Trạch Thiên Ký

Q.3 - Chương 456: Suy Nghĩ Hai Nơi.


trướctiếp

Ở Đại Chu, Mạc Vũ nếu muốn của ai cái gì, đừng nói là một thanh kiếm, cho dù là toàn bộ gia sản cũng có vô số người cam tâm tình nguyện dùng hai tay dâng lên, hơn nữa còn cảm thấy thật vinh hạnh.

Trần Trường Sinh tuy thân phận địa vị khác trước, nhưng nếu như có thể biến quan hệ bí ẩn này thành hữu nghị, thấy thế nào cũng là chuyện tốt.

Đây là thuận nước đẩy thuyền, thực nhẹ nhàng, cũng rất tự nhiên, ai cũng sẽ không cự tuyệt.

Trần Trường Sinh không cự tuyệt, nhưng cũng không lập tức đáp ứng, hắn rất chân thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhìn Mạc Vũ hỏi:

- Vì sao?

Mạc Vũ giật mình, nàng thế nào cũng không nghĩ ra mình kiếm mãi mới được cơ hội, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Nàng đương nhiên không trả lời vấn đề của Trần Trường Sinh, cười lạnh một tiếng, xoay người biến mất ngoài cửa sổ.

Trần Trường Sinh nhìn thân ảnh như ẩn như hiện, có chút không hiểu sao tâm tình của nàng lại thất thường như vậy.

Hắn lúc trước xác nhận Việt Nữ kiếm quả thật không có trên danh sách, nhưng... đồ đạc của mình, ngươi dù muốn đòi ta cũng phải nói cho có lý chứ? Nói trực tiếp hơn chút, đồ đạc của ta ta không muốn đưa ngươi chẳng lẽ không được sao? Tây Ninh trấn thì đơn giản, Dư Nhân sư huynh cũng đơn giản, nhưng người trong kinh đô sao cứ làm người ta thấy khó hiểu như thế?

Hắn không suy nghĩ thêm vấn đề phức tạp này nữa, nhắm mắt lại tiếp tục bắt đầu minh tưởng.

Hoặc là do Mạc Vũ rời khỏi quá mau, còn chưa kịp lưu lại mùi hương cơ thể nên hắn nhập định rất nhanh, rất nhanh cảm giác được mệnh sao, bắt đầu dẫn tinh quang tẩy tủy. Cùng lúc đó, hắn từ trong thức hải sinh ra một tia thần thức tiến vào vỏ kiếm, vượt qua biển kiếm ý tới bờ đối diện, thấy bia đá màu đen. Trải qua mấy ngày cố gắng thử nghiệm, thần trí của hắn đã không còn vừa chạm vào bia đá đã tan biến, thậm chí đã có thể xâm nhập vào được một chút. Nhất là tối nay, thần thức hoàn toàn hòa vào bia đá, thậm chí mơ hồ thấy một vách đá.

Vách đã bị tàn phá, còn có thể miễn cưỡng nhìn ra được, trên đỉnh là nham thạch cứng rắn màu xám trắng, chỉ có điều hiện tại đã xuất hiện vô số cái khe, cây xanh bị hủy, chỉ có vài cọng rễ cây xiêu xiêu vẹo vẹo kiên trì, mà phía xa xa ngọn núi như có hồ nước, càng làm cho hắn cảm thấy quen mắt.

Là Mộ Dục sao? Hồ kia có phải nằm cạnh thảo nguyên, là đáy hồ nới mình trốn ra? Như vậy nơi này thực chính là Chu Viên sao? Nàng... Còn có ở bên trong không? Lúc này thần trí của hắn đã xâm nhập bia đá màu đen, bị năng lượng cường đại nghiền ép, đừng nói xâm nhập Chu Viên tìm tòi, chính là muốn kiên trì thêm cũng không thể làm được, ngẫm nghĩ một chút, liền hóa thành một đạo khói nhẹ biến mất vô tung.

Trần Trường Sinh mở to mắt tỉnh lại.

Lúc này bóng đêm thêm sâu, ngoài cửa sổ đầy sao, dưới trời sao là Quốc Giáo Học Viện um tùm cỏ cây.

Tựa như còn cao hơn cỏ dại trong thảo nguyên mặt trời không lặn.

Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới những ngày cùng nàng ở trong thảo nguyên, nhớ tới lúc ở tuyết miếu sinh tử gắn bó, nhớ tới lúc ở Chu Lăng máu loãng giao hòa, nhớ tới câu đối thoại cuối ở thần đạo. Nếu không phải Nam Khách dùng Hồn Xu khống chế đại bàng cánh vàng, đuổi thú triều bao vây Chu Lăng, hẳn hắn và nàng đã bắt đầu...

Tương trợ lẫn nhau? Là từ này sao? Hắn không xác định, đó là một cảm xúc phức tạp hắn chưa từng tiếp xúc qua, cảm xúc ngọt ngào lại có chút sợ hãi, bất an, quan trọng nhất là, cảm xúc này mang đến đau buồn và vui mừng, nhưng mãnh liệt, đôi khi còn quan trọng hơn mọi thứ.

Thuở nhỏ đọc đạo tạng, mười tuổi biết mình mệnh không dài, hắn lại nghiêm khắc khống chế tâm tình của mình, không đau không mừng, nhưng mà bất kể lúc cõng nàng trong thảo nguyên hay kề vai trước cửa đá cuối thần đạo. Hiện tại nhớ tới nàng, hắn đều không thể, cũng không muốn khống chế cảm xúc này, bởi vì hắn thích khoảnh khắc tươi đẹp khi đó...

Như vậy, nàng rốt cuộc đang ở đâu?

Từ Hữu Dung đi tới vách núi.

Nàng mặt mày như vẽ, vẫn còn ý trẻ con, xinh đẹp động lòng người, trang nghiêm thần thánh.

Đúng vậy, đây là áp vận, bởi vì nàng vốn đã đẹp tới cực hạn, ngoại trừ âm vận mờ ảo thì rất khó dùng sự vật thực tế để hình dung. Gió lay động tay áo, nàng chậm rãi bước đi, trong đôi mắt có nét bi sầu chôn kín.

Thiếu nữ chưa đầy mười sáu tuổi, đang lúc hưởng thụ thanh xuân, vì sao mà lại bi thương?

Bởi vì Thánh Nữ Phong truyền đến tin tức, không có ai biết vị Tuyết Sơn Tông đệ tử là ai, cả Tuyết Sơn Tông thậm chí cũng không thừa nhận mình có một đệ tử tên Từ Sinh. Ngươi lẻn vào Chu Viên hay là ẩn môn đệ tử, hay ngươi có bí ẩn gì đều không quan trọng, chỉ có điều, ngươi thật tên Từ Sinh sao? Ngươi thật sự đã chết sao?

Từ lúc thoát khỏi Chu Viên, nàng bởi vì bị thương quá nặng mà ẩn cư ở Thánh Nữ Phong dưỡng thương, nàng không hề thưởng tuyết, nghe mưa, hái thuốc, chỉ có dưỡng thương, đọc sách, yên tĩnh suy nghĩ.

Nàng yên tĩnh suy nghĩ chuyện trong Chu Viên, trong thảo nguyên, còn cả nam tử kia.

Nàng vốn sớm quyết tâm dâng sinh mạng cho đại đạo, nào ngờ mình sẽ thật sự gặp được lần rung động đầu đời, nhưng mà, sự rung động nhanh như vậy đã theo gió biến mất. Đó là sự đau thương, đó là ký ức khắc cốt, nàng rất rõ ràng, hoặc là trong những năm tháng sau này nó sẽ bầu bạn với nàng, hơn nữa cũng chỉ có nàng biết, sẽ trở thành một góc trong thế giới tinh thần không ai có thể chạm tới.

Đó là thế giới nàng tạm thời chưa muốn rời đi, nàng đương nhiên không hề quan tâm việc thế ngoại. Tô Ly, Lương Vương Tôn, Họa Giáp Tiếu Trương, Vương Phá, Chu Lạc, Quan Tinh Khách... Trận mưa gió ở Tầm Dương kinh động đến toàn bộ đại lục, nhưng không cách nào làm cho nàng nâng mi, chỉ có sư phụ của Thánh nữ và Trần Trường Sinh là hai cái tên làm nàng ngưng lại trong chốc lát.

Nhưng có người nàng nhất định phải quan tâm, hơn nữa nàng quả thật rất quan tâm.

Ly Sơn nội loạn, Tiểu Tùng Cung và ba vị trưởng lão mưu phản, Thu Sơn Quân trọng thương sẽ chết, mấy tin tức này đã sớm truyền ra.

Khi nàng khỏi bệnh, đi ra khỏi Thánh nữ phong nghe được tin tức này, liền biết mình phải đi xem.

Đúng vậy, nàng đi tới vách đá.

Nàng lúc này đang đi Ly Sơn.

trướctiếp