Diệp Khôn không nghĩ tới, Thẩm Tiếu Phi lại quyết đoán như
vậy. Biết mình không thể thoát khỏi ba người vây công, nếu đánh thì chỉ có một đường chết. Hắn có thể hạ thấp mình, đem
tài vật ra làm trao đổi, hòng muốn đổi lấy một mạng.
Tuy hành động này đáng khinh bỉ, nhưng tu tiên giới là thế,
mạnh được yếu thua. Con đường tu luyện theo cầu tiên đạo rất
gian truân. Tu luyện đến cảnh giới như hắn, cũng là may mắn rất nhiều, nếu vận khí tốt, gặp nhiều cơ duyên, còn có thể thuận lợi tới cảnh giới như trong truyền thuyết, mặc dù không đồng
thọ với trời đất, nhưng thọ nguyên dùng rất dài, đủ để xưng
bá chu du khắp thiên hạ.
Mặc dù lúc này chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, tương lai còn rất xa vời, nhưng cũng chẳng có ai nguyện ý dừng lại sinh mạng chỗ
này. Có cơ hội, vẫn muốn giữ cái mạng nhỏ của mình, tiếp
tục truy cầu tiên đạo.
Hơn nữa, mặc dù buông tha cho hắn, nhưng đến khi ra ngoài, không
biết chừng hắn sẽ tìm các hãm hại mình. Tốt nhất là đem hắn chém giết chỗ này, như vậy mới an tâm.
Khóe miệng Diệp Khôn nhếch lên, âm thầm truyền âm với Tiểu Bạch ở bên cạnh. Sau đó quay sang Thẩm Tiếu Phi mỉm cười nói: “Ha
ha. Tiền bối đúng là biết thức thời, như vậy đi, hảo ý của
tiền bối, vãn bối xin nhận. Nhưng dù sao vãn bối cũng chỉ là
một vô danh tiểu tốt ở Ngũ Hành Phái, lại không có chỗ dựa
nào cả. Để cho an tâm, kính xin tiền bối phát thệ tâm ma, sau
khi ra ngoài, tuyệt đối không được đem chuyện hôm nay nói ra
ngoài, và cũng không được có ý định tìm tới vãn bối gây
phiền toái.”
Vốn là có chút khẩn trương, nhưng khi nghe Diệp Khôn nói vậy,
sắc mặt Thẩm Tiếu Phi giãn ra, trong lòng có chút vui mừng,
vội nói: “Cái này không thành vấn đề.”
Nói xong, Thẩm Tiếu Phi không chần chừ, vội đưa tay đánh ra một
đạo pháp quyết lên trên thiên linh cái, đồng thời hai đầu ngón
tay đặt lên thái dương, còn miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ, bắt
đầu phát thệ tâm ma. Lúc này, khuôn mặt hắn nhăn nhó, thống
khổ đến cực điểm, trải qua thời gian hơn mười nhịp hô hấp,
cuối cùng Thẩm Tiếu Phi dừng lại, trên trán hắn lóe lên một
tia hắc khí, biến ảo thành một điểm đen to bằng đầu ngón tay,
cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Cả người Thẩm Tiếu Phi khựng lại, trên mặt hiện lên vẻ không
thể tin nổi. Hắn chỉ kịp đưa mắt nhìn xuống lỗ thủng trước ngực một cái, hai mắt hắn dần dần nhắm lại, cuối cùng toàn thân mất đi tri giác, ngã nhào xuống đất.
Ngay sau đó, cách đó hơn ba mươi trượng không gian một hồi nhộn nhạo,
hai bóng người hiển hiện mà ra, theo đó là giọng nói cao hứng, đầy tán
thưởng.
"Một kích tất sát, không ngờ Tích Dương Chỉ của ngươi lại lợi hại như
vậy, sau này có cơ hội, nhất định phải hảo hảo chỉ dạy ta một phen a.
Hắc hắc."