Trạch Thiên Ký

Q.3 - Chương 476: Phong Ba Chiêu Sinh (5)


trướctiếp

Đường Tam Thập Lục nhìn Biệt Thiên Tâm châm biếm nói:

- Loại người không có trí tuệ như ngươi, tất nhiên dễ dàng xem tất cả mọi chuyện thành thủ đoạn.

Nếu thật là giỡ chút thủ đoạn, vậy lúc này người này nói Quốc Giáo Học Viện chiêu sinh là có tâm tư xấu, y hoàn toàn có thể như đinh đóng cột phủ nhận, thậm chí gạt những học sinh này vào Quốc Giáo Học Viện, sau đó tiếp theo xảy ra chuyện gì, hoàn toàn có thể nói sau. Nhưng y không có, mà là ở trước mặt đám đông thừa nhận tân sinh Quốc Giáo Học Viện theo lý đương nhiên phải đại diện Quốc Giáo Học Viện tham gia diễn võ với chư viện.

Đối mặt với công kích ác tâm, rất khó giải thích này, bàng quan chính là vũ khí có sức mạnh nhất, đây chính là đại trí tuệ của quân tử

Sự thật chứng minh, rất nhiều người muốn tiếp nhận sự bàng quan này. Có một số học sinh thiếu niên từng mấy lần cân nhắc, hay là lại bảng đăng ký trong tay Trần Trường Sinh. Nhưng càng có nhiều học sinh lại tin lời hứa của Đường Tam Thập Lục, có lẽ nói không dám nghi ngờ nhân cách của Giáo Hoàng đại nhân. Tuy có chút bất an, nhưng vẫn tiếp tục hoàn thành thủ tục ghi danh. Sau đó lục tục có không ít người đến gia nhập vào trong đội quân ghi danh thi vào Quốc Giáo Học Viện.

Phát hiện lời nói của mình không mang đến bao nhiêu tác dụng, sắc mặt của Biệt Thiên Tâm trở nên có chút trầm ngâm, xoay lại nhìn Trần Trường Sinh khinh miệt:

- Sau này nếu bọn họ không có bị gạt, vậy thì cảm tạ những lời nói vừa nãy của ta. Mà ta nghĩ, lúc này các ngươi chắc rất tức giận, bị ta vạch trần dụng tâm độc ác, sau này muốn lợi dụng những học sinh này nữa, chỉ sợ phiền phức hơn nhiều.

Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục liếc nhìn nhau, thật sự đã bắt đầu nổi giận.

Quốc Giáo Học Viện chiêu tân, đương nhiên có liên quan với áp lực Thiên Gia Hải gây ra. Nhưng bọn họ tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng những học sinh đến từ chư châu quận thậm chí là thôn quê.

Rõ ràng không có tâm tư bỉ ổi này, lại bị người ta dán ghép lên đầu, thật là độc ác.

- Ta biết lúc này các ngươi rất tức giận, nhưng… các ngươi cũng chỉ có nhẫn nhịn, vì các ngươi không phải đối thủ của ta. Cho dù con sói đó đang nằm trong Quốc Giáo Học Viện, ban đầu cũng chỉ là thủ hạ bại tướng của ta mà thôi. Biệt Thiên Tâm nhìn Trần Trường Sinh nhãn thần hờ hững hỏi:

- Còn ngươi? Định khi nào thua ta đây?

- Không hổ là Biệt Thiên Tâm, tính toán thấu lòng người.

Đường Tam Thập Lục đi đến trước mặt Trần Trường Sinh, nhìn gã hỏi:

- Ta rất muốn biết, ngươi có thể tính được ta tiếp theo sẽ làm gì không?

Biệt Thiên Tâm hơi chau mày, có chút hứng thú nhìn y nói:

- Ngươi muốn đánh với ta một trận à?

- Ta đánh không lại ngươi. Đường Tam Thập Lục thành thật nói.

Biệt Thiên Tâm cảm thấy tâm tình rất thoải mái, cười nói:

- Vậy xem ra ngươi đại khái cũng chỉ có thể trêu chọc ta vài câu, nói một số lời cay độc rồi thôi

Đường Tam Thập Lục lắc đầu nói:

- Ta trước giờ sẽ không làm chuyện này.

Chân mày của Biệt Thiên Tam cao hơn, vì gã quả thật cảm thấy rất thú vị, rất muốn biết đối mặt với tình huống này, thiếu niên này sẽ phản ứng thế nào.

Đường Tam Thập Lục đi tới trước người y, nhìn y rất nghiêm nghị nói.

- …

Giọng của y rất nhỏ, hơn nữa lúc này ở hiện trường có chút ồn ào, cho nên ngoại trừ y và Trần Trường Sinh ra, chỉ có bản thân Biệt Thiên Tâm có thể nghe rõ.

Biệt Thiên Tâm cho rằng mình không nghe rõ, chân mày lại nhướn cao hơn một chút, có chút không hiểu hỏi:

- Ngươi nói gì?

- Ta nói…

Lúc này giọng của y lớn hơn một chút, thế là có nhiều người nghe thấy bốn chữ này.

Tiếng tranh luận ồn ào chợt biến mất, trước cửa Quốc Giáo Học Viện trở nên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngước nhìn y.

Nhất là những quản sự dưới mái che nắng và những cao thủ Thiên Hải Gia, bọn họ biết thân phận lai lịch của Biệt Thiên Tâm, ánh mắt nhìn Đường Tam Thập Lục càng vô cùng kinh ngạc.

Sắc mặt của Biệt Thiên Tâm càng vô cùng khó coi, ánh mắt bỗng chớt trợn tròn, như muốn cắn người.

Đường Tam Thập Lục nhìn gã nghiêm nghị hỏi:

- Không phải tính toán tường tận lòng người sao? Vậy ngươi có tính được ta sẽ nói câu này với ngươi không?

Con ngươi Biệt Thiên Tâm hơi co lại, dần sinh sát khí, giọng nói rít ra từ khẽ răng, vô cùng rét lạnh:

- Ngươi lặp lại một lần nữa?

- Lỗ tai ngươi không tốt à? Đường Tam Thập Lục dường như có chút bất ngờ, nhìn gã nói:

- Vậy lần này ngươi nhất định phải nghe cho rõ, con, mẹ, nhà, ngươi.

Trước cửa Quốc Giáo Học Viện lặng ngắt như tờ.

Biệt Thiên Tâm rất giận, ngược lại cười, mỉa mai ở khóe miệng biến mất đổi thành lạnh giọng:

- Thì ra ngươi là đang muốn chết.

Trần Trường Sinh đi đến trước mặt Đường Tam Thập Lục, chặn ngang tầm nhìn của Biệt Thiên Tâm.

Hắn không thích Đường Tam Thập Lục nói thô tục, nhưng nghĩ tới lời nói lúc này của gã làm người ta ghét cay ghét đắng. Không thể không thừa nhận Đường Tam Thập Lục phản ứng như vậy mới có hiệu dụng. Cái gọi là nhất lực hàng thập hội (một người khỏe mạnh sẽ đánh thắng 10 người biết võ nghệ), hơn nữa Đường Tam Thập Lục là ra mặt cho Quốc Giáo Học Viện và cho hắn, vậy bất luận nói thế nào làm sao ra mặt bênh vực. Thậm chí cho dù là sai, sẽ mang đến phiền phức cho Quốc Giáo Học Viện, hắn cũng phải đứng về phía Đường Tam Thập Lục. Chỉ là hắn không thể nói ra lời thô tục như vậy, chỉ là bình tĩnh nói:

- Lời nói của y cũng là thái độ của ta.

Vậy đây cũng chính là thái độ của Quốc Giáo Học Viện.

Biệt Thiên Tâm bình tĩnh lại, nhưng trở nên càng thêm nguy hiểm, dường như có một đường kiếm ý rét lạnh lập tức xuyên thủng qua áo.

Trần Trường Sinh dường như nhìn thấy Quan Bạch ở bên đường ngày hôm đó, trong mắt lộ ra đường kiếm ý, có chút cảm giác phong mang bức người.

- Thì ra các ngươi đều muốn chết. Biệt Thiên Tam nhìn hắn bình tĩnh và nghiêm túc nói.

- Ta không muốn chết. Trần Trường Sinh nói:

- Nếu không phải trước đây ngươi trêu chọc bọn ta, cục diện cũng sẽ không đến mức khó coi như vậy.

Biệt Thiên Tam nhìn Đường Tam Thập Lục, như cười như không hỏi:

- Trước khi ngươi nói bốn chữ đó, chẳng lẽ không có hỏi thăm qua mẹ ta là ai?

Nếu là người bình thường, trước đây không biết lai lịch của Biệt Thiên Tâm, nghe thấy câu nói này nhất định sẽ đi thăm dò lai lịch của y. Nếu biết lai lịch của y, ai dám nói ra lời thô tục có liên quan đến phụ mẫu y?

Nhưng Đường Tam Thập Lục vốn không phải là người bình thường, châm biếm nói:

- Bát Phương Phong Vũ hả?

Ánh mắt của Biệt Thiên Tâm hơi híp lại, ánh mắt dũ phát sắc bén. Gã không ngờ đối phương lại biết lai lịch của mình, lại còn tỏ ra hỗn láo không kiêng nể như vậy.

Lần này gã đến kinh đô vốn là bàn chuyện, không ngờ phát hiện một vị trưởng bối có chút phiền phức. Mà năm nay gã nghe nhiều về Quốc Giáo Học Viện và tên tuổi Trần Trường Sinh, rất là khinh thường, tất nhiên không phục, thế là ra mặt. Quan Bạch cho Trần Trường Sinh lưu lại thời gian một năm, nhưng gã không có lòng kiên nhẫn này, còn về phần cái này có phải lấy mạnh hiếp yếu không, gã không quan tâm.


trướctiếp