Trạch Thiên Ký

Q.3 - Chương 472: Phong Ba Chiêu Sinh (1)


trướctiếp

- Đương nhiên được

Trên mặt của Đường Tam Thập Lục nhìn không thấy một chút cảm xúc thất bại, nói:

- Ngươi có chú ý tới, tuy thủy chung không có người đến, nhưng người đến xem chúng ta càng ngày càng nhiều không.

Hiên Viên Phá bị nắng nóng làm cho mệt lừ, thở hổn hển nói:

- Cả người kinh đô đều đến xem chế giễu chúng ta, có gì tốt đâu?

Nghe những lời này, Trần Trường Sinh không kìm được cười.

- Đúng là con gấu chó ngu ngốc, Đường Tam Thập Lục nói với Trần Trường Sinh:

- Ngươi thử nhìn kỹ đám người đó xem, có phải người đến xem náo nhiệt càng nhiều và càng trẻ hơn trước, trong mắt lại có thần hơn không?

Trần Trường Sinh nhìn đám người, phát hiện quả thật như vậy. Hôm nay người đến Quốc Giáo Học Viên xem náo nhiệt phần đông là thiếu niên.

- Bọn họ không phải đến xem náo nhiệt. Đường Tam Thập Lục liếc nhìn Hiên Viên Phá, nói:

- Cũng không phải đến chế giễu, chính là đến xem chúng ta.

Trần Trường Sinh hơi thất kinh hỏi:

- Chẳng lẽ ý của ngươi là, bọn họ đang suy nghĩ có nên ghi danh không?

- Đúng vậy, Đường Tam Thập Lục nhìn tòa trà lâu không xa, lại nhìn nhìn những cao thủ Thiên Hải Gia mặt mang ý khinh miệt vây ở bên ngoài, nói:

- Tất cả mọi người đều quên một chuyện, kỳ thi dự bị Đại Triều Thí năm sau sắp tới, và sau đó chính là Thanh Đằng Yến. Kinh đô bây giờ nhiều nhất chính là học sinh trẻ tuổi tẩy tủy thành công? Tọa Chiếu Cảnh cũng không cần nhiều?

Trần Trường Sinh nhớ đến năm ngoái mình và Lạc Lạc lần lượt dự thi khoa dự bị Đại Triều Thí. Trên đường nhìn thấy những học trò thanh niên đó, biết rõ tại sao Đường Tam Thập Lục thủy chung cũng kiên trì lòng tin.

Những học sinh trẻ tuổi đến từ ngoài quận thậm chí phía Nam có bối cảnh hậu viện không giống học sinh của Thanh Đằng Lục Viện, cho nên trình độ tổng thể cũng kém hơn một bậc. Nhưng cũng không có nghĩa là thiên phú của bọn họ kém. Trên thực tế, sau kỳ thi dự bị Đại Triều Thí và Thanh Đằng Yến mỗi năm, đều có rất nhiều học sinh đến từ ngoài châu quận được Thanh Đằng Lục Viên thu nhận. Mà những học sinh trẻ tuổi này đương nhiên cũng hy vọng có thể vào Thanh Đằng Lục Viện, học được môn pháp tu hành cao thâm chân chính, theo đuổi sư trưởng trứ danh, có được bối cảnh học viện lớn mạnh.

Quốc Giáo Học Viện, cũng là một trong số các Thanh Đằng Lục Viện, đối với những học sinh ngoài vùng châu quận này, nghĩ chắc cũng có sức thu hút nhất định.

- Nhưng… tại sao bọn họ đều không chịu đến ghi danh, thậm chí cả hỏi cũng không thèm hỏi một câu?

Trần Trường Sinh nhìn một thiếu niên trong đám đông mặt còn trẻ con có chút khẩn trương, không hiểu hỏi.

- Làm ơn đi, hôm nay… không, mùa hè năm nay, Quốc Giáo Học Viện là tiêu điểm của cả kinh thành, những đứa trẻ nhà quê đáng thương này làm gì có ô mũ, được người ta nâng đỡ.

- Ừ… năm ngoái ta đi kinh đô cũng là thiếu niên nhà quê.

- Ngươi vào kinh đô chuyện đầu tiên làm chính là đi Đông Ngự Thần Tướng từ hôn. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ai cũng mặt dày, gan to giống như ngươi

Chính ngay lúc này, Đường Tam Thập Lục chú ý đến ánh mắt của đám thiếu niên trong đám đông dần dần trở nên lo lắng phân vân, trong lòng có chút chắc chắn, thấp giọng nói:

- Thời cơ đến rồi.

Dù che nắng diện tích không lớn lắm, nghiên mực trước bàn bị nắng chiếu nóng hổi. Lúc Hiên Viên Phá dời đi, ngón tay bị bỏng có chút đỏ rát. Nghe thấy lời nói của Đường Tam Thập Lục, cho rằng y đang trêu chọc mình, không chừng một hồi nữa sẽ nói những lời vô vị đại loại như tay gấu hầm, đang định ngẩng đầu nói lý với y, thì đột nhiên bị dọa thoát tim.

Chát một tiếng, Đường Tam Thập Lục nhảy lên trên bàn.

Gió nổi lên, dù che nắng bị xốc lên.

Đám người bỗng nhiên im lặng, không còn ai tranh luận nữa, nhìn cửa Quốc Giáo Học Viện, nhìn Đường Tam Thập Lục đang đứng trên bàn, thầm nghĩ muốn làm gì thế? Lúc này ánh mặt trời rơi trên người y, văn bào viền chỉ màu vàng kim danh quý theo tung bay theo. Vấn Thủy Kiếm bên hông chợt phát sáng, càng sáng hơn chính là những ngọc bội y đeo trên áo, và vòng tay ở cổ tay.

Trần Trường Sinh nhìn qua, chỉ cảm thấy chói lóa, lúc này mới hiểu tại sao buổi sáng y phải làm mình thành như vậy, mới hiểu cái gọi là chiêu bài là ý gì.

- Ta nói, mọi người đều là người trẻ tuổi, ngại ngùng như vậy làm gì? Mau tới đây, thời gian không chờ đợi chúng ta đâu.

Đường Tam Thập Lục đứng trên bàn, ở trên cao nhìn những thiếu niên trong đám đông nhiệt tình hô hoán.

Trần Trường Sinh cảm thấy rất mất mặt, hận không thể chuôi xuống cái bàn. Đại khái hiểu tại sao Vấn Thủy Đường Gia có thể trở thành nơi có tiền nhất đại lục.

Đám người đầu tiên là im lặng, sau đó cười ồ lên.

Một lát sau, có dân chúng đến xem náo nhiệt ở trong đám đông hét lên:

- Tại sao mọi người phải ghi danh thi vào Quốc Giáo Học Viện các người?

Đường Tam Thập Lục chẳng những không nói, ngược lại rất vui vẻ, thầm nghĩ tối qua mình quên bảo Thiên Hương Phường phái mấy người chuyên nghiệp đến, ai ngờ xuất hiện một cái tự phát, thanh giọng nói:

- Kỳ thi dự bị Đại Triều Thí tuy sắp tới, nhưng cũng sát tới chân. Chỉ còn mấy ngày cuối cùng, chẳng lẽ các ngươi không muốn đột phá, không muốn thi triển phong thái trên Thanh Đằng Yến.

Một gã da mặt ngăm đen, có thể là học sinh thiếu niên đến từ vùng quê nào đó, mạnh mẽ lớn gan hỏi:

- Bọn ta có thể ghi danh thi vào học viện khác.

Nói ra cũng phải, kinh đô ngoại trừ Thanh Đằng Lục Viện trứ danh nhất, còn có vô số học viện.

Đường Tam Thập Lục nhìn học sinh thiếu niên nhà quê đó, châm biếm:

- Ngươi lấy những học viện đó so với Quốc Giáo Học Viện ta?

Lời này vừa ra, bất luận là người đến xem náo nhiệt hay là đến chế giễu đều lần lượt gật đầu, thầm nghĩ Quốc Giáo Học Viện cho dù suy bại thế nào, nhưng nếu mở cửa trở lại, thì không phải học viện bình thường có thể so sánh, sau đó lại có người hỏi:

- Vậy tại sao bọn ta không thể vào 5 học viện còn lại.

- Thanh Đằng Học Viện theo lệ thường chỉ sau khi kỳ thi dự kỵ kết thúc mới thu nhận. Chỉ có… mọi người nghe rõ rồi… chỉ có Quốc Giáo Học Viện bọn ta sẽ thu tuyển tân sinh trước kỳ thi dự bị.

Đường Tam Thập Lục không biết lấy ở đâu ra một chiếc quạt xếp, vừa ngoe ngẩy vừa nói:

- Nếu các ngươi cả kỳ thi dự bị cũng qua không nổi, học viện nào nhận ngươi? Nói đi nói lại, hay là ghi danh thi vào Quốc Giáo Học Viện bọn ta là ổn thỏa hơn.

- Bọn ta không cần ổn thỏa, một học sinh thiếu niên có chút trầm ổn lắc đầu nói:

- Nếu ngàn dặm xa xôi đến kinh đô, đương nhiên đã chuẩn bị xong thiên quân vạn mã xông quan. Bọn ta thà sau khi kết thúc kỳ thi dự bị, thì đi ghi danh thi vào học viện khác.

Rất rõ, vị học trò thiếu niên này đối với cảnh giới thực lực và học lực của mình có tự tin nhất định.

Đường Tam Thập Lục nhìn người đó hỏi:

- Năm nay ngươi bao nhiêu?

Học trò thiếu niên đó đáp:

- Năm nay 24

- Vậy vẫn còn trẻ, sao không có một chút phong phạm của người trẻ tuổi

Đường Tam Thập Lục nhìn học trò thiếu niên đó khẽ chau mày nói, rõ ràng có chút khinh thường. hông thể kéo dài mà không có kỳ hạn, như vậy Quốc Giáo Học Viện tất nhiên phải có thủ đoạn gì đó, nói cách khác vị Ly Cung Giáo Sĩ kế tiếp sẽ nói ra suy nghĩ của mình, không thể có đại sự gì phát sinh.

Quả nhiên, Tân Giáo Sĩ nói tiếp:

- Hôm nay, Quốc Giáo Học Viện chính thức bắt đầu tuyển nhận tân sinh.

trướctiếp