Hắn phát hiện so với hôm qua, hôm nay trong gió như có mùi ẩm ướt của
bùn. Rạch sâu bắt đầu có nước từ ngọn nguồn chảy đến, theo đạo lý này,
Chu Viên một lần nữa mở ra sẽ có hướng phát triển mới.
Đàn thú đứng sát nhau những vẫn đông nghịt, nhưng nhìn từ xa có thể nhận ra một số thay đổi.
Đi vào trong thảo nguyên, nhìn mấy vạn yêu thú Trần Trường Sinh có chút
kinh ngạc, ngày hôm qua hắn chỉ cầm theo một ít thảo dược, không ngờ
thương thế của Đảo Sơn Lão và Kiền Thú tốt lên nhiều, tinh thần những
yêu thú còn lại cũng tốt lên không ít.
Thổ tôn hôm nay không nấp trong sừng
Đảo Sơn Lão mà tránh trong bầy thú xa xa nhìn hắn, con mắt đảo tròn
không biết suy nghĩ gì, nhưng hoàn toàn không có hung ý.
Trần Trường Sinh lấy ra dược thảo, bỏ lên mặt đất.
Nhìn hình ảnh này, Kiền Thú chậm rãi gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, sau đó dựng đuôi lên như cột cờ.
Đảo Sơn Lão đứng lên hướng thảo nguyên kêu to một tiếng. Đàn yêu thú như thủy triều bắt đầu tự xếp thành hàng, có vẻ rất có quy củ và thành
thật, chen chúc một chỗ cũng không dám có động tác gì.
Trần Trường Sinh có chút không ngờ, giật mình thực hiện động tác của
mình, không bao lâu trước mặt hắn chất đầy dược thảo như ngọn núi nhỏ.
Nhìn tòa núi nhỏ dược thảo, Kiền Thú và Đảo Sơn Lão năm đó từng đi theo
Chu Độc Phu lịch lãm cũng có phần ngây ra. Thổ Tôn càng không chịu
đowjc, cực kỳ thô bạo gạt Giao long xà sang bên, chi trước không ngừng
cào đất lao tới ngã xuống dưới chân Trần Trường Sinh.
Nó giơ cao chi trước, nửa người không trọn vẹn nằm dưới mặt đất, sự chấn động sinh ra chút bụi mù, nhưng có vẻ phá lệ kính cẩn, nghe lời.
Lần trước nó từng hôn chân Trần Trường Sinh nhưng chỉ là giả bộ, còn lâu mới gọi là chân thật.
Bởi vì nó xác nhận Trần Trường Sinh thật sự nguyện ý trợ giúp yêu thú, càng mấu chốt hơn là hắn có năng lực trợ giúp yêu thú.
- Các ngươi...tự phân phối đi, vẫn theo quy củ hôm qua.
Trần Trường Sinh không biết nên giao tiếp với yêu thú thế nào, ngẫm nghĩ một chút nói ra những lời này, sau đó rời khỏi thảo nguyên.
Đàn thú ở phía sau hắn cúi đầu đưa tiễn.
Ngày hôm qua hắn đã cẩn thận tìm khắp Chu viên, hôm nay hắn không lặp
lại quá trình này mà trực tiếp đi tới hàn đầm bên kia hồ núi.
Ở sâu trong hồ, hắn tìm được dạ minh châu của Lạc Lạc, còn có ba nghìn
đạo tạng mang đến từ Tây Ninh trấn, cuối cùng là ngân phiếu và báu vật.
Về phần đồ ăn dọc đường của Hắc Long thì đã bị các sinh vật khác xử lý
hết.
Mang theo mấy thứ này trở lại bờ biển, hắn nhìn sắc trời, đặt các thứ
theo thứ tự lên tảng đá phơi nắng, hắn biết đây là việc phiền toái, cần
rất nhiều thời gian và kiên nhẫn cho nên cũng không nóng nảy. Trang sách ẩm rất khó mở ra chớ đừng nói nhiều sách như vậy, hắn không ngừng đi
lại bên bờ hồ như đang tiến hành một nghi thức long trọng.
Khắp bờ hồ đều là sách, nương theo ánh mặt trời dần khô lại.
Trần Trường Sinh thừa dịp nghỉ tay lấy rương ngân phiếu và châu báu ra lau sạch sẽ.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một vật nhỏ.
Đó là một chong chóng tre, không biết do cũ kỹ hay ngâm lâu trong nước mà trắng bệch, có chỗ thậm chí sắp mục nát.
Đó là ký ức nhiều năm trước, hắn ở Tây Ninh trấn cùng một người thư từ qua lại, cũng là kỷ niệm thơ ấu.
Nhìn chong chóng tre, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, những sách kia
chưa bị ngâm mục nát, nó lại không chịu nổi, quả nhiên so chất liệu thì
thời gian dài ngắn vẫn quan trọng hơn.
Không có gì có thể chịu đựng được khảo nghiệm của thời gian.
Hôn ước đã giải trừ, hắn cùng với nàng từ nay về sau không còn quan hệ.
Nghĩ đến điểm này, tâm tình của hắn trở nên nhẹ nhàng, như trút được gánh nặng.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy như mất đi cái gì, trong lòng có chút vắng vẻ.
...
...
Mùa hè lui dần, khí thu đang tới, mùa đông cũng không còn xa.
Ngoài quốc giáo học viện trở nên an tĩnh rất nhiều, rất ít khi có chiến
đấu phát sinh, dân chúng đến xem náo nhiệt dần mất đi hứng thú, những
tòa mái che nắng đã dỡ xuống. Không biết do thời tiết chuyển lạnh hay
nguyên nhân gì khác.
Trong Quốc giáo học viện thì trở nên náo nhiệt hơn nhiều, mỗi sáng bình
minh đã có thể nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh, tới giờ cơm thì có
thể nghe các học sinh gõ thau cơm, đương nhiên nhiều hơn nữa vẫn là
những tiếng cười nói vui vẻ.
Bức tường ngăn cách quốc giáo học viện và bách thảo viên ít có thay đổi
nhất, chẳng qua do có rất ít người đi vào xem cho nên không có bị ai
phát hiện vô số cây ăn quả và dược thảo đã trụi lủi, mãi tới khi một vị
thái giám phụng mệnh đến đó tìm dược thảo.
—— Cây dược thảo kia cực kỳ quý báu, nghe nói có hiệu quả sinh cơ, nếu
phối dược thích đáng, luyện thành đan dược có thể tái sinh xương cốt.
Trong cung sở dĩ vội vã tìm dược thảo này là vì trên mặt Bình Quốc Công
chúa điện hạ nổi mụn, nàng bởi vậy tức giận không muốn ăn cơm, nhất là
khi nghe Từ Hữu Dung sắp về kinh.
Tên thái gíam kia không tìm được dược thảo, hắn nhìn bách thảo viên đã
hoang tàn đi nhiều, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, nghĩ thầm rằng năm
nay gió thu hình như cũng hơi độc quá rồi?
Dược thảo và linh quả đương nhiên là bị Trần Trường Sinh chiếm dùng.
Trong những ngày này, hắn vẫn như mười sáu năm trước bình tĩnh mà nghiêm túc sinh hoạt, đọc sách, tu hành, tập kiếm, sau đó vượt qua sinh nhật
tuổi mười sáu của mình.
Khác với những năm trước, sau sinh nhật hắn ba ngày là sinh nhật một người khác.
Hắn cũng rất chân thành nghiên cứu thạch châu, muốn từ tấm bia cảm ngộ gì đó, nhưng tạm thời chưa có phát hiện.
Cảnh giới của hắn ngày càng ổn định, khoảng cách tới thông u đỉnh cao
càng ngày càng gần, vấn đề thân thể chưa có cải thiện, bóng ma kia vẫn
chăm chú nhìn vào hắn.
Dưới sự nghiên cứu của hắn, kinh mạch Lạc Lạc đột phá, tu hành công pháp nhân loại không có gì khó khăn, quan trọng nhất là giải quyết xong vấn
đề này, chỉ cần kích phát huyết mạch thì Lạc Lạc có khả năng đột phá
chướng ngại của Yêu tộc hoàng thất nhiều năm, lấy thân nữ nhi học được
công pháp bá đạo của Bạch Đế.
Đối với Yêu tộc mà nói, đây là chuyện trọng yếu cỡ nào không hỏi cũng
biết, nghe nói tin tức truyền về yêu tộc, bộ tộc sống dọc tám trăm dặm
sông Hồng cuồng hoan ba ngày ba đêm, hơn nữa nghe nói Bạch Đế thành phái ra sứ đoàn, đưa tới rất nhiều lễ vật cho Trần Trường Sinh.
Có thể giải quyết vấn đề của Lạc Lạc thì đương nhiên cũng có thể giải
quyết của Hiên Viên Phá, thương thế cánh tay phải bình phục, Hùng tộc
thiếu niên bắt đầu tu hành Thiên Lôi dẫn, thực lực đột nhiên tăng mạnh,
một đôi thiết quyền dẫn lôi điện có thể nói là hống hách vô song. Kim
Ngọc Luật một lần tới thăm quốc giáo học viện rất vui mừng, tại chỗ
quyết định khi quay về Bạch Đế thành sẽ xin ban thưởng cho bộ lạc Hùng
tộc.
Hiên Viên phá cảm động lệ nóng lưng tròng, rốt cuộc không cần vì việc
mình ở kinh đô nhân tộc ngày ngày ăn Lam Long tôm mà gia hương phụ lão
hương chỉ có thể ở trên núi săn thú gian khổ sống qua ngày mà cảm thấy
hổ thẹn.
Trần Trường Sinh cũng thực vui mừng thay hắn, không hề phát hiện trong lời của Kim Ngọc Luật còn hám chứa tin tức khác.
Thương thế Chiết Tụ cũng dần tốt lên, người bệnh khác nằm trên giường
nghỉ ngơi, dựa vào thời gian đến khám và chữa bệnh thương, còn hắn thì
nằm ở trên giường không nhúc nhích, trên thực tế không lúc nào hắn không dùng chân khí đánh thẳng vào kinh mạch bị tắc nghẽn, sự đau khổ này chỉ mình hắn biết, việc Trần Trường Sinh có thể làm là dùng kim châm trợ
giúp hắn đỡ đau khổ.
Tựa như hắn đã từng nói, thống khổ là thủ đoạn trực tiếp kích phát sinh
mạng lực —— ở đêm cuối thu, hắn không cần người khác trợ giúp mình rời
khỏi giường, sau đó dùng suốt nửa đêm từ trên lầu đi đến ven hồ, sau đó
hướng lên trời đêm phát ra tiếng sói tru lạnh lùng.
Mọi người trong Quốc giáo học viện bị đánh thức, Trần Trường Sinh và
Đường Tam Thập Lục chạy tới bên hồ, nhìn hắn nói không ra lời. Chiết Tụ
thương thế tận phục, thậm chí thừa cơ giải khai mười bảy khí khiếu yêu
nhân trong thân thể, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian cảm thụ, thực lực
cảnh giới tất nhiên sẽ tăng đến trình độ khủng bố.
Cả tòa kinh thành cũng nghe được tiếng sói tru.
Ngõ Bắc Binh Mã Ti an tĩnh như là tử địa, Chu Thông bệnh nặng mới khỏi
ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn về nhìn quốc giáo học viện không thèm để ý
chút nào.
Chu Thông gần đây bề bộn nhiều việc, hắn ở đây vội vàng xử lý chuyện
trong triều đình. Liên hệ với người phía nam chuẩn bị nghênh đón đại cục sang năm. Đúng vậy, rất nhiều người cũng đã đã nhận ra, có một mạch
nước ngầm đang chậm rãi bắt đầu khởi động, thế cho nên kinh đô trở nên
an tĩnh rất nhiều, nhưng đó cũng không phải chuyện xấu, ngược lại còn
mang theo hy vọng nào đó.
Nam bắc hợp lưu như sắp tới ngày ngồi chung nghị sự.
Không ai hiểu được là vì sao.
Tô Ly vẫn ở Ly Sơn.
Ly Sơn còn ở Thiên Nam.
Vì sao rất nhiều người đã xác định, bất kể Tô Ly hay Ly Sơn cũng sẽ không ngăn cản chuyện này?
Chiến tranh với Ma tộc là đại sự, không chuyện gì có thể đánh đồng, nam bắc hợp lưu chính là bộ phận quan trọng nhất trong đó.
Bất kể kinh đô hay Thiên Nam hay Bạch Đế thành, đều phải vì chuyện này tiến hành chuẩn bị.
Chuyện kinh đô và Thiên Nam cần suy tính là phân phối quyền lực song
phương. Chuyện Bạch Đế thành cần suy tính đơn giản hơn, vợ chồng thánh
nhân vợ chồng chỉ cần cam đoan huyết mạch của mình có thể tiếp tục duy
trì việc thống trị yêu vực, cam đoan hai bên bờ sông hồng ổn định. Vì
thế, sứ đoán Bạch Đế đến kinh đô, ngoài mang lễ vật ban thưởng Trần
Trường Sinh còn có một nhiệm vụ quan trọng, chính là đưa Lạc Lạc điện hạ về.