ai ngờ bị đại công tử chỉnh một phen, làm cho bọn họ
phải chạy trối chết.
Chạy, so với lưu lại cái danh phản bội gia tộc tốt hơn nhiều đi?
Bất quá một lát sau, đoàn người đã vô ảnh vô tung.
Giờ phút này, đáy lòng đám người Bạch gia lạnh thấu xương. Cao thủ hai đại gia tộc vừa đi, bọn họ hoàn toàn chết chắc.
Mọi người sa sút tinh thần cúi đầu, đã chuẩn bị chịu chết, hiện trường một mảnh bi thương.
Long Thiên Tuyệt lãnh đạm quét mọi người một cái, đột nhiên khom người, đem
gia chủ Bạch gia trên mặt đất đở lên: “Tiền bối, khiến ngươi sợ hãi!
Chuyện hôm nay, Bổn Tôn cũng không có nghĩ đến cao thủ Long gia cùng gia tộc Hiên Viên hạ thủ tàn nhẫn như thế. Các ngươi cũng thấy rồi, bọn họ
nói là tới giúp Bổn Tôn chiếu cố, nhưng là phút cuối cùng căn bản không
nghe hiệu lệnh của Bổn Tôn. Bổn Tôn mới vừa chẳng qua là hù dọa bọn họ
một chút, hạ mã uy với bọn họ, cũng không phải hướng đến người Bạch gia
các người......”
Bạch gia chủ lẳng lăng nhìn hắn, chỉ cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng. Là hắn nghe nhầm ư, hay là hắn gặp ảo giác?
Mới vừa rõ ràng chính là hắn nói năng rõ ràng, muốn tiêu diệt tất cả Bạch
gia, chỉ chớp mắt lại đem những thứ tội danh này đổ hết lên đầu cao thủ
Long gia cùng gia tộc Hiên Viên. Long Thiên Tuyệt, ngươi cũng không
tránh khỏi quá đổi trắng thay đen đi?
“Đây là một viên Thiên Tâm
quả, nó có thể trợ giúp tiền bối tăng thực lực. Bắt đầu từ hôm nay, tiền bối chính là một mãnh tướng của Lăng Thiên Cung chúng ta!”
Bạch
gia chủ yên lặng nhìn viên linh quả trong tay Long Thiên Tuyệt đưa tới,
đồng thời kinh ngạc. Hắn không nhịn được thở dài. Hắn biết, một khi hắn
đón nhận Thiên Tâm quả, từ đó hắn sẽ không còn là gia chủ của Bạch gia
nữa. Hắn sau này đều phải nghe theo hiệu lệnh của người khác.
Tình thế bức bách, hắn không thể không cúi đầu.
Bộ phận cao thủ của Bạch gia trông thấy Thiên Tâm quả trong tay của hắn mà thèm. Không khỏi tâm động, phẩm chất linh quả cao như vậy, Bạch gia
cũng tìm không ra mấy viên. Hắn hiện tại tùy tùy tiện tiện tựu cho gia
chủ một viên, đi theo chủ tử khẳng khái như vậy, tựa hồ cũng là chuyện
không tệ.
“Tôn chủ, ta nguyện ý quy hàng, xin nhận lấy ta đi!”
“Ta cũng vậy nguyện ý gia nhập Lăng Thiên Cung, nghe theo hiệu lệnh tôn chủ!”
Không đợi hắn tiếp nhận Thiên Tâm quả, những cao thủ của Bạch gia đã la hét
ầm ĩ, muốn quy hàng. Chút điểm nóng giận ở đáy tâm Bạch gia chủ bị dập
tắt triệt để.
Thôi, thắng làm vua thua làm giặc, hắn nhận mệnh!
Hai tay hắn cung kính đón lấy Thiên Tâm quả: “Đa tạ tôn chủ! Kể từ hôm nay, Bạch gia ta trên dưới toàn bộ đều nghe theo hiệu lệnh tôn chủ, thề thần phục tôn chủ. Nếu làm trái lời thề, ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, không
chết tử tế được!”Long Thiên Tuyệt vỗ vỗ đầu vai hắn, hắng giọng cười to: “Tốt! Bạch gia chủ vì tộc nhân xả thân quên mệnh, nghĩa bạc vân thiên,
Bổn Tôn bội phục! Hiện tại Bổn Tôn giao cho ngươi hai việc.”
“Tôn chủ xin cứ việc phân phó.” Bạch gia chủ khuất thân nói.
“Chuyện thứ nhất, Bổn Tôn nghe nói Bạch gia ngươi cất chứa một bảo vật của gia
tộc Bắc Thần. Bổn Tôn muốn giám định và thưởng thức bảo vật.”
“Bảo vật theo lời Tôn chủ là đèn Nhiếp Hồn?” Bạch gia chủ lộ ra vẻ do dự,
“Không dối gạt Tôn chủ, Bạch gia ta xác thực có dấu món bảo vật này, nó
vốn là thuộc về Bắc Thần gia tộc. Sau khi Bắc Thần gia tộc bị diệt, đèn
Nhiếp Hồn vô tình rơi vào tay Bạch gia ta. Tổ tiên của Bạch gia cũng
muốn lợi dụng đèn Nhiếp Hồn đề cao thực lực của mình, ai ngờ đèn Nhiếp
Hồn kia vô cùng tà môn. Vài vị tổ tiên Bạch gia ta chẳng những không thể lợi dụng đèn Nhiếp Hồn tăng thực lực lên, ngược lại liên lụy tính mạng
của mình. Bởi vì đèn Nhiếp Hồn, Bạch gia ta liên tục bị chết mấy vị tổ
tiên. Ngay lúc đó gia chủ tựu lập được gia quy, phàm là tôn tử Bạch gia
ta, ai cũng không cho phép đụng vào đèn Nhiếp Hồn. Người vi phạm trục
xuất khỏi cửa. Tổ tiên còn bí mật đem đèn Nhiếp Hồn chôn ở Bia mộ mấy vị tổ tiên đã đi về cõi tiên, trừ đại gia chủ, cũng không ai biết nơi nó
chôn dấu.”
Long Thiên Tuyệt nhíu mày, chỉ nghe tên đèn Nhiếp Hồn, đã biết vật này nhất định là tà vật. Hứng thú nhất thời trong lòng đối
với nó mất đi. Bất quá nghĩ lại, nếu tà vật kia để cho Nam Cung Dực hoặc là Tử Yêu lấy được sẽ gây hoạ lớn nhường nào! Vẫn phải đem nó tìm ra
tiêu hủy mới tốt.
“Người của Bắc Thần gia tộc đã theo dõi món bảo vật này. Bổn Tôn lo lắng một khi bọn họ có được đèn Nhiếp Hồn sẽ ra
ngoài làm hại. Ngươi dẫn Bổn Tôn đến chỗ đèn Nhiếp Hồn, Bổn Tôn muốn
đích thân phá hủy nó!”
“Tốt, Tôn chủ. Thuộc hạ nhất định làm
theo! Không biết việc thứ hai tôn chủ muốn thuộc hạ làm đến tột cùng là
cái gì?” Bạch gia chủ hỏi.
Long Thiên Tuyệt xoay chuyển ánh mắt,
quét về phía cao thủ Bạch Sa đảo, phác thần cười lạnh nói: “Chuyện thứ
hai Bổn tôn muốn ngươi làm, chính là giết Đảo chủ Bạch Sa đảo! Nếu có
người không phục, nhất luật giết chết!”
“Tại sao? Long Thiên Tuyệt, ngươi tại sao muốn đưa chúng ta vào chỗ chết?” Bạch đảo chủ tức giận chấp nhất hỏi.
Long Thiên Tuyệt chỉ trả về bốn chữ: “Vì Bạch Sở Mục!”
Đối phó người Bạch gia là vì đệ đệ Thiên Thần, đối phó với người Bạch Sa đảo là vì Sở Mục.
Hai người cùng là đệ đệ của hắn, trước giờ vẫn thế.
Người của Bạch gia có thể để, thứ nhất là đọc ở Bạch gia chủ nguyện ý vì tộc
nhân động thân. Thứ hai là người của Bạch gia không cách nào uy hiếp
người nhà của hắn.
Mà người Bạch Sa đảo lại không thể để. Thứ
nhất, người Bạch Sa đảo bản tính như thế nào, hắn rõ ràng nhất. Có lần
một thì sẽ có lần hai. Hắn không tin được bọn họ. Thứ hai, Sở Mục cùng
bọn họ có rất nhiều quan hệ, vì bảo đảm bọn họ sẽ không làm hại đến Sở
Mục, hắn đảm nhận vai ác nhân, trảm thảo trừ căn, chấm dứt hậu hoạn!
Bạch đảo chủ đột nhiên rút lui một bước, lộ ra tinh thần sa sút. Hắn hiểu được rồi, hiểu được cái gì mới là trí mạng của bọn họ.
Vốn là bọn họ còn muốn thông qua Bạch Sở Mục đi vặn ngã Long Thiên Tuyệt.
Ai ngờ cũng là bởi vì Bạch Sở Mục, mới đem đến họa sát thân cho bọn họ.
Hắn đột nhiên lên tiếng nở nụ cười, tiếng cười bi thương xào xạc, trường
kiếm phiếm hàn quang, chợt ra khỏi vỏ: “Không cần các ngươi động thủ,
lão phu tự mình kết thúc!”
“Đảo chủ!”
“Đảo chủ!”
Mọi người ở Bạch Sa đảo rối rít nhào tới ngăn cản, một tia máu theo mũi kiếm phun đầy trời làm bọn họ chấn động
Bạch đảo chủ cắt cổ tự sát.
Long Thiên Tuyệt hờ hững nhìn hắn một cái, lệnh cho Phong hộ pháp cùng Vân
hộ pháp xử lý hiện trường. Mà chính hắn dưới sự hướng dẫn của Bạch gia
chủ rời đi hiện trường, đi trước đến Mộ địa Bạch gia tìm kiếm đèn Nhiếp
Hồn.
Khi bọn hắn đi tới Mộ địa của Bạch gia. Phần mộ tổ tiên hết thảy bị đào lên, thê thảm không nỡ nhìn.
Bạch gia chủ suy sụp, cả người như bị kéo xuống, suýt nữa bất tỉnh.
“Thiên đạo ở đâu, người nào dám đào phần mộ tổ tiên của Bạch gia ta? Ta cùng
với hắn thề không đội trời chung!” Bạch gia chủ tức giận gầm thét, so
sánh với thảm trạng Bạch gia hôm nay, phần mộ tổ tiên bị đào bới càng
làm cho hắn tức giận vạn phần.
Rất xa, Hỏa hộ pháp bước nhanh đến bên này đi tới: “Tôn chủ, chúng ta vừa mới đụng phải một đám cao thủ ở
phụ cận nghĩa địa. Chính bọn họ đào phần mộ tổ tiên của Bạch gia, hướng
ngoài thành bỏ chạy. Thuộc hạ dẫn người đi chặn lại, không có thể ngăn
cản, còn bị mất mấy huynh đệ.”
“Thấy rõ ràng là ai không?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
Hỏa hộ pháp nhớ lại: “Bọn họ đều che mặt, thấy không rõ lắm hình dạng của
bọn hắn. Bất quá trong đó có một người thoạt nhìn rất quen thuộc, từ
bóng lưng của hắn nhìn, rất giống một người......”
“Người nào?”
“Nam Cung Dực!”
Đồng tử Long Thiên Tuyệt co rụt lại, nhất thời hiểu rõ, không cần tra nữa.
Nhất định là Nam Cung Dực thừa dịp loạn, đi trước một bước tới Bạch gia, đánh cắp đèn Nhiếp Hồn. Hắn nhớ Nam Cung Dực đã nói, Cung chủ ở Bạch
gia tìm kiếm món bảo vật này, đã có tin tức. Hắn mượn tay của mình, trừ
đi Cung chủ, sau đó thừa dịp loạn, cướp đi đèn Nhiếp Hồn, thật tâm kế
khó lường!
“Nam, Cung, Dực! ——” Long Thiên Tuyệt cắn răng, giờ phút này đuổi theo, sợ rằng không đuổi kịp.
Hắn có thể dự tính, tương lai không lâu nữa Nam Cung Dực nhất định sẽ trở thành cung chủ thứ hai. Trở thành hoạ lớn của hắn!
Bất quá trước mắt, hắn không thể lớn mạnh nhanh như vậy. Hay là trước đem
công lực trên người cung chủ toàn bộ hút khô, giúp thực lực của mình
tăng lên mới là đại sự.
Vân Thành, Tam gia phủ đệ.
Vân Khê đi theo đoàn người Hách Liên Tử Phong ở tại Tam gia phủ mấy ngày. Vân
Khê viết một tờ dược liệu luyện chế Tru Tiên đan, giao cho Hách Liên Tử
Phong xong, sau đó thanh nhàn, vừa ở trong phủ luyện công, vừa chú ý
động tĩnh bên trong Tam gia phủ
Ngày mai chính là đến kỳ tổng
tuyển cử Thánh Nữ rồi. Mà chuyện tranh giành thành chủ cũng đến hồi
quyết định. Vân đại gia đắc ý đã chết cùng Vân Nhị gia có ý định mưu
sát, dân chúng cả Vân Thành cũng biết người thừa kế thành chủ kế tiếp là Vân Tam gia.
Tam gia phủ đệ mấy ngày nay nhộn nhịp người ra vào
tặng lễ. Vô số người thấy người sang bắt quàng làm họ. Bảo khố của Tam
gia phủ đệ các loại bảo vật chồng chất như núi.
Tam gia phủ đệ trên dưới một mảnh vui sướng.
Vân Tam gia là một người thông minh, biết tình cảnh trước mắt của mình. Cho nên hắn cố ý phân phó hạ nhân cùng người bên cạnh, không có sự cho phép của hắn, ai cũng không được nhích tới gần phòng khách một bước, để
tránh ảnh hưởng đến đoàn người Hách Liên Tử Phong nghỉ ngơi. Ngay cả Hoa Oánh Oánh cũng thu liễm rất nhiều, mấy ngày nay cũng không có xuất hiện ở xung quanh phòng khách, nàng hiện tại đang vui vẻ trong mộng đẹp làm
thành chủ phu nhân, tự nhiên là tận hết sức lực hiệp trợ Vân Tam gia.
Ngày hôm đó, Vân Khê trong lúc rảnh rỗi, vốn định âm thầm đến tiểu viện của
huynh trưởng cùng hài tử một chút. Trùng hợp nhìn thấy hạ nhân Tam gia
phủ vận chuyển hòm lớn vàng bạc châu báu vào bảo kho.
Kinh Hồng kiếm bị nàng thu ở chiếc nhẫn trữ vật không biết cảm ứng được cái gì, bắt đầu không an phận náo loạn lên.
“Ngươi còn muốn ăn hàng! Mới vài ngày trước, ngươi đem toàn bộ binh khí Thiên
Tuyệt cực khổ sưu tập tới cắn nuốt. Ngươi sao không thể kiềm chế chút,
ăn tiết kiệm một chút? Ngươi cũng không sợ ăn quá no?” Vân Khê thầm
mắng.
Kinh Hồng kiếm bất mãn, càng thêm làm ầm ĩ, ở trong nhẫn trữ vật của nàng làm mọi nơi tán loạn, bộ dạng kiêu ngạo.
Vân Khê cắn răng, thật hận không được bóp chết nó!
“Ngươi an phận một chút cho ta! Thời điểm bên cạnh Nhân Yêu kia sao lại không
thấy ngươi làm ầm ĩ? An phận giống như một con giun, một cử động cũng
không dám. Có bản lãnh ngươi đứng lên đi a? Ngươi đi ra ngoài đại chiến
một cuộc đi a? Ngươi ở đây bắt nạt kẻ yếu ăn hàng!”
Kinh Hồng kiếm tựa hồ chột dạ, ngoan ngoãn rúc vào trong ngõ ngách, tiếp tục giả làm con giun.
Đây chính là Tử Yêu đại nhân, vô địch Tử Yêu đại nhân a!
Chính là cho nó thêm mấy lá gan, nó cũng không dám tùy ý khiêu khích a.
Nó đột nhiên trở nên an phận như vậy càng làm Vân Khê thêm tức giận. Quả
nhiên bị nàng đã đoán đúng, thật là một kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Thật là tức chết nàng!
“Nhân Yêu? Ngươi là đang nói ta sao?” Thanh âm buồn rười rượi đột nhiên từ phía sau tiến tới gần, làm cho Vân Khê run sợ.
Đồ Nhân Yêu, bước đi cũng không có thanh âm sao?
Nàng dằng dặc quay đầu lại, vẻ cười cứng ngắc, khoát tay một cái nói: “Nhân
Yêu cái gì? Ta chưa từng nói hai chữ này, ngươi nghe nhầm rồi! Hơn nữa
Nhân Yêu chính xác là nghĩa đen. Hắn có một khuôn mặt thiên sứ, vóc
người ma quỷ, mà cái chỗ kia......”
Dưới tay của nàng dời, chỉ chỉ địa phương khác, cực kỳ trấn định nói: “...... Nó nên có cái phải có!”
Hách Liên Tử Phong cúi đầu, nhìn tay nàng chỉ vị trí nhạy cảm. Khuôn mặt anh tuấn có dấu hiệu nứt nẻ. Hắn đột nhiên cắn răng, sát khí lẫm lẫm tiến
tới gần: “Thì ra là ngươi nói Nhân Yêu là ý tứ này? Ngươi rất tốt, ngươi lại chửi bới bổn tọa như thế?”
Xong!
Thì ra là hắn trước kia không biết ý tứ của Nhân Yêu......
Nàng hảo tâm giải thích “Nhân Yêu” chính là hàm nghĩa như thế. Đây không phải là tự tìm đường chết là cái gì?
Ngay cả tự xưng “Bổn tọa” cũng đều nói ra, hắn muốn lộ nguyên hình rồi, chết chắc!
Dưới chân run như bị sốt rét,trên mặt Vân Khê vẫn ra vẻ trấn định, thanh âm
rung rung nói: “Hách Liên đại ca, ngươi hãy nghe ta nói. Thật ra thì
Nhân Yêu nó còn có một tầng ý tứ khác......”
“Nói!” Ánh mắt giết người mang theo ngọn gió đến, đem nàng từ từ lăng trì.
Vân Khê mãnh liệt nuốt nước miếng, tùy thời chuẩn bị chạy.