Lâm Hiên Quân đẩy cửa đi vào trong
phòng nói, vừa nói anh vừa quét mắt tìm Tiểu Như, cả căn phòng rộng lớn
bao trùm một thanh âm tĩnh lặng.
Không ai đáp lại, lại không nhìn thấy Huỳnh Tiểu Như, Lâm Hiên Quân cho rằng con bé ở trong phòng vệ
sinh liền đi đến gõ cửa, tuy nhiên vẫn không ai trả lời.
Lâm Hiên Quân bất đắc dĩ thu tay về, cổ họng đồng thời bật ra tiếng thở dài tuyệt vọng.
- Tiểu Như vốn dĩ mang họ Huỳnh, sớm muộn gì con bé cũng sẽ tha thứ cho
bọn họ, ở bên cạnh bọn họ thì có gì sai chứ? Mình dựa vào đâu để ngăn
cản con bé tránh xa bọn họ đây?
Lâm Hiên Quân buồn bã nói, không may mấy lời vừa rồi truyền đến tai Tần Lam.
Tần Lam bước vào phòng trong trạng thái khó hiểu.
Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Hiên Quân, hỏi một câu:
- Y tá Tô, vừa rồi là giọng của ai vậy?
Tần Lam là trợ lý đặc biệt bên cạnh Lý Ân Tinh, cô đến bệnh viện cũng đã
hơn 1 năm, ngoài theo hắn học hỏi kinh nghiệm, mặt khác Tần Lam còn là
người hắn rất tin tưởng.
Tần Lam được giao nhiệm vụ giám sát Tô
Lâm Lâm trong thời gian hắn không có mặt ở bệnh viện, từ nhất cử nhất
động của Tô Lâm Lâm, Tần Lam đều thông báo chi tiết cho hắn biết, Lâm
Hiên Quân chính là hiểu rõ Lý Ân Tinh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng thân
phận Tô Lâm Lâm của anh, trong mọi việc Lâm Hiên Quân đều vô cùng cẩn
mật.
Lần này không chú ý để Tần Lam nghe được, không biết cô ta có nghi ngờ gì không?
- Y tá Tô, cô làm sao vậy? Tại sao lại đứng đờ ra đó? Có chuyện gì rồi sao?
Tần Lam lần nữa hỏi, nét mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Trong phòng không có người, nếu có cũng không thể là nam, vậy vừa rồi là giọng nói của ai?
Viện trưởng Lý luôn căn dặn cô phải chú ý chặt chẽ Tô Lâm Lâm, cô ta không
phải người đơn thuần, lẽ nào Tô Lâm Lâm thật sự có vấn đề giống như viện trưởng Lý đã nói?
Tần Lam xâu chuỗi lại mọi thứ, cô thu hẹp phạm vi từ lúc Tô Lâm Lâm có mặt ở bệnh viện, kỳ thật có nhiều điểm bất thường.
Tô Lâm Lâm từ khi xuất hiện gần như chỉ quấn quýt bên cạnh Huỳnh Tiểu Như, chăm sóc lại vượt qua giới hạn, cô không tin Tô Lâm Lâm chỉ vì đồng cảm mà ra sức như vậy, chắc chắn cô ta còn có mục đích khác, nhưng đó là gì chứ?
“Hình như cô ta bắt đầu nghi ngờ rồi, không được, ngay lúc
này mình không thể khẩn trương. Nói không chừng, cô ta chỉ là đang tung
quả mù với mình thôi.”
Lâm Hiên Quân quay lại, lúc này Tần Lam vẫn không rời mắt khỏi người anh, cố ý dò xét tìm ra điểm bất thường.
Cũng may Lâm Hiên Quân đã chuẩn bị từ trước, ngoài tạo được vẻ bên ngoài
giống nữ nhân ra, Lâm Hiên Quân còn thông thạo thuật đổi giọng, nếu
không anh đã sớm bại lộ.
Tần Lam là thân tín của hắn, cô ta chắc
chắn sẽ tìm mọi cách nắm được điểm yếu trên người anh, khi đó trước mặt
Tiểu Như anh nhất định sẽ không còn chỗ đứng.
Trước khi biết được cô ta đang nghĩ gì, anh tuyệt đối phải giữ được bình tĩnh.
- Trợ lý Tần, trùng hợp thật, không ngờ lại gặp cô ở đây a!
Lâm Hiên Quân tỏ ra khách sáo nói.
Xét về giọng nói, cử chỉ, dáng dấp, Tô Lâm Lâm đều vô cùng bình thường, Tần Lam nghĩ không ra rốt cuộc điểm sai nằm ở đâu. Tô Lâm Lâm rõ ràng là
nữ, tại sao vừa rồi cô lại nghe được là giọng của nam nhân?
Lẽ nào là cô đã nghe nhầm?
Tần Lam hơi khựng lại một lúc.
“Rõ ràng vừa rồi mình nghe được giọng nói phát ra từ nơi này, tại sao khi
vào lại chỉ có mặt một mình Tô Lâm Lâm? Cô ta nhìn chung đều không có
điểm gì khác so với vẻ bề ngoài, tại sao viện trưởng lại muốn mình giám
sát chặt chẽ cô ta chứ? Bỏ đi, dù sao chuyện này cũng không quan trọng
nữa, mình không tin thời gian lâu dần Tô Lâm Lâm không lộ ra bất kỳ sơ
hở nào, trước tiên mình không nên làm cô ta nghi ngờ mình thì hơn.”
- Y tá Tô ở đây thì tốt quá, chủ nhiệm Cung có nói tôi đến đây đưa Tiểu
Như đi kiểm tra, không biết con bé bây giờ ở đâu rồi? Cô gọi con bé ra
đây có được không?
Tần Lam chuyển chủ đề.
Tạm thời Tần Lam gác lại mọi nghi vấn dành cho Tô Lâm Lâm, cô còn có việc quan trọng hơn phải làm là đưa Tiểu Như đi kiểm tra, sau khi giải quyết xong cô hẵng
thăm dò Tô Lâm Lâm cũng chưa muộn.
- Tiểu Như? Không phải con bé đã cùng Huỳnh Lỗi Phong ra ngoài rồi hay sao? Trợ lý Tần, lẽ nào cô không biết chuyện này?
Lâm Hiên Quân kinh ngạc hỏi, ngay cả Tần Lam cũng vô cùng khó tin.
- Không thể nào. Khi nãy tôi vừa nhìn thấy Huỳnh thiếu một mình trên sân
thượng, làm sao có thể đi cùng Tiểu Như chứ. Do đó tôi nghĩ Tiểu Như ở
cùng cô, không phải cô luôn chăm sóc con bé sao?
Tần Lam chắc chắn nói.
Từ vẻ mặt cho thấy Tần Lam không giống đang nói đùa, Tiểu Như vừa rồi căn
bản không hề đi cùng Huỳnh Lỗi Phong, Huỳnh Vũ Hy trước đó cũng đã quay
trở về tập đoàn, con bé không thể ở cùng với bọn họ, vậy thì con bé đang ở đâu?
***
Ở bãi đỗ xe bệnh viện Tiểu Như vô tình gặp
được Mặc Nhiên và Lãnh Ngôn, nghe Mặc Nhiên nói lại anh bị cảm phải đến
bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Tiểu Như cảm thấy đây là cơ hội tốt,
liền đem chuyện nó muốn về nhà nói lại với Mặc Nhiên, Phí Mặc Nhiên nghe xong không những không phản đối mà còn đồng ý vô điều kiện đưa nó quay
trở về, tuy nhiên sau đó Phí Mặc Nhiên đã thay đổi ý định, anh ra ám
hiệu để Lãnh Ngôn lái xe quay về nhà họ Phí.
Huỳnh Tiểu Như ngồi
cùng Phí Mặc Nhiên ở ghế sau, từ khi rời khỏi bệnh viện đến giờ cả hai
đều không trao đổi một lời nào. Tiểu Như từ nhỏ đặc biệt thích nhìn
khung cảnh ở bên ngoài, suốt quãng đường đi đều chỉ tập trung nhìn cảnh
vật xung quanh, từ cây cối, xe cộ, và những quán ăn bên lề đường, nhất
thời không để ý lộ trình đã thay đổi từ sớm.
Tiểu Như nhìn phong cảnh, ngược lại Phí Mặc Nhiên lại chăm chú nhìn dáng vẻ ngây ngô của Tiểu Như, chốc, nở nụ cười tuyệt mỹ.
“Cuối cùng thì khoảnh khắc mà anh đợi cũng đã đến, Tiểu Như, em có biết anh
chờ đợi ngày em quay trở về, đã là bao lâu rồi hay không? 10 năm, là 10
năm, em có biết trong khoảng thời gian này, anh sống thế nào không? Để
nhìn thấy dáng vẻ này của em, anh đã đánh đổi những gì em biết không?
Nhưng mà tất cả điều này đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần là em, cho dù lâu hơn nữa, với anh nó đều rất xứng đáng, bởi vì anh yêu em, anh
yêu em Tiểu Như.”