Một nhóm người ầm ầm xông về hướng cát bụi bay tràn ngập, màu đen của đêm tối che giấu đi vô số
nguy cơ, đồng thời cũng đã trở thành bức màn che đi những bí mật không
muốn cho bất kì ai biết đến.
Lúc cả đám học sinh của Vạn Hoàng
học viện chạy tới nơi thì thấy bọn Cương Thi đang bộc phát, từ trên cao
rơi xuống đất, khắp nơi đều là tứ chi của Cương Thi, phần còn lại trên
thân của chúng chỉ còn lại những cánh tay đôi chân bị cắt đứt, hài cốt
văng khắp nơi, hơi thở tử vong nồng đậm lan toả trong không khí.
Mọi người kinh hãi, không biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tất cả cương thi đều bị tàn nhẫn tách rời?
Hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi như thế?!
Chúng các quan sát hiện trường, ai ai cũng trợn mắt há mồm.
Lúc này, từ trên cây cao bỗng rơi xuống một người, bạch y vũ động, không
nhiễm bụi trần, dưới ánh trăng ảm đạm, trên gương mặt xinh đẹp bao phủ
một tầng lãnh ngạo*(lạnh lùng kiêu ngạo) cùng thần bí.
“A, tỷ tỷ, là ngươi! Ngươi không có chuyện gì thật tốt quá! Ta thật lo lắng cho
ngươi!” Thanh Hà kích động chạy về phía nàng, tuy chỉ gặp mặt một lần,
nhưng nàng thật lòng thích Vân Khê, không phải bởi vì nàng trong lúc vô
tình đã cứu các nàng, mà bởi vì trong nội tâm nàng cũng muốn cùng nàng
ấy thân cận.
Vân Khê nhìn thiếu nữ đơn thuần khả ái này chạy về
phía nàng, nàng nhàn nhạt nhếch môi, không có tránh né, để nàng ta ôm
lấy nàng thật chặt.
Đến một nơi xa lạ, nếu như có một vòng tay ấm áp ôm lấy bản thân mình, cũng coi như một loại an ủi.
Vân Khê chính là người như vậy, phàm là kẻ nàng nhìn thấy thuận mắt, bản
thân nhất định sẽ tìm cơ hội giúp đỡ đối phương, ngược lại, kẻ làm nàng
thấy chướng mắt, thì nhất định sẽ không được yên thân.
Thiếu nữ Thanh Hà trước mắt, Vân Khê cảm thấy rất có hảo cảm.
Vân Khê cười tỏ vẻ không thành vấn đề, cũng đem tất cả nam nhân tại chỗ này mê hoặc hết thảy. Ân! Dù sao lúc trước nàng cũng được mệnh danh là đệ
nhất mỹ nhân tại Nam Hi quốc mà, nhất tiếu khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, hiện nay đã trở thành một Huyền tôn, Cỗ khí chất thần thánh từ
trong xương nay càng thêm rõ rệt. Đám thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết
này làm sao chống cự lại sự hấp dẫn đầy mê hoặc này?
Mắt thấy mọi người xung quanh lâm vào trong si mê, tên nam tử cầm đầu tiến lên,
hướng về phía Vân Khê hừ lạnh một tiếng, lộ ra thần sắc chán ghét: “Yêu
nữ, ngươi là ai? tại sao lại xuất hiện ở núi Âm Thi? rốt cuộc có mục
đích gì? những Cương Thi này có phải do ngươi giết chết?”
Hàng loạt câu hỏi, đem cả bọn nam tử lâm vào trong si mê trực tiếp đánh thức.
Đúng vậy a, nàng không phải là người của Vạn Hoàng học viện, tại sao lại
xuất hiện ở nơi này? Còn nữa, lúc nãy xảy ra chuyện gì, vì sao tất cả
Cương Thi đều chết hết, chỉ còn mình nàng ta hảo hảo đứng ở đây?
Nghĩ đến vấn đề này, mọi người ai nấy đều giật mình, cuối cùng tất cả ánh
mắt đều rơi vào người Vân Khê, đem nàng xem như một yêu nữ mà đối đãi.
“Nói mau! Rốt cục ngươi là người nào? Những Cương Thi này là do ngươi giết phải không?”
“Ta thấy nàng ta nhất định cũng là Cương Thi. Bằng không, làm sao có thể hảo hảo đứng ở đây không mảy may tổn hại gì?”
“Cho dù nàng ta không phải là Cương Thi biến thành, thì cũng là yêu tinh
biến thành. Nếu là người bình thường, tại sao lại xinh đẹp như vậy?”
“Yêu nữ, mau hiện nguyên hình!”
Mọi người ai nấy đều cảm thấy phẫn nộ*(chỉ có nam sinh thôi nhá).
Vân Khê im lặng nhìn bọn họ. Trong lòng tự hỏi, nàng rốt cuộc giống yêu
tinh ở chỗ nào? chẳng lẽ có yêu tinh nào xinh đẹp như nàng sao?
“Nếu như các ngươi đã muốn nhìn thấy yêu quái đến như vậy, ta đây sẽ thành
toàn cho các ngươi!” Đáy mắt nổi lên tia sáng lạnh lẽo, Vân Khê nhếch
môi, “Hổ Vương, đến đây cùng bọn họ hảo hảo ‘ tâm sự ‘ nào!”
“Rống ——- chủ nhân, ta là Hổ Vương uy phong lẫm liệt, không phải là yêu tinh! Rống ”
Hổ Vương từ trên trời giáng xuống, rống một hơi thật là dài, sau đó quay
đầu, hướng về bọn nam sinh, đôi mắt trở nên sắt bén, con ngươi màu hổ
phách loé lên từng đợt nguy hiểm, vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt mọi người đại biến, rất nhanh đã trấn tĩnh trở lại, rối rít giơ kiếm hướng về phía Hổ Vương.
Sát khí dao động, công kích sắt bén hướng về phía nàng. Xem ra, năng lực của bọn họ cũng không tệ cho lắm!
Vân Khê híp mắt suy tư, trong số những người mạnh nhất ở đây, chắc cũng tầm cỡ cấp độ Thiên Huyền trở lên, đa số kẻ còn lại ít nhất cũng là cao thủ Mặc Huyền, tuy rằng cũng có Mặc Huyền trở xuống, nhưng toàn bộ đều là
cao thủ Tử Huyền trở lên, thực lực không thể khinh thường. Lại quan sát
bình quân số tuổi của bọn họ, phần lớn trong khoảng từ mười tám đến hai
mươi lăm tuổi, lấy tuổi tác như vậy, lại có thực lực của Tử Huyền trở
lên, thậm chí là Mặc Huyền, Thiên Huyền, có thể thấy được thiên phú của
những người này đích thực cũng khá cao. Đổi lại ở Ngạo Thiên đại lục,
những người này tuyệt đối coi là thiên tài nhất nhì tại đó rồi, bởi vậy
có thể thấy được, chênh lệch giữa Ngạo Thiên đại lục cùng Long Tường đại lục lớn cỡ nào.
“Rống —– đúng là những tiểu bối không biết tự lượng sức mình! Cho các diện kiến lợi hại của Hổ Vương ta!”
Hổ Vương nổi giận rồi, tất cả sức mạnh trên người đều bộc phát ra ngoài, cơ hồ muốn đem mặt đất lật ngược a! A! A! A...
Liên tục có tiếng kêu thảm thiết truyền đi, mười mấy tên nam sinh kể cả
những tên mang kiếm, toàn bộ đều bị đánh bay, từng tên từng tên rơi
xuống mặt đất, có kẻ trong người còn vang lên tiếng gãy xương.
Hổ Vương chi oai, không thể khiêu khích.
Những nữ sinh xung quanh cũng sợ ngây người.
“Rống!”
Hổ Vương ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời rống dài, tiếp tục dương oai.
“Yêu tinh! Quả nhiên là yêu tinh! Nhanh đi bẩm báo trưởng lão, trong núi xuất hiện yêu tinh đáng sợ!”
Một tên nào đó trong nhóm kêu lên, trong lời nói mang theo nỗi sợ hãi,
chính là kẻ lúc nãy luôn mồm nói Vân Khê là yêu nữ. Trong lúc nhất thời, lời nói này của hắn như bệnh dịch tràn lan khắp nơi, tất cả mọi người
đều lộ ra vẻ kinh hãi, có vài người đã bắt đầu chạy trốn.
Ánh mắt Vân Khê trầm xuống, năm ngón tay nàng gập lại hình thành móng vuốt, vừa nhấc tay, liền bắt lấy tên học sinh muốn bỏ chạy kia trong lòng bàn
tay.
Mọi người ai nấy đều kinh hãi, bởi vì tên học sinh trong tay nàng, tu vi ít nhất cũng là cao thủ Mặc Huyền trở lên, nhưng nàng ta
chỉ vỏn vẹn đưa tay chộp một cái, đã bắt được hắn vào tay, đây là lực
lượng mạnh đến cỡ nào? Trong đầu của bọn hắn rối rít liên tưởng đến
những trưởng lão tư thâm*(tư chất cao thâm, ý nói rất là mạnh, kiến thức cũng rất cao, tư chất thì khỏi nói, không thiên phú thì làm sao leo lên ghế trưởng lão được) trong học viện của bọn họ, sợ rằng cũng chỉ có
những trưởng lão này mới có sức mạnh đáng sợ đến thế mà thôi.
“Biết yêu tinh sẽ đối đãi thế nào với người gọi nàng là yêu tinh không?” Vân
Khê cúi đầu kiêu ngạo liếc nhìn tên nam tử trong tay, cười đến cực kỳ
kinh miệt.
Nam tử đã sớm bị nàng làm cho sợ đến phát run:”Cứu
mạng a! Ngươi, ngươi không phải là yêu tinh, yêu tinh làm sao có thể lớn lên xinh đẹp giống ngươi được đây? Van cầu ngươi, bỏ qua cho ta đi!”
Vân Khê nhăn mày nhìn hắn, trong lòng buồn cười, người a, chính là như vậy, thích bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ người mạnh hơn, nếu như không để bọn
họ nếm mùi, bọn họ còn cho là nàng dễ khi dễ a. Bất quá, bối cảnh của
Vạn Hoàng học viện này sâu không lường được, nàng không nên cùng bọn họ
trở mặt, dạy dỗ bọn họ một lát là được.
“Ngươi sợ cái gì? Ta có
nói muốn giết ngươi sao?” đôi mắt lạnh lẽo của nàng trong nháy mắt quét
qua mọi người xung quanh, lạnh lùng nói, “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta
không muốn chọc các ngươi, các ngươi cũng đừng chọc tới ta, mọi người
bình an vô sự. Nhưng nếu các ngươi phiền toái đến ta, vậy thì lần sau,
ta liền sẽ không cùng các ngươi lãng phí nước bọt, trực tiếp lấy tánh
mạng của các ngươi, nghe rõ chưa?”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, rối rít quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh sư huynh của bọn hắn.
Nam tử cầm đầu trầm tư, gật đầu nói: “Tốt! Chúng ta coi như cái gì cũng
không nhìn thấy, xin cô nương giơ cao đánh khẽ, thả sư đệ.”
“Cút!” Vân Khê nhẹ nhàng quơ tay một cái, đem nam tử trong tay vứt ra ngoài.
“Đi!” Nam tử cầm đầu liếc nhìn Vân Khê thật sâu, sau đó dẫn đám sư đệ còn đang sợ hãi rối rít bỏ đi.
Nếu như Vân Khê đoán không sai, lúc nãy đáy mắt nam tử kia loé lên một tia
mưu kế rồi biến mất, nàng khe khẽ thở dài, xem ra nàng muốn ở núi Âm Thi yên lặng đợi người là không thể nào. Bất quá thả bọn họ, nàng cũng
không hối hận, bởi vì nếu như nàng thật sự muốn giết người diệt khẩu,
dựa vào khả năng phía sau của học viện Vạn Hoàng, bọn họ chắc chắn sẽ
giở thủ đoạn, nhất định sẽ tra được là nàng, mặc dù giết không được
nàng, nhưng nàng cũng khỏi phải nghĩ đến việc rời khỏi đây. Một khi giết người, đó chính là kết tử thù*(tử: chết), nguy cơ nàng phải đối mặt
càng lớn.
Dung sư tỷ cùng Mộc sư tỷ đám người của Thanh Vũ đường
từ sớm đã ngây người, các nàng thuộc về ở số học sinh có tư lịch tương
đối thấp của học viện Vạn Hoàng, nơi nào thấy được công phu đáng sợ đến
vậy? đáy mặt mọi người tự nhiên toát ra vẻ sùng bái.
“Cô nương,
bọn họ đều là học sinh của Quân Tử đường, từ trước đến giờ ngang ngược
càn rỡ, chưa bao giờ đem người để vào trong mắt.Hôm nay bọn họ chịu
thiệt thòi nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ mời các
cao thủ của Quân Tử đường bọn họ đến đây đối phó ngươi. Hay là cô nương
hãy rời khỏi đây đi.” Dung sư tỷ thoáng cái thay đổi thái độ với Vân
Khê. Thanh Chữ đường các nàng là một trong ít nữ học sinh ở học viện Vạn Hoàng tự lập ra bang phái, do từ trước đến giờ đều bị các nam tử miệt
thị cùng chèn ép, kể từ đó, các nàng tự động đoàn kết lập ra bang phái
của bản thân, muốn vì các tỷ muội ở học viện Vạn Hoàng giàng lấy danh
tiếng cho bản thân.
Đối với biểu hiện của Vân Khê, các nàng sinh
lòng bội phục, đồng thời cũng muốn mượn hơi kết giao nàng, hi vọng có cơ hội thuyết phục nàng ta gia nhập vào Thanh Chữ đường, mở rộng thực lực
của các nàng.
“Không được! Ta phải ở đây đợi bạn.” Vân Khê kiên quyết từ chối lòng tốt của bọn họ.
“Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc muốn chờ ai? Nơi này trừ Cương Thi và học sinh của
học viện Vạn Hoàng ra, chẳng lẽ còn ai nữa sao?” Thanh Hà tò mò nói.
Chân mày Vân Khê nhíu chặt, nàng đợi ở đây đã lâu, Thiên Tuyệt vẫn chưa xuất hiện, sợ rằng lúc này đã xảy ra vấn đề.
“Ta hỏi các ngươi, các ngươi có từng nghe nói về Ngạo Thiên đại lục?”
“Ngạo Thiên đại lục?” Bọn họ trăm miệng một lời*(trả lời y chang), đều nhất tề lắc đầu.
Ánh mắt Vân Khê trở nên ảm đạm, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng.
Dung sư tỷ quan sát thần sắc của nàng, mâu quang vi phát sáng, nói:”Chúng ta mới nhập học không lâu, kiến thức nông cạn, cho nên vẫn chưa nghe nói
đến cái gì Ngạo Thiên đại lục trong lời cô nương, bất quá Lam sư tỷ ở
Thanh Chữ đường chúng ta kiến thức uyên bác, từng đi qua rất nhiều nơi ở Long Tường đại lục, có lẽ tỷ ấy biết đến. Chi bằng cô nương theo chúng
ta đi gặp Lam sư tỷ, cho dù nàng không thể giải đáp vấn đề của cô nương, cũng có thể dốc lòng cầu các trưởng lão ở học viện này thăm dò tin tức, thế lực của học viện Vạn Hoàng chúng ta ở Long Tường đại lục cực kỳ to
lớn, thực lực hùng hậu, không có thứ gì không thể tra ra, cho dù là
trong nhà gia chủ nào muốn lấy tiểu thiếp, tiểu thiếp nào sắp sinh con,
là nam hay nữ, cũng có thể tra được nhất thanh nhị sở.”
“Đúng
đúng, Lam sư tỷ rất lợi hại! Nàng cái gì cũng biết, cái gì cũng hay! Tỷ
tỷ, ngươi hãy liền theo chúng ta cùng đi gặp Lam sư tỷ, ta nghĩ các
ngươi nhất định có thể trở thành bạn tốt.” Thanh Hà mở miệng không chút
tâm cơ, nói đến Lam sư tỷ, đáy mắt nàng tự nhiên toát vẻ sùng kính không gì so sánh được, không chỉ có riêng nàng, những nữ tử còn lại cũng như
thế.
Vân Khê do dự, quay đầu nhìn lại nơi mình đã rơi xuống, đáy mắt hiện lên một tí cô đơn.
Bất quá, rất nhanh sự cô đơn đó quét sạch, thay vào đó là ánh sáng hi vọng. Nàng rất tin, Thiên Tuyệt cùng Tiểu Mặc nhất định đang ở một nơi nào đó tại Long Tường đại lục này, sẽ có một ngày, nàng nhất định sẽ tìm thấy
bọn họ!
Cho dù bất kỳ ai, cũng không thể đem cả nhà bọn họ tách rời khỏi nhau được! Vân Khê tin chắc rằng như vậy.
“Có thể cho ta mượn một bộ y phục của học viện Vạn hoàng các ngươi được
không? nếu như ta mặc như vậy theo các ngươi, dọc theo đường đi khó
tránh khỏi phiền toái.”
“Chỗ ta có một bộ sạch sẽ đây, nếu tỷ tỷ
không chê, vậy mặc của ta là được rồi.”Thanh Hà nhiệt tình lấy một bộ
xiêm y từ trong chiếc nhẫn trữ vật, vội vàng nhét vào tay Vân Khê.
Tầm mắt Vân Khê liếc qua tay của nàng ta, không nghĩ tới một nữ nhi nho
nhỏ, trên người lại có chiếc nhẫn trữ vật trân quý đến thế, nói vậy thân thế và bối cảnh của nàng ta nhất định không đơn giản. Nàng mỉm cười
nhận lấy, sau đó tìm một nơi nhanh chóng thay vào, nếu như quyết định
rời khỏi, nàng chỉ có thể tìm phương án an toàn nhất, dù sao nàng vẫn
muốn chiếu cố cục cưng trong bụng, cùng bọn họ đồng hành, có lẽ là lựa
chọn tốt nhất.
Trong lúc Vân Khê quyết định rời khỏi núi Âm Thi
này thì đồng thời, ở bờ biển bên kia, Dạ Hàn Nhật đang quan sát hiện
tượng thiên văn, tiến hành xem xét.
Mọi người vây quanh hắn, lo lắng đợi chờ.
Bọn họ đã tới Long Tường đại lục, nhưng không lập tức tiến vào bên trong,
các cao nhân ẩn sĩ thiếu ân tình của vợ chồng Vân Khê và Long Thiên
Tuyệt, khó có thể trở về đến cố hương của mình, bọn họ cũng muốn ra một
chút sức lực vì Long Thiên Tuyệt tìm kiếm Vân Khê. Mà những cao thủ của
Tam Đại Thánh Địa cũng hy vọng có thể thông qua Dạ Hàn Nhật xem trước
trạm tiếp theo của bọn họ, cho nên mọi người đều tụ tập lại một chỗ, chờ đợi kết quả tính toán của Dạ Hàn Nhật, chẳng ai dám tự tiện rời đi.
Long Thiên Tuyệt mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng cũng không lỗ mãng, Long
Tường đại lục địa vực bát ngát, diện tích nơi đây đâu chỉ hơn hơn Ngạo
Thiên đại lục gấp mười lần? Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của mình hắn, muốn
tìm được thê tử của mình, không biết phải chờ tới bao giờ.
Hắn
nguyện ý tin tưởng Dạ Hàn Nhật, cũng muốn mượn lực lượng của các vị cao
nhân lánh đời cùng nhau tìm kiếm tung tích của Vân Khê.
“Long tôn chủ không nên gấp gáp! Thuật tiên đoán của Hàn Nhật từ trước đến giờ
không bao giờ sai sót, tin tưởng hắn nhất định có thể đoán ra tung tích
của Vân nương tử.” Dạ cô Phong an ủi.
“Đại ca, ngươi đừng lo
lắng, đại tẩu người hiền tự có thiên tướng, nàng nhất định sẽ không có
chuyện gì.” Long Thiên Thần cũng đi theo an ủi.
Lúc này, không ít người lên tiếng an ủi, Long Thiên Tuyệt vẫn như mắt điếc tai ngơ, chỉ
chuyên tâm nhìn thẳng Dạ Hàn Nhật, đợi chờ kết quả.
Bên ngoài đám người, cung chủ đem Hách Liên Tử Phong gọi đến bên cạnh, cung chủ lúc
này đã dịch dung, chính là một kẻ có gương mặt rất bình thường, cho nên
tất cả mọi người không có phát hiện vấn đề gì, có lẽ chỉ có Long Thiên
Tuyệt cùng Dạ cô Phong năm người mới biết rõ ngọn nguồn.
“Theo ta trở về Bắc Thần gia tộc đi! Có cữu cữu ở đây, tiền đồ của ngươi bất khả hạn lượng*(không thể đo lường)!”
Hách Liên Tử Phong hơi chần chờ, cuối cùng lắc đầu nói: “Ngươi về trước đi, ít bữa nữa ta sẽ đến đấy tìm ngươi.”
Cung chủ nghe vậy, gương mặt trở nên u ám:” Ngươi còn đang nhớ thương nha
đầu kia? nàng đã là nữ nhân của kẻ khác, ngươi còn băn khoăn cái gì?
Lòng của nàng căn bản không có ngươi!”
Tầm mắt hắn rơi vào mái
tóc trắng Hách Liên Tử Phong, hừ lạnh một tiếng:” Chẳng lẽ nàng hại
ngươi chưa đủ sao? đồ ngu xuẩn! Ngươi là tử tôn*(cháu đích tôn) của Bắc
Thần gia tộc ta, phải lấy sự nghiệp làm trọng, làm sao có thể để tâm trí của bản thân đặt ở nữ nhi tình trường? Trước mặt ngươi chính là một
tương lai tươi sáng, hoạn lộ thênh thang, ngươi cần gì vì một nữ nhân,
mà giày vò bản thân mình?”*(giống đọc diễn văn quá:D)
Hách Liên
Tử Phong lên tiếng cắt đứt hắn:”Ngươi mặc kệ ta! Đây là chuyện của ta,
không cần ngươi quan tâm! Chờ sau khi ta xác nhận nàng bình an vô sự, ta sẽ tới tìm ngươi.”
“Ngươi đã hết thuốc trị rồi!” Cung chủ giận
dữ cực độ, hít sâu vài hơi, phất tay áo nói, “Thôi được! Ai bảo ta là
thân cữu cữu của ngươi, ta liền tha cho ngươi lần này! Ngươi không phải
muốn gặp mẫu thân của ngươi sao? Chỉ cần ngươi tìm đến ta, ta sẽ thỏa
mãn tâm nguyện của ngươi.”
Vừa dứt lời, thân ảnh hắn chợt lóe, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Hách Liên Tử Phong sau khi nghe thấy cung chủ nhắc tới mẹ của hắn, không khí xung quanh trong nháy mắt xảy ra biến hóa, hơi thở trở nên lạnh băng,
nỗi tức giận, bi ai không ngừng phân tán khắp nơi.
Mắt của hắn
sâu thẳm như thủy triều, sóng này tới sóng khác đánh vào nhau tới tắp,
tất cả đều chìm dưới lớp sóng sâu thẳm đen tối, tựa hồ sau một khắc có
thể rơi vào vực sâu không đáy.
Hắn thiên tân vạn khổ*(ngàn khổ vạn cực) đi tới Long Tường đại lục, là vì cái gì?
Chẳng phải do muốn gặp mẹ hắn, đích thân mở miệng hỏi nàng, vì sao năm đó nàng lại nhẫn tâm vứt bỏ hắn sao?
Hiện tại hắn cách nàng càng lúc càng gần, tâm của hắn liên tục giãy dụa, từ
lòng bàn chân dâng lên một niềm đau thương*(ax), toàn thân từ từ lạnh
như băng, tim hắn đập như nổi trống, một lần lại một lần, như muốn chấn
động cả thiên địa...
Hơi thở của hắn biến hóa, rước lấy không ít
sự chú ý của người khác, song bọn họ đều không hiểu, chỉ có Long Thiên
Tuyệt biết được lý do tại sao tình cảm của hắn lại biến hoá mãnh liệt
đến như vậy.
Long Thiên Tuyệt nhếch mày cười lạnh, không biết là nên đồng tình hắn, hay là thay hắn cảm thấy bi ai.
Lúc này, Dạ Hàn Nhật rốt cục đem tầm mắt rời khỏi bầu trời, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, nhìn không ra buồn vui.
“Thế nào?” Long Thiên Tuyệt một bước liền xông tới, ánh mắt chứa đầy đe dọa
nhìn hắn, không hề bỏ sót bất kỳ biểu tình nào trên mặt hắn.
Dạ
Hàn Nhật ôn hòa cười một tiếng, giơ tay chỉ hướng ngôi sao sáng nhất
trên bầu trời, nói: “Long tôn chủ mời xem! Viên phượng tinh sáng nhất
chính là hoá thân của Long phu nhân, nó hiện tại vẫn sáng chói như xưa,
hơn nữa còn sáng hơn lúc trước, cái này đại biểu nàng hiện tại rất tốt,
không có bất kỳ nguy hiểm.”
Long Thiên Tuyệt ngước nhìn theo
hướng xa kia, quả nhiên thấy ngôi sao sáng nhất trên bầu trời của đêm
nay đang loé ra ánh sáng chói lọi, đem tất cả vì sao xung quanh đều lu
mờ.
Hắn phảng phất nhìn thấy viên này Tinh ở trên bầu trời biến
ảo thành Khê Nhi bộ dáng, đang hướng hắn mỉm cười, rốt cục môi của hắn
giác khẽ vung lên, lộ ra tuyệt mỹ nụ cười.
Chỉ cần Khê Nhi còn sống, hắn tin rằng bản thân nhất định có thể tìm được nàng!
“A! Thật nhiều kẻ đáng sợ! Vân di chạy mau!” Một giọng trong trẻo non nớt
vang lên, trước ngực Đoan Mộc hùng, trên trán Đoan Mộc Tĩnh chẳng biết
lúc nào lại xuất hiện con mắt thứ ba. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra
thần sắc kinh khủng, trong miệng còn không ngừng kêu to: “Vân di mau
tránh ra! Phía sau, phía sau lại tới nữa...”
Long Thiên Tuyệt
nghe vậy, mấy bước liền vọt tới trước mặt Đoan Mộc Tĩnh, đem nàng ôm lấy từ chỗ Đoan Mộc hùng:” Tiểu Tĩnh, mau nói cho ta biết, ngươi thấy được
cái gì?”
“Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh, ngươi thấy được mẫu thân của ta
sao? Nàng hiện đang ở nơi nào?” Vân Tiểu Mặc cũng nhanh chân chạy tới
đây, ôm lấy chân của phụ thân, ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Tĩnh trước ngực
phụ thân, đáy mắt tràn ngập thần sắc lo lắng.
“Ta nhìn thấy, Vân
di ở cùng rất nhiều người kỳ quái đó đánh nhau, những người này thoạt
nhìn rất đáng sợ, bọn họ chỉ biết bay chứ không hề bước đi, hàm răng của bọn hắn rất là dài, ánh mắt của bọn họ đều là màu đỏ......”
Đoan Mộc Tĩnh tinh tế miêu tả hết thảy những gì nàng đã chứng kiến, mọi người xung quanh đều rối rít sợ hãi*(trừ Tuyệt ca nha).
“Chẳng lẽ là Cương Thi?” Câu nói này của Âu Li tiên sinh, lập tức lôi kéo ánh mắt ý chú của mọi người.
“Cương Thi?” Long Thiên Tuyệt nhìn chằm chằm Âu Li tiên sinh, đợi chờ hắn trả lời.
“Không sai! Căn cứ theo miêu tả của Tiểu Tĩnh, có lẽ đúng là cương thi. Ta
từng nghe người ta nói qua, ở phía sau ngọn núi của Vạn Hoàng học viện,
có một nơi rất đáng sợ, tên là núi Âm Thi, bên trong có rất là nhiều
Cương Thi, mà học viện Vạn Hoàng chính là vì trấn áp và trông coi cửa
vào núi Âm Thi mới tồn tại được. Nghe nói những Cương Thi này rất thích
hút máu người, người bình thường nếu một khi bị cắn phải, sẽ bị trúng
phải Thi độc, nếu như trong thời gian ngắn không cách nào giải trừ thi
độc, vậy người đó cũng sẽ biến thành Cương Thi......”
Tiếng hít
sâu liên tiếp phát ra, rất nhiều người ở đây đều là lần đầu tiên nghe
thấy Cương Thi tồn tại, khỏi phải nói điều đó kinh hãi*(ngạc nhiên và sợ hãi) đến cỡ nào. Để những thứ phi nhân loại này tồn tại trên thế gian,
đúng là thảm hoạ mà!
Bế Đoan Mộc Tĩnh đưa đến tay Đoan Mộc hùng,
Long Thiên Tuyệt sắc mặt chợt tối chợt lạnh, thay đổi liên tục: ” Ý của
tiên sinh là, cả Long Tường đại lục, chỉ có Vạn Hoàng học viện mới có
cương thi? Nói cách khác, Khê Nhi có khả năng đang ở Vạn Hoàng học
viện?”
Âu Li tiên sinh gật đầu nói: “Không sai! Nếu như những gì
Tiểu Tĩnh thấy là sự thật, như vậy Long phu nhân có lẽ đang ở học viện
Vạn Hoàng.”
“Ta tính ra, hiện Long phu nhân đang ở hướng Tây Nam, về phần có phải là học viện Vạn Hoàng hay không, ta không có cách nào
tính được.” Dạ Hàn Nhật đúng lúc chen vào một câu.
Ánh mắt Âu Li
tiên sinh sáng lên, giọng nói càng thêm khẳng định:”Vậy thì đúng rồi!
Vạn Hoàng học viện chính là nơi nổi bật nhất trong mấy trăm học viện tại Long Tường đại lục này, mỗi năm nó đều từ các gia tộc giàu có thu nhận
những người có thiên phú làm học sinh, vị trí của nó, chính là ở phía
Tây Nam của Long Tường đại lục. Bất quá Vạn Hoàng ở học viện phía Tây
Nam đều kề với biên giới, đường xá xa xôi, lần đi ít nhất phải mất cả
tháng thời gian, hơn nữa viện quy sâm nghiêm*(quy tắc của học viện rất
nhiều và nghiêm khắc), trừ phi là học sinh của viện họ, ngoại nhân rất
khó tiến vào.”
“Trên đời này, không có nơi này Long Thiên tuyệt
ta không dám tới!” Long Thiên Tuyệt cuồng ngạo cười một tiếng, tự tin vô cùng*(ảnh tự kỷ >