Trạch Thiên Ký

Q.3 - Chương 464: Tam Kiệt Của Quốc Giáo Học Viện


trướctiếp

Thời tiết nóng lên, Đường Tam Thập Lục liền đem thời gian đối chiến lên sáng sớm, vì thế cứ bình minh đã có rất nhiều dân chúng cầm bánh bột mì bánh bao bánh mỳ chạy tới, thậm chí rất nhiều người còn ngậm trong miệng. Khoa trương hơn chính là, những gia đình có bằng hữu thân thích tới kinh đô còn được dẫn tới ngõ Bách Hoa xem náo nhiệt, Quốc Giáo Học Viện... Nghiễm nhiên trở thành danh cảnh thứ sáu của kinh đô.

Quốc Giáo Học Viện hơn mười trận bất bại đã mang đến sức ảnh hưởng lớn, tỷ như đánh cược chư viện diễn võ, tứ đại phường hiện tại đã không mở trận thắng bại mà kiếm tiền, mà cược hom nay Quốc Giáo Học Viện do ai xuất chiến? Dùng kiếm pháp gì? Hiên Viên Phá lúc nào sẽ nhổ cây? Đường Tam Thập Lục hôm nay sẽ thu được bao nhiêu phong thư tình? Cùng với Trần Trường Sinh khi nào thì mới có thể lại thi triển ra một kiếm dữ dội kia?

Trong khung cảnh náo nhiệt đó, ba người Trần Trường Sinh bơi vài vòng trong hồ, sau đó ngồi trên cây ngẩn người.

- Đã lâu chưa gặp Lạc Lạc Điện Hạ rồi.

Đường Tam Thập Lục nhìn mặt trời lặn bỗng nhiên nói, không biết hữu tâm hay vô ý.

Trần Trường Sinh cũng nhìn mặt trời lặn, dường như có thể nhìn thấy hành lang Thanh Hiền Điện, nghe Đường Tam Thập Lục nói..., hắn đã trầm mặc rất lâu, sau đó ừm một tiếng.

Đường Tam Thập Lục quay đầu nhìn hắn, nói:

- Ngày mai đi tìm nàng đi.

Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn mặt hồ, trầm mặc một lát sau mới nói:

- Sẽ không tiện lắm.

Lạc Lạc ở Ly Cung, mỗi lần ra khỏi thế giới Thanh Diệp đúng là không tiện.

Nhưng trên thực tế, nghe nói mấy bữa tiệc trong hoàng cung gần đây đều có nàng xuất hiện.

Mấu chốt nhất chính là, nghe nói từ tháng trước, Lạc Lạc sẽ thay phiên ở Ly Cung và hoàng cung.

Không phải không tiện, đương nhiên là vì lý do khác.

Trần Trường Sinh hiểu, cho nên vẫn duy trì sự trầm mặc.

Năm trước, Quốc Giáo Học Viện vừa mới tân sinh, trong mắt các đại nhân vật, Lạc Lạc tiến vào Quốc Giáo Học Viện chỉ là trò đùa trẻ con. Dù ở Đại Triều Thí cũng là như thế, đều là chuyện nhỏ. Nhưng hiện tại không giống như vậy, Giáo Hoàng và Thiên Hải Thánh Hậu càng lúc càng xa, Lạc Lạc thân phận mẫn cảm, nếu nàng còn ở lại Quốc Giáo Học Viện, hoặc là thường xuyên trở lại Quốc Giáo Học Viện, việc nhỏ sẽ trở thành việc lớn.

Lạc Lạc ở Đại Chu không phải đại biểu cho mình nàng mà là cho hai vị thánh nhân ở sông Hồng cách tám trăm dặm kia.

- Ta mặc kệ, ta nhớ nàng.

Đường Tam Thập Lục đứng dậy, nhìn Ly Cung xa xa lớn tiếng nói.

Trần Trường Sinh nhìn hắn, rất cảm kích.

Thân phận của hắn cũng rất mẫn cảm, rất nhiều lời không tiện nói. Đường Tam Thập Lục nói nhớ Lạc Lạc là bởi vì hắn biết Trần Trường Sinh nhớ Lạc Lạc, Lạc Lạc khẳng định cũng nhớ cây đa này rồi.

- Ta cũng nhớ Lạc Lạc Điện Hạ.

Hiên Viên Phá ở bên cạnh nói.

Hắn là nhớ thật chứ không có liên quan gì tới Trần Trường Sinh.

Đường Tam Thập Lục vỗ vai hắn, nói:

- Vậy ngày mai chúng ta hẹn ăn cơm, nếu tiện thì đưa nàng về Quốc Giáo Học Viện chơi.

Hiên Viên Phá ngồi trên nhánh cây lại cao bằng hắn đứng, hình ảnh nhìn qua có vẻ không hài hòa.

- Hai trận sáng mai, Hiên Viên ngươi đừng lên, ta cùng Đường Đường lên. Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Đường Tam Thập Lục cũng nghĩ đến một vấn đề quan trọng, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt hắn nói:

- Nói với ngươi một chuyện.

Trần Trường Sinh thấy hắn vẻ mặt trịnh trọng, có chút bất an hỏi:

- Chuyện gì?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ngày mai là một vị giáo viên của Giang Nam châu thiên đạo, cảnh giới thực lực khẳng định không bằng ngươi, nhưng... Ngươi có thể xuất kiếm bao nhiêu lần?

- Có ý gì?

- Trận ngày mai ngươi tranh thủ ra ba kiếm... Không, nếu như có thể kiên trì dùng bốn kiếm áp đảo đối phương thì không còn gì tốt hơn.

Đường Tam Thập Lục tiến đến bên hắn nói:

- Có người ở Thiên Cực phường hào phóng, đánh cuộc ngày mai nếu ngươi lên trang sẽ không trên ba kiếm.

Trần Trường Sinh giật mình, hỏi:

- Thiên Cực phường có Thiên Cơ Các làm bối cảnh đó sao?

Đường Tam Thập Lục gật gật đầu.

Trần Trường Sinh hỏi:

- Làm như vậy... Thiên Cơ Các có tức giận không?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như kẻ ngốc, nói:

- Nhà của ta năm nay thu thiên hương phường, Thiên Cực phường muốn thể hiện thiện ý, mới có thể âm thầm thông khí, bằng không ngươi nghĩ sao ta và ngươi biết được?

Trần Trường Sinh có chút giật mình, hỏi:

- Chẳng lẽ tứ đại phường vẫn luôn âm thầm cấu kết?

- Vô nghĩa, bằng không kiếm tiền thế nào?

- Vậy... Không phải đang dối gạt những người đó sao?

- Vô nghĩa, kết cục của mấy tên đó không phải là chờ bị chúng ta lừa?

Trần Trường Sinh không nói gì, một lúc sau hơi ngượng ngùng hỏi:

- Mấy kiếm?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Bốn kiếm là được.

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, vẫn rất ngượng ngùng, hỏi:

- Vậy... Mấy thành?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, giống như mới phát hiện ra người này, nói:

- Hầy, biết thế trước đó đàm giá rồi.

Trần Trường Sinh nói:

- Rời khỏi Chu Ngục, Chiết Tụ nói phải thêm tiền. . . Ta nghĩ tiền này cần phải để ta kiếm.

Đường Tam Thập Lục ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Có đạo lý, lợi nhuận chia ngươi bốn thành.

Trần Trường Sinh cảm thấy không tệ, tỏ vẻ đồng ý.

Hiên Viên Phá ở bên nói:

- Thực không rõ Chiết Tụ cùng các ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì, chỉ ta là người thuần phác, có thịt ăn, có áo mặc đã rất thỏa mãn.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn trào phúng nói:

- Nhìn ngươi đúng là chẳng biết xấu hổ bộ dáng, còn không biết xấu hổ nói mình thuần phác?

Hiên Viên Phá có chút tức giận, nói:

- Ta đâu giống như ngươi nói? Quê nhà ta cũng không có ai giảo hoạt như thế.

Trần Trường Sinh không muốn nghe Hiên Viên Phá nói cái gì không phải nhà của ta, quê quán của ta không có nhiều người như vậy, khẩn trương chủ trì công đạo nói:

- Ngươi hiện tại quả thật không giống với trước.

Đường Tam Thập Lục nghe vậy cười to, nói:

- Ngươi xem, ngay cả Trần Trường Sinh cũng nói như vậy.

Hiên Viên Phá rất ủy khuất.

Trần Trường Sinh vỗ vỗ eo hắn, an ủi nói:

- Nhưng cũng không trách ngươi, ai ở lâu với Đường Đường thời gian dài cũng có chút tự kỷ, thậm chí có chút mặt dày không thấy xấu hổ.

Đường Tam Thập Lục thôi cười, đổi lại Hiên Viên Phá vui vẻ cười to.

Ngay vào lúc này, bên kia tường viện cũng mơ hồ truyền đến tiếng cười.

- Ha ha ha ha, mau nhìn... Ba người trên cây chính là tam kiệt của Quốc Giáo Học Viện.

- Cái gì gọi là tam kiệt... Tiểu Trần viện trưởng và Đường công tử cũng thôi đi, cái tên trông giống gấu kia sao có thể tính vào.

- Người kia chính là Hiên Viên Phá? Gốc cây liễu kia chính là hắn nhổ lên. Người này như ngọn núi, nặng thế nào chứ, cái cây kia sao chịu được? Bọn họ không sợ gãy cây sao?

- Cây của Quốc Giáo Học Viện không phải bình thường.

Ba người Trần Trường Sinh không biết nói gì.

Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên phát sinh.

Gần đây người tới xem Quốc Giáo Học Viện rất nhiều, nhất là du khách đến từ bên ngoài không biết kinh đô quy củ, nhưng lại len lén giấu diếm được Ly Cung Giáo Sĩ và quốc giáo tới bên này hậu viện.

Nhìn tường viện, dĩ nhiên muốn nhìn Quốc Giáo Học Viện như thế nào, vì thế mọi người bắt đầu trèo tường.

Tiếng cười và tiếng nghị luận đột nhiên dừng lại, vang lên chính là tiếng chân và quát lớn, nghĩ thầm du khách hẳn đã bị quốc giáo kỵ sĩ khống chế.

Quốc Giáo Học Viện lần nữa khôi phục an tĩnh, ba người lại mất hứng thú nói chuyện.

- Ta không thích cuộc sống mấy ngày gần đây.

Trần Trường Sinh nói.

Tuổi thơ của hắn tu đạo, tu chính là Thuận Tâm Ý, cầu chính là trường sinh đạo, bản tính thích thanh tĩnh. Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá tuy rằng ưa thích náo nhiệt nhưng cũng thấy phiền, bởi vì gần đây quá mức náo nhiệt, thậm chí đã đến trình độ bọn họ không chịu nổi, Đường Tam Thập Lục nhìn hắn lắc đầu nói:

- Bảo ngươi ra tay nặng một chút, ngươi lại không nghe.

Hắn lần đầu đại biểu Quốc Giáo Học Viện xuất chiến, một kiếm chặt đứt tay giáo viên Ly Cung Phụ Viện, cũng theo thỉnh cầu của Trần Trường Sinh mà các trận sau ra tay nhẹ hơn nhiều, nhìn Trần Trường Sinh, hắn tiếp tục nói:

- Nếu... Ngươi đồng ý với ta, giết vài người, tuyệt đối có thể làm cục diện giảm bớt một ít, ngươi không giết còn không cho ta giết, những người đó có cái gì phải sợ, tự nhiên một tên lại một tên đến, Thiên Hải gia không phải xem chúng ta mệt mỏi thế nào?

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng ngươi chẳng lẽ không cảm thấy nếu cứ như vậy, ngược lại sẽ giúp chúng ta trưởng thành?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ngươi nói cũng không sai, nhưng... Chính ngươi lúc trước cũng nói, ngươi không thích cuộc sống như vậy.

Trần Trường Sinh nhìn hắn, nói:

- Vài ngày trước ngươi đã nói, nếu ngươi không giải quyết được mấy vấn đề này sẽ đi đổi tên.

Đường Tam Thập Lục có chút căm tức, không khuyên nữa hắn, nghĩ tới câu nói kia trầm mặc một lát sau lắc lắc đầu, nói:

- Quả thật có chút vấn đề, Giáo Hoàng đại nhân vẫn mặc kệ chuyện này, chúng ta hẳn nên nghiên cứu một chút.

Trần Trường Sinh nói:

- Còn có chuyện muốn ngươi giúp ta nghiên cứu một chút.

- Chuyện gì?

- Mộ Lão Bản có đúng là sử dụng Lục ngự thần giáp?

Trận đối chiến chấm dứt, Đường Tam Thập Lục nói với hắn phỏng đoán của mình, lúc này nghe hắn đặt câu hỏi, nói:

- Nếu như không có gì bất ngờ thì phải là như vậy.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:

- Như thế nào mới có thể lấy Lục ngự thần giáp vào tay?

Vào lúc phỏng đoán, Đường Tam Thập Lục tự nhiên giới thiệu với hắn qua lai lịch của lục ngự thần giáp, đây vốn là bảo vật của Thiên Lương Vương gia, sau lại bị triều đình cưỡng ép thu vào cung, hiện tại rơi vào tay Thiên Hải gia.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn khó hiểu hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn trả lại cho Vương Phá.

Trần Trường Sinh nói:

- Cảm tạ hắn giúp đỡ ở Tầm Dương thành.

Đường Tam Thập Lục có chút mất hứng nói:

- Ta giúp ngươi nhiều như vậy, sao ngươi không đưa gì cho ta?

- Mất hứng, phẫn nộ, oán hận, giết chóc... Đây là cảm xúc dễ phát sinh nhất sau khi bị ức hiếp, bị khiêu khích.

Thiên Hải Thừa Vũ đứng ở lan can nhìn mặt hồ, cảm thán nói:

- Ta chính là muốn nhìn Trần Trường Sinh giết người, bất kể là bị ép buộc hay kích động, chỉ cần giết người sẽ không ngừng giết người, trên tay dính đầy máu tươi, biến thành Tô Ly, như vậy hắn còn có tư cách gì và người của chúng ta tranh giành, còn có cái gì có thể trở thành Giáo Hoàng đời sau? Ai có thể ngờ hắn còn nhỏ, thực lực hùng mạnh và kỳ ngộ nhưng lại vẫn có thể khống chế tâm tình của mình, tới hiện tại thậm chí cả một người cũng chưa bị giết chết.

Hắn xoay người nhìn người kia nói:

- Ta rất muốn biết, ngươi thấy hắn thế nào.

Lan thị tử lâu của Lan Can, tửu lâu sang quý nhất kinh đô là Trừng Hồ Lầu, tới nơi này đương nhiên là dùng cơm, người có tư cách bồi Thiên Hải Thừa Vũ ăn cơm cực ít, Từ Thế Tích vừa vặn là một trong số đó.

Làm nhạc phụ tương lai trên danh nghĩa của Trần Trường Sinh, tình cảm của hắn đối với Trần Trường Sinh rất phức tạp. Năm trước, Đông Ngự Thần Tướng Phủ vì thiếu niên nông thôn này mà mất hết thể diện, bị toàn bộ đại lục nhạo báng, nhưng mà trước đó hắn cũng không ngờ Trần Trường Sinh lại được Giáo Hoàng xem trọng coi như người thừa kế, nào biết đâu rằng, vị Kế Đạo Nhân không ngờ chính là Thương viện trưởng từng vô cùng phong quang... Mỗi khi nghĩ đến hôn ước, hắn từng oán hận vị phụ thân đã trở về biển sao, rõ ràng sau hôn ước cất dấu nhiều chuyện như vậy, vì sao trước đó ngươi không nói rõ ràng với ta?

Quan cảm phức tạp, tâm tư tự nhiên cũng rất phức tạp, thái độ của Từ Thế Tích với mối hôn sự này cũng khó có thể nắm lấy, hôm qua thu được thiệp mời của phủ Thiên Hải, hẳn vị Thiên Hải gia chủ hắn muốn ép mình tỏ thái độ, vì thế đi vào Trừng Hồ Lầu hắn cơ bản vẫn duy trì trầm mặc, nhất là khi Thiên Hải Thừa Vũ nói tới Trần Trường Sinh.

Thiên Hải Thừa Vũ mỉm cười nhìn hắn, tựa như không để ý, thản nhiên tiếp tục nói:

- Thắng Tuyết ở phía bắc tu hành cần cù, đã thành công phá cảnh Tụ Tinh, năm sau sẽ về kinh xem Thiên Thư Bia.

Từ Thế Tích không biết sao hắn lại nhắc tới Thiên Hải Thắng Tuyết, tuy rằng Thiên Hải Thắng Tuyết là thiếu niên ưu tú của đời thứ ba Thiên Hải gia, cũng là một trong vãn bối Thánh Hậu nương nương thưởng thức nhất.

- Đại Triều Thí đầu năm, Thắng Tuyết làm những chuyện ai cũng không thể gạt được, nhưng đứa nhỏ này là người thông minh, cũng không nghĩ giấu diếm ai, lại nói, đây xem như vận dụng dương mưu khá tốt... Nhưng ta vẫn còn có chút mất hứng. Trong một gia tộc lớn mọi người khó tránh được có phán đoán của riêng mình, nhưng mà nếu gia tộc gặp phải áp lực thì đơn độc là vô nghĩa, chúng ta nhất định phải tập hợp tất cả lực lượng lại một chỗ mới có thể bảo toàn cả gia tộc tiếp tục tiến lên, cái gọi là tổ chim bị phá... cả tổ còn không giữ được, ngươi còn muốn bảo vệ trứng của mình, chẳng phải là chuyện rất tức cười?

Nghe Thiên Hải Thừa Vũ nói cười thoải mái, tâm tình của Từ Thế Tích càng thêm trầm trọng. Hắn làm sao không nghe ra ý nghĩa đoạn văn này. Con đường kia đương nhiên chính là Thiên Hải gia muốn thay Trần thị tiếp tục thống trị thế giới loài người. Cái gọi là bất mãn của Thiên Hải Thắng Tuyết, đương nhiên trên thực tế là cảnh cáo hắn đừng nên có tâm tư khác.

- Cô mẫu gần đây không nói gì, cho nên trong kinh đô có rất nhiều người hiểu lầm.

Bất kể ở hoàng cung hay trong triều đình, Thiên Hải Thừa Vũ đều dùng danh xưng Thánh Hậu nương nương, chỉ có nơi tư mật mới gọi là cô mẫu, đây không phải cẩn thận mà là khoe khoang trắng trợn, hắn xoay người nhìn chằm chằm Từ Thế Tích nói:

- Bọn họ lại quên, cô mẫu mang họ Thiên hải, chẳng lẽ sẽ nhẫn tâm nhìn mọi người trong nhà chết hết?

Từ Thế Tích biết mình không thể nghe tiếp nữa, nói:

- Ta không rõ vì sao Giáo Hoàng đại nhân cũng duy trì trầm mặc.

Đương nhiên là nói về việc náo nhiệt nhất kinh đô gần đây, Quốc Giáo Học Viện cùng với chư viện đối chiến. Thiên Hải Thừa Vũ thôi cười, nói:

- Khiến tất cả mọi người khó hiểu, như vậy tất nhiên có thâm ý... Ta cảm giác, cảm giác Giáo Hoàng đại nhân đang dùng phương pháp này khiến Trần Trường Sinh mau chóng trưởng thành, thậm chí có thời điểm ta cảm thấy Giáo Hoàng đại nhân đang dục tốc bất đạt.

trướctiếp