Trong Bách Thảo Viên yên tĩnh xuất hiện một đạo uy áp khủng bố.
Trần Trường Sinh kinh ngạc nhìn bà, cảm thụ sát ý và uy áp như biển cả,
trong vô thức đình chỉ tránh động, mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra.
Bà nhìn mắt hắn, chẳng lẽ vấn đề ở trong mắt hắn?
Không, ánh mắt là cửa sổ tâm linh.
Bà thông qua ánh mắt của hắn nhìn thấy thức hải.
Bà không thấy tư tưởng của hắn, nhưng có thể tinh tường cảm nhận được thần thức không thuộc về hắn.
Sợi thần thức phi thường mờ nhạt, rồi lại phi thường cứng cỏi, hơn nữa
phi thường giảo hoạt, giấu sâu trong thức hải Trần Trường Sinh như hòn
đá lặng yên nằm ở đáy biển, phi thường khó phát hiện. Chưa nói Trần
Trường Sinh, mặc dù là bà, nếu không phải tối nay bỗng nhiên muốn nhìn
Trần Trường Sinh, ý đồ qua gương mặt và ánh mắt tìm được thứ gì đó, xem
vô cùng chuyên chú cẩn thận cũng không có cách nào phát hiện được tia
thần thức rất nhỏ kia.
- Ai to gan như vậy, lại dám hướng hắn động thủ.
Bà nhìn tia thần thức trong thần thức Trần Trường Sinh, hừ lạnh một tiếng.
Theo tiếng hừ lạnh, thần thức của bà tiến nhập thức hải Trần Trường
Sinh. Đương nhiên, đây chỉ là một phần nhỏ nhất của thần thức. Bằng
không lấy thần trí của bà, chỉ sợ vừa tiến vào thức hải Trần Trường Sinh đã làm hắn nổ đầu mà chết.
Dù là như thế, khi sợi thần thức của bà tiến vào, thức hải Trần Trường
Sinh vẫn như gặp mưa rền gió dữ, vô số sóng lớn không ngừng tạo ra, trên mặt biển sinh ra vô số bọt biển, thậm chí cả đáy biển sâu nhất cũng bị
ảnh hưởng.
Sợi thần thức xâm lấn thức hải Trần Trường Sinh không biết đã ẩn nấp bao lâu, lúc này rốt cục không cách nào tiếp tục ngụy trang, cùng với sóng
biển cuồn cuộn dựng lên, chỉ có điều nháy mắt, bốn phía đều bị nhuộm đỏ.
Một luồng khí tức máu tanh tràn ngập đất trời.
Thức hải Trần Trường Sinh phảng phất muốn biến thành một biển máu.
Sợi thần thức ẩn nấp hiện ra bộ dạng đã hùng mạnh như thế, có thể tưởng
tượng, nếu không phải bị phát hiện trước, tương lai ngày nào đó chủ nhân sợi thần thức này muốn âm thầm giết chết Trần Trường Sinh là dễ dàng
thế nào!
Mặc dù là hiện tại, sợi thần thức kia cũng muốn giết chết Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh còn không biết gì cả. Trong thức hải nổi lên vô số mưa
gió, mưa rền gió dữ, huyết sắc ngập trời. Nhưng chính hắn cũng không ý
thức được điểm ấy, chẳng qua là cảm thấy có chút hoảng hốt.
May mắn chính là bà tọa đối diện với hắn —— bất kể Trần Trường Sinh hay
người kia, cuối cùng vẫn là chuyện của bà, bà không cho phép bất cứ ai
đụng vào, dù người xuống tay với Trần Trường Sinh là con chó do bà nuôi
dưỡng kia.
Đúng vậy, ngay lúc sợi thần thức xuất hiện, bà đã biết là của ai, bởi mùi máu tươi quá rõ ràng, quá gay mũi.
Bà chấm nước trà trong chén.
Trần Trường Sinh trong thoáng chốc cảm thấy quay về thời gian cách đây
đã lâu, lúc ấy bà chấm nước trà, ở trên bàn đá viết một chữ băng trợ
giúp hắn tìm được Bắc Tân Kiều, do đó tìm được Hắc Long.
Nhưng lúc này bà không muốn viết chữ.
Đầu ngón tay gảy nhẹ, một giọt nước trà rơi vào mi tâm Trần Trường Sinh.
Xuy một tiếng, giọt nước trà hóa thành một đạo khói trắng, biến mất vô tung.
Trần Trường Sinh chỉ cảm thấy thức hải ong một tiếng, cứ như vậy ngất đi.
...
...
Lúc giọt nước trà rơi vào mi tâm Trần Trường Sinh, trong một phủ đệ ở
ngõ Bắc Binh Mã Ti, một chén trà rơi xuống dập nát trên mặt đất.
Tay Chu Thông cứng đờ trên không trung, sắc mặt dị thường tái nhợt,
dường như đang mắc bệnh nặng. Sau đó tay của hắn run rẩy, toàn thân run
bắn, quan bào căng phồng như có gió lùa qua.
Một khắc trước, hắn ngâm một chén trà đen, đợi khi nhiệt độ thích hợp,
đang chuẩn bị bưng lên uống thì trong thức hải đột nhiên sinh ra sự đau
đỡn kịch liệt.
Cảm giác đau quá chân thật, phảng phất như có ai dùng dao đâm vào tủy
não, mặc dù là hắn cũng không chịu được, ngón tay buông lỏng khiến chén
trà rơi xuống.
Lúc này hắn ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, như người mắc bệnh hiểm nghèo nhưng ít nhất cũng không có bất tỉnh.
Vào lúc thức hải đau nhức, Chu Thông liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngày ấy ở tiểu viện, hắn nương theo uy áp của Chu Ngục, không tiếc hao
tổn tâm huyết thi triển thủ đoạn, giấu một tia thần thức trong thức hải
của Trần Trường Sinh.
Đại hồng bào không hổ là thủ đoạn công kích ý thức quỷ dị nhất, chuyện
này hắn làm lặng lẽ không một tiếng động, bất kể Trần Trường Sinh hay
Đường Tam Thập Lục đều không có phát hiện.
Nhưng công kích cường đại chung quy cũng có hạn chế, Chu Thông đại hồng
bào không có khả năng khiến hắn lúc nào cũng có thể tra được tình hình
trong thức hải Trần Trường Sinh, giống như một thám tử ở trong lòng địch ghi chép lại mọi người, đợi Chu Thông thu hồi thần thức thì có thể biết Trần Trường Sinh gần đây gặp qua ai, gặp qua chuyện gì.
Đương nhiên, thần thức kia trong một số thời điểm đặc thù cũng có thể khởi xướng phương pháp công kích tự sát.
Đây cũng là thủ đoạn Chu Thông đã chuẩn bị, hắn muốn khống chế sinh tử của Trần Trường Sinh trong một ý niệm.
Nhưng mà hắn thật không ngờ, sợi thần thức bị người phát hiện, hơn nữa bị đối phương trực tiếp tiêu diệt!
Sợi thần thức bị tiêu diệt, trực tiếp cắn trả thức hải khiến hắn bị thương nặng.
Là ai? Là ai có thể phát hiện sợi thần thức trong biển thần thức của
Trần Trường Sinh? Là ai có thần thông lớn tới dễ dàng phá vỡ Đại hồng
bào của mình?
Sắc mặt của Chu Thông rất yếu ớt, trong ánh mắt là tơ máu, khiếp sợ và khó hiểu: Chẳng lẽ là Giáo Hoàng?
Thế gian này người có thể nhìn thấu Đại hồng bào bí pháp có rất ít
người, ở kinh đô cũng chỉ có mấy người, Giáo Hoàng đương nhiên ở trong
đó. Chỉ có điều hắn vì muốn giấu diếm ánh mắt của Giáo Hoàng nên đã có
an bài tương ứng, Giáo Hoàng vẫn có thể nhìn thấu hay sao?
...
...
Trần Trường Sinh tỉnh lại thì phát hiện mình ngủ ở bàn đá.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vị trung niên phụ nhân đã đi từ lúc
nào, ấm trà và chén trà đã biến mất vô tung, dê đen cũng không ở đó. Đêm Bách Thảo Viên vẫn cứ u nhã, nơi nơi vang lên tiếng côn trùng kêu to.
Nơi này yên tĩnh xinh đẹp như mơ, hắn cảm thấy bản thân lúc trước như thật đã mơ một giấc mộng.
Hắn không gặp được trung niên phụ nhân, cũng không có theo bà đến Bách Thảo Viên, không có ngồi uống trà.
Hắn vô thức đưa thay sờ sờ mi tâm, phát hiện nơi tay chạm vào có phần ẩm lạnh.
Hắn thu tay lại nhìn thoáng qua, không thể tin chính là một giọt nước trà.
Chỉ có điều cảm giác hơi ẩm mang lại rất tốt, ở giữa lông mày thấm vào
tim gan, khiến hắn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy bản thân thoải mái rất nhiều, cũng thanh tỉnh rất nhiều, dường như được tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài, không còn chút dơ bẩn nào.
...
...
Từ Bách Thảo Viên trở lại Quốc Giáo Học Viện, Trần Trường Sinh có chút
bất an, ở dưới dung thụ minh tưởng nhập chiếu tự quan nhưng không có
phát hiện gì khác thường, bất kể u phủ, thức hải hay kinh mạch vẫn giống trước, kinh mạch vẫn bế tắc, chân nguyên không có bị hao tổn, thần thức cũng không mạnh mẽ hơn, chỉ có điều... Giống như có thêm một khí tức
không giống trước.
Nếu như nói thần thức hắn lúc trước bình tĩnh như nước, nặng như núi,
lúc này như được tắm mưa xuân, mặt nước thêm rất linh động, ngọn núi
thêm độ ẩm.
Là thay đổi do giọt nước trà mang đến sao? Trần Trường Sinh không biết,
cũng nghĩ không thông, ở dưới tàng cây ngơ ngác rất lâu mới đứng dậy rời khỏi.
Trở lại tiểu lâu, hắn theo thông lệ đi tới gian phòng của Chiết Tụ, kim
châm nhập cổ, chân nguyên trợ dược lực phát tán để trị liệu.
Trải qua nhiều ngày trị liệu, lấy y thuật của Trần Trường Sinh và linh
dược của Ly Cung, Bách Thảo Viên, thân thể của Chiết Tụ đã có chuyển
biến lớn, giờ đã có thể đi được hai bước. Nhưng hắn vẫn luôn nằm ở trên
giường, trừ phi tất yếu sẽ không trở mình, Hiên Viên Phá từng tỏ vẻ khó
hiểu, chỉ có Trần Trường Sinh biết là vì sao.
Thời gian ở Chu Ngục đã để lại nhiều tổn thương cho Chiết Tụ, bề ngoài
trông như đã tốt, nhưng cơn đau thực tế lại nằm trong cơ thể hắn.
Tổn thương chính là đau, đau là cảm xúc không thể tách ra, nếu có động
tác, Chiết Tụ sẽ cảm nhận được sự thống khổ, thế cho nên thiếu niên Lang Tộc lấy nghị lực xưng danh cũng tình nguyện không có tiền đồ nằm bất
động trên giường.
Trần Trường Sinh biết Chiết Tụ đau thế nào, cho nên sẽ không cho là hắn
không có tiền đồ, ngược lại, mỗi lần nhìn gương mặt không chút cảm xúc
thì hắn đều thán phục Chiết Tụ có thể kiên trì chịu đựng đến hiện tại,
không khóc cũng không có hô một tiếng.
- Đợi kinh mạch hoàn toàn chữa lành là có thể mời giáo sĩ Thanh Diệu Thập Tam Ti tới thi triển Thánh Quang Thuật rồi.
Trần Trường Sinh gỡ xuống kim châm, có chút vui mừng nói.
Đột nhiên, ngón tay của hắn đình chỉ động tác. Lúc này, ngón cái và ngón trỏ chỉ bụng, lấy cây kim cuối ở cần cổ Chiết Tụ.
Hắn biết rõ, dưới kim châm là kinh mạch trọng yếu của Nhân Tộc và Yêu tộc, từ u phủ nối thẳng tới thức hải.
Chiết Tụ bị giam trong Chu Ngục, việc đầu tiên Chu Thông làm chính là
dùng một loại bí pháp trực tiếp chặt đứt kinh mạch, phế bỏ tu vi của
hắn.
Kinh mạch quá trọng yếu, cũng quá mẫn cảm, chưa nói thật sự tiếp xúc, dù là dùng thần thức thăm dò cũng làm người ta không thoải mái, nếu quả
thật đụng chạm thì cảm giác đau đớn... Trần Trường Sinh chỉ có thể tưởng tượng, trong số người hắn quen cũng chỉ có Chiết Tụ từng chịu đựng qua, cho nên mỗi lần xuống châm, hắn phá lệ vô cùng cẩn thận.
Hắn rất rõ ràng chữa trị kinh mạch không thể dựa vào bất kỳ ngoại lực
gì, chỉ có thể dựa vào thời gian, cho nên hắn chưa từng cho Chiết Tụ một thời hạn có thể chữa khỏi hoàn toàn, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý cần ba năm thậm chí là lâu hơn, nhưng mà... Ngay lúc hắn chuẩn bị gỡ kim châm, bỗng nhiên cảm giác phía dưới kim châm mơ hồ truyền dao động.