Ngõ hẻm Bắc Binh Mã Ti hoàn toàn yên lặng, hai gốc hải đường trong viện
đã rụng hết hoa, nhưng hai ngày này đã rơi rất nhiều tuyết, cho nên
giồng như là rừng hoa xuất hiện.
Chu Thông đứng dưới hàng hải đường, nhìn thuộc hạ quỳ phía trước bẩm báo, có chút bực bội nói:
- Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng cần đến báo ta sao?
Bọn thuộc hạ không hiểu, trong lòng
nghĩ trận chiến giữa Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, không nghi ngờ
chính là chuyện lớn cuối cùng của năm nay, tại sao đại nhân lại không
quan tâm như thế?
- Nếu không phân sinh tử, như vậy sẽ trở thành chuyện nhỏ.
Chu Thông và Đường Tam Thập Lục có cái nhìn hoàn toàn giống nhau, sau
khi nói xong câu này, liền xoay người vào phòng, sau đó cũng không quan
tâm chuyện này nữa.
Đối với trận chiến này, Chu Thông không quan tâm, nhưng có rất nhiều người vô cùng quan tâm.
Trong hồ tuyết tĩnh mịch ở nơi nào đó của thành bắc, Thiên Hải Thừa Vũ
ra trước lan can ngắm tuyết, không biết tại sao đột nhiên nhớ ra mảnh hồ trong vắt ngoài hồ kia, tâm tình trở nên tệ đi.
Mấy ngày này lúc hắn nói chuyện với Từ Thế Tích, phải khách sáo hơn so
với trước đây, bởi vì Từ Hữu Dung phải nhanh trở thành Thánh Nữ hơn so
với tất cả mọi người tưởng tượng.
Nhưng bởi vì lúc này tâm tình có chút không ổn, hoặc cũng là do có chút
căng thẳng, thái độ của hắn với Từ Thế Tích lại trở về như xưa, thậm chí càng trở nên cứng rắn và trực tiếp.
- Ngươi muốn dựa vào Ly cung, cũng phải coi đối phương có đồng ý để
ngươi dựa không, Giáo hoàng cưỡng ép giải trừ hôn ước, thần tướng phủ
lại bị thế nhân cười nhạo một phen, đối với ngươi có điểm gì tốt?
Thiên Hải Thừa Vũ nói:
- Nếu trận cuối cùng muốn đánh, cần gì làm những thứ vô dụng này?
Từ Thế Tích trầm mặc không nói, mặt không chút biểu cảm, trên thực tế tâm tình đã nóng giận lên cực điểm.
Thiên Hải Thừa Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Hôm nay xem Từ Hữu Dung thay cha trút giận như thế nào.
Nhân số của Quốc giáo học viện không phải nhiều lắm, toàn bộ cộng lại chỉ hơn trăm người.
Nhưng khi nhiều người cùng nhau đi trên đường như thế, khí thế rất kinh
người, đặc biệt là làm hậu phương, còn có mấy ngàn dân chúng kinh đô
cùng nhau đi theo, khí thế vô cùng hùng mạnh, nhìn có chút chấn động.
Qua Hồi Long Quan không xa, thì đến Lạc Thủy, hoặc gọi là Lạc Kênh, phía trước không xa đã có thể nhìn thấy cây cầu đó.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể qua đó, ngoại trừ Trần
TRường Sinh, Đường Tam Thập Lục và những học sinh đi theo đều bị ngăn
cản ở đầu phố Bát Liễu.
Từ phố Bát Liễu đến phố Từ Phương, ước lượng phạm vi xung quanh cầu Nại Hà, đều đã bị cách ra.
Không có cách vào, dân chúng xem cuộc chiến cũng chỉ có thể đứng ở hai
bờ sông Lạc Thủy, lúc này đã đến rất nhiều người, cây men theo hai bờ
đông nghìn nghịt xếp ở rất xa, dường như nhìn không thấy điểm cuối.
Mọi người cũng đang bắt đầu thảo luận trận chiến này, phân tích ai mạnh, ai có thể thắng lợi.
So với lúc này năm ngoái hoàn toàn không giống nhau, Trần Trường Sinh
bây giờ không giống như lúc trước, trong buổi tiệc Thanh Đằng Yến tương
chiến với Cẩu Hàn Thực, Đại TRiều Thí không thể đứng đầu bảng, trong
Thiên Thư Lăng dẫn đến tinh quang rơi kinh đô, bị rất nhiều người đem ra thảo luận đánh đồng với kế sách của vương năm đó, càng không cần nói
đến trận chiến sau này ở Chu Viên, còn cả chuyện xảy ra trên đường về
nam, QUốc Giáo Học Viện đón vô số trận nghênh chiến, Trần Trường Sinh
không bại trận nào, càng khiến người ta kinh ngạc là, hắn liên tục thắng sáu cao thủ Tụ Tinh Sơ Cảnh, đến lúc này người ta mới phát hiện, thì ra người ta mới không thể tin nổi để thắng được, đối với hắn vốn không
phải là gì bất ngờ, mà là chuyện đương nhiên.
Từ lúc bắt đầu nghẹn họng nhìn trân trối đến việc đương nhiên bây giờ,
thậm chí có chút chết lặng, Trần Trường Sinh đã khiến cho thế giới này
kinh ngạc.
Phía bên kia của trận chiến thì càng không cần phải nói, Từ Hữu Dung vốn dĩ là đặc biệt, người có dòng máu thực phượng như nàng và Thu Sơn Quân, từ lúc bắt đầu tu đạo, đã vượt hơn so với phạm trù và tưởng tượng của
người thường, hơn nữa sự thật là nàng đã vượt hơn phạm vi những người
bằng tuổi, nàng không cần tham gia Đại Triều Thí, nàng lúc nào cũng có
thể đủ tư cách vào Thiên Thư Lăng, thực sự là từ lúc mười tuổi, nàng đã
bắt đầu nghiên cứu thiên thư. Cho đến hôm nay, không có ai biết nàng có
chiến đấu qua với cao thủ thu đạo Tụ Tinh Sơ Cấp qua chưa, nhưng ngay cả bao gồm Trần Trường Sinh trong đó, đều không nghi ngờ mà tin tưởng nàng tuyệt đối có thể nhẹ nhàng làm được chuyện mà trong khái niệm truyền
thống khó mà làm được.
Nếu như một năm nay Trần Trường Sinh đã khiến cho thế giới có rất nhiều
kinh ngạc, vậy thì Từ Hữu Dung vốn dĩ chính là phát hiện kinh ngạc nhất
của thế giới này.
- Họ đến rồi!
Dân chúng bên bờ Lạc Thủy thấy Trần Trường Sinh và người của Quốc Thái
Học Viện đến, đều hô lên, ở đó trở nên vô cùng huyên náo, ồn ào.
Có một số người rất cung kính thi lễ thỉnh an hắn, có một số người cao
giọng hỏi cái gì, chỉ là không có ai thay hắn trợ uy, vô số câu nói
nhưng không nghe được câu anh nhất định phải thắng đó …
- Tin tức từ tứ đại phường truyền đến, trừ Quốc giáo học viện và Giáo Xu Xử ra, cơ bản không có ai mua ngươi thắng … ngay cả rất nhiều Giáo sĩ
Ly cũng cũng mua Từ Hữu Dung.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn an ủi nói:
- Nhưng ngươi có thể nghĩ rằng đây là những gì mà dân kinh đô hướng đến, chứ không phải bình phán của họ về thực lực của ngươi.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm, nếu như là như vậy, cũng không tính là an ủi gì.
Hắn hỏi Đường Tam Thập Lục:
- Vậy còn ngươi?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Ta có lòng tin với ngươi.
Loại tin tưởng này không phải là mù quáng, càng không phải có bất kì
quan hệ đến tình bạn thân sơ gì hết, mà là dựa trên những đề nghị cơ sở
nhận thức tỉnh táo.
Đường Tam Thập Lục vô cùng rõ ràng, trong thời gian bảy ngày này, Trần
Trường Sinh chuẩn bị vất vẻ như thế, mỗi ngày Trần Trường Sinh đều trong phòng tính toán suy diễn, hắn thậm chí cảm thấy thế giới này không thể
tìm ra được người chăm chỉ như Trần Trường Sinh, cái gọi là ông trời đền bù cho người cần cù, chỉ cần tinh không vẫn còn sáng, vậy thì người
chăm chỉ như hắn không có bất kì lý do nào thất bại.
- Ta đề nghị ngươi vẫn là mua ta thua.
Trần Trường Sinh vỗ vỗ vai của hắn, sau đó dưới sự dẫn dắt của giáo sĩ, đi về phía phố Bát Liễu.
Nhìn bóng lưng của hắn, Đường Tam Thập Lục muốn nói cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng không cái gì, mơ hồ cảm thấy, câu nói cuối cùng của hắn
hình như có ám chỉ.
Hiên Viên Phá nhìn ánh mắt của hắn có chút ngưng trọng, khó hiểu hỏi:
- Vửa rồi người nói không phân thắng bại thì không sao, sao bây giời bắt đầu lo lắng rồi?
- Ta không phải lo lắng hắn có thua hay không ta, là đang lo lắng bạc của ta.
Đường Tam Thập Lục xoay người đi vào đám đông.
Hiên Phiên Phá càng buồn bực, hô:
- Ngươi đi làm gì?
Đường Tam Thập Lục không quay đầu lại, nói:
- Ta đi Tứ đại phường hủy đặt cược.
------------
Phố Bát Liễu rất yên tĩnh, trừ những giáo sĩ dẫn đường, không thấy bất kì ai.
Mà khi từ phố Bát Liễu đến bên hông Lạc Thủy, Giáo sĩ cũng dừng bước chân, giơ tay mời TRần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh gật gật đầu, đi về phía bên hông cảng, không lâu thì đi đến bên Lạc Thỉu, bước lên bậc thanh, thì đến phía dưới cầu Nại Hà.
Cầu Nại Hà là cầu lớn nhất Lạc Thủy, cầu vô cùng rộng, có thể cùng lúc
đi song song mười cỗ xe ngựa, thân cầu rất cao, nhưng lại không dốc, so
với các cầu khác vô cùng thẳng, đứng trên cầu nhìn xuống, sẽ cảm thấy
cầu giống như là một quảng trường.
Qua Thiên Thông Uyển.
- Trần Trường Sinh sẽ đến Hồi Long Quan ngay.
Trần Trường Sinh đi về phía cầu, không mất bao lầu liền đến giữa cầu.
Trên cầu Nại Hà không có ai, phía đối diện cầu cũng không có ai, thậm
chí là trong phạm vi có thể nhìn thấy, cũng không thấy a, vô cùng trống
trãi yên tĩnh.
Hắn đứng ở trên cầu, nhìn nước chảy dưới cầu, nghĩ tới một việc.
Trụ cầu Nại Hà hai năm trước từng có một con thuyền chở hàng đụng vào,
triều đình tốn rất nhiều, mới có thể dùng trận pháp gia cố lần nữa.
Trận pháp đó dưới chân cầu này.
Giống như vậy, mấy điểm trọng yếu của Lạc Thủy cũng có trận pháp, như
vậy mới có thể đảm bảo mùa đông giá lạnh, nước phía dưới không bị đóng
băng, những thuyền buôn lương thực và thương thuyền từ phía nam đến vẫn
có thể lưu thông vình thường, chỉ là hôm nay kinh đô có rất nhiều nơi đã bị giới nghiêm, nhất là xung quanh cầu Nại Hà, bình thường tàu thuyền
qua lại không ngừng, Lạc Thủy tráng lệ, hôm nay rất yên tĩnh.
Cũng giống như cây cầu vậy.
Một người cũng không có, một chiếc thuyền cũng không có.
Đang nghĩ ngợi chuyện này, hắn nhìn thấy hạ du có một chiếc thuyền lớn chầm chậm đi đến.
Chiếc thuyền này thật sự rất lớn, hẳn là tàu chiến thủy sư Đại Chu, boong phía trên nhất, gần như là song song với cầu Nại Hà.
Trên thuyền lớn đứng rất nhiều người, phía trên nhất số người đứng trên đó ít hơn chút, rất nhiều hắn quen biết.
Tiếng nước khẽ lay động, thuyền lớn chậm rãi dần lại, thả neo, cách cầu Nại Hà khoảng một trong lý.
Trần Trường Sinh nhìn thấy rất rõ, trên boong tầng cao nhất của chiếc
thuyền, là mấy vị thần tướng cả người giáp khối, hắn nhận ra Tiết Tỉnh
Xuyên, Phí Điển … Tiết Hà không ngờ cũng trở về rồi, tự nhiên sẽ không
thiếu Từ Thế Tích. Còn có người chủ trì Thanh Đằng chư viện, ở giữa nhất là Viện trưởng đương nhiệm của Thiên Đạo Viện, Trang Chi Hoán. Càng về
trước càng là những nhân vật lớn trong Quốc Giáo và Triều Đình, hắn thấy Mao Thu Vũ, thấy Lăng Hải Chi Vương và Ti Nguyên Đạo Nhân, thấy Lễ Bộ
Thượng thư, còn nhìn thấy Mạc Vũ và Trần Lưu Vương.
Nhưng những nhân vật lớn đó vẫn không phải là người đứng phía trước nhất.
Đứng đầu thuyền lớn là ba vị họa sư đến từ Thiên Cơ Các, trong đó một vị từng bàng quan đứng nhìn trận chiến lúc đầu của trần Trường Sinh và Chu Tự Hằng, còn hai vị họa sư còn lại thì là mới vừa từ Thiên Cơ Các chạy
qua đây, cũng là Tu Vi Tụ Tinh Cảnh. Lúc đầu ở Tần Dương Thành, nhìn
thấy thương cảnh thích khách trên Tụ Tinh, Lưu Thanh, người ta cảm thấy
không thể tin nổi, đến ba vị họa sư Tụ Tinh Cảnh…
Trần Trường Sinh nhìn người trên thuyền.
Người trên thuyền nhìn hắn đứng trên cầu.
Ti Nguyên đạo nhân nói:
- Tuy rằng ta vẫn cảm thấy đây là càn quấy, nhưng hắn dù sao cũng là
viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, chỉ hy vọng khi hắn thua, cũng đừng quá
khó coi.
Mao Thu Vũ ở bên bình tĩnh nói:
- Chưa bắt đầu, đã nói thắng bại, quá sớm.
Lăng Hải Chi Vương mặt không chút biểu cảm , nói:
- Thắng bại đã phân.
Những Tụ Tinh đỉnh cao, xem ra cách Ly Thần Thánh Vực cường nhân chỉ có
một bước chân, trước trận chiến hoặc bất kì chi tiết ở giữa đều đủ ảnh
hưởng thắng bại cuối cùng.
Lăng Hải Chi Vương cho rằng Trần Trường Sinh nếu đã đến trước, như vậy
thì nhất định sẽ thua, không có nghi ngờ gì cả, lúc này thời gian cách
trận chiến còn sớm, hắn đến sớm như vậy, nói rõ trong lòng hắn không đủ
tĩnh, hơn nữa lúc này một mình hắn đứng trên cầu Nại Hà, cho dù là muốn
tĩnh tâm, chỉ sợ là khó mà làm được.
Bởi vì hắn đang chờ đợi, chờ đợi có ý nghĩa là bị động, giây phút trên
cầu này, cần suy nghĩ cẩn thận, tuy nhiên trước trận chiến, nghĩ quá
nhiều trước giờ không phải là chuyện tốt.
- Không thấy cũng tốt, không thấy cũng không tốt.
Mao Thu Vũ nhìn về phía cầu Nại Hà, bình tĩnh nói:
- Hoặc là thấp thỏm không yên, hoặc là bình tĩnh ninh thần, thích ứng
trước hoàn cảnh, cuối cùng thì phải coi tâm tính của người.
Những lời này rất có đạo lý.
Kỳ thật mổi thứ đều có đạo lý riêng của nó, chẳng qua bởi vì lập trường
bất đồng, khuynh hướng bất đồng, cho nên đạo lý đi theo, lời nói tự
nhiên cũng sẽ có xung đột. Giống như vậy, cũng có thể từ trong đạo lý,
lời nói nhìn ra người lúc này ở đây, rốt cuộc là có lập trường gì.
- Ta không hiểu tu hành, nhưng theo Trần viện trưởng trước đây xem ra,
muốn bàn về bình tĩnh và kiên nhẫn, cũng không cần nghi ngờ.
Người nói chuyện là Lễ Bộ Thượng thư.
Rất nhiều người nhìn với ánh mắt kinh hãi, Trần Lưu Vương cũng nghiêng
người nhìn vị quan lớn này một chút, mãi đến lúc này, mọi người mới
biết, thì ra vị lễ bộ thượng thư này không ngờ tâm lại hướng về hoàng
tộc cũ!
Trong Quốc Giáo học viện, Chiết Tụ nhìn bầu trời mênh mông mờ mịt ngoài
kia, trầm mặc rất lâu, cuối cùng đã đứng lên, cầm quải trượng trên
tường, đi ra ngoài.
Ngay tại thới điểm hắn đi ra lầu nhỏ, đột nhiên cảm giác trên mặt hơi
lạnh, giơ tay vừa sờ, phát hiện là một mảnh tuyết sắp sửa tan.
Hắn ngẩng đầu hướng lên bầu trời, mới biết được hoá ra là tuyết bắt đầu rơi.
- Tuyết rơi.
Trên thuyền có người nói .
Những hoa tuyết bay nhè nhẹ rơi xuống, khiến cho những người trên tàu có chút khẽ động, sau đó lại yên lặng không tiếng động.
Mọi người nhìn Trần Trường Sinh trên cầu, nghĩ thầm rằng nếu tuyết rơi lớn hơn, có thề sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn.
Nhìn tuyết đang rơi xuống như thế này, Từ Hữu Dung sẽ đến sớn hơn, hay là cố ý đến trễ một chút?
Bông tuyết dần dần biến thành tuyết rơi.
Qua không bao lâu, trên người Trần Trường Sinh đã nhuộm rất nhiều màu trắng.
Dân chúng hai bờ sông Lạc Thủy đều lấu ô ra, vô số chiếc ô được bung ra, hình ảnh có chút tráng lệ.
Trần Trường Sinh không nhìn thấy hình ảnh này, chỉ có thể nhìn thấy trước mắt là tuyết rơi.
Hắn đã ở trên cầu lẳng lặng đứng yên rất lâu, nhưng chính như Lăng Hải
Chi Vương đoán vậy, lòng của hắn không có cách nào bình tĩnh được.
Bởi vì hắn lúc này rất khẩn trương.
Chính xác ra, hắn vẫn luôn rất khẩn trương.
Từ giây phút nhìn thấy bạch hạc dừng lại ven hồ Quốc Giáo học viện, hắn
bắt đầu căng thẳng, vẫn cứ luôn căng thẳng nhiều ngày như vậy, mãi đến
bây giờ vẫn như thế.
Hắn không quen loại cảm giác căng thẳng này, rõ ràng loại cảm xúc này
đối với bản thân không tốt, sẽ ảnh hưởng đến bản thân phát huy khi chiến đấu.
Cho nên, hắn dần dần trở nên có chút lo lắng.
Ngọn nguồn của khẩn trương và lo âu, tất nhiên là vì trận chiến đấu này, nhưng chủ yếu là vì đối thủ của trận đấu này là nàng.
Từ Tây Ninh trấn đến kinh đô, đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả ngọn
nguồn đều là nàng, mà bây giờ, hắn cuối cùng có thể thấy mặt nàng rồi.
Trước những ngày này, tính toàn suy diễn rất nhiều, hắn khó tránh khỏi
sẽ suy nghĩ, thật sự sau khi gặp mặt nàng, nên nói những gì.
Hắn không nghĩ ra được.
Không nghĩ ra được thì không nghĩ vậy.
Tại thời khắc này, hắn rốt cục đã ra quyết định.
Hắn không nhìn chiếc thuyền lớn và những người trên đó nữa, bởi vì đó là thế sự, quá phức tạp rồi.
Hắn cũng không nhìn tuyết trên bầu trời nữa, bởi vì tuyết động không dấu vết, khó mà nắm lấy.
Hắn nhìn nước dưới cầu.
Mùa đông Lạc Thủy rất yên ả, nhưng nước phía dưới không ngừng chảy.
Động tĩnh, trong con kênh trở nên thống nhất, đây gọi là động tĩnh như một.
Hắn nhìn dưới cầu, đem tất cả tâm tư giao hết cho dòng nước chảy, từ từ
bình tĩnh, cho đến khi đều quên vạn vất xung quanh, vậy mới không minh.
Ngay vào lúc này, Từ Hữu Dung đến.
Nàng từ trong con phố dài bước ra, giống như đồng hành với gió tuyết,
đến yên lặng không tiếng động, không có bất kì động tĩnh gì.
Gió tuyết là chuyện tự nhiên, việc nàng đến cũng là chuyện rất tự nhiên, không có kinh động đến bất kì ai, đã đến dưới chân cầu Nại Hà.
Giờ khắc này, Trần Trường Sinh đang đứng trên cầu nhìn phong cảnh nước chảy.
Nàng nhìn người đứng trên cầu đang nhìn phong cảnh.
Bạch hạc từ phương xa bay tới, múa vũ điệu của tuyết, dừng lại ở sau mái hiên nhà dân phía sau cầu.