Nhớ tới trên bàn còn có một viên cửu chuyển Thái Cực đan, Vân Khê suy tư, quyết định đem nó chuyển tặng cho Hách Liên Tử Phong.
Có nó, nàng tin tưởng đầu tóc trắng của hắn có thể hoàn toàn khôi phục
giống như lúc trước, coi như là nàng đền bù thiệt thòi của nàng đối với
hắn.
Nghĩ đến là làm, Vân Khê đi ra khỏi phòng khách, đi tới phòng của Hách Liên Tử Phong.
Phía trước bóng cây lắc lư, ước chừng thấy một bóng đen vụt sáng, rất nhanh tựu biến mất trong bóng đêm.
Tốc độ thật nhanh.
Nàng thậm chí ngay cả thân thể của đối phương đường nét cũng không có thể bắt đến, cũng nhìn không thấy bất kỳ bóng dáng.
“Người nào?”
Vân Khê thấp giọng hô một tiếng, đang muốn truy cản tiếp, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói với: “Ngươi tìm đến ta?”
Vân Khê dừng bước hồi mắt lại, dưới ánh trăng thấy được Hách Liên Tử Phong
tử y tóc trắng. Dưới ánh trăng, tóc trắng của hắn tỏ ra thần bí, khiến
cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm thần bí khó lường.
Trong nháy mắt này, Vân Khê không biết nên nói gì.
Trong lòng tồn lấy nghi vấn, lại không nghĩ ngay mặt chất vấn, nàng cùng hắn
giữa hai người tồn tại một tầng giấy mỏng, trở nên càng ngày càng khó
khăn, càng ngày càng yếu ớt, nàng rất sợ mình không cẩn thận liền đâm vỡ nó, đưa tới hậu quả không cách nào dự tính được.
“Tìm ta có
việc?” Hách Liên Tử Phong khẽ nghiêng mặt, lãnh khốc tránh đi tầm mắt
của nàng, hắn đưa mắt nhìn bầu trời đêm, vẻ mặt càng phát ra vẻ thần bí.
“Ngươi......” Vân Khê muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, đưa tay đem cửu chuyển
Thái Cực đan đưa đến trước mặt hắn: “Đây là cửu chuyển Thái Cực đan,
ngươi ăn nó vào, tóc của ngươi rất nhanh sẽ......”
Lời của nàng
còn chưa nói hết, liền chống lại ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của hắn, Vân
Khê khẽ ngơ ngẩn, thấy đáy mắt của hắn song ngầm cuồn cuộn, gió cuốn mây tan, nàng thất thần trong chốc lát, không biết mình rốt cuộc làm sai
cái gì, nói sai cái gì, khiến cho hắn phản ứng mãnh liệt như thế.
“Ngươi là thương hại ta sao? Ta Hách Liên Tử Phong còn không có luân lạc tới
trình độ cần người thương hại.” Hai bên huyệt thái dương của hắn nổi lên gân xanh, khuôn mặt lạnh lùng đầy trời u ám, tràn ngập vẻ lo lắng.
“Ta không phải là......” Vân Khê muốn giải thích, lại bị hắn vô tình cắt đứt.
“Ngươi đi đi! Ta không cần ngươi thương hại. Cho dù cõi đời này không có một
người quan tâm ta, ta cũng vậy có thể sống sót tốt, ta muốn để cho từng
người thương tổn tới ta, đều phải trả giá thật nhiều.”
Từng tia hận ý từ đáy mắt của hắn bậc ra, thấy vậy đáy lòng Vân Khê đều rét run.
“Cũng bao gồm ta sao?” Vân Khê thở dài, “Hách Liên đại ca, ta biết ta không
cách nào khuyên ngươi để xuống cừu hận, ta cũng biết là ta xúc phạm tới
ngươi. Ngươi trách ta ích kỷ cũng tốt, vô tình cũng tốt, nhưng mà xin
ngươi tin tưởng, ta thật hi vọng ngươi có thể vui vẻ hạnh phúc. Có đôi
khi, thử để xuống, có lẽ ngươi có thể thu hoạch nhiều hơn......”
“Ta đem đan dược để ở chỗ này, ngươi muốn cũng được, không muốn cũng được,
coi như là một chút tâm ý của ta. Nếu như ngươi còn hận ta, muốn trả thù ta, vậy người ngươi nên tìm chính là ta, ta chỉ hi vọng ngươi không nên thương tổn đến người nhà của ta.”
Vân Khê đem đan dược đặt ở
dưới tàng cây trên một tảng đá lớn, khom người hết sức, trong bụng lần
nữa nổi lên một cổ ác cảm, nàng một tay bám trên tảng đá xanh lớn nôn
khan.
Hách Liên Tử Phong chân mày căng thẳng, tiến lên phía trước một bước, sau đó liền lui trở lại, nhìn giống như không lộ ra một chút
dấu vết, nhưng giờ phút ánh mắt của hắn lại bán đứng tâm tình lo lắng
của hắn.
Đáng tiếc Vân Khê không nhìn thấy, nàng để xuống đan dược, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Thật lâu, thật lâu, Hách Liên Tử Phong ngưng mắt nhìn viên đan dược này, thanh âm hơi khàn khàn ở trong bóng đêm rù rì.
“Ta làm sao sẽ thương tổn ngươi? Cõi đời này, người duy nhất ta không muốn thương tổn..... Chính là ngươi.”
Trở lại trong phòng, chờ qua một chút thời gian, rốt cục đợi đến Long Thiên Tuyệt trở về, cùng đi còn có Vân Tiểu Mặc cùng Long Thiên Thần.
Thấy người một nhà vui vẻ quần tụ ở chung một chỗ, Vân Khê tạm thời quên mất tối tăm vừa rồi.
“Tiểu Mặc, hôm nay cùng sư phụ học tập như thế nào?” Vân Khê đem con trai kéo tới bên cạnh hỏi thăm.
Vân Tiểu Mặc thuận miệng trả lời: “Rất tốt.”
Vân Khê sờ sờ đầu của bé: “Tiểu hài tử phải hiểu được khiêm nhường, biết không?”
Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút nói: “Dạ...... Có thể được đi.”
Thật đúng là không khiêm nhường.
“Sư phụ hôm nay dạy con cái gì?” Vân Khê lại hỏi.
“Dạy làm sao có thể khống chế được ngọn lửa nha! Sư phụ dạy cho con khống
chế như thế nào, sau đó con liền để cho ngọn lửa khiêu vũ đến trưa, sư
phụ thật cao hứng, cuối cùng cao hứng muốn ngất đi.” Vân Tiểu Mặc mặt
không đổi sắc nói
Vân Khê: “......”
“Ha ha ha, đoạn này ta biết.” Long Thiên Thần ở một bên vỗ vỗ bắp đùi, phá lên cười: “Âu Li
tiên sinh thật sự bị thiên phú của nó làm muốn ngất đi. Bởi vì Tiểu Mặc
nhà chúng ta đem các loại luyện khí tâm đắc mà Âu cách tiên sinh hao tốn hơn phân nửa cuộc đời ghi lại đem vào lửa thiêu mất.”
Ánh mắt Vân Khê tàn bạo nhìn qua: “Tiểu Mặc?”
“Tiểu Mặc không phải cố ý.” Bé chẳng qua là chơi đùa mà thôi.
“Tiểu Mặc đã nhận lỗi cùng sư phụ rồi, hơn nữa sư phụ viết vào, Tiểu Mặc đều nhớ kỹ, Tiểu Mặc có giúp sư phụ chép lại một bản.”
Vân Khê nhìn bé, dở khóc dở cười, chỉ vào trán của bé quở trách: “Con a, thật là nghịch ngợm!”
Long Thiên Tuyệt vừa ở bên chia thức ăn, vừa nói: “Tốt lắm, nàng cũng tạm
tha cho nó đi, thật sự con cũng đã nhận lỗi rồi xin lỗi với Âu Li tiên
sinh rồi. Âu Li tiên sinh cũng đã tha thứ cho con, còn khen nó tiến độ
học tập rất nhanh, trí nhớ tốt, không lâu có thể chính thức bắt đầu học
tập luyện chế một chút luyện khí đơn giản.”
Trong lời nói, vẻ
mừng rỡ tràn đầy, hắn đã từng học tập qua luyện khí, cho nên biết Tiểu
Mặc tiến triển rất thần tốc, hắn vì nhi tử mà cảm thấy tự hào.
Vân Khê nghe vậy, cũng có chút mừng rỡ, luyện khí chi đạo thật ra thì cùng
luyện đan xê xích không xa, khống chế hỏa chính là kỹ năng trụ cột nhất, nhưng cho dù thiên phú như nàng, cũng cần trải qua một thời gian ngắn
mới có thể tinh chuẩn nắm trong tay, sau đó mới có thể bắt đầu đơn giản
học tập một chút kỹ năng luyện đan. Nhi tử một ngày liền thông qua giai
đoạn học tập khống chế hỏa, tiến vào một giai đoạn học tập khác, phải
nói là rất thiên tài a.
“Không thể kiêu ngạo tự mãn, biết không?
Phải khiêm tốn nhờ sư phụ thỉnh giáo, thật tình học tập, không nên tùy
tiện đùa bỡn chút thông minh của mình”
“Tiểu Mặc biết rồi.”
Một hình ảnh mẫu từ tử hiếu thật đẹp.
Long Thiên Thần nhìn hai mẹ con, tự đáy lòng đều thay huynh trưởng cảm thấy
cao hứng, huynh trưởng những năm này chung quanh bôn ba xông xáo, kinh
nghiệm đau khổ nhiều, đâu có khi nào thì được hưởng phúc, hắn nên nhận
được ấm áp cùng hạnh phúc.
“Đến, nếm thử tay nghề của đại ca. Ta cũng còn không có thưởng thức qua tay nghề của đại ca đâu, hôm nay thật là phúc.”
Vừa mới dứt lời, món ăn trước mặt của hắn bỗng nhiên dịch chuyển đến trước mặt Vân Khê.
“Đợi đã, trước hết để cho đại tẩu của đệ thưởng thức.” Long Thiên Tuyệt mong đợi nhìn về phía Vân Khê, đây là lần đầu tiên hắn xuống bếp, mặc dù đại bộ phận trình tự làm việc cũng là do tứ đại hộ pháp tới hiệp trợ hoàn
thành, nhưng cuối cùng chén mì trước mặt này đích xác đều là do hắn làm, hắn có cảm giác thành tựu nho nhỏ.
“Đại ca, ca thiên vị.” Long Thiên Thần bẹt miệng, trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra nụ cười khẽ.
Vân Khê nhìn một chút mì, lại nhìn một chút trong ô mai trong đĩa nhỏ, chép chép miệng, đem mì đều giao cho Long Thiên Thần: “Để cho hắn ăn trước
đi, ta ăn chút ô mai trước.”
Một ngụm ô mai cắn vào trong miệng,
dưới đầu lưỡi lập tức sinh ra rất nhiều nước miếng, Vân Khê sảng khoái
thở dài một tiếng, ăn được đồ ăn ngon.
“Con cũng muốn thử.” Vân
Tiểu Mặc nhìn mẫu thân ăn vui vẻ như vậy, tay nhỏ bé cũng cầm lấy một
viên thưởng thức, hàm răng vừa mới cắn lên, bé liền không chịu nổi: “Tê
—— mẫu thân, chua quá.”
“Có sao? Ta cảm thấy rất ngon.” Vân Khê
liền liên tục ăn mấy viên, bộ dạng nhấm nuốt, thấy vậy Vân Tiểu Mặc khả
ái lấy tay ôm hàm răng ê ẩm của bé.
Long Thiên Tuyệt đầu tiên là
có chút thất vọng, nàng lại không ăn mì do hắn đích tay làm, sau đó song đồng của hắn căng lớn, lộ ra thần sắc kích động.
“Khê Nhi, nàng, nàng không phải là......” Thanh âm của hắn phát run không bình thường.
“Cái gì a?” Vân Khê không ngừng kỳ quái, Long Thiên Thần cùng Vân Tiểu Mặc
hai người cũng kỳ quái nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, chưa từng nhìn
thấy bộ dáng khác thường của hắn như vậy?
Long Thiên Tuyệt hít
sâu vài hơi, thật vất vả hòa hoãn triều dâng cuồn cuộn trong lòng mình,
trấn định hỏi: “Nàng..... Nàng mấy ngày nay thường nôn mửa có phải hay
không?”
“Ừ, đây không phải là do say tàu sao?” Vân Khê có chút không kịp phản ứng.
“Sau đó thích ăn chua đồ? Càng chua càng thích?” Long Thiên Tuyệt cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.
Vân Khê suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là vậy, nhưng mà cũng thích ăn lạt, sao vậy?”
“Nàng còn hỏi ta tại sao? Nàng thật là......” Long Thiên Tuyệt cũng khó ức
chế tâm tình kích động trong lòng, kéo tay của nàng chạy ra ngoài, “Mau
cùng ta đi!”
Đi nhanh mấy bước, đột nhiên nhớ tới trạng huống
thân thể của nàng giờ phút này, hắn ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng,
khom người đem nàng ôm lấy, sải bước đi về phía tiền viện. Cước bộ như
bay, thật giống như trái tim đang bay của hắn, hắn đã khẩn cấp muốn
chứng thật, nàng có phải giống như suy nghĩ của mình, có phải mang thai
hay không?
“Chàng dẫn ta đi nơi nào a?” Vân Khê có chút không
giải thích được, dù sao cũng là không có kinh nghiệm, nàng hoàn toàn từ
đầu luôn luôn sẽ không lo nghĩ tới phương diện kia.
Hai vợ chồng vội vã rời đi, bên trong gian phòng chỉ còn lưu lại Long Thiên Thần cùng Vân Tiểu Mặc, thúc cháu hai mặt nhìn nhau.
“Phụ thân sao vậy? Thoạt nhìn có điểm giống động kinh......” Vân Tiểu Mặc nâng tiểu quai hàm, thật tình nói.
Long Thiên Thần khóe miệng đều động, nếu để cho đại ca biết con trai của
mình nói hắn bị động kinh, không biết sẽ phản ứng gì. Hắn cúi đầu tiếp
tục hút hút sợi mì, vừa ăn, vừa lẩm bẩm tự nói: “Nôn mửa, thích ăn
chua?”
Ánh mắt của hắn bỗng dưng lồi ra, kích động nhảy lên, không nhịn được sợ hãi kêu: “Chẳng lẽ là......”
“Tiểu Mặc, mẹ của con có phải là mang thai không? Con cũng sẽ nhanh làm ca ca rồi. Ta cũng sẽ nhanh có thêm một cháu trai hoặc một cháu gái nữa rồi.
Ha ha ha, quả nhiên là tin tức tốt.” Long Thiên Thần hắng giọng cười to, cả gian phòng đều nhanh bị tiếng cười của hắn tràn ngập.
“Con
sắp làm ca ca sao?” Trên khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc đầu
tiên là mê hoặc, sau đó cũng giống như Long Thiên Thần tràn đầy thần sắc kích động, bé thoáng cái liền từ chỗ ngồi nhảy lên, khua tay múa chân
nói: “Ta sắp làm ca ca rồi.”
“Phụ thân, mẫu thân, chờ con một chút! Con muốn là người đầu tiên nhìn tiểu đệ hoặc tiểu muội. Ai cũng không được tranh với ta.”
Dạt ra chân, Vân Tiểu Mặc quơ tay chân, đuổi sát theo chạy ra khỏi cửa phòng.
Long Thiên Thần cười lớn, theo sát ở phía sau bé.
Đây là một đêm khó ngủ. Không có tin tức nào, so sánh với tin tức lớn này, có thể phấn chấn lòng người hơn.
Kích động vui mừng, đâu chỉ cả nhà bọn họ?
“Đại phu đâu? Đại phu ở nơi đâu? Nhanh chóng tìm đại phu cho Bổn Tôn!”
Long Thiên Tuyệt ôm Vân Khê đi tới đại sảnh Huyễn Dạ Tinh Cung, thanh âm của hắn hùng hồn xa xa truyền lại mở ra, truyền khắp cả Huyễn Dạ Tinh Cung, cơ hồ tất cả mọi người ngủ lại ở Huyễn Dạ Tinh Cung cũng nghe được
giọng của hắn, thanh âm cao mà có lực.
Tứ đại hộ pháp nghe được thanh âm của hắn, liền chạy ra trước tiên.
Phong hộ pháp ân cần hỏi: “Tôn chủ, đã xảy ra chuyện gì? Phu nhân ngã bệnh sao?”
Vừa mới nói ra miệng, liền lập tức bị Long Thiên Tuyệt cho một cái mắt lạnh ngoan lệ nhìn chằm chằm: “Cút! Ngươi dám nguyền rủa phu nhân?”
Phong hộ pháp biết rằng không vui, cười nói: “Không dám không dám. Thuộc hạ cái này lập tức đi tìm đại phu!”
Phong hộ pháp xám xịt chạy đi, còn dư lại ba tên hộ pháp nghi ngờ nhìn lẫn
nhau, không biết xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho tôn chủ từ trước
đến giờ cho dù núi thái sơn sụp đổ mà sắc mặt không thay đổi lại thất
thố như thế?
Nghi ngờ đâu chỉ bọn họ? Vân Khê đến nay còn không
hiểu ra sao, đấm nhẹ bộ ngực Long Thiên Tuyệt, không hiểu nói: “Thiên
Tuyệt, rốt cuộc chuyện gì nha, chàng nói rõ ràng đi. Tại sao vội vã tìm
đại phu?”
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, gương mặt tuấn tú của hắn nghẹn đỏ, không biết là kích động, hay là vội vã:
“Nàng...... Nàng để cho ta nói với nàng cái gì đây? Nàng cũng là mẹ một
đứa nhỏ rồi, làm sao ngay cả cái này cũng đều không hiểu?”
“Có
quan hệ sao? Ta chỉ là đem Tiểu Mặc kéo ra mà thôi, lại cũng không thật
sự sinh bé......” Vân Khê nhỏ giọng nói thầm, bỗng nhiên trong đầu linh
quang chợt lóe, nàng không thể tin được bưng kín miệng mình, hồi lâu mới nói một câu: “Chẳng lẽ, chàng hoài nghi...... Không thể nào! Có sao?”
“Để cho ta coi lại đã.” Vân Khê vội vàng xòe bàn tay nghĩ lại, ai ngờ đột
nhiên kích động, đếm mấy lần cũng không thể tính toán rõ ràng.
Long Thiên Tuyệt cười nhìn nàng, dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đem nàng đặt ở
trên ghế ngồi, hắn nghiêng người về phía trước, chạm nhẹ dưới chóp mũi
của nàng, cử động tiểu tâm dực dực, giống như sợ quấy nhiễu chuyện gì
đó.
“Tiểu sâu mơ hồ.” Hắn thân mật thì thầm.
Vân Khê lại
tính mấy lần, ánh mắt của nàng càng ngày càng lóe sáng, bắt đầu kích
động có chút chân tay luống cuống: “Hình như là thật rồi. Thiên Tuyệt,
làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ta hiện tại thật kích động, có thể hay
không ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng?”
Nàng bắt đầu nói không có mạch lạc.
“Bé ngốc.” Long Thiên Tuyệt loan thần, ánh mắt chợt ảm xuống, thâm tình
nồng đậm cứ như vậy tự nhiên liền đổ xuống. Ngón tay thon dài nâng lên
cằm của nàng, hắn ngưng mắt nhìn đôi môi mê người của nàng, động tình
hôn xuống.
Lần này, hắn muốn bảo vệ nàng thật tốt, nhìn con của
bọn hắn như thế nào an toàn đi xuống thế gian, rồi tiếp tục trưởng thành như thế nào, từng thời khắc trọng yếu trong cuộc sống, hắn cũng muốn
phụng bồi nàng cùng nhau vượt qua, như vậy cuộc sống mới xem như hoàn
mỹ.
“Khê Nhi, cám ơn nàng, cám ơn nàng để cho ta yêu nàng.” Đầy
ngôn ngữ tình yêu, vào giờ khắc này lời ngọt ngào phát ra, hai người
thâm tình ôm hôn, giờ khắc này đều hòa tan.
Dung Thiếu Hoa nghe
tiếng mà đến, vừa cất bước tiến vào đại sảnh, liền bắt gặp một màn như
vậy. Hắn cước bộ nhẹ nhàng, không đành lòng quấy nhiễu giờ phút ấm áp
cùng cảm động này, làm một trong những người đứng xem, một đường nhìn
bọn họ đi tới, hắn không cách nào không động dung.
Có chút duyên phận, có lẽ thật sự là trong cuộc đời mờ mịt đã có định sẳn.
Dù ai cũng không cách nào tách bọn họ ra.
Đột nhiên có chút hâm mộ. Hắn cất bước đi về phía Băng hộ pháp đang bị vây
trong trạng thái tự động tránh, phượng mâu hẹp dài nổi lên từng chuỗi
hoa đào, ai nói ông trời không chiếu cố hắn? Hắn cũng có người mình muốn thủ hộ cả đời, cho nên không có gì để hâm mộ.
Còn lại hai gã hộ
pháp cũng đưa lưng về phía tôn chủ bọn họ, bị vây trong trạng thái tự
động tránh, thấy Dung Thiếu Hoa phong tao đi về phía bọn họ, Vân hộ pháp cùng Hỏa hộ pháp hai người liếc nhau một cái, thức thời lui đi ra
ngoài.
Đầu năm nay, hoa đào đóa đóa nở, Băng muội muội không ăn
nhân gian khói lửa của bọn họ đều có người muốn, khi nào mới có thể đến
phiên bọn họ?
Băng hộ pháp vốn là da mặt mỏng, hiện tại bạn hữu
bên cạnh cố ý tránh ra, mặt mũi của nàng thì càng mất hết, trừng mắt
liếc về phía Dung Thiếu Hoa.
Dung Thiếu Hoa cũng mặc kệ những thứ này, mặt dày mày dạn đi tới, đang muốn ôm mỹ nhân, ai ngờ bị một cước
đạp tới, đau đến hắn không nhịn được kêu lên tiếng.
Tiếng kêu của hắn, quấy nhiễu đến Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê, rước lấy một cái
ngoan trừng như băng hỏa của Long Thiên Tuyệt, rất muốn vọng động đem
Dung Thiếu Hoa đóng gói ném vào trong biển rộng.
Dung Thiếu Hoa
chột dạ ho nhẹ một tiếng nói: “Trừng cái gì? Trong bụng nghi ngờ của
biểu muội cũng có huyết mạch của Dung gia chúng ta đấy.”
Long Thiên Tuyệt nhìn rất không thuận mắt: “Cút! Đây là thuộc về Long gia ta, không liên quan đến Dung gia hết.”
Dung Thiếu Hoa phong tao cười một tiếng, vui vẻ nói: “Long gia cùng Dung gia nghe không sai biệt lắm, không có gì khác nhau.”
Thật là có thể nói a.
Ba người tại chỗ, nhất tề đều cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.
Lúc này, Vân Tiểu Mặc nện bước chân từ ngoài cửa chạy đi vào.
“Mẫu thân, tiểu bảo bảo đâu? Tiểu bảo bảo ở chỗ nào? Con muốn nhìn.”
Bé còn tưởng rằng tiểu bảo bảo nói đi ra ngoài liền đi ra luôn, vừa vào cửa liền rùm beng muốn xem cục cưng.
Vân Khê hé miệng cười khẽ: “Tiểu bảo bảo ở trong bụng mẫu thân mà, còn không có nhanh đi ra ngoài như vậy.”
Vân Tiểu Mặc tò mò sờ sờ bụng của nàng, tay nhỏ bé hết sức cẩn thận sờ sờ,
theo bản năng hạ thấp thanh âm hỏi: “Vậy tiểu bảo bảo lúc nào mới đi ra
ngoài chơi với con?”
Vân Khê suy nghĩ một chút rồi, nói: “Ừ, tiểu bảo bảo muốn ở trong bụng phải mười tháng mới có thể đi ra ngoài.”
“A? Còn phải đợi lâu như vậy sao?” Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc
nhếch lên, hơi có chút thất vọng, tay nhỏ bé như cũ sờ sờ ở nàng trên
bụng, hiếu kỳ nói: “Nơi này rốt cuộc là muội muội hay là đệ đệ đây?”
Tay con trai mềm mại, sờ ở trên bụng, nhẹ nhàng ôn nhu, còn có chút ngưa ngứa.
Vân Khê mỉm cười khả ái nhìn con trai nói: “Vậy Tiểu Mặc hy vọng là muội muội hay là đệ đệ?”
Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút nói: “Ừ...... Đều thích. Nếu như là muội muội, vậy thì càng tốt hơn.”
“Tại sao a?” Vân Khê hỏi.
Vân Tiểu Mặc thiên chân vô tà nói: “Bởi vì muội muội tương đối xinh đẹp một chút, tốt nhất so với Tiểu Tĩnh xinh đẹp khả ái hơn.”
“Nga ~ Tiểu Mặc thích cô bé xinh đẹp sao.” Vân Khê không nhịn được cười trộm.
Dung Thiếu Hoa lúc này nói xen vào: ” Tiểu Mặc nhà ta sau khi lớn lên, nhất
định là người phong lưu.” Người này thật đúng là không biết xấu hổ, suốt ngày muốn cùng Long gia bọn hắn kéo quan hệ.
“Không thể nào! Con trai của bổn tôn tự nhiên sẽ thừa kế si tình chuyên nhất của bổn tôn,
tại sao lại có thể là người phong lưu? Khê Nhi, nàng nói sao?” Long
Thiên Tuyệt ngồi chồm hổm ở bên cạnh Vân Khê, đi theo con trai cùng nhau nghiên cứu bụng của nàng, bụng của Vân Khê nghiễm nhiên thành một khối
thần thánh, để cho phụ tử lượng cùng nhau cúng bái.
Vân Khê cúi
đầu nhìn phụ tử, buồn cười, chuyện này còn chưa có xác định chắc chắn,
vạn nhất chỉ là hiểu lầm, bọn họ chẳng phải là sẽ thất vọng cực độ sao?
“Mẫu thân, người phong lưu là gì?” Vân Tiểu Mặc tò mò ngẩng đầu hỏi.
“Hỏi biểu cữu của con đi” Long Thiên Tuyệt trực tiếp thay nàng trả lời.
Dung Thiếu Hoa sờ sờ lỗ mũi, thật là đùa giỡn không tốt chút nào.
Long Thiên Thần sáp đến, gia nhập vào hàng ngũ hai phụ tử lượng cúng bái,
cười vui vẻ nói: “Ta cũng vậy hy vọng là tiểu chất nữ, khả ái biết điều
một chút, không cần quá thông minh.”
Vân Tiểu Mặc không ủng hộ nói: “Muội muội nhất định sẽ rất thông minh.”
“Tại sao?” Long Thiên Thần chọn mi.
Vân Tiểu Mặc nâng cằm nói: “Bởi vì nàng có một ca ca thông minh, ca ca thông minh làm sao có thể có một muội muội ngu ngốc chứ?”
Long Thiên Thần hừ nói: “Ngụy biện! Bé gái không nên thông minh mới tốt, bé
gái quá thông minh, một chút đáng yêu cũng không có.”
“Long Thiên Thần, ngươi có ý gì? Vậy ngươi nói ta rốt cuộc là cô gái đáng yêu không thông minh, hay là cô gái ngu xuẩn khả ái?”
Thanh âm Hách Liên Tử Ngữ buồn rười rượi từ phía sau lưng tiến tới gần, làm
cho Long Thiên Thần hoảng sợ vội vàng nhảy dựng lên: “Khụ khụ, ta mới
vừa nói là cô bé, nàng cũng không phải là cô bé rồi, đúng không?”
“Hừ!” Hách Liên Tử Ngữ quay đầu, không để ý tới hắn.
Mọi người chung quanh thấy Long Thiên Thần kinh ngạc, không khỏi ồn ào cười to.
“Phát sinh chuyện tốt gì vậy? Xa xa đã nghe đến tiếng cười của các người.”
Ngoài cửa lớn, Đoan Mộc Hùng dẫn cháu gái cất bước mà vào.
Vân
Tiểu Mặc thấy Đoan Mộc Tĩnh, vội vàng vẫy tay nhỏ bé về phía cô bé:
“Tiểu Tĩnh, mau lại đây! Mẫu thân của ta ở nơi này sắp có tiểu bảo bảo.”
“Có thật không? Ở chỗ này?” Đoan Mộc Tĩnh chạy tới gần, theo tay nhỏ bé của cậu bé nhìn lại, tò mò ngó chừng cái bụng của Vân Khê nghiên cứu.
Vân Tiểu Mặc làm như có thể gật đầu nói: “Ừ, ở chỗ này nha! Muội muội chơi
trốn tìm ở đây, nàng chắc là nghịch ngợm rồi, vẫn núp ở trong bụng của
mẫu thân, phải chờ tới mười tháng sau mới có thể ra gặp mặt. Chúng ta
cùng nàng nói chuyện nhiều hơn, đợi sau khi nàng đi ra ngoài, nàng sẽ
nhận được tiếng của chúng ta, cùng chúng ta chơi.”
Ánh mắt trong
vắt của Đoan Mộc Tĩnh sáng lên, vui vẻ nói: “Thật nha. Nàng kia tên gọi
là gì? Chúng ta làm sao chào hỏi cùng nàng đây?”
Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu, hỏi Vân Khê nói: “Mẫu thân, nàng tên gọi là gì nha?”
“Cái này...... Là đệ đệ hay là muội muội cũng không biết đâu.” Vân Khê muốn
nói, đại phu cũng còn không có xác nhận đâu, tất cả mọi người cao hứng
thành như vậy, vạn nhất đại phu nói không phải là mang thai, vậy còn
không biết nên thu dọn như thế nào đây?
Người đi tới đại sảnh
càng tới càng nhiều, xét đến cùng, cũng là bởi vì Long Thiên Tuyệt rống
một tiếng kinh động tới tất cả mọi người. Nhân sĩ khắp nơi không rõ chân tướng rối rít chạy tới tìm tòi nghiên cứu, dưới mắt chính là thời khắc
mấu chốt nhất của tam đại Thánh địa, bất kể là việc lớn việc nhỏ, tất cả mọi người đều phá lệ được chú ý.
Thấy trận chiến này, Vân Khê không nhịn được phủ trán thở dài, chuyện này náo càng ngày càng lớn.
“Đã xảy ra chuyện gì? Long tôn chủ vội vã tìm đại phu, đến tột cùng là
người nào ngã bệnh rồi?” Lúc này, Dạ Cô Phong cũng đến văn phong, phía
sau còn đi theo hai người cháu Dạ Hàn Nhật cùng Dạ Hàn Tinh, hắn cất
giọng nói: ” Đại phu của Huyễn Tinh Dạ Cung cũng bị lão phu đuổi đi rồi, giờ phút này đã đi theo thuyền bè đi tới lục địa rồi, sợ là không tới
được đây. May mà lão phu hiểu được một chút y thuật, có lẽ có thể giúp
được chút gì đó.”
Long Thiên Tuyệt nghe vậy mừng rỡ: “Thật tốt
quá. Xin Dạ đảo chủ giúp xem mạch cho Khê Nhi, nhìn xem có phải là hỉ
mạch hay không?”
“Hỉ mạch?” Dạ Cô Phong ánh mắt quýnh vụt phát sáng lên, vội vàng tiến lên thay Vân Khê xem mạch.
Cả một đại sảnh lớn, chỉ một thoáng yên tĩnh không tiếng động, mọi người
nín thở, rối rít chờ chực Dạ Cô Phong cuối cùng chẩn đoán bệnh.
Khẩn trương nhất không chỉ có vợ chồng Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt, hai
người nhìn chằm chằm sắc mặt Dạ Cô Phong, sợ mình tính ra sai lầm.
Cho đến khi Dạ Cô Phong tuyên bố, hai người mới thật dài thở phào nhẹ nhõm, tâm tình đồng thời kích động hưng phấn lần nữa vọt tới.
“Chúc mừng hai vị, đích xác là hỉ mạch. Đã có hơn một tháng rồi.”
“Khê Nhi, đã nghe chưa? Thật sự là hỉ mạch. Thật tốt quá. Chúng ta rốt cục
lại có con rồi.” Long Thiên Tuyệt hận không được đem nàng ném lên cao,
để phát tiết tâm tình của mình giờ phút này, song hắn không thể làm như
vậy, cưỡng chế các loại ý niệm điên cuồng trong đầu, hắn ngồi chồm hỗm ở bên cạnh chân Vân Khê, cẩn thận vuốt ve bụng của nàng, trên gương mặt
tuấn tú ức chế không được thần sắc kích động.
“Phong gia gia, vậy rốt cuộc là đệ đệ hay là muội muội?” Vân Tiểu Mặc hiện tại tương đối quan tâm vấn đề chính là cái này.
Dạ Cô Phong làm khó sờ sờ râu mép: “Ách, cái này...... Gia gia còn không có bản lãnh lớn như vậy để tiên đoán nam nữ đâu.”
Vân Tiểu Mặc mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, giọng nói hết sức chắc chắn: “Nhất định là muội muội.” Bộ dáng kia cực kỳ giống lời tiên đoán nho nhỏ,
thấy vậy mọi người lại cười to một trận.
“Chúc mừng sư phụ rồi.”
“Chúc mừng Long tôn chủ, Long phu nhân.”
“......”
Thanh âm chúc mừng đến từ mọi người, đem trọn không khí đại sảnh nhuộm đẫm tới.
Long Thiên Tuyệt nhẹ ôm lấy Vân Khê, hai người thật lâu đưa mắt nhìn, chìm đắm trong sự vui sướng tràn đầy này.
Trong đám người, Hách Liên Tử Phong cô lập ở một cái góc nhỏ, nhìn hai vợ chồng Long Thiên Tuyệt, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Đang lúc mọi người đắm chìm trong vui sướng, một giọng khinh thường đột ngột vang lên: “Không phải là mang thai sao? Mang thai có gì đặc biệt hơn
người đâu? A, đúng rồi! Nàng mang thai, còn có thể thúc dục lực lượng
thần khí sao? Vạn nhất thúc dục không được, vậy chúng ta chẳng phải là
cũng phải chết ở nơi này? Ta không muốn chết.”
Mọi người nhất tề
quay đầu, nhìn về phía người nói chuyện, người này không phải là người
khác, chính là phần lớn người đều chán ghét Hách Liên Tử Ngọc. Bất quá
lời của hắn mặc dù khó nghe, cũng lại điểm trúng điểm yếu hại, tại thời
khắc mấu chốt như vậy, Vân Khê mang thai. Là người duy nhất có thể khởi
động lực lượng thần khí, mở ra thông đạo tất yếu, giúp mọi người hoặc
trở về gia viên, hoặc người tránh né tai nạn, nhưng lại giờ khắc này lại mang thai, như vậy nàng còn có thể thuận lợi thúc dục lực lượng thần
khí, mở ra cứ điểm quan trọng sao?
Những người khác không ngừng
lo lắng, Vân Khê bản thân cũng từ từ vui sướng rơi vào trong sầu lo,
nàng đưa sờ sờ bụng của mình, không khỏi cảm thán, đứa bé này tới thật
không phải lúc.
“Tiểu tử ngươi, muốn chết có phải hay không? Có
cần phải dội nước lạnh vào lúc này không?” Long Thiên Thần lửa giận dâng trào, cũng không quản hắn khỉ gió có phải là thân đệ đệ của Hách Liên
Tử Ngữ hay không, bước xa xông lên trước, níu lấy cổ áo Hách Liên Tử
Ngọc, một quyền chuẩn bị nện xuống trên mặt hắn.
Hách Liên Tử
Ngọc không sợ chết phản bác: “Ta nói là sự thật, đây cũng là quan hệ đến rất nhiều nhân mạng, không phải là trò đùa.”
“Thiên Thần, huynh
đừng thương tổn đệ của muội.” Hách Liên Tử Ngữ sợ đệ đệ bị thương, vội
vàng tiến lên ngăn cản Long Thiên Thần.
Long Thiên Thần hung hăng trừng mắt nhìn về phía Hách Liên Tử Ngọc mấy lần, lúc này mới buông tay đẩy hắn ra.
“Vân nương tử, cô......” Dạ Cô Phong vốn là vui sướng thần sắc cũng từ từ
thu lại, ngưng trọng nhìn về Vân Khê, muốn nói lại thôi. Làm nhân vật
thủ lĩnh của tam đại Thánh địa, tất nhiên ông nên vì đại cục của tam đại Thánh địa mà suy nghĩ nhiều hơn chút ít, nhưng về mặt khác, hắn là thật lòng vì Vân Khê cảm thấy cao hứng, một sinh mệnh sắp chào đời, đại biểu hi vọng, hắn chỉ có thể mong ngóng chuyện này có thể lưỡng toàn.
Vân Khê khẽ thở dài một tiếng nói: “Để cho ta cùng Thiên Tuyệt thương lượng một chút, ngày mai sẽ cho mọi người một câu trả lời chắc chắn.”