Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 438: Trần Viện Trưởng Cái Gì Cũng Muốn Quản.


trướctiếp

Đường Tam Thập Lục ở Thiên Thư Lăng tiếp tục xem bia ngộ đạo, từ bỏ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, không còn vẻ ham ăn biếng làm, ăn cá muối và cơm rau khó nuốt của Quan Phi Bạch, giữ nguyên áo mà ngủ, tỉnh lại tu hành, trong mấy tháng phá liền hai cảnh.

Hắn hiện tại đã là Thông U Thượng Cảnh, phóng mắt nhìn lại, từ Tô Ly xuất thế tới nay, trừ Vương Phá sớm danh chấn đại lục thì ai được như hắn, tuổi này đã tiến vào Thông U Thượng Cảnh? Nếu không phải Thu Sơn Quân, Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh quá mức biến thái, chuyện hắn làm thật sự có thể chấn động toàn bộ đại lục.

Tựa như Đường lão thái gia đã nói, vị độc tôn này quả thật rất giống Tô Ly. Mà người rất giống Tô Ly sau khi rời giường ra ngoài cửa Quốc Giáo Học Viện gặp Chu Tự Hoành thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?

- Dựa theo quy tắc quốc giáo, chậm nhất hôm nay Quốc Giáo Học Viện phải xác nhận.

Chu Tự Hoành nhìn hắn nói:

- Chúng ta đều là người tu đạo, địch nhân đều là Ma tộc, rất nhiều vấn đề phải cầm kiếm và thương, chẳng lẽ các ngươi thực sự nghĩ cứ đóng chặt cửa Quốc Giáo Học Viện thì mưa gió sẽ không vào được?

Sáng nay không mưa, Thiên Hải Nha Nhi không biết có phải do hôm qua bị Đường Tam Thập Lục đánh dã man quá không mà không thấy xuất hiện, chỉ có Chu Tự Hoành đứng đó.

Người cũng như tên, Chu Tự Hoành là người rất ngang ngược kiêu ngạo, bởi vì hắn là Tụ Tinh Cảnh cường nhân, thiên phú tu hành cực kỳ nổi trội xuất sắc, hắn là giáo viên Tông Tự Sở và giáo sĩ Chiết Xung Điện, trọng yếu hơn, hắn là khách khanh của Thiên Hải gia.

Có ba thân phận đó, hắn không tìm được lý do để không ngang ngược kiêu ngạo, đương nhiên hắn biết rõ, mình đại biểu Tông Tự Sở khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện quả thật làm mất thân phận, ỷ lớn bắt nạt nhỏ, có chút mất mặt, nhưng cũng vì thế mà hắn thêm ngang ngược kiêu ngạo —— như muốn hoàn toàn dẫm lên Quốc Giáo Học Viện mới không làm hắn thấy chột dạ nữa.

Đường Tam Thập Lục nhìn người này, giờ mới nhớ hắn là ai.

Ngày hôm qua Chu Tự Hoành chắn đường, nhưng cũng không ngờ, hôm nay người này lại chắn đường mình.

Ngày hôm qua hắn phải về Quốc Giáo Học Viện, hôm nay hắn là muốn đi ngõ Bách Hoa mua sữa đậu nành và bánh quẩy, hắn không thích ăn điểm tâm Hiên Viên Phá làm, nấu cháo cũng bị Trần Trường Sinh cấm bỏ đường, cả muối cùng không có thì nuốt thế nào?

Rời giường đã mệt, muốn ăn điểm tâm mình vừa ý cũng bị ngăn cản, Đường Tam Thập Lục đương nhiên sẽ không khách khí với hắn.

- Đồ ngốc, tránh ra.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói.

Ngày hôm qua là bốn chữ này, hôm nay vẫn vậy.

Chu Tự Hoành hôm qua rất phẫn nộ, hôm nay càng phẫn nộ, tay phải cầm chuôi kiếm. Vẫn như cũ, trong ngõ nhỏ vang lên một tiếng ngáp, nhóm giáo sĩ đi qua, các quân sĩ giương thần nỏ.

Quốc Giáo Học Viện hỗn loạn, Đường Tam Thập Lục không có phản ứng gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Với hắn mà nói, ngôi nhà có sữa đậu nành và bánh quẩy kia còn quan trọng hơn cái kẻ tên Chu Tự Hoành này nhiều lắm.

- Không có học viện nào có thể đóng cửa mãi được.

Chu Tự Hoành nhìn bóng lưng của hắn, lạnh giọng nói:

- Cho dù Trần Trường Sinh và ngươi bối cảnh thâm hậu, nhưng nếu các ngươi muốn kéo dài, cuối cùng cũng chỉ có thể khiến Quốc Giáo Học Viện biến thành trò cười.

Đường Tam Thập Lục dừng bước, quay đầu lại nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?

Chu Tự Hoành vẻ mặt lạnh lẽo, biết thiếu niên này ỷ vào mình là độc tôn của Đường lão thái gia, làm việc ồn ào không kiêng kị, lúc này nhìn hắn hơi nhướn mày, có thể đoán được thiếu niên này chẳng ngại xấu hổ mà làm loạn hay không.

- Ta không nói ngươi.

Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục mặt không chút cảm xúc nói:

- Ta muốn nói với Trần Trường Sinh.

- Hoá ra ngươi cũng biết Trần Trường Sinh là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, nói:

- Vậy ngươi có thân phận gì địa vị gì, Trần viện trưởng là loại người bợ mông người khác muốn gặp là có thể gặp hay sao?

Chu Tự Hoành lúc này mới nghĩ dù mình có thân phận kiêu ngạo hợp lại cũng không có tư cách cầu kiến Trần Trường Sinh, ngược lại, chỉ bằng việc hắn gọi thẳng tên của Trần Trường Sinh, Quốc Giáo Học Viện đã có thể yêu cầu Chiết Xung Điện trị tội của mình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn có chút khó coi.

Ngay vào lúc này, cửa Quốc Giáo Học Viện mở ra, Hiên Viên Phá dùng âm thanh như chuông đồng nói:

- Đi mua sữa đậu nành với bánh quẩy mà lâu như vậy, nhanh lên, bằng không Trần Trường Sinh nhìn thấy lại nói chúng ta.

Đường Tam Thập Lục có chút căm tức, nói:

- Ta dùng tiền của mình mua, liên quan gì đến hắn.

Hiên Viên Phá có chút khẩn trương vẫy tay nói:

- Sữa đậu nành không sao, mấu chốt là bánh quẩy...

- Bánh quẩy ăn ngon, nhưng, đó là chao dầu nổ không tốt cho cơ thể.

Trần Trường Sinh đến còn nhanh hơn so với bọn họ tưởng tượng, nhìn Hiên Viên Phá nói:

- Kéo Đường Đường về, ngươi đi mua đồ khác.

Đường Tam Thập Lục nghe vậy giận dữ:

- Ta sẽ ăn bánh quẩy, ngươi cậy ngươi là viện trưởng à, cái gì cũng quản.

- Không phải hôm qua đã ăn rồi sao?

Trần Trường Sinh chuẩn bị tiếp tục khuyên hắn, chợt nhìn thấy Chu Tự Hoành, trong vô thức ngừng lại.

Chu Tự Hoành nhìn hắn nói:

- Ta Tông Tự Sở...

Trần Trường Sinh nói:

- Mai ta rảnh, Tông Tự Sở chọn chỗ.

Quốc Giáo Học Viện tĩnh mịch.

Chu Tự Hoành tưởng mình nghe lầm, hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Trần Trường Sinh nói:

- Ta đại biểu Quốc Giáo Học Viện, nhận khiêu chiến của ngươi.

Mấy người liên tục đến xem náo nhiệt như nổ tung.

Hơn mười người chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh đô.

Không bao lâu, cả kinh đô liền biết chuyện xảy ra sáng nay.

Quốc Giáo Học Viện tiếp nhận khiêu chiến của Tông Tự Sở rồi.

Chu Tự Hoành đứng nguyên tại chỗ, có chút không kịp phản ứng.

Hắn vốn tưởng hôm nay Quốc Giáo Học Viện vẫn sẽ giống mấy ngày trước, nghĩ biện pháp kéo dài, sau đó lại nghĩ biện pháp đối mặt với sự khiêu chiến của mình thế nào —— nói thí dụ như Quốc Giáo Học Viện có khả năng mời Lạc Lạc Điện Hạ từ Ly Cung ra, nói vậy hắn đương nhiên chỉ có thể nhận thua hoặc là tránh chiến, nhưng Thiên Hải gia nhất định sẽ mượn cơ hội này nhấc lên sóng gió —— nhưng hắn thật không ngờ Trần Trường Sinh đã đáp ứng.

Một lát sau hắn mới thật sự tỉnh hồn lại, nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt ngưng trọng hỏi:

- Quốc Giáo Học Viện do ai xuất chiến?

Trần Trường Sinh nói:

- Ta.

Nói ra chữ ta này, hắn không hề ngập ngừng hay suy tư, có vẻ rất đương nhiên.

Đúng vậy, hắn là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, Quốc Giáo Học Viện bị khiêu chiến đương nhiên phải do hắn đối mặt.

Chu Tự Hoành chợt phát hiện hôm nay Trần Trường Sinh có chỗ khác với hai ngày trước, có nhiều chỗ không giống trước, chỉ có điều không rõ là ở đâu.

- Tốt lắm.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi:

- Nếu thời gian đã định rồi, tùy tiện ở đâu cũng được chứ?

Trần Trường Sinh nói:

- Dựa theo quy tắc hai vị thánh đường đại chủ giáo đề ra, thời gian nếu do Quốc Giáo Học Viện định, địa điểm tự nhiên do Tông Tự Sở định.

Chu Tự Hoành nhìn đám đông ngoài ngõ Bách Hoa, mặt không chút thay đổi nói:

- Ở đây nhiều người như vậy, vậy cứ ở đây được rồi.

hiều người cho rằng Đường Tam Thập Lục sẽ dần dần yên lặng, biến thành một học sinh bình thường, thì hắn ở Thiên Thư Lăng thành công phá cảnh Thông U.

trướctiếp