Thời gian đã qua một năm rưỡi, nàng thấy hắn điềm đạm, chắc chắn, thành thục không ít, gương mặt cũng trở nên an tĩnh hơn.
Sương Nhi nhìn đèn lồng sau thiếu niên
kia... Không, hiện tại phải nói là thanh niên, chẳng biết tại sao trở
nên khẩn trương, hai tay nắm chặt có chút nóng ướt.
Nàng muốn nói gì đó, nàng cảm thấy bản thân nên nói gì đó, trước khi
tiểu thư trở lại kinh đô. Bởi vì nàng hiện tại phát hiện, tựa như lời
lão gia thái thái nói như vậy, hôn sự này của tiểu thư là lựa chọn tốt
nhất. Nhưng mà... Lúc trước đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu đổi lại
nàng, khẳng định cũng sẽ ghi hận đến hiện tại.
Ngay lúc nàng cắn chặt răng, chuẩn bị mở miệng thì Trần Trường Sinh đi
tới trước nàng, gật gật đầu, sau đó tiếp tục đi tới cửa đá.
Không có oán khí, không có hận ý, không có kiêu ngạo, cũng không có nghiến răng nghiến lợi.
Rất bình tĩnh, dường như người qua đường, ở thời khắc nào địa điểm nào gặp một người nào đó mà gật đầu chào hỏi.
Sương Nhi giật mình.
Trong khoảng thời gian này, Trần Trường Sinh đã đi qua cổng vòm.
Sương Nhi xoay người, tay giơ lên, muốn gọi hắn nhưng cuối cùng lại không có.
Nhìn hắn rời khỏi, tâm tình của nàng có chút hơi ngơ ngẩn.
Nàng có chút không rõ ràng, vì sao cảm giác thời gian chưa lâu lắm, thiếu niên kia và thế giới này như đã thay đổi rất nhiều?
Rời khỏi Đông ngự thần tướng phủ, đi theo quan đạo tới một cầu đá.
Vẫn là cầu đá này, dưới đêm hè khốc nhiệt đầy những dân chúng hóng gió,
trong nước sông không có lá rụng, hắn đứng ở đầu cầu thu hồi tầm mắt,
quay đầu lại nhìn Đông ngự thần tướng phủ trầm mặc không nói —— khoảng
cách từ lúc mới vào kinh đô tới đây từ hôn mới là một năm rưỡi, vì sao
lại có cảm giác như cách một thế hệ?
Lúc trước rời khỏi Tây Ninh đến kinh đô, mục đích chủ yếu của hắn là
tham gia Đại triều thí, được đứng đầu danh sách, vào Lăng Yên các tìm
kiếm bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh, từ hôn chỉ là nhân tiện. Hiện giờ hắn tuy rằng chưa tìm được cách Nghịch Thiên Cải Mệnh, nhưng không hề nghi
ngờ, vận mệnh của hắn đã có biến hóa kịch liệt, nhưng sao hôn sự này vẫn chưa thể tháo bỏ?
Hắn lắc lắc đầu, quyết định mau chóng giải quyết việc này.
Ai đeo chuông vào thì người đó phải cởi, giải trừ hôn ước cũng giống như thế, Thái tể lão thái nhân sớm đã về cõi tiên, sư phụ mang theo sư
huynh vân hạc vô tung vô tích, như vậy cũng chỉ có thể tìm người thứ ba.
Hắn đi Ly cung.
Không cần thông báo, giáo sĩ canh giữ trước cửa cung cung kính mời hắn
vào, đặc biệt cùng hắn đi qua thần đạo tới tòa cung điện sâu nhất.
Ban đêm Ly cung phi thường u tĩnh, Giáo hoàng ở cung điện càng phải như
vậy, xung quanh là bầu trời đầy sao, qua thời gian lâu dài thật sự rất
giống một giếng nước sâu thẳm.
Không biết khi nào thì hắn đã tháo chuỗi thạch châu kia xuống.
Trong điện yên tĩnh vang lên tiếng nước ào ào, hắn xoay người đi vào hướng Giáo hoàng thi lễ.
- Sư thúc, đây rốt cuộc là vì sao?
Dĩ vãng Trần Trường Sinh rất ít dùng hai chữ sư thúc gọi Giáo hoàng, đơn giản vì có chút không quen. Nhưng quốc giáo học viện đã xảy ra nhiều
chuyện như vậy, ở Đông ngự thần tướng phủ nghe những lời trắng trợn của
Từ Thế Tích, hắn biết, bất kể mình gọi thế nào thì trong mắt thế nhân,
quan hệ giữa mình cùng Giáo hoàng không thể cắt đứt, như vậy không bằng
trước tiên làm quen cho thỏa đáng. Hắn là người rất quý trọng thời gian, nếu đã quyết định thì làm như vậy đi.
Tựa như vấn đề này đã nằm trong lòng hắn một đoạn thời gian rất dài, lúc này nếu có thể gặp mặt Giáo hoàng, hắn đương nhiên cũng rất trực tiếp
hỏi.
Từ sư thúc khiến Giáo hoàng nao nao, sau đó mỉm cười.
Chuyện Trần Trường Sinh hỏi chính là việc quốc giáo cũ mới đấu tranh cùng với thái độ trầm mặc của Ly cung gần đây.
- Các ngươi là người trẻ tuổi, chuyện người trẻ tuổi nói nhỏ bảo nhỏ,
nhưng nếu có làm gì sai hoặc là nói chỗ nào không tốt sẽ có lý do làm
lại hoặc đi theo con đường mới.
Giáo hoàng đặt gáo mộc vào trong ao, tiếp nhận khăn vải Trần Trường Sinh đưa tới lau tay, nói:
- Nhưng người già chúng ta không được. Người trẻ tuổi có thể kích động,
có thể nhiệt huyết, chúng ta thì nhất định phải bình tĩnh thậm chí lạnh
lùng, trong mắt mọi người chúng ta đều rất đa mưu túc trí, dễ nghe một
chút là mưu tính sâu xa, như vậy chúng ta tất nhiên sẽ không kích động
hành sự, tất cả mọi chuyện chúng ta làm đều cất giấu âm mưu, cho nên chỉ cần chúng ta triển khai, sự tình sẽ dễ thành lớn, hơn nữa không còn
đường sống.
Hai đoạn văn hơi rời rạc, nhưng Trần Trường Sinh nghe rõ.
Cuộc phong ba này? Là Thiên Hải gia và quốc giáo tân phái mở đầu công
kích Giáo hoàng, lại cứng rắn bị quốc giáo học viện chắn ngoài cửa, Ly
cung đương nhiên sẽ giữ yên lặng.
Giáo hoàng trở về ghế dựa ra hiệu hắn ngồi xuống, nói:
- Hơn nữa đây là một cơ hội.
Những lời này càng đơn giản, càng hàm hồ, nhưng Trần Trường Sinh vừa nghe đã hiểu.
Thiên Hải gia và quốc giáo tân phái công kích, nếu như có thể bị khống
chế ở trình độ nhất định, với quốc giáo học viện và hắn mà nói là một cơ hội quý báu.
Tựa như thần trí của hắn qua biển kiếm ý được tẩy rửa càng thêm tinh
thuần cứng cỏi, kiếm của hắn qua đối chiến cũng thêm ổn định hùng mạnh.
- Chỉ có như vậy mới có thể giúp ngươi mau chóng thành thục.
Giáo hoàng nhìn hắn hòa ái nói.
Kết luận này Trần Trường Sinh chỉ hiểu được một phần, lúc hắn và Đường
Tam Thập Lục thảo luận chính là không thể giải thích điểm này, vì sao
Giáo hoàng bệ hạ chọn phương thức này khiến hắn trưởng thành, có vẻ quá
mức nóng vội, dùng lời Đường Tam Thập Lục nói là gần như dục tốc bất
đạt.
Nhìn ánh mắt của hắn, Giáo hoàng có chút không ngờ, nói:
- Ta nghĩ ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú với chuyện này, phải cần một
khoảng thời gian nữa mới có thể hiểu, hoặc là sẽ tới tìm ta sớm hơn.
- Có rất nhiều chuyện không có hứng thú, cũng nhất định phải học tập,
ngươi cũng không thể tránh đi... Đây là lời Đường Đường nói với ta.
Trần Trường Sinh nói.
Đường Tam Thập Lục từng nói với hắn, nếu ngươi muốn trở thành Giáo
hoàng, như vậy phải học cách xem những việc không thú vị, tỷ như quốc
giáo học viện.
Giáo hoàng lúc trước nói những lời này, hắn sở dĩ có thể nghe rõ cũng là do Đường Tam Thập Lục trước đó từng cùng hắn phân tích.
Hiện tại xem ra, Đường Tam Thập Lục suy tính rất đúng.
- Ngươi kết giao người bạn này rất tốt.
Giáo hoàng có chút cảm thán, nói:
- Năm đó ta cùng ông nội hắn quen biết cũng chạc tuổi các ngươi, chẳng
qua về sau có một chuyện, ta cùng hắn ý tưởng không hợp nên không có
cách nào tiếp tục duy trì tình nghĩa lúc trước, hắn trở về Vấn Thủy, ta
vào Ly cung, nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy.
Vài ngày trước nhìn Mạc Vũ và Đường Tam Thập Lục nói chuyện, Trần Trường Sinh ý thức được cái gọi là thượng tầng xã hội, nhưng cũng không ngờ
Giáo hoàng còn từng kết giao với Đường lão thái gia?
- Nếu vài ngày trước chưa tới, ta nghĩ ngươi gần đây sẽ không tới, vì sao bỗng nhiên đến vào tối nay?
Giáo hoàng hỏi.
Quốc giáo học viện đã qua giai đoạn gian nan nhất, khi đó cũng không tới Ly cung cầu viện, giờ càng không có đạo lý.
- Ta đi Đông ngự thần tướng phủ.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta muốn từ hôn, bọn họ lại giằng co, cho nên ta muốn mời sư thúc hỗ trợ, trực tiếp giải trừ hôn sự này.
Giáo hoàng phát hiện hắn rất chân thành, vẻ mặt hơi dị hỏi:
- Ngươi có biết ý nghĩa hôn sự này không?
Nếu là lúc trước, Trần Trường Sinh đương nhiên sẽ tin tưởng chuyện sư
phụ kể —— ông nội Từ Hữu Dung thay tiên đế tế sơn, bị Ma tộc đại tướng
đánh lén trọng thương cả ngự y cũng không thể chữa khỏi, vừa hay gặp sư
phụ của hắn Kế đạo nhân đi ngang diệu thủ hồi xuân, Thái tể cảm kích
liền có hôn ước này, nhưng hiện hắn chắc chắn phía sau hôn ước có ẩn
tình.
Vì sư phụ không chỉ là Kế đạo nhân mà còn là Thương viện trưởng, là krt thù mạnh nhất của Thánh Hậu Nương Nương.
- Mặc kệ hôn ước này có ý nghĩa gì, đều không có quan hệ gì với ta.
Nếu như thiếu niên bình thường nói với bề trên sẽ đầy ý ngây thơ, buồn
cười, có cả cảm giác nhiệt huyết, trên thực tế là ích kỷ làm càn. Nhưng
khi Trần Trường Sinh nói ra những lời này lại rất bình tĩnh, hơn nữa rất có sức thuyết phục, khác nhau với người bình thường căn bản không biết
trách nhiệm là gì, mà hắn còn đã chân thành tự hỏi mới xác định đây
không phải trách nhiệm mình nên gánh.
Sinh tử là của mình, hôn nhân là của mình, sinh hay không sinh con là
của chuyện của mình, nuôi con thế nào cũng là chuyện của mình. Trần
Trường Sinh rất tự nhiên làm như vậy, hoặc là bởi vì hắn vẫn tu Thuận
tâm ý, mà ở bốn phương diện này Thuận tâm ý yêu cầu thấp nhất.
Giáo hoàng nhìn hắn lại hỏi:
- Tương lai ngươi sẽ không hối hận chứ?
Sâu trong đôi mắt như biển sao hiện lên một chút thâm ý.
Trần Trường Sinh không chú ý tới, nói:
- Sẽ không.
Giáo hoàng lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Được.
Trần Trường Sinh cáo từ hỏi:
- Có thể không đánh hay không?
Chuyện này đúng là vạn chúng chờ mong... Trận đối chiến của hắn cùng Từ
Hữu Dung, nghe tin tức Đường Tam Thập Lục hóng được, nghe nói Thanh Diệu Thập Tam Ti đã bắt đầu chuẩn bị thư khiêu chiến, chấp bút là một Đại
học sĩ trong triều. Trần Trường Sinh vốn không nghĩ cùng Từ Hữu Dung
tranh đấu, hôm nay đi Đông Ngự Thần Tướng phủ lại có phần thông cảm với
thiếu nữ chưa từng gặp mặt, lúc này lại được Giáo hoàng cho phép giải
trừ hôn ước, hắn cảm thấy càng không có đạo lý gì đánh trận này.
- Chúng ta tu Thuận Tâm ý, chỉ cần chính ngươi nguyện ý, đương nhiên có thể, mặc dù đối phương muốn, ngươi cũng có thể tránh đi.
Giáo hoàng nhặt gáo mộc lên, tiếp tục tưới nước cho bồn thanh diệp nói:
- Chỉ có điều ngươi phải xác nhận, lựa chọn đi đúng hướng Thuận tâm.
Trần Trường Sinh nhìn Giáo hoàng, lúc này hiểu ra lời này có thâm ý khác.