"Vừa rồi không dám thả thần thức quá xa theo dõi họ, nên ta
cũng không nhìn rõ cho lắm. Nhưng ta phán đoán, hẳn là người
của Hồi Phong Cốc không sai. Chỉ có bọn họ, mới có khả năng
qua mặt được cấm chế ở lối vào Bảo Vân Ngọc Tháp, và có thể đưa tu sĩ Trúc Cơ vào đây." Dương Lâm như nhớ tới điều gì,
chậm rãi nói.
"Được rồi, thôi chúng ta cũng nên tới phía trước xem sao. Có lẽ bọn họ cũng đã thu thập được hai đầu yêu thú kia rồi."
Dương Lâm nghe vậy, khẽ gật đầu, đang định nói thêm cái gì, thì đột nhiên một giọng nói đầy kinh ngạc từ bốn phương tám hướng truyền tới.
"Ồ? Sâm La Lệnh Bài?"
Theo sau đó, là một tiếng xé gió vang lên, một đạo độn quang
từ bên trong rừng sâu kích bắn tới. Độn quang tới trước mặt
Diệp Khôn và Dương Lâm cỡ hai mươi trượng thì dừng lại. Độn
quang thu lại, xuất hiện một trung niên, dung mạo bình thường,
nhưng khí tức trên người trung niên tỏa ra lại khiến cho hai
người kinh sợ.
Người này đúng là trung niên khi nãy, có tu vi cao nhất trong đám người Hồi Phong Cốc, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Diệp Khôn và Dương Lâm thấy trung niên xuất hiện, hai người liếc
nhìn nhau một cái, có thể thấy được trong mắt đối phương lóe
lên tia sợ hãi.
Hai người không tưởng tượng nổi, nhanh như vậy, đối phương đã
tìm tới mình trước, trong khi mình chưa kịp tới tìm đối phương. Ý nghĩ trong đầu hai người cùng xoay chuyển, đối phương tìm
đến mình chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp cả. Hít vào
một hơi thật sâu, hai người không hẹn cùng nhau lùi về phía sau
hơn hai mươi trượng, đứng cùng một chỗ, tinh thần được đẩy cao
đến đỉnh điểm, đề phòng đối phương.
Thấy hai người như vậy, trung niên khẽ mỉm cười, không nói gì
cả. Nhưng ánh mắt của hắn luôn chăm chú vào miếng ngọc bài
trên tay của Dương Lâm, điệu bộ như là đang suy nghĩ cái gì đó.
Thật lâu sau, trung niên thu lại ánh mắt của mình, nhìn thẳng
vào hai người, cười cười nói: "Nhìn bộ dạng của hai ngươi, hẳn là người của Ngũ Hành Phái a? Hơn nữa, quan hệ của hai người
với Trương Vĩnh cũng không tầm thường a. Nếu không, hắn cũng
không giao Sâm La Lệnh Bài cho các ngươi đâu à nha."
Nói xong, khoé mắt trung niên hơi giật giật vài cái, thấy hai
người Diệp Khôn và Dương Lâm đang ngơ ngác nhìn nhau, dường như
chưa hiểu rõ ý hắn muốn nói gì. Khoé miệng trung niên hơi
nhếch lên, nói tiếp:
"Nể tình các ngươi là thân tín của Trương Vĩnh, hơn nữa lại có Sâm La Lệnh Bài chỉ cần hai người đem tất cả nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan lấy ra, ta sẽ tha cho một mạng, hai ngươi thấy
thế nào?"
"Cái này..." Dương Lâm nghe những lời này của trung niên, trong
nội tâm trùng xuống. Quả nhiên như lời sư phụ nói, nếu gặp
phải người của Hồi Phong Cốc, chỉ cần đưa miếng ngọc phù ra
thì sẽ an toàn. Nhưng đối phương lại đưa ra điều kiện như vậy,
nhất thời hắn không biết nên làm thế nào. Trực tiếp cự tuyệt
không phải là điều khôn ngoan, dù sao đối phương cũng là tu sĩ
Trúc Cơ Kỳ đấy.
Không biết nên xử lý ra sao, Dương Lâm liếc nhìn Diệp Khôn bên cạnh, có ý cầu khẩn.
Thấy vậy, Diệp Khôn khẽ gật đầu với Dương Lâm, sau đó nhìn qua
trung niên ở trước mặt chắp tay nói: "Tiền bối, nếu ngài đã
có thể nể tình Trương Vĩnh tiền bối và Sâm La Lệnh Bài trên
tay bọn vãn bối cũng to gan, kính xin tiền bối bỏ qua cho bọn
vãn bối a."