Đường Tam Thập Lục nhìn xuống dưới, không nhịn được nữa mà cười phá lên rồi hỏi:
- Vậy thì tại sao đôi tay của nhà ngươi lại vẫn còn trắng như vậy?
Tên môn sinh trẻ tuổi đó đáp lời:
- Sau này thì vãn sinh mới hiểu được rằng, giấu hay tay vào bên trong
ống tay áo, không phơi tay trước ánh nắng mặt trời thì tự khắc đôi bàn
tay sẽ trở lại màu da như trước đây.
Đường Tam Thập Lục nhìn kỹ tên môn sinh đó một cái, cảm nhận được luồng khí khẽ phát ra từ trên người gã, rồi
tiếp tục nói với giọng điệu có phần kinh ngạc:
- Được đó, nhà ngươi đã đạt tới Thông U Trung Cảnh rồi cơ đấy.
Tên môn sinh đó lễ phép đáp lại:
- Đa tạ tiền bối khen ngợi, vãn sinh thực lực tầm thường thôi.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Đừng khiêm tốn, tuy rằng so với ta thì ngươi vẫn còn kém một chút thôi, nhưng thế cũng đã là giỏi lắm rồi.
Tên môn sinh đó hơi ngây người một chút. Tuy gã và Đường Tam Thập Lục đã từng giáp mặt đôi lần trong Đại Triều Thí và ở trong Thiên Thư Lăng,
nhưng giữa bọn chúng vẫn có chút ngại ngùng. Tên môn sinh trẻ tuổi nghĩ
một lát rồi đáp lại:
- Vận may của tiền bối khá tốt.
Đường Tam Thập Lục cười nhạt nói:
- Khi ta ra khỏi Thiên Thư Lăng thì đã thực sự đạt tới Thông U Thượng
Cảnh rồi. Ngươi còn Thông U muộn hơn ta một tháng, điều này có liên quan gì tới vận may cơ chứ?
Tên môn sinh trẻ tuổi đó lại nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Tiền bối nói có lý lắm, vãn sinh đích thực là không bằng ngài.
Tên này nói chuyện và hành sự đều vô cùng cẩn trọng, thậm chí còn cảm
thấy y có phần ngờ nghệch, yên tĩnh của một học sinh quý tộc, đó chính
là Tô Mặc Ngu, học sinh có tiềm năng nhất của Ly Cung Phụ Viện trong mấy năm gần đây.
Ban đầu Tô Mặc Ngu đã từng chất vấn Trần Trường Sinh khi ở trên thần đạo của Ly Cung. Và khi y phát hiện ra rằng những nghi hoặc của mình không
hề có chút đạo lý nào thì Tô Mặc Ngu đã rất nhanh chóng nhận thấy chỗ
sai của mình, trịnh trọng xin lỗi Trần Trường Sinh. Trong cuộc thi Đại
Triều Thí, y đã từng giao lưu cùng với môn sinh khác trong một khoảng
thời gian dài, mọi người đều công nhân thiên phú của Tô Mặc Ngu xuất
chúng, chỉ vì vận may bắt thăm thẻ không được tốt lắm nên thành tích của y mới không thể đi quá xa được. Sau này khi tất cả mọi người cùng vào
Thiên Thư Lăng để quan bia ngộ đạo, xong xuôi đâu đó đám người Trần
Trường Sinh đều lần lượt rời đi. Đầu tháng thì Đường Tam Thập Lục và Cẩu Hàn Thức cũng đám đệ tử Ly Sơn cũng rời đi, chỉ còn lại có Tô Mặc Ngu
là không rõ vì lý do gì mà vẫn tiếp tục ở lại Thiên Thư Lăng. Sau khi
biết được chuyện đó, đám người Trần Trường Sinh thậm chí còn lo lắng
không biết có phải tên thư sinh khù khờ này đã bị những thiên bia trong
Thiên Thư Lăng hút mất hồn rồi hay không, chỉ e rằng y chẳng muốn rời xa Thiên Thư Lăng rồi sẽ trở thành Bia thị.
Đường Tam Thập Lục nhìn Tô Mặc Ngu và hỏi:
- Ngươi quả thực muốn đánh trận này sao?
Tô Mặc Ngu nhìn Dã Hưng Khánh và đáp:
- Trận đấu này nên để ta đối mặt.
Đường Tam Thập Lục không hiểu được ẩn ý bên trong câu nói này.
Tô Mặc Ngu và tên thư sinh đã tự sát, Trang Hoán Vũ, đều là những học
sinh xuất sắc nhất của Thanh Đằng Lục Viện, đều là những người nổi tiếng trong Kinh thành. Chỉ có điều trong một năm gần đây bọn chúng mới phải
chịu sự ảnh hưởng của Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học viện khiến cho
không còn nhận được nhiều sự quan tâm của dư luận như trước nữa. Nhưng
bách tính trong Kinh đô thì vẫn còn có rất nhiều người biết đến bọn
chúng. Tin tức lan đi thật nhanh, người người xì xào bàn luận, ai nấy
đều không cảm thấy ngạc nhiên và có phần khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ
rằng bao giờ thì bọn chúng chuyển qua trở thành học sinh của Quốc Giáo
Học viện?
Dã Khánh Hưng nghe thấy những lời xì xào đó thì chẳng biết vì sao mà sắc mặt lại trở nên khá khó coi. Y nhìn Tô Mặc Ngu và nói có phần do dự:
- Ngài... không phải là học sinh của Ly Cung Phụ Viện hay sao?
Đường Tam Thập Lục không để ý tới danh từ xưng hô mà y đã dùng để nói với Tô Mặc Ngu, gã đáp:
- Ồ, Lúc trước y đã báo danh vào Quốc Giáo Học viện rồi.
Sau đó Đường Tam Thập Lục nhìn Tô Mặc Ngu và hỏi:
- Ngươi có tự tin không?
Câu hỏi này thực không phải là thừa. Dã Hưng Khánh dù gì cũng không phải là một nô bộc bình thường, y là một tên nô bộc đã được hai vị Bát
Phương Phong Vũ dẫn dắt chỉ bảo.
Tô Mặc Tô Mặc Ngu lựa chọn rời khỏi Thiên Thư Lăng thì tất nhiên thực
lực của y đã khá hơn trước đây. Bất luận là cảnh giới hay thực lực thì
Tô Mặc Ngu cũng đều có sự tiến bộ, nhưng y cũng vẫn chưa chắc đã là đối
thủ của Dã Hưng Khánh.
Đường Tam Thập Lục sở dĩ muốn tự mình ra tay, ngoại trừ suy nghĩ rằng
chỉ cần có Vấn Thủy Đường Gia là có thể miễn cưỡng đấu lại đối phương,
thì một phần gã cũng suy tính đến vấn đề này.
Tô Mặc Ngu không biết đang nghĩ gì mà không tiếp lời bọn họ.
Đường Tam Thập Lục suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tuy y là nô bộc của hai vị cường giả đó nhưng công pháo lại không hề
đi theo môn thuật của bọn họ mà lại sử dụng Bồ Điền Tinh Hà Lưu.
Tô Mặc Ngu có chút kinh ngạc, xem chừng đây là lần đầu tiên y được nghe thấy những điều này.
Dã Hưng Khánh bị người khác nắm được bản chất công pháp của mình nhưng
cũng không hề bận tâm cho lắm mà chỉ nhìn Tô Mặc Ngu thể hiện sự bất an.
- Bồ Điền Tinh Hà Lưu là môn pháp thâm hiểm tàn độc. Mấy ngày trước Giáo Xu Xứ có mang tài liệu tới, Trần Trường Sinh nghiên cứu và viết ra một
vài phương án.
Đường Tam Thập Lục chỉ tay về phía Sơ Văn Bân, kẻ đã lùi xuống bậc thêm và nói:
- Phương án này là dành cho y, chỉ có thể cầm chừng được thôi. Nhưng nếu đã là ngươi ra tay thì có lẽ sẽ giành được chiến thắng.
Nói dứt lời, Đường Đường cũng chẳng đợi Tô Mặc Ngu có bất cứ phản ứng gì bèn ngay lập tức nói ra phương án của Trần Trường Sinh.
Bầu không khí trước cửa Quốc Giáo Học viện trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy có tiếng nói của Đường Đường mà thôi.
Nếu như nói ngữ trong hữu kiếm, thì những gì mà Đường Đường đang nói lúc này đây chính là những thanh kiếm mà Trần Trường Sinh đã chuẩn bị cho
Dã Hưng Khánh.
Cũng giống như hai trận đấu trước đó.
Những người dân Kinh đô vây quanh xem trận chiến đều không hiểu gã đang nói gì.
Những Giáo sĩ của Ly Cung và cả những cao thủ đến khiêu chiến Quốc Giáo Học viện thì càng nghe lại càng thấy trầm cả lòng xuống.
Sắc mặt của Dã Hưng Khánh mỗi lúc một trở nên trắng bệch hơn.
Từng câu nói của Đường Tam Thập Lục lúc này đều hàm chứa những đòn kiếm
của Trần Trường Sinh, nó đánh bại những đặc điểm công pháp của Dã Hưng
Khánh; đồng thời nó cũng chỉ ra được điểm yếu của y.
Hơn nữa lúc này có vô số người đang nghe thấy những lời này.
Kiếm chẳng cần nhiều chỉ cần đủ sắc nhọn là được. Phương án mà Trần
Trường Sinh đưa ra hết sức đơn giản, chỉ cần có hiệu quả là được.
Không mất nhiều thời gian, một thoáng thôi Đường Tam Thập Lục đã nói xong.
Bầu không gian trước cổng Quốc Giáo Học viện vẫn yên tĩnh, thậm chí còn quá ư tĩnh mịch dị thường.
Mãi cho tới một lúc thật lâu sau, Tô Mặc Ngu mới thở dài nói:
- Ta không bằng hắn.
Đây là những cảm nhận thật lòng của Tô Mặc Ngu.
Và cũng là suy nghĩ của rất nhiều người tại thời điểm đó.
- Lúc này ngươi còn tự tin nữa không?
Đường Tam Thập Lục hỏi.
Tô Mặc Ngu nhìn gã một cách kỳ quái rồi nói:
- Ta nói là ta không bằng được Trần Trường Sinh, chứ ta từng nói không có đủ tự tin về trận đấu này khi nào vậy?
Đường Tam Thập Lục thầm nghĩ thế sao ban nãy ngươi lại không tiếp lời của ta.
Kỳ thực thì cho dù ban nãy Tô Mặc Ngu có nói rằng bản thân mình rất tự
tin đi chăng nữa thì Đường Tam Thập Lục cũng sẽ tìm cơ hội để nói ra
phương án mà Trần Trường Sinh đã chuẩn bị tối qua.
Mọi người trên thế gian này đều cho rằng Trần Trường Sinh có thể tuổi
trẻ mà tu luyện được đến cảnh giới cao siêu như vậy chủ yếu là do hắn
xuất thân từ Quốc Giáo và những kỳ ngộ mà Trần Trường Sinh đã gặp được.
Nhưng tất cả bọn họ đều đã đánh giá thấp thiên phú tu đạo và sự cần cù
hiếm có của hắn.
Nhưng Đường Tam Thập Lục thì lại không cho là như vậy. Gã cho rằng thiên tài của Trần Trường Sinh đáng để cho tất cả mọi người tán thưởng và
thậm chí là kính nể.
Và còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa là Đường Tam Thập Lục rất
không ưa gì Dã Hưng Khánh, nên gã mới bóc tách toàn bộ những bí mật và
nhược điểm công pháp của y trước toàn dân thiên hạ.
- Vậy thì đánh đi.
Đường Tam Thập Lục nói với Tô Mặc Ngu:
- Đánh cho thiếu gia nhà y cũng không nhận ra được Dã Hưng Khánh là kẻ nào đi.
Tô Mặc Ngu vốn là thiên tài cảu Ly Cung Phụ Viện, lại đã từng quan bia
tĩnh ngộ nửa năm trong Thiên Thư Lăng, lúc này thực lực của y tương đối
cường mạnh. Lại cộng thêm Tô Mặc Ngu không hề cảm thấy có chút áp lực
tâm lý nào mà sử dụng phương án của Trần Trường Sinh, hơn nữa chẳng biết vì lý do gì mà trình độ thực lực Dã Hưng Khánh đã thể hiện ra kém xa so với sự tưởng tượng của mọi người. Vậy nên trận đấu này đã kết thúc với
một kết quả chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Tô Mặc Ngu giành chiến thắng.
Còn về việc Dã Hưng Khánh có bị đánh tới mức thiếu gia nhà y cũng không
nhận được ra hay không thì phải đi hỏi chính bản thân Biệt Thiên Tâm
rồi. Nhưng theo cách nói của Tô Mặc Ngu thì dường như cũng khó mà nhận
ra được y đó.
Trận đấu thứ ba kết thúc một cách nhanh chóng, cộng thêm với khoảng thời gian nói chuyện không quá lâu nên khi ánh bình mình lụi dần, ánh nắng
trưa chiếu rọi xuống thì Đường Tam Thập Lục đã dẫn theo Tô Mặc Ngu và
hơn chục tân sinh về tới Quốc Giáo Học Viện. Cánh cửa của Học Viện đóng
chặt lại, để lại sự im lặng cho đám đông còn đang hừng hực hứng thú muốn chứng kiến các trận đấu và những kẻ khiêu chiến đang trầm lặng đứng đó.
Lý do mà Đường Tam Thập Lục đưa ra hết sức đơn gian, gã có bằng hữu từ
Thiên Thư Lăng trở về, cần phải ăn uống hàn huyên. Những việc vặt như
chuyện diễn võ của các học viện thì đợi gã ăn uống xong rồi tiếp tục.
Có rất nhiều học sinh đang ngồi trên vệ cỏ bên hồ, trong tay bọn họ đều
cầm những nào sách tập. Dưới gốc cây cách đó không xa có bày băng đá hoa hồng nổi tiếng của Trừng Hồ Lầu, các học sinh được tự do lấy sử dụng.
Chứng kiến cảnh đó, Tô Mặc Ngu cảm thán nói:
- Ở đây quả thật xa xỉ quá.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Ngươi gia nhập vào Quốc Giáo Học viện sẽ không cảm thấy hối hận đâu.
Đằng trước bãi cỏ ven hồ có một bức tường mới xây, nó khá thấp nên không thể che được phong cảnh bên trong đó và đương nhiên cũng không thể che
được cây đa to lớn đó. Bức tường đó chỉ là một vật ngăn ranh giới mà
thôi.
Khu rừng bên kia bức tường lại càng um tùm, càng tĩnh mặc và không có ai ở đó.
Cây cối um tùm che khuất khoảng không ở giữa, ở đó có một căn lầu nhỏ,
Trần Trường Sinh đang đứng đợi trước lầu, hắn nhìn Tô Mặc Ngu và hỏi:
- Đến rồi đó à?
- Ừm.
Tô Mặc Ngu chú ý tới sắc mặt của hắn và nói:
- Xem chừng huynh có vẻ rất mệt mỏi.
Quả thực Trần Trường Sinh rất mệt mỏi. Mấy ngày nay hắn luôn bận rộn
nghiên cứu đám đối thủ đó, tìm kiếm những điểm yếu của bọn chúng để
hướng dẫn cho tân sinh của Quốc Giáo Học viện, rồi đưa ra các phương án
đối phó. Vì vậy nên trên thực tế Trần Trường Sinh luôn phải xuất Tuệ
Kiếm. Hơn nữa hắn còn gấp rút muốn được vào Chu Viên một lần nữa, nên
hàng đêm đều phải tiến hành rất nhiều lần thử nghiệm dẫn đến thần thức
bị tổn hại quá nghiêm trọng. Trần Trường Sinh sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
- Lúc này có thể nói rồi.
Đường Tam Thập Lục nhìn Tô Mặc Ngu và hỏi:
- Vì sao ngươi lại tới Quốc Giáo Học viện.
Đêm hôm đó nhìn thấy tên của Tô Mặc Ngu xuất hiện trong danh sách đăng
ký, Đường Tam Thập Lục và Trần Trường Sinh đều hết sức kinh ngạc, hơn
nữa còn có chút lo lắng.
Cũng có một vài học sinh của Thanh Đằng Chư Viện tới đây báo danh, nhưng đó đều là những học sinh không được Thanh Đằng Học viện chú trọng tới.
Nhưng Tô Mặc Ngu thì khác, y là đối tượng được đặc biệt bồi dưỡng của
Thanh Đằng Học viện. Vậy mà sau khi ra khỏi Thiên Thư Lăng, Tô Mặc Ngu
không hề liên lạc với Ly Cung Phụ Viện mà tới thẳng Quốc Giáo Học viện.
Chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc chắn Quốc Giáo Học viện sẽ gặp không ít phiền toái.
- Ta tới đây để tránh phiền phức.
Tô Mặc Ngu đáp lại một cách thành khẩn, không chút giấu giếm:
- Hai người gây ra những sóng gió quá lớn ở Kinh đô, ta ở trong Thiên
Thư Lăng cũng đã biết được sự tình. Nếu như ta trở về Ly Cung Phụ Viện
thì ngay tiếp theo đó thôi sẽ phải nhận nhiệm vụ đại diện cho Ly Cung
Phụ Viện đến khiêu chiến hai người. Ta chỉ ưa thích đọc sách tu hành,
không thích làm những việc đại loại như vậy.
Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục đều hiểu ý của y.
Ti Nguyên Đạo Nhân là người đứng đầu trong Quốc Giáo; là nhân vật đại
diện cho Quốc Giáo Tân phái, đồng thời cũng là nhân vật quyền lực nhất
của Ly Cung Phụ Viện.
Biệt Thiên Tâm, kẻ đạt tới Tụ Tinh Cảnh, không màng dị nghị cũng tới
khiêu chiến với Quốc Giáo Học viện cũng chính vì lý do rằng phụ mẫu của y có mối quan hệ với Ti Nguyên Đạo Nhân.
Nếu như Tô Mặc Ngu quay trở lại Ly Cung Phụ Viện thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi nhiệm vụ này.
Đường Tam Thập Lục có chút thắc mắc:
- Ngươi không thích đánh nhau thì sao lúc trước lại chủ động muốn đại diện cho Quốc Giáo Học viện tham gia đối chiến?
Tô Mặc Ngu đáp:
- Vì kẻ đó là nô bộc của nhà người khác.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Vì kẻ đó là nô bộc của nhà người khác nên xử lý y sẽ có chút phiền phức, ta vẫn cứ mãi do dự là vì thế.
- Bắt nạt kẻ yếu, e sợ kẻ mạnh là không đúng đâu.
Tô Mặc Ngu nhìn Đường Đường mà nói một cách nghiêm túc.
- Đúng lắm.
Đường Tam Thập Lục càng lúc càng ưa thích Tô Mặc Ngu thậm chí có phần kính phục y.
Tô Mặc Ngu nói:
- Hơn nữa ban nãy ta nói với huynh rồi đó, trận đấu đó nên để ta đánh.
Đường Tam Thập Lục nghĩ tới lúc trước quả thực Tô Mặc Ngu có nói câu đó, lúc này gã mới cảm thấy câu nói đó có chút kỳ quái, thế nào gọi là nên
để cho y đánh?