Tiếp tục giao đấu hồi lâu, cảm thấy nội lực dần dần rời bỏ cơ thể
mình, Lương Tiêu ngấm ngầm kêu khổ, nhưng chưa biết Hiểu Sương đang ở
đâu, gã chẳng đành lòng bỏ đi ngay, bèn thi triển Bích hải kinh đào
chưởng khổ chiến thêm một tuần hương nửa, dần dần mắt hoa tai ù, xuất
chiêu chậm chạp hẳn đi, sau cùng miễn cứỡng tự nhủ: "Thôi, cơm không ăn
thì gạo còn đó, ta tạm thoát thân cái đã".
Gã nhảy phốc ra sau, vỗ mạnh một chưởng đầy lui Long Nha để cướp đường chạy. Sư Tầm gầm lên, vận chưởng quất vù vào mạng sườn gã. Lương Tiêu lật tay chắn, khí
huyết nhộn nhạo xộc hết lên ngực, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra
ngoài, gã hít một hơi thật sâu, mượn chưởng lực làm đã quay lưng lao ra
cửa. Ngờ đâu có người đã chực sẵn bên ngoài, nhoài theo phóng một chi
vào lưng gã. Lúc này sức Lương Tiêu như tên hết đã bay, gã liền bị người đó điểm trúng ngay huyệt Chí dương, ngã khuỵu xuống đất, thân thể mềm
nhũn đi.
Kẻ ám toán búng lia lịa năm ngón tay, giữa các kẽ tay rền lên tiếng sấm l ùng, chỉ trong khoảnh khắc đâ khóa tắc mười mấy huyệt
đạo của Lương Tiêu. Sững sờ trước thủ pháp ấy, Lương Tiêu bèn định thần
nhìn kỹ đối phương. Y ăn vận theo lối tục gia, áo đen bó sát toàn thân,
mủi cao mắt sâu, tóc mai lốm đốm bạc, trán chi chít nếp nhăn. Lương Tiêu hỏi:
- Ngươi là ai?
Thi triển xong một loạt động tác, áng
chừng cũng mệt, kẻ lạ mặt gập người ho sù sụ, không đếm xỉa đến câu hỏi
của Lương Tiêu. Ho xong, y gọi to vào trong điện:
- Đại ân của Đế sư, Tiêu mỗ xin tâm lãnh!
Bất Tư Ba thở dài:
- Võ công kẻ ấy thật đáng kính đáng sợ. Dốc hết lực lượng của Đại Thiên
Vương tự mà không bắt sống nổi hắn, ngẫm hổ thẹn thay. Nhân vật siêu
quần nhường này hẳn không phải là hạng vô danh tiểu tốt. Mạn phép hỏi
Tiêu huynh, rốt cục hắn là ai?
Người áo đen ho liền mấy tiếng rồi lạnh lùng đáp:
- Đế sư đã hứa với Tiêu mỗ là không lục vấn lai lịch hắn cơ mà.
Bát Tư Ba nói:
- Bát Tư Ba quả thực rất tò mò, nhưng Tiêu huynh đã không bằng lòng tiết lộ thì đành thôi chứ biết sao.
Rồi y đi ra, cong ngón tay búng vào huyệt Đản trung của Lương Tiêu, người áo đen sừng sộ:
- Ngươi định làm gì?
Bát Tư Ba từ tốn nói:
- Kẻ này võ công cao cường lắm. E rằng Khinh lôỉ chỉ của Tiêu huynh chưa
đủ khống chế hắn. Ta vừa bổ sung thêm Kim cương đàn chỉ cho chắc ăn ấy
mà.
Người áo đen cười nhạt:
- Kim cương dàn chỉ chả là cái thá gì!
Long Nha và Đàm Ba đều lộ sắc giận, Sư Tầm cũng ngừng nét cười cố hữư, nhưng còn nể mặt Đế sư nên không dám bộc lộ.
Người áo đen cuốn tay áo, vác Lương Tiêu bước đi. Ra khỏi cổng chùa, y ném gã vào một cỗ xe ngựa, giật cương phi mau, Lương Tiêu vận Kình tức công
xung khai được ba huyệt đạo, nhưng đến huyệt Đản trung thì tắc ứ không
sao đầy được, phầt tức trong lòng liền quát:
- Có giỏi giải huyệt cho ta, hai bên đấm đá một chặp xem bản lĩnh cao thấp ra sao.
Người áo đen lặng im một lát, thở dài:
- Giả sử giao đấu công bằng mà thắng được ngươi thì lúc ở Huệ Châu ta đã
bắt sống ngươi rồi, tội tình gì phải phí công sắp đặt thế này.
Lương Tiêu sực nhớ, liền hỏi:
- Kẻ xấu xa bẻ tay bẻ chân khách bộ hành chính là ngươi đấy à?
Người áo đen hầm hầm:
- Xấu xa xấu gần cái gì? Thôi, đã đến nước này nói cho ngươi biết cũng
chẳng sao. Mấy tháng trước, dân phương bắc kháo nhau rằng ngươi vừa xuất hiện ở Nhai Sơn, ta bèn dẫn một thuộc hạ cũ của ngươi hồi nam chinh đến Quảng Châu dò tìm tung tích, Mất bao nhiêu thời gian công sức, cuối
cùng cũng gặp ngươi ở ngoại thành Huệ Châu. Chỉ liếc qua bộ pháp thân
pháp của ngươi, ta đã biết ngay mình không thể nào địch nổi ngươi rồi,
huống hồ ngươi tinh tường tài trí, muốn xuất thủ ám toán cũng khó thành
công. May mà tiểu cô nương nọ ham chuyện bao đồng, thích giúp đỡ khám
bệnh cho người đời, ta nghĩ ngợi chán chê, cuối cùng đành giở một cách
hết sức phiền phức là bẻ chân bẻ tay khách bộ hành để dụ ngươi lên Đại
Đô. Bát Tư Ba thuở thiếu thời đã nợ ta một món ân tình, ta vốn định nhờ y xuất thủ, song ngẫm lại võ công y tuy cao cường nhưng chưa chắc đã dễ
dàng bắt sống được ngươi. Hừ, mất bao tâm cơ cũng không vạch được kế nào hay ho, bỗng đâu hôm qua trời dun dùi Cửu Như lai kinh tình cờ các
ngươi lại quen biết nhau, Bát Tư Ba bèn sắp mưu nhử hổ sa bẫy. Y nghe
Long Nha, Sư Tầm nói chuyên mới hay Cửu Như bị một kẻ đối địch liên tục
đeo bám quấy rầy, mà kẻ ấy cũng đã lên Đại Đõ...
Lương Tiêu hiểu ra, hằn học nói:
- Hóa ra chính ngươi dẫn dụ Thích Thiên Phong đến Vô sắc am.
Người áo đen ngạc nhiên:
- o, quái nhân đó là đảo chủ đảo Linh Ngao ư? Hèn gì... Đúng đầy, việc
các ngươi đến Vô sắc am, ta âm thầm chứng kiến hết, bèn thông tn cho Bát Tư Ba để y lừa cả Thích lão nhi tới cho hai bên giao chiến. Ta cứ tưởng ngươi sẽ bị thương, ngờ đâu ngươi đánh đuổi được Thích lão nhi bằng một quỷ kế nào đó mà đến giờ ta cũng không đoán được. Bát Tư Ba đành xuất
thủ khống chế tiểu hòa thượng, bắt cóc cô gái và đứa bé nọ. Đêm nay bọn
ta định dùng họ dụ ngươi đến, nhưng té ra không cần, vì Cửu Như bị
thương mà vẫn bướng bỉnh không chịu nhận thua, lại bắt ngươi phải đi
thay.
Nói xong y bật cười, tiếng cười khổ khốc, không có chút gì
là vui mừng, chỉ chất chứa chát chưa thù hận, Lương Tiêu vừa ăn năn vừa
căm tức. Rà soát lại, trên đường lên Đại Đô đã mấy lần gã bắt gặp tung
tích kẻ này, nhưng tự phụ võ công nên cứ coi y như khách qua đường bình
thường, đến nỗi phơi lưng ra trước mũi kiếm của địch mà hứng chịu thất
bại đắng cay. Gã càng nghĩ càng ảo não, bèn hỏi:
- Hai chúng ta xưa nay không hề quen biết, vì sao ngươi khăng khăng ám hại ta? Ngươi là chó săn của Hốt Tất Liệt phải không?
Người áo đen hừ một tiếng:
- Hốt Tất Liệt là cái thá gì? Từ khi Mông Ca Hãn tạ thế, ở Mông cổ không còn nhân vật nào đáng để Tiêu Lãnh ta coi trọng nữa.
Lương Tiêu giật bắn mình, kêu lên:
- Tiêu Lãnh! Đồ đệ của Tiêu Thiên Tuyệt?
Người áo đen ngoái đầu lại, đôi mắt sắc xoáy vào mặt Lương Tiêu, giọng lạnh lùng:
- Ngươi xưng hô cái kiểu gì thế? Luận về vai vế, ngươi phải gọi ta là đại sư bá đó.
Lương Tiêu nhổ toẹt:
- Vứt quách cái đại sư bá của ngươi đi! Ta và lão khốn Tiêu Thiên Tuyệt không có dây mơ rễ má nào hét.
Tiêu Lãnh giận điên, mắng:
- Đồ nghiệt chướng, ngươi dám chửi sư công à? - đoạn vung tay tát vào mặt Lương Tiêu, nhưng cạnh tay mới chạm má gã thì vụt dừng lại, y quay đầu
đi, mặt nhăn nhúm.
Lương Tiêu thét:
- Có giỏi cứ đánh, không đánh không phải hảo hán.
Tiêu Lãnh nhìn gã, mắt lộ hung quang, cơ mặt giật giật như đang cố gắng tự kiềm chế:
- Ngươi tường ta không dám đánh ngươi hả? Ta chỉ ngại một khi động thủ sẽ không đủ sức tha mạng cho ngươi mà thôi.
Lương Tiêu cười nhạt:
- Là nam nhi, đừng chỉ leo lẻo cái miệng suông!
Tiêu Lãnh quay phắt lại, hai tay nắm chặt, mười móng nhọn cắm sâu vào thịt.
Mắt như ứa máu, y trừng trừng nhìn Lương Tiêu rất lâu, cuối cùng đè nén
được cơn nộ hỏa, y trầm giọng nói:
- Ta mà muốn giết ngươi thì đã giết từ lâu rồi, hà tất phải đợi tới bây giờ.
- Ngươi không giết ta ngay, mai sau đừng ân hận.
Tiêu Lãnh nhếch mép:
- Ngươi hãy nhớ, con bé kia đang ở trong tay ta. Dù không giết được ngươi, ta vẫn có thể trút giận lên nó đấy.
Lương Tiêu phân vân: "Hắn không đánh ta, cũng không giết ta, nhưng trăm phương nghìn kế bắt sống ta, rốt cục định làm gì đây?".
Tiêu Lãnh mải miết đánh xe, không hé môi thêm lần nào nữa. Lương Tiêu sợ y làm hại Hiểu Sương, cũng đành nuốt cục giận vào bụng.
Đi được một đỗi, cỗ xe đột ngột dừng lại. Tiêu Lãnh lôi Lương Tiêu ra
ngoài. Nơi đây là vùng ngoại ô, núi xanh trập trùng ngút mắt, đường mòn
uốn lượn quanh co, sâu trong rừng lấp ló một mái nhà. Tiêu Lãnh ngẩn ngơ nhìn mái nhà ấy hồi lâu, vẻ mặt như nuối tiếc một niềm mất mát. Cuối
cùng y xách Lương Tiêu bước lên con đường nhỏ. Lối mòn dẫn họ đến một
cái am, rêu xanh mọc dày, cảnh trí u nhã.
Tiêu Lãnh thả Lương Tiêu xuống, tiện tay điểm vào á huyệt gã, chậm rãi gọi:
- Sư muội, ta lại đến thăm muội đây!
Trong am vọng ra tiếng phụ nữ thở dài:
- Việc gì huynh phải khổ sở như vậy...
Tai Lương Tiêu lùng bùng trời xoay đất chuyển vòng vòng trước mắt, suýt nữa gã ngất lịm đi. Người đàn bà ho khẽ, nhẹ nhàng tiếp:
- Đa tạ huynh đã dẫn bạn của Tiêu nhi đến khám bệnh cho muội. Nhưng bạn
chỉ là bạn, không phải Tiêu nhi. Muội đã nói rõ, nếu huynh không thể đưa Tiêu nhi yên ổn tới đây thì đừng khuyên muội hoàn tục làm gì, vô ích.
Lương Tiêu nghe giọng nói, lòng như muối xát, hai tiếng "mẹ ơi" đã còn cào
trong cổ mà không thể bật ra, gã nôn nóng đến nỗi mặt mũi đỏ bầm lên.
Tiêu Lãnh lộ vẻ buồn:
- Muội không muốn về ở với ta thì thôi. Can
chi phải ăn chay niệm Phật giam mình Ưong rừng hoang. Nhìn muội chịu
khổ, ta đau lòng lắm.
Ngoe Linh thở dài sau một thoáng im lăng:
- Sư huynh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Nếu muội hoàn tục, sư I phụ nhất
định sẽ ép muội phải về với huynh. Mới đó đã mười năm, lòng muội nguội
lạnh mất rồi, chỉ mong được ở đầy trông nom tượng Phật thắp ngọn đèn
xanh cho đến hết đời. Nếu sư huynh còn thương tưởng chút tình đồng môn,
hãy giúp muội hoàn thành tâm nguyện. aP Còn tiểu cô nương này, huynh hãy đưa trả cho Tiêu nhi, kẻo... - Nàng fejn bỗng nghẹn lời, - con trai
muội... lo lắng...
Chợt một giọng trong trẻo vang lên:
- Ôi, bá mẫu... là mẹ của Tiêu ca ca ạ?
Nhận ra giọng Hiểu Sương, Lương Tiêu mừng vui vô hạn. Tiêu Ngọc Linh cười khẽ:
- Hài tử ngốc, đến bây giờ con mới hiểu ra sao? Đổi là Tiêu nhi thì nó đã đoán ra tự bao giờ rồi.
Hiểu Sương rụt rè:
- Bá mẫu không nói, làm sao con biết được chứ. Con vốn ngốc mà, Tiêu ca ca thường mắng con như vậy đấy.
Ngọc Linh âu yếm nói:
- Thằng bé nhà ta hơi nóng tính. Nhưng nghe con kể chuyện về nó, ta thích lắm, con khen nó tốt đủ mọi đường, chứng tỏ con giành cho nó biết bao
tình cảm.
Hiểu Sương lắp bắp:
- Bá... bá mẫu...
Ngọc Linh tủm tỉm:
- Con thẹn à? Tính con ngoan hiền, một đứa hung hăng bông bột như Tiêu
nhi phải được trời thương lắm mới gặp được con. Có thể lớn lên nó đã
chín chắn ra, nhưng bản tính đôi khi cũng không rũ bỏ hết được, ta rất
hiểu con ta, chưa chừng nó vẫn kém xa những điều con mô tả. Hiểu Sương,
con đừng xét nét nó nhé.
Hiểu Sương vâng dạ, rồi dịu dàng nói:
- Tiêu ca ca đối xử với con tốt lắm. Huynh ấy cũng đang ở Đại Đô đấy, sao bá mẫu không vào gặp?
Ngọc Linh nín lặng sau thở dài:
- Không được, ta đã thề độc là không hoàn tục và không rời khỏi đây lấy
một bước, ngược lại... sẽ phải làm một việc hết sức khó xử.
- Vậy để con gọi Tiêu ca ca đến đây.
Ngọc Linh vội can:
- Thế càng không được. Nó mà đến là sẽ gây sự ầm ĩ, trời nghiêng đất ngả
ngay đấy. Sư công bản lĩnh cao cường lắm, Tiêu nhi đấu không lại người
đâu. Nếu con thật lòng thương mến Tiêu nhi thì hãy hứa, à không, thề
chứ, thề rằng đời này kiếp này sẽ không nói cho nó biết ta đang ở đây.
Hiểu Sương ấp úng: "Con... con..." hồi lâu mà vẫn không thề nổi. Ngọc Linh chép miệng:
- Thôi, Hiểu Sương, con lại đây. Một khi con đã nhất quyết phải nói với nó, ta muốn dặn thêm vài điều hết sức hệ trọng.
Trong am lặng đi một chốc, chợt Hiểu Sương hự lên, liền đó là tiếng vật nặng
đổ xuống sàn. Lương Tiêu hoảng quá, lim muốn nhảy thót ra ngoài. Ngọc
Linh lẩm bẩm:
- Bất đắc dĩ phải để con ngủ một lúc. Sớm biết thế
này, chẳng nên nói thật với con ta là ai. - Nàng gọi vọng ra. - Sư huynh đưa con bé về hộ muội, đừng quên bịt mắt kẻo nó nhớ đường.
Hóa ra Hiểu Sương chỉ bị đánh ngất, Lương Tiêu thở phào yên tâm.
Tiêu Lãnh nhạt nhẽo đáp:
- Chẳng cần, ta đã mang con trai quý báu của muội đến đây rồi...
Ngọc Linh hoảng hồn la lên:
- Cái gì? Huynh dám làm trái lời sư phụ? Người đã nghiêm cấm đưa Tiêu nhi và Văn Tình đến đây cơ mà, huynh... huynh nói dối muội phải không? Dối
để muội vui chứ gì?
Chắc do tâm trạng quá xúc động, nàng nói năng lộn xộn cả, câu nọ xọ câu kia. Tiêu Lãnh cay đắng trả lời:
- Xưa nay chỉ có muội dối gạt ta chứ chưa khi nào ta lừa muội. Hễ muội
bằng lòng hoàn tục, dẫu có lệnh sư phụ trên đầu, ta cũng bất chấp tất
cả.
Trong am lặng đi hồi lâu, rồi Ngọc Linh lên tiếng:
- Được, huynh đưa nó vào đây!
Tiêu Lãnh xách Lương Tiêu vào. Hiểu Sương nằm lăn trên nền nhà, đã hôn mê
bất bỉnh. Ngồi bên chân tượng Quan Âm là một m cô áo trắng dung nhan
thanh tú, làn da xanh xao, vầng trán và đuôi mắt chi chít vết chân chim. Nhìn thấy Lương Tiêu, nàng khẽ run lên, chợt nhắm nghiền hai mắt, lệ
châu từ từ ứa ra. Lương Tiêu cũng ròng ròng nước mắt, nhưng không nói
được lời nào.
Một lúc lâu sau, Ngọc Linh mở mắt nhìn Lương Tiêu,
muôn ánh cảm xúc rưng rưng nơi bờ mi. Mười năm đã qua với bao nhiêu biến cố không khỏi khiến lòng người chai đá, cuối cùng nàng nén được tiếng
khóc òa, bình tĩnh nói:
- Huynh giải huyệt cho nó đi.
Tiêu Lãnh lắc đầu:
- Không được, võ công nó cao cường lắm.
Ngọc Linh bật ho:
- Hóa ra tiểu cô nương đây nói đúng, võ công nó quả thực cao cường ư?
Tiêu Lãnh gật đầu:
- Ta xưa nay có khi nào bịa đật. Được giải huyệt, chắc chắn nó sẽ đưa
muội đi mất, lúc đó ta làm sao ngăn cản nồi. - Nỗi đau sâu thẳm tràn lên khuôn mặt phong sương, - Ta đâu thể để muội lại xa ta mười năm nữa.
Ngọc Linh giật mình cười gượng;
- Mười năm nay, huynh đã hết lòng hết sức vì muội, muội không hề đáp lại, tội vạ gì mà huynh khăng khăng đeo đuổi mãi?
- Nhưng mấy tháng trước muội đã nói, chỉ cần ta đưa cha con Lương Vãn Tĩnh đến gặp muội, muội sẽ bằng lòng hoàn tục.
- Bởi không chịu nổi sự quấy rầy của huynh, muội mới viện cớ đó. Sư phụ
đã ép huynh muội ta phải thề độc không được gặp cha con Văn Tĩnh nứa,
muội những tường huynh nhất nhất vâng lời sư phụ, quyết không dám vi
phạm mảy may. Nào ngờ huynh lại dám phá lời thề, đưa Tiêu nhi đến, ngộ
nhỡ sư phụ phát hiện thì biết làm thế nào?
Tiêu Lãnh hừ một tiếng:
- Dẫu bị trừng phạt cực hình, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Ngọc Linh cười buồn:
- Dù vậy, chẳng qua huynh mới đưa Tiều nhi đếri thế Tĩnh lang đâu?
- Bắt được con, ắt hỏi ra chỗ cha.
- Vậy huynh giải huyệt cho Tiêu nhi đi.
Tiêu Lãnh lắc đầu:
- Thằng ranh này ôn’ ào lắm, để nó nói coi như ta chuốc khổ vào thân. -
Mắt lóe sáng, y chằm chằm nhìn Ngọc Linh. - Hơn nữa, nếu muội biết được
chỗ cha nó ở, chưa chừng sẽ nôn nóng lén đi tìm hắn. Muội phải thề độc
ta mới giải huyệí.
Ngọc Linh lặng lẽ thở dài:
- Huynh đa
nghi quá, muội đã hứa vớỉ sư phụ là vĩnh viễn không rời khỏi đây cơ mà.
Muội và Tiêu nhi xa cách đã mười năm, huynh không để nó nói, làm sao
muội xác định được thật hay giả? Biết đâu huynh tìm bừa một gã nào đó
đến lừa muội thì sao?
- Muội không tin ta? - Tiêu Lãnh bị khích, tức giận vỗ vào á huyệt của Lương Tiêu.
Lương Tiêu kêu ngay:
- Mẹ!
Tiêu Ngọc Linh run bắn người, vươn tay định ôm gã vào lòng, nhưng cuối cùng lại thu tay về, nước mắt ầng ậng, gượng cười:
- Đúng là Tiêu nhi của mẹ đấy ư?
Nước mắt nước mũi chan hòa, Lương Tiêu nghẹn ngào đáp:
- Mẹ ơi... cả trong mơ con cũng mong được gặp mẹ...
Ngọc Linh xót xa:
- Mẹ cũng nhớ con biết bao, mấy nãm nay... con sống có ổn không? Cha con đâu? Cha con thế nào rồi?
Lương Tiêu lặng người như bị giáng một đòn vào giữa ngực, nhìn mẹ, không thốt được nên lời. vẻ mặt gã khiến Ngọc Linh tan nát cõi lòng, nàng gượng
cười:
- Lẽ nào... Tĩnh lang đã có vợ khác rồi ư? Con cứ nói đi,
chẳng gì cũng đã bấy nhiêu năm, cha con có tái hôn, ta cũng không trách
cứ đâu.
Tiêu Lãnh nhìn Lương Tiêu, vừa kinh ngạc vừa hi vọng: "Nếu tên đó đã có gia đình mới, nhất định sư muội sẽ không trông chờ mong
mỏi nữa". Lương Tiêu muốn nén lòng không kể ra sự thật vội, nhưng nghe
những lời ảm đạm của mẹ lại không nhịn được, đành nói thực:
- Làm gì có chuyện ấy... cha con... qua đời từ lâu rồi.
Ngọc Linh chết điếng như bị sét đánh. Tiêu Lãnh cũng ngẩn người, y vốn căm
hận Văn Tĩnh đén tận xương tủy, trong mơ cũng chỉ mong giết chết được
tình địch, ngờ đâu kẻ ấy đã ra người thiên cẩ, niềm hi vọng mới đây bỗng đổi ra hụt hẫng, bỗng nhiên y bật lên cười thảm.
Ngọc Linh nghe tiếng cười mới tỉnh táo đôi chút, chôm tới giữ vai Lương Tiêu, hỏi dồn:
- Con nói gì? Tại sao cha con chết? Tại sao?
Lương Tiêu chưa kip trả lời, bên ngoài đã có tiếng vọng vào:
- Do lão phu giết, được chưa?
Ngữ điệu cứng rắn trầm nặng, ba người trong am cùng biến sắc mặt, Tiêu Lãnh trông thảm thương như sắp tắt thở, quỳ mọp xuống, rên lên:
- Sư phụ!
Ngọc Linh nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt mê man:
- Sư phụ, người nói thật ư?
Tiêu Thiên Tuyệt cười nhạt:
- Thôi, lão phu nói trắng ra cho nhanh, còn hơn để thằng oắt con này thêm mắm dặm muối. Nguyên là do tên khốn họ Lương đó công phu quá tệ, không
địch nổi Thái âm chân khí của lão phu, chết cũng đáng đời.
Ngọc Linh lảo đảo, ngực đau nhói, giọng sít lại:
- Người lừa con, người đã hứa không giết huynh ấy... người đã hứa mà...
Tiêu Thiên Tuyệt cười nhạt:
- Ngươi phản bội ta mười năm, ta lừa ngươi mười năm. Hai bên thế là sòng phẳng, không ai nợ nần ai nữa.
Ngọc Linh bỗng nín khóc:
- Đều tại con quá ngốc, con phải đoán trước mới đúng. Sư phụ là người thế nào cơ chứ, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua cho Văn Tĩnh.
Tiêu Thiên Tuyệt hừ mũi cười khẩy:
- Cái đó cố nhiên.
Ngọc Linh gần giọng, mắt đỏ hoe:
- Người bắt con và sư huynh thề độc không gặp lại cha con Văn Tĩnh, cũng
là vì sợ con tìm biết chân tướng, không chịu nghe theo sắp xếp của
người, đúng không?
Tiêu Thiên Tuyệt lại hừ cái nữa, không đáp thẳng vào câu hỏi:
- Tiêu Lãnh, ngươi giỏi lắm!
Tiêu Lãnh lí nhí:
- Con đã biết tội, xin được chịu phạt.
Tiêu Thiên Tuyệt trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Thôi, làm thì đã làm rồi, chim non sớm muộn gì cũng phải bay cao. Lão
phu mỗi ngày một già, chẳng quän chế các ngươi được mãi. Đứng dậy đi!
Tiêu Lãnh vâng theo:
- Đa tạ sư phụ khoan dung!
Lương Tiêu vẫn im lặng từ lúc lão già xuất hiện, bây giờ mới lên tiếng:
- Tiêu Thiên Tuyệt, ngươi dám đấu một trận đường hoàng với ta không?
Ngọc Linh giật thót. Tiêu Thiên Tuyệt cười nhạt:
- Khá lắm, lão phu đợi mỗi câu này của ngươi thôi đấy. Tiêu Lãnh, giải huyệt cho nó!
Tiêu Lãnh không dám trái lời thầy, bèn khai mở các đại huyệt cho Lương Tiêu, riêng huyệt Đản trung thì không thông được, tự nhiên y toát mồ hôi, nơm nớp nói:
- Đệ tử bất tài, không giải nổi phép phong bế của Kim cương đàn chỉ.
Tiêu Thiên Tuyệt hừ mũi:
- Kim cương đàn chữ Trò vặt!
Lão búng một đạo kình phong vào am, bắn trúng ngực Lương Tiêu, chỗ tắc ở
huyệt Đản trung lập tức bung mở. Lương Tiêu vươn mình đứng dậy, thình
lình phát một chưởng quất trúng ngay Tiêu Lãnh. Tiêu Lãnh ngạt thở, vội
đưa cánh tay lên đỡ, tức thì lào đảo giật lui sáu bước, ngã bệt xuống
đất, thổ ra một ngụm máu, mặt vàng như nghệ. Ngọc Linh kinh hãi thốt:
- Tiêu nhì... không được hại sư bá...
Lương Tiêu gầm gừ bảo Tiêu Lãnh:
- Ngươi hành ta đủ điều nhưng lại giúp ta được gặp mẹ, ân ấy oán ấy là hòa, một chưởng này, coi như ta lấy lãi.
Ngoài cửa, Tiêu Thiên Tuyệt sốt một giục:
- Thằng khốn kia, lài nhải vừa chứ, có đánh hay không đây?
- Lôi tha lôi thôi chả ra làm sao. Này thằng oắt, lão phu đợi ngươi trong rừng trúc tía trên đỉnh núi. - Gió rít, lão già đã băng đi xa.
Đợi sư phụ đi hẳn, Ngọc Linh nói với Tiêu Lãnh:
- Phiền sư huynh tránh mặt một chút.
Tiêu Lãnh hằn học nhìn Lương Tiêu rồi lảo đảo lê bước ra cửa.
Ngọc Linh dắt Lương Tiêu đến ngồi dưới chân tượng Phật. Lương Tiêu đã lớn, được mẹ âu yếm đâm ngưỡng ngượng, tự nhiên so vai:
- Mẹ nắm con chặt thế...
Ngọc Linh lườm gã, trách:
- Dù con lớn đến đâu, ta vẫn là mẹ con. Trước đây xi tè, sao không nói là mẹ đừng nắm chặt đi?
Lương Tiêu lúng túng ngoảnh mặt ra chỗ khác, vô tình dừng đúng chỗ Hiểu
Sương, chực nói lại thôi. Ngọc Linh hiểu ý, bèn vươn tay vỗ vào tưng cô
gái. Hiểu Sương tỉnh dậy trông thấy Lương Tiêu, phấn khởi gọi:
- Tiêu ca ca!
Lương Tiêu mừng quýnh, nhưng đang trước mặt mẹ nên cố ra vẻ lãnh đạm, chỉ ư
một tiếng, chìa tay đỡ cô. Ngọc Linh nhìn hai người gần gũi, tim bỗng
nhoi nhói vi ghen:
- Được lắm, có vợ là quên ngay mẹ phải không?
Hiểu Sương đỏ mặt tía tai, Lương Tiêu cũng thấy mặt mình nóng ran, bèn vòng tay ôm mẹ, cười gượng:
- Thế vậy, đỡ cho mẹ phải vùng vằng.
Ngọc Linh ngước nhìn trần nhà, mắt đỏ hoe:
- Có người để ýùng vằng đã tốt.
Biết mẹ đang nhớ đến cha, Lương Tiêu bỗng run run, cúi đầu nói:
- Đợi con báo thù cho cha xong, nhất định sẽ hiếu kính phụng dưỡng để mẹ
được sống thoải mái, không phải chịu ưu tư buồn tủi nữa.
Ngọc Linh lắc đầu:
- Mẹ e con không làm được.
Lương Tiêu ngẩn ra, vội hỏi:
- Tại sao con không làm được?
Ngọc Linh nói:
- Vì con không nghe lời mẹ. Con đã không nghe lời, mẹ biết vin vào đâu cho khỏi ưu tư buồn tủi?
Lương Tiêu vội hứa:
- Ơ, con phải nghe lời mẹ chứ, nếu dám trái lời, trời tru...
Ngọc Linh vội bịt miệng gã, mắng:
- Ngẩng đầu ba thước có thần linh, sao dám thề độc kiểu ấy?
Lương Tiêu nghiêm nghị thưa:
- Hài nhi nói thật, không dối trá nửa lời.
Ngọc Linh nhìn gả, gật đầu:
- Xem ra Tiêu nhi cũng thành nam tử hắn rồi. Ở, nếu... nếu mẹ yêu cầu không trả thù, con có đồng ý không?
Lương Tiêu hoàn toàn bất ngờ, tự dưng cứng lưỡi, một lát sau mới lắc đầu:
- Con không đội trời chung với kẻ giết cha mình. Việc gì khác con sẵn sàng hứa với mẹ, riêng việc này thứ cho con không thể.
Ngọc Linh ủ rủ nói:
- Được, đã vậy ta muốn con và Sương cô nương tuyệt giao, con có bằng tòng không?
Hiểu Sương giật thót. Lương Tiêu cau mặt:
- Thưa mẹ, mẹ nhất định muốn đầy con vào chỗ khó xử phải không?
- Ta đã mất chông nên vô cùng thấm thìa nỗi đau mất mát. Nếu Hiểu Sương
mất con, chắc chắn sẽ buồn khổ suốt đời. Đau một lần còn hơn, nếu con
quyết ý đâm đầu vào chỗ chết, chi bằng đoạn tuyệt trước với cô ấy cho
yên ả.
- Con ngoan, mẹ đả mất cha con rồi, không thể để mất con được nữa.
Lương Tiêu sầm mặt phật ý:
- Mẹ chắc là con thua ư?
Ngọc Linh bùi ngùi nói:
- Mẹ khổ sở từ nhỏ, nếu không gặp được sư công con thì đã mất mạng từ lâu rồi. Sư công con đối xử với mẹ rất tốt, khổ nỗi người quá cố chấp, làm
bao nhiêu việc sai lầm nhưng lại cứ tưởng bản thân mình đúng lắm. Tiêu
nhi, bất luận thế nào, cũng xin con... xin con nể mặt mẹ, đừng động thủ
với sư công.
Lương Tiêu đứng bật dậy, cao giọng nói:
- Đủ
rồi mẹ ạ. Con chịu bao khổ sở vất vả, luyện võ được đến mức này đều vì
trận chiến hôm nay. Không trả thù cho cha, Lương Tiêu không còn mặt mũi
nào sống trong trời đất nữa.
Gã hạ quyết tâm, quay mình dằn bước ra khỏi am, đầu không ngoảnh lại. Hiểu Sương đi theo:
- Tiêu ca ca, muội đi với huynh!
Lương Tiêu ngoái nhìn, vẻ mặt Hiểu Sương căng thẳng, hai tay nắm chặt. Gã
chợt đoán hiểu, liền nắm luôn lấy cánh tay trái của cô, tuốt ra một tễ
Thần Tiên đảo. Hiểu Sương đỏ mặt, ấp úng giải thích:
- Muội... muội...
- Ta hiểu lòng muội lắm, nhưng giao đấu phải đường hoàng, chứ giở những trò ám khí đả thương ra thì không đáng mặt hảo hán.
Gã nhét luôn Thần Tỉên đảo vào ngực mình, ngước nhìn khoảng âm u chỗ rừng
trúc, sải chân chạy lên. Hiểu Sương thẩn thờ đứng im một lúc rồi cũng
lót tót theo sau.
Tiêu Thiên Tuyệt đang đứng bắt'tay saư lưng giữa những thân trúc tía, vóc dáng kiêu hãnh ngạo mạn, tà áo bay bay, trông
như con chim ưng lớn màu đen đậu sừng sững trên đỉnh núi. Thấy Lương
Tiêu băng đến bìa rừng, lảo gật đầu:
Mắt Tiêu Thiên Tuyệt lóe lên một tia dữ dội, lão cười nhạt:
- Sao không mang kiếm theo?
- Chẳng cần kiếm, cứ thế này ta cũng có thể thắng được ngươi.
Tiêu Thiên Tuyệt nói:
- Thiên vật nhận của lão phu có thể đập nát ngọc tan vàng, ngươi tự
nguyện không dùng binh khí, đừng lu loa là lão phu chiếm ưu thế của
ngươi.
Lão phóng tay ra, kình phong như dao sắc lướt đi, năm thân
trúc tía to tướng nhất loạt đổ rạp, vết cắt bằng bặn lẹm ngọt hệt như bị rìu bén chém qua.
Lương Tiêu liếc nhìn, điềm tĩnh nói:
- Trúc vô tri, còn người có ý thức.
Tiêu Thiên Tuyệt cười:
- Được, để ta xem cái ý thức ấy ra sao?
Lão rung hai ống tay áo, rừng trúc rì rào khua động, trăm ngàn chiếc lá đổ
xuống như mũi tên, ràn rạt trút vào Lương Tiêu. Lương Tiêu bèn vận Oa
toàn kình lá trúc đảo quanh thân gã một lượt rồi bắn ngược lại jvi Tiêu
Thiên Tuyệt. Lão già đón thẳng đầu luồng lá trúc, bộ pháp trầm ổn, hệt
như ngược dòng nước đi lên. Lá trúc đến gần thân láo liền rụng loạt
soạt, đâm lút vào đất không thấy đâu nữa. Tiêu Thiên Tuyệt cười vang:
- Thắng được mỗi Bát Tư Ba mà dám xem thường hết thảy cao thủ P trong thiên hạ rồi ư?
Lão khép hai ngón trỏ và giữa, điểm thẳng vào ngực đối phương, Lương Tiêu
khua chưởng đánh ra. Chỉ chưởng giao nhau, cả hai cùng chấn động, Tiêu
Thiên Tuyệt gạt chéo tả chưởng, cánh tay uốn éo qua lại hết sức khó nắm
bắt. Lương Tiêu thầm biết lợi hại, không dám đón đỡ trực tiếp, vội giật
lui nửa thước, thi triển Bích hải kinh đào chưởng chộp nắm từ khoảng
cách xa, vận kinh chống cự.
Hiểu Sương đứng bên quan chiến, thấy
hai người xuất thủ không nhanh lắm, cũng hcâ hơi an tâm. Thực chất kinh
lực giữa chưởng và chỉ đầy rẫy không gian, những cây trúc tía bốn bên
không chịu đựng nổi, đều uốn cong ra ngoài. Lương Tiêu chiết được mấy
chiêu, sực hiểu hữu chỉ của Tiêu Thiên Tuyệt thi triển theo đường lối
kiếm pháp, còn tả chưởng mô phỏng phép dùng rồi đơn. Gã đang nghĩ cách
phá giải, Tiêu Thiên Tuyệt lại đổi sang chặt ngang chém dọc, toàn những
chiêu số như họa kích, hữu thủ chuyển chỉ thành chưởng, nhưng xòe rộng
ra rồi lại nắm chặt vào ngay, y như thể dùng chùy.
Cứ thế, đôi tay của Tiêu Thiên Tuyệt liên tục biến hóa theo đủ mọi ban binh khí, thậm
chí mô phỏng cả các loại binh khí ngoại môn như Vạn tự đoạt hay Thái cực khuyên, cách biến hóa vô cùng thần diệu, không thể nào lường được. Sau
mấy lần suýt trúng hiểm chiêu, Lương Tiêu sực nhớ mẹ đã từng nhắc đến
Thiên vật nhận, bảo rằng trong đó có một phép biến hóa tên là Bá binh
chi biến, có khả năng dung hợp đủ mọi loại binh khí trên đời vào quyền
pháp rồi tùy ý sử ra, còn nhấn mạnh rằng sự linh động và diệu kỳ của Bá
binh chi biến vượt xa binh khí thật.
Vạn tự đoạt trông giống kích mà không phải kích, nửa trên tựa mâu, nứa dưới tựa câu liêm, rèn bằng sắt đen, rất năng.
Đấu tiếp mấy hiệp nữa, Tiêu Thiên Tuyệt vụt lùi lại hai bước, tả thủ như
đầy núi, hữu thù như bấu hờ vào dây cung tư thế tương tự kéo cung đặt
tiễn, Lương Tiêu cảm thấy gió quét rát mặt vội vàng né mạnh đầu, mấy sợi tóc lả tả rụng xuống. Gã hoảng hồn nghĩ: "Ngưng khí thành tiễn, bắn ra
mủi tên vô hình, ghê gớm thực!". Tiêu Thiên Tuyệt liên tục nhả tên,
Lương Tiêu bèn đón đỡ bằng Trích thủy kình. Kình phong chạm nhau, phát
ra những tiếng xì xì rất to. Hiểu Sương lúc này mới nhận thức được sự
hung hiểm, bổn chôn dấn lên một bước.
Thấy cung tên vô hình không
làm gì được Lương Tiêu, Tiêu Thiên Tuyệt gầm vang, đổi Bá binh chi biến
ra Thiên phong nhất hướng, chưởng lực vụt ngưng tụ, chỉ trong khoảnh
khắc, hệt như sấm rung chớp đánh, một dãy trúc tía bị chém vạt đi gần
nửa. Lương Tiêu vận Hãm không lực vào tả chưởng để hóa giải kình lực đối phương, phổ Thao thiên kình vào hữu chưởng để phản kích, song chưởng
như chong chóng thiên biến vạn hóa, tạo ra gió trời, tạo ra sóng trào
mây tan y như thật. Giao đấu rất lâu mà không thu được kết quả, Tiêu
Thiên Tuyệt bắt đầu nôn nóng, chưởng kình mạnh hẳn lên, xuất thủ càng
thần tốc. Lương Tiêu bắt buộc phải phản kích nhanh theo. Hiểu Sương nhìn mà khiếp đảm, đầu gối muốn nhũn ra, chí thấy hai bóng đen và xanh di
chuyển vùn vụt như lốc cuốn, ẩn giấu trong từng động tác là nguy hiểm
trùng trùng.
Sau một trăm chiêu, Tiêu Thiên Tuyệt hú dài, hóa xuất ra ngàn mũi đao khí bằng chiêu Vạn nhẫn vô hình, đây là biến hóa sau
cuối của Thiên vật nhận, cũng chính là sở học thành công nhất của Tiêu
Thiên Tuyệt uy lực cực lớn, không kém bất kỳ một môn võ công đương thế
nào, tư thái xuất thủ rất ư huyền ảo, khó lòng nắm bắt, đáng sợ hơn là
mỗi cây trúc, hòn đá, mỗi viên sỏi, hạt bụi xung quanh đều bị nội lực
của lão chi phối, biến thành binh khí sắc nhọn giết người. Lương Tiêu
nhặt một đoạn trúc gãy, thay kiếm thi triển Quy Tàng kiếm, tả thủ vận
Bích Mi kinh đào chưởng, tay kiếm tay chưởng, tạm thời vẫn giữ được thế
giao đấu quân bình.
Tiêu Thiền Tuyệt thầm tán thường. Chẳng mấy
người tuổi đôi mươi như Lương Tiêu mà luyện được bản lĩnh tuyệt luân như vậy. Lão già ngạo mạn đến mấy cũng không khỏi sinh bụng mến tài. Đáng
ngạc nhiên là cùng lúc ấy, sự khâm phục cũng đã nhen nhóm trong lòng
Lương Tiêu bên cạnh mối thù hận bấy nay. Đã chung tâm tưởng, chiêu thức
của họ cũng bớt phần sát khí, gia tăng tinh diệu, chú trọng biến hóa khi chiết giải, nghiêng về cọ xát trao đổi hơn là giành giật thắng thua.
Hiểu Sương trông thấy mà rối cả mắt, lòng càng thấp thôm lo sợ. Cô bíu
chặt lấy một cành nhỏ bên cạnh, ngón tay thon thon djing sức quá độ nên
trắng bệch cả ra. Đang lúc tập trung tinh thần cao độ, cô bỗng thấy lưng tê đi, chân tay không sao cựa quậy được nữa. Tiêu Lãnh đã im lìm áp sát tự khi nào. Hiểu Sương kinh ngạc hỏi:
- Ông làm gì vậy?
Tiêu Lãnh chẳng nói chẳng rằng, giương mắt theo dõi trận đấu, khuôn mặt lộ vẻ ưu tư. Hiểu Sương đoán hiểi^ tức giận nói:
- Ngươi định dùng ta uy hiếp Tiêu ca ca, buộc ca ca phải thua chứ gì? Đồ vô liêm sỉ, đồ... đồ khốn...
Hiểu Sương xuất thân trong gia đình thi thư ll giáo, tính tình hiền hòa nhã
nhặn, tự dưng bật ra những lời xúc phạm như vậy chỉ vì quá đỗi lo lắng
cho Lương Tiêu, biết rằng gã đang gập kẻ địch ghê gớm nhất trần đời, hễ
bất cần một chút thôi là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Lãnh mặc cô
thóa mạ, mặt lạnh như tiền. Hiểu Sương mắng mò mà không được kết quà gì, liền bật khóc, chợt nghe Ngọc Linh nhắc nhở sau lưng:
- Con bé ngốc! Đừng khóc nữa, con mà khóc là trúng ý người ta đó.
Hiểu Sương giật thót: "ừ phải, ta mà khóc, thể nào Tiêu ca ca cũng phân
tâm". Cô bèn gạt lệ, tự nhủ dẫu bị Tiêu Lãnh giày vò đến đâu cũng sẽ cắn răng chịu đựng, quyết không kêu một tiếng.
Ngọc Linh nói:
- Nhớ năm xưa, Hoạt Tu La Tiêu Lãnh chi dùng một thanh Hải Nhược đao mà
đè bẹp quần hùng, hào khí chất ngất, uy phong lẫm liệt, ngờ đâu có ngày
hèn hạ đến nỗi giở thủ đoạn khống chế một đứa con gái nhỏ làm con tin.
Tiêu Lãnh cười nhạt:
- Thế thì sao? Tiêu mỗ sẵn sàng mang tiếng để tiện hạ lưu, miễn là sư phụ chiến thắng trọn vẹn, Hai huynh muội trừng trừng nhìn nhau. Ngọc Linh
lần ống tay áo rút ra một thanh đoản đao xanh óng ánh. Tiêu Lãnh nghẹn
họng, mặt mày rúm ró:
- Phùng Di đao!
Y thở dài, rồi vạch
vạt áo, tuốt ra một thanh trường đao dài bốn thước, cũng màu xanh biếc
rờn rợn y như vậy. Ngọc Linh run rẩy hạ giọng:
- Hải Nhược Phùng Di, uyên ương song đao, luyện chung một lò mà không thể ngủ cùng một vỏ...
Nói rồi y cười lên the thé. Hai thanh bảo đao dài, ngắn này vốn dĩ được rèn từ cùng một lò, tính chất như đôi uyên ương, đủ thấy Tiêu Thiên Tuyệt
gửi gắm rất nhiều hàm ý khi tặng cho hai đệ tử.
Ngọc Linh nghe tiếng cười thể thảm mà nhói lòng, cúi mặt cầm đao, thủ sẵn thế tấn công:
- Mời sư huynh!
Tiếng cười vụt tắt, mặt Tiêu Lãnh lạnh đi. Ngọc Linh hô khẽ, vung đao chém
tới. Tiêu Lãnh hoành đao chặn. Hai huynh muội lao vào vòng đấu, tiếng
binh khí chạm nhau chói tai.
Mười năm trước Tiêu Lãnh bị thương
nặng ở Hợp Châu, từ đó kinh mạch tổn hại, vỗ công không tấn tới nổi,
thậm chí còn sút kém hơn hẳn trước kia. Ngọc Linh thì tiến bộ vượt bậc,
chưa kể Tiêu Lãnh lại mới bị Lương Tiêu tấn công, tương quan thế nào
chẳng nghĩ cũng biết. Chưa đầy mười chiêu, Tiêu Lãnh đã rơi vào thế hạ
phong. Đấu thêm mấy hiệp nữa, song đao chém mạnh vào nhau, rền vang một
hồi dài. Tiêu Lãnh cảm thấy ngực nghẹn ứ, máu nóng xộc lên cổ họng, nội
thương được thể tái phát. Y chỉ lỏng tay cầm một nhịp mà Hải Nhược đao
đã bị gạt dạt sang bên. Ngọc Linh chôm tới, đoản đao xé gió chém thẳng
vào ngực y. Tiêu Lãnh loạng choạng, ộc ra một búng máu, mặt trắng bệch.
Ở đằng kia, Tiêu Thiên Tuyệt và Lương Tiêu giao thủ mà thần trí lâng
lâng, quên hết địch ta. Đến chiêu thứ ba trăm, Tiêu Thiên Tuyệt bắt đầu
chiếm thế thượng phong nhờ sự lão luyện và công lực thâm hậu. Lão tự nhủ phần thắng đã nắm chắc trong tay nên phân tâm ngó nghiêng xung quanh,
đúng lúc bắt gặp đại đệ tử và tam đệ tử đang giao đấu. Lão già tuy hiếu
sát nhưng rất coi trọng tình nghĩa sư đô, thấy Tiêu Lãnh hộc máu, lão
choáng váng cả người. Ngặt vì sinh tử đang trong gang tấc, lão không dám sơ suất chút nào. Lương Tiêu vẫn đồng thời xuất chưởng lẫn kiếm, nhằm
đánh toàn chỗ yếu hại ở ngực và bụng lão. Tiêu Thiên Tuyệt nôn nóng hóa
giải chưởng thế của Lương Tiêu, nhưng không kịp tránh hết đường kiếm.
Cành trúc lướt rẹt qua hông lão, ánh máu hất lên loang loáng.
Tiêu Thiên Tuyệt vung chưởng chém gãy ngọn kiếm trúc, đầu ngón tay thuận thế rạch qua ngực trái Lương Tiêu làm máu đỏ bung ra như sương mờ, nhuộm
loang cả ngực áo gã. Lương Tiêu không để TiỀu Thiên Tuyệt kip lùi ra xa, đã phóng ngay đoạn trúc còn lại vào mặt lão. Tiêu Thiên Tuyệt khoát tay áo chấn nát đoạn trúc, Lương Tiêu lại thét vang, quạt song chưởng tới.
Tiêu Thiên Tuyệt bị thương vào sườn, đành tạm thời giữ thế thủ. Bốn chưởng
chạm nhau, phát ra âm thanh đanh lạnh như tiếng ống trúc vỡ tét. Kế đó,
hai bên giao kích liên tục bốn mươi chưởng như gió bay tuyết cuốn, tới
lúc hụt hơi, họ giật ngược đến mấy trượng về hai phía ngược nhau, dồn tụ chân lực, nghĩ sẵn chiêu số cự địch rồi đồng thanh thét lớn, lại nhún
mình xáp tới, trổ hết tuyệt học bình sinh vào một đòn sau cuối. Sinh tử
đã liền kể, đột nhiên một bóng người nhảy xổ vào chắn giữa hai đấu thủ.
Diễn biến quá đột ngột, Lương Tiêu và Tiêu Thiên Tuyệt đều không kịp trở tay, chân khí đã nhồi đầy, không sao thu hồi được nữa. Chỉ nghe một
tiếng "rẹt" khẽ như gấm rách, hai luồng nội kình hùng hậu đồng thời trút vào người kia. Người ấy lảo đảo, máu phun túa lên thành vòi. Lương Tiêu quăng mình tới, kịp ôm lấy trước khi nàng khuỵu xuống, thảng thốt gọi:
"Mẹ..." rồi nghẹn lời. Ngọc Linh gượng cười, máu tươi vẫn òng ọc trào ra khỏi miệng, nàng thều thào nói:
- Tiêu nhi... sư phụ... đừng... đừng đánh nữa...
Lương Tiêu sực nhớ ra, gấp gáp gọi:
- Hiểu Sương, cứu mẹ ta, mau cứu mẹ ta... - Bỏ mặc Tiêu Thiên Tuyệt đứng
đấy, gã ẵm mẹ chạy đến chỗ Hiểu Sương, kêu Hên hồi. - Cứu mẹ ta, cứu mẹ
ta mau...
Hiểu Sương tỏ ra hết sức bình tĩnh, áp tay trái lên cổ
tay Ngọc Linh, tay phải lần hộp kim châm trong ngực áo, dùng phép Ngũ
châm hồi nguyên đâm vào năm yếu huyệt của nàng.
Kim ăn xuống huyệt Hiểu Sương trầm tư hồi lâu mới từ từ ngước mắt lên. Lương Tiêu mừng rỡ chộp tay cô:
- Bá mẫu bị thương nặng quá, muội... không cứu nổi...
Lương Tiêu choáng người, lảo đảo giật lui hai bước, trân trối nhìn cô, rồi thét lên:
- Nói láo, cô là đại phu cơ mà! Tại sao không cứu được mẹ ta? Không cứu được mẹ ta mà đòi làm đại phu à?
Hiểu Sương nghẹn lời, nước mắt tủi thân ròng ròng chảy. Lương Tiêu nhận ra
mình quá nặng lời, ngây người một lúc rồi quỳ thụp xuống dập đầu lia lịa lạy Hiểu Sương, nức nở van vỉ:
- Ta đáng chết, đáng chết! Hiểu Sương, muội là thần y, xin muội cứu mẹ ta, xin muội...
Gã vừa nài nỉ vừa dập đầu thật mạnh, trán bị đá đâm trợt cả da, nhoe nhoét những máu. Hiểu Sương cuống quýt nói:
- Huynh đừng làm thế, mau đứng lên đi.
Lương Tiêu ngước nhìn cô đầy mong đợi:
- Muội cứu được mẹ ta mà, đúng không? Chắc chắn muội đã nghĩ ra cách rồi, ta biết muội có tài, danh y xưa nay đều không bằng muội...
Hiểu Sương vô kế khả thi, đau đớn quay đi gục mặt xuống đất, khóc òa lên. Lương Tiêu chết lặng.
Lương Tiêu liền chôm lại, nước mắt và máu chan hòa rõ tong tong xuống mặt mẹ
gã. Ngọc Linh giơ ngón tay thon thon, run run lau nước mắt hộ gã, mỉm
cười:
- Con ngốc... đừng khóc. Đại phu cứu được người sống chứ sao cứu được người chết, huống hồ mẹ không sợ chết...
- Con đừng tự trách. Thực ra, nghe tin cha con qua đời, mẹ đã muốn lìa bỏ cõi trần, ngặt nỗi lo lắng cho con nên chưa đám tự giải thoát. Bây giờ
thì tốt rồi, con của mẹ võ công cao cường như vậy, không ai bắt nạt nổi
nữa, mẹ mừng lắm... có thể... có thể yên lòng... đi gặp cha con, ngày
ngày nghe chàng kể chuyện, vĩnh viễn không chia lìa nhau...
- Nếu con không hứa, mẹ có chết cũng không... nhắm mắt được...
Lương Tiêu gục đầu xuống, mười ngón tay sục sâu vào đất, lâu lắm mới ngẩng
mặt lên, nhìn đôi mắt đang mờ dần của mẹ, cuối cùng cũng bị thuyết phục, gã nghiến răng nói:
- Được, con hứa. Đời này kiếp này, không bao giờ con trả thù Tiêu Thiên Tuyệt nứa.
Từng lời từng chữ bật ra hết sức khó khãn, tưởng chừng phải mất ngàn vạn năm mới nói hết câu ấy. Dứt lời, cảm giác rã rời xâm chiếm thân xác, gã
ngồi bệt xuống đất.
Ngọc Linh hứng cả Bích hải kinh đào chướng và
Thiên vật nhận, lục phủ ngủ tạng đã vỡ nát, không mong gì sống được.
Nàng gắng gồng sức giữ chút hơi tàn vì vẫn còn nỗi niềm canh cánh bên
lòng, nay đã được Lương Tiêu đáp ứng tâm tư không còn vướng bận gì nữa,
toàn thân thả lỏng, gương mặt tái mét thoáng một ánh hồng, nàng rướn đầu nhìn ra xa. Ở nơi chân mây cuối trời, Lương Văn Tĩnh áo xanh ngời ngời
đang mỉm cười vẫy tay gọi nàng, tiếng kèn rúc hôm nào bên bờ sông ngoại
thành Hợp Châu vẫn còn văng vẳng đâu đây, cảm giác hạnh phúc tột cùng
bỗng trào lên ấm áp trong lòng, Ngọc Linh gọi khẽ: "Tĩnh lang, Tĩnh
lang.. rồi mỉm cười tắt thở.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Thiên Tuyệt tái xanh tái xám đứng lặng một bên, mãi cho đến khi Ngọc Linh đoạn khí láo
mới hoàn hồn, trân trối nhìn theo hướng mắt nàng về nơi chân trời. Thình lình lão cất tiếng cười thảm thiết, hằn học hỏi Lương Tiêu:
- Chính ngươi nói cha ngươi chết rồi phải không?
Đầu óc Lương Tiêu lúc này rỗng không, mặc lão già gầm lên như sấm bên tai,
gã vẫn ngồi yên ôm xác mẹ, như thể không nghe không thấy. Tiêu Thiên
Tuyệt căm hờn bảo:
- Cha là đồ ngu xuẩn, thằng con cũng chẳng khá
khẩm hơn là bao. Nếu ngươi không nói hắn chết, khi nào Linh nhi chán
sống! Tất cả chi?
tại lão phu mềm lòng, năm xưa không vật ngươi chét luôn cho khỏi dẫn đến kết cục hôm nay.
Lão vô tình ngộ sát đồ đệ, lòng vừa ăn năn vừa chua xót, chẳng biết giải tỏa cách nào nên trút hết uất hận xuống đầu Lương Tiêu:
- Thằng khốn, chẳng phải ngươi muốn giết lão phu đấy ư? Lại đây!
Một bên là lão già trợn mắt nghiến răng, vẻ mặt hung ác, một bên là Lương
Tiêu ngây ngây dại dại, không hề động đậy, Hiểu Sương lo sợ lao tới đứng án giữa hai người, giang rộng tay che chắn cho Lương Tiêu.
Tiêu Thiên Tuyệt đã mất tỉnh táo, sắp sửa xuất thủ, chợt nghe Tiêu Lãnh thét:
- Sư phụ ngừng tay...
Tiêu Thiên Tuyệt cười:
- Sao nào? Ngươi cũng định trả thù cho Linh nhi phải không? Giỏi lắm, mau đến đây làm thịt thằng nhãi, sư phụ đứng lược trận cho.
Tiều Lãnh lắc lắc đầu, thở dài:
- Không phải tại nó.
Tiêu Thiên Tuyêt cau đôi mày rậm, tức giận nói:
- Không phải tại nó, vậy tại ai đây?
Lão vốn tự trách bản thân, nhưng câu nói của Tiêu Lãnh rõ ràng đang cố ỷ
khoét sâu vào vết thương trong tim lão. Tiêu Thiên Tuyệt gườm gườm nhìn
đồ đệ, mắt vằn những máu.
Tiêu Lãnh không buồn để ý, ngây dại ngắm gương mặt Tiêu Ngọc Linh, lẩm bẩm:
- Đều tại đồ nhi, nếu con đừng si mê đến độ dẫn kẻ này tới đây, chắc mọi
việc vẫn yên ổn. Tất cả là do con hại nàng. Ngọc Linh mất rồi, đồ nhi
sống cũng có ý nghĩa gì nữa đâu.
Hải Nhược đao lóe lên xanh rờn, cứa mạnh vào cổ Tiêu Lãnh, Máu đỏ phọt ra, y ngã gục xuống.
Tiêu Thiên Tuyệt không kịp trở tay, cứ đứng ngây đuỗn. Lão cô khổ từ nhỏ,
không họ hàng thân thích, sau này thu nạp được đồ đệ liền dồn hết yêu
thương cho chúng. Bá Nhan ham mê công danh, không hợp tính sư phụ cho
lắm, nên bao công chăm chút nâng niu còn lại, lão dành cả cho Tiêu Lãnh
và Tiêu Ngọc Linh, nào hay chỉ trong một ngày mà cả hai mắt mạng. Lão
già đứng lặng hồi lâu, tưởng chừng trời sụp hết rồi.
toàn thân lạnh toát đi. Cuối cùng lão quay lại nhìn Lương Tiêu, ánh mắt dữ dằn như muốn cắn xé gã, gần giọng nói:
- Ngươi... chính ngươi đã hại chết Linh nhi, hại chết Lãnh nhi. Nếu không bãm vằm ngươi làm trăm mảnh, lão phu thề không làm người.
Lương
Tiêu, lòng đã nguội lạnh, không còn chút ham sống nào nữa, nghe vậy bèn
nghĩ: "Chết cũng được, cho sạch sẽ mọi đường", rồi cứ bất động nhắm mắt
chờ chết.
Hiểu Sương thấy Tiêu Thiên Tuyệt nhấp chân nhảy tới, sợ quá vội chạy ngược lên cản lão, thét:
- Đừng trách Tiêu ca ca! Tất cả... tất cả là tại ông hết.
Lương Tiêu nghe mà hồn xiêu phách lạc. Tiêu Thiên Tuyệt đang cơn thịnh nộ, có mười Hiểu Sương cũng không đủ mạng đỡ nổi một đòn của lão, nhưng lúc
này cô đứng gần tão quá, không cứu kịp nữa, Lương Tiêu chỉ còn cách nín
thở nhìn theo.
Cơn thịnh nộ của Tiêu Thiên Tuyệt sắp bùng ra thì bị câu nói ấy ghìm lại. Lão già sững sờ, rồi tức giận nói:
- Con ranh này, ngươi hiểư cái gì? Cút mau!
Lão phất tay áo, chưởng phong lướt qua mặt Hiểu Sương, mấy sợi tóc tức thì
rụng xuống. Hiểư Sương cảm thấy mặt rát đau, gai ốc nổi dày, lại nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tiêu Thiên Tuyệt, cô sợ không để đâu cho hết. Nhưng nhớ
ra tính mệnh Lương Tiêu đang bị đe dọa, lòng dũng cảm bỗng đâu trào dậy, cô nhìn thẳng vào mặt đại ma đầu đệ nhất thiên hạ, nói rành rọt:
- Ông giết Lương bá bả, bá mẫu đau lòng quá độ nên muốn tìm đến cái chết. Bá mẫu không còn, Tiêu bá bá mới đau lòng tự tận. Nếu ông không giết
Lương bá bá, bá mẫu sẽ không chết và Tiêu bá bá cũng vẫn sống. Tất cả
mọi bất hạnh đều bắt nguồn từ sai lầm của ông. ông giết người bừa bãi để tìm vui, để chăm chút cho khoái cảm của bản thân, ngờ đâu hại người
ngoài để rồi tổn thương tới chính người thân của mình. Hôm nay ông mất
đi những người thân thiết nhất, vậy mà còn chưa thấm thìa đau đớn sao?
Kỷ sờ bất dục, vật thi ư nhân, ông đã không muốn mất người thân, vì sao
lại cướp người thân của kẻ khác?
Hiểu Sương vốn không phải người
lanh lợi giỏi biện luận, nhưng chứng kiến cùng lúc bao thảm cảnh, lòng
phẫn nộ nổi lên, cô chẳng buồn cân nhắc nữa, cứ nghĩ gì nói nấy, ngờ đâu từng lời từng chữ đều lưu loát đanh thép. Lương Tiêu càng nghe càng
hoảng sợ: "Sao to gan thế không biết!. Gã thấp thôm đặt mẹ xuống rồi
đứng dậy.
Tiêu Thiên Tuyệt cảm thấy từng lời từng chữ của Hiểu
Sương như những nhát dao cứa vào tim gan mình, nhưng lại hết sức thấu
tình đạt lý, lão nghĩ mâi không ra cách phản bác, tự nhiên nổi cơn nóng
giận, giậm chân thình thình:
- Lếu láo, lếu láo, rật những điều
lếu láo! - rồi phẩy chưởng, kình phong sắc bén của Thiên vật nhận lướt
qua lướt lại trên mặt Hiểu Sương tê rát, nhưng cô vẫn đứng nguyên, hai
mắt trừng trừng.
Tiêu Thiên Tuyệt giậm chân quát:
- Lão tử bình sinh không giết đàn bà con gái, ngươi mà không tránh đường, hôm nay ta đành phá lệ.
Hiểu Sương mỉm cười khinh bỉ, lạnh lùng nói:
- Ông muốn giết cứ giết, việc gi phải rườm lời như vậy. Chắc ngoài sát
nhân ra, trong đầu ông chẳng còn tư tưởng gì nữa. Nhưng hãy nhớ, hôm nay ông giết người, ngày mai nhất định sẽ có kẻ giết ông.
Tiêu Thiên Tuyệt điên giận thét:
- Kẻ nào dám, kẻ nào đủ sức giết lão phu?
Hiểu Sương nói:
- Bây giờ có thể còn chưa có, nhưng đã là người, cho dù bản lĩnh ghê gớm
tới bậc nào, tất sẽ có ngày sức cùng lực kiệt. Ống giết bao nhiêu người
như vậy, chẳng lẽ không ai đến tìm ông trả thù hay sao? Lúc đó ông không nhấc nổi chân, cất nổi tay nữa, chống đỡ bằng cách nào? Ai sẽ động lòng tương cứu một đại ác nhân như ông?
Đây vốn là những lý lẽ hết sức bình thường, nhưng suốt một đời chọc trời khuấy nước, Tiêu Thiên Tuyệt
chưa từng nghĩ đến, nghe xong bất giác tự nhủ: "Lãnh nhi, Linh nhi đều
không còn nữa, Bá Nhan chí ham danh vọng, lơ là võ công, không xứng đáng kế thừa y bát của ta. Dù lão phu giết hết kẻ thù, vô địch thiên hạ,
nhưng cứ thui thủi một mình một bóng thì có khác gì lão già không con
không cháu ở xó quê đâu?". Bỗng nhiên, lòng lão lạnh giá, ngọn lửa hung
tàn vụt tắt lịm, lão nhắm mắt đứng lặng, nhưng ý nghĩ yếu đuối ấy cũng
chỉ nháng lên một thoáng rồi tan biến, Tiêu Thiền Tuyệt vụt mở bừng mắt, cười khẩy:
- Toàn những lời lẽ trẻ con, lão phu tung hoành thiên
hạ nào biết sợ ai? Hừ, nhiều kẻ thù thì đã sao, đến một ta giết một, đến hai ta giết phăng cả hai... - Lão ngó Lương Tiêu, trợn trừng trợn trạc. - Lão phu tạm tha mạng cho ngươi, để xem mai sau ngươi báo thù ra sao
đây?
Rồi quay lại, lão ẵm Tiêư Lãnh lên, đi được mấy bước bỗng
ngửa đầu cười đau khổ, điểm chân phóng ào xuống núi như cơn gió. Lão lao tới đâu, chim bay nháo nhác lên tới đó, tiếng cười vút xa, nghe thể
lương như tiếng sói gào.
Hiểu Sương nhìn theo cho tới khi con
người cô ngạo ấy khuất dạng. Không phải căng thẳng đề phòng nữa, cô mới
nhận ra đầu óc mình váng vất, trong ngực nôn nao, liền ngồi phệt xuống
đất. Lương Tiêu giật thót: "Lão quái vật lén hạ độc thủ chăng?". Gã chạy ào tới, ôm cô vào lòng, giọng khê đặc:
- Muội không sao chứ?
Hiểu Sương run rẩy úp mặt vào ngực gã, bật khóc. Lương Tiêu thấy cô chỉ sợ
hãi chứ không bị thương thì yên lòng, vỗ vỗ vai cô rồi quay về ôm mẹ,
chỉ thấy xác đã lạnh ngắt, một nỗi trống vắng mênh mang dâng ngập tâm
hồn. Hiểu Sương gạt nước mắt:
- Tiêu ca ca, tạm quàn bá mẫu trong am rồi đóng quan sau.
Lương Tiêu gật gật đầu, đưa mẹ về am rồi ngồi lặng hồi lâu, không nói năng
gì. Độ dạng lạ lùng của gã khiến Hiểu Sương nghi ngờ, sợ gã làm chuyện
dại dột nên cô không dám rời ra, liền nắm tay gã ngồi luôn bên cạnh.
Lặng im hồi lâu, Lương Tiêu chợt thở dài:
- Muội nói đúng, kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân. Hại người cũng là hại mình, trời đất này vốn có báo ứng cả.
Hiểu Sương dịu dàng đáp:
- Chẳng qua muội cuống cả kê nên mới nặng lời như thế. Thực ra ông đó cũng... đáng thương lắm.
Lương Tiêu lắc đầu:
- Lão ấy ác độc đáng ghét thật, nhưng đem tội nghiệt ra cân đong, chưa chắc lão đã bằng ta đâu.
Rồi gã lần lượt thuật lại việc kết oán với quần hùng miền nam thế nào,
trong cơn tức giận đã tòng quân Nguyên đì tấn công triều Tống ra
sao, Hiểu Sương há hốc miệng nghe, đầu óc rối tung. Kể đến đoạn rơi xuống sông Tiền Đường, Lương Tiêu ngậm ngùi nói:
- Ta cứ nghĩ trên đời này không có quỷ thần, nhưng bây giờ niềm tin ấy đã lung lay. Có lẽ sát nghiệp của ta quá nặng nên ông trời giáng tội,
trước tiên làm liên lụy đến A Tuyết để muội ấy phải chết thảm, sau đó
lại bắt ta chính tay giết chết mẹ ta, bây giờ còn ngăn cấm ta trả thù
Tiêu Thiên Tuyệt.
Gã ngừng một lát, lại mệt mỏi tiếp:
- Ta
thống soái đại quân, đập phá tàn sát, đó là bất nhân; để liên lụy đến
nghĩa muội, còn mình vẫn bám víu lấy kiếp sống thừa, đó là bất nghĩa;
tình cảm dành trọn cho Oanh Oanh nhưng lý trí lại thương muội lẻ loi cô
khổ, cuối cùng hất hủi khiến nàng phải ra đi, thế là bất trung với trái
tim mình; lỡ tay ngộ sát mẫu thân, không thể báo thù cho cha, đó là bất
hiếu. Ta, một kẻ bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu như thế, có sống cũng chỉ là nỗi nhục cho trời đất mà thôi.
Hiểu Sương nghe mà tê
tái cả người, hai mắt nhòa lệ: "Thì ra Tiêu ca ca chỉ thương hại chứ
không thực lòng yêu mến ta ư? Ta lại tưởng ca ca mong muốn ở bên ta,
thật ngốc nghếch, thật ngu đại quá... ". Lương Tiêu tiếp:
- Muội
là người tốt bụng, mai sau nhất định sẽ được êm ấm về miền cực lạc, còn
ta tội nghiệt chất chông, chắc hẳn sẽ bị đọa đày a tì địa ngục, vĩnh
viễn không được siêu sinh. Phải rồi, ngày mai ta sẽ nhờ Cửu Như đại sư
đưa muội về Thiên Cơ cung, trên đời thiếu gì nam nhân tốt đẹp hơn Lương
Tiêu này hàng ngàn hàng vạn lần, rồi muội sẽ tìm được một tấm chông xứng đáng...
Hiểu Sương sửng sốt níu áo Lương Tiêu:
- Muội không đồng ý, muội không về đâu.
Lương Tiêu cau mày:
- Muội phải nghe lời!
Nước mắt như mưa, Hiểu Sương nghẹn ngào nói:
- Muội có chết cũng không lìa xa huynh... nếu huynh phải đọa a tì địa
ngục, muội cũng không cần thế giới cực lạc nào hết, muội sẽ làm một tiểu quỷ chịu khổ cùng huynh.
Cô càng nói càng đau lòng, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
Lương Tiêu chính tay giết mẹ, lòng ăn năn hối hận không biết đâu mà kể, chẳng thiết tha vương vấn gì nữa, chỉ muốn tìm một nơi vắng vẻ mà tự tử cho
dứt mọi ân oán. Nhưng lo Hiểu Sương đau khổ nên gã cố ý nói mình yêu
Liễu Oanh Oanh hòng cắt đứt mối si tâm của Hiểu Sương, làm cô thất vọng
mà phải bò đi. Ngờ đâu Hiểu Sương thà chết không bằng lòng. Lương Tiêu
ác đấu suốt một ngày, lại liên tiếp gặp biến cố bi thảm, bấy giờ tâm lực kiệt quệ, lòng dạ rối bởi, đờm bỗng kéo đầy cả họng, phế quän tắc khí,
tức thì gã ngất lịm đi.