Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 429: Bóng Đêm.


trướctiếp



Chỉ có vị Hồ đại nhân bị điên ở trong Khâm Thiên Giám kia, cho dù bị Chu Thông nhổ hết móng tay, vẫn dùng cái miệng tràn đầy máu đen không ngừng nói cho thế giới này, Chiêu Minh thái tử…. không có chết. Sau đó, thời điểm Chu Thông chuẩn bị cắt lưỡi vị Hồ đại nhân này, Thánh Hậu nương nương liền biểu hiện sự nhân tử, để cho Hồ đại nhân hồi hương tĩnh dưỡng.

Nhưng dưới ánh mắt của nhiều người, đây không phải là nhân từ mà là chột dạ, hoặc là một loại tâm lý tự an ủi mình. Rốt cục năm đó trong hoàng cung đã xảy ra chuyện gì? Chiêu Minh thái tử rốt cục là chết như thế nào? Nương nương vì sao phải chột dạ? Vì thế cái thuyết pháp tàn nhẫn mà đáng sợ kia vẫn lưu truyền rộng bá, đương nhiên, vẫn là lưu truyền trong đêm.

Ban đêm hoàng cung rất an tĩnh, đêm đầu hạ nhưng lại có hàn ý vô hạn.

Tổng quản thái giám cúi đầu, căn bản không dám liếc nhìn Thánh Hậu nương nương một cái.

Đình viện an tĩnh, nháy mắt biến thành cánh đồng tuyết rét lạnh, nhìn không thấy một mảnh bông tuyết, nhưng mặt ngoài hồ nước đã dần dần ngưng tụ thành từng miếng băng mỏng.

Thánh nhân suy nghĩ động thiên địa, tâm tình kích động liền có kinh đào sóng lớn, tâm tình ảm đạm liền có khoảng không màn đêm, cảm xúc trầm thấp rồi lại cuồng bạo, gây ra phong tuyết mấy ngày liền.

Ngay lúc tổng quản thái giám cảm thấy Thức Hải của mình sắp bị nứt, thanh âm của Thánh Hậu nương nương vang lên. Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, rất nhạt, tựa như miếng băng mỏng dưới nước ao:

- Thế gian vạn người đều là con ta, Tương Vương, Tượng Vương cũng đều là con ta, sinh tử của Chiêu Minh cho tới bây giờ đều không quan trọng.

Cho tới bây giờ đều không quan trọng, như vậy trước kia cũng có thể không quan trọng.

Tổng quản thái giám cúi đầu thấp hơn, phảng phất muốn chạm tới mặt đất rét lạnh, phía sau dần dần ẩn vào trong màn đêm.

Viên ngoại chậm rãi đi tới một Hắc dương, da lông bóng loáng tối đen như mực, từ bóng dêm đi ra dường như mang theo một bộ phận của bóng đêm.

Bị bóng đêm che giấu đều là chân tương sao? Như vậy bản thân bóng đêm ở đâu?

Thánh Hậu nương nương nhìn nó mặt không chút cảm xúc hoie:

- Vậy người thì sao? Vì sao ngươi nguyện ý thân cận với hắn? Hắn rốt cục là ai?

Tối nay là đêm đầu tiên Trần Trường Sinh trở lại Học Viện Quốc Giáo, giống như trước kia, ăn xong cơm tối liền ra bờ hồ tản bộ, hắn rất tự nhiên đi vào trong Tàng Thư Quán. Lạc Lạc trở về Ly Cung, Đường Tam Thập Lục còn đang ở bên trong Thiên Thư Lăng, Hiên Viên Phá ở tạp thụ, Chiết Tụ còn đang ở trong Chu Ngục, hắn không biết mình nên làm những gì, tiếp tục tu hành còn hơn.

Tinh quang xuyên qua ngọc lưu lý, tuyết rơi xuyên qua lá cây, không có dừng lại trên quần áo và làn da của hắn, mà là trực tiếp tiến nhập vào sâu trong thân thể hắn, tầng tuyết trên vùng quê càng ngày càng dầy, hồ nước phía ngoài tuy rằng vẫn chưa biến thành đại dương mênh mông, nhưng thế nước là lớn lên không ít, cửa đá U Phủ ở cuối thềm đá trong núi đã hoàn toàn mở ra, ánh sáng nhu hòa từ trong động phủ lộ ra, tràn ngập khắp mặt nước, làm cho người ta có một loại cảm giác rất an bình.

Hiện tại hắn sẽ không ngơ ngẩn giống trước nữa, nghĩ tới tinh quang đưa đến đều đi nơi khác, hắn lặng lặng cảm giác biến hóa trong thân thể của mình. Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết lúc nào, hắn mở to mắt, tỉnh lại, bắt đầu tính toán thu hoạch.

Thời điểm rời khỏi Thiên Thư Lăng hắn đã là Thông U thượng cảnh, trải qua hành trình Chu Viên, trên đường trở về lại gặp nhiều cường địch như vậy, kiếm tâm từ từ hòa hợp, cảnh giới càng thêm củng cố, thậm chí mơ hồ đã sắp chạm tới Thông U đỉnh cao. Hơn nữa đi theo Tô Ly thời gian dài như vậy, hắn có tiến bộ rất lớn trên phương diện kiếm pháp, cả hai đều gia tăng, hắn có thể nói chính là vô địch dưới Tụ Tinh cảnh, cho dù gặp phải cường nhân mới vào Tụ Tinh cảnh cũng có cơ hội chiến thắng đối phương. Sự thật này khiến hắn có chút vui mừng, nhưng không có bất kỳ thả lỏng nào, bởi vì hắn vẫn chưa từng quên mảnh bóng đêm kia.

Thời gian của hắn thật sự không nhiều lắm, cho dù hiện tại hắn có thể nói là người đạt tới Thông U đỉnh cao nhanh nhất trong lịch sử, nhưng khoảng cách với Thần Ẩn vẫn rất xa xôi, cần bao nhiêu thời gian? Cho nên hắn nhất định phải quý trọng thời gian—— sau khi chấm dứt minh tưởng Tẩy Tủy và Tọa Chiếu tính toán theo công thức, hắn không hề dừng lại mà bắt đầu luyện tập kiếm pháp.

Cánh đồng tuyết và mảnh hồ nước trong thân thể hắn, cho thấy chân nguyên hắn tích tụ lúc này đã rất nhiều, vượt xa người tu hành cùng tuổi, vấn đề là ở chỗ, kinh mạch của hắn bị đứt đoạn, không có cách nào hoàn toàn sử dụng chân nguyên này, Tô Ly dạy hắn Nhiên kiếm cũng chỉ có thể giải quyết một phần, hơn nữa Nhiệt kiếm cần trả giá quá cao, với cảnh giới tu vi bây giờ của hắn, tối đa cũng chỉ có thể xuất ra ba kiếm mà thôi.

Hơn nữa Nhiên kiếm lại không cách nào luyện tập được, tổn hại sức khỏe. Tuệ kiếm cũng không thể luyện tập, hao tổn tinh thần. Hắn chỉ có thể luyện tập Bổn kiếm. Hắn đứng ở trên sàn nhà không ngừng rút kiếm, vượt qua kiếm, càng không ngừng lặp lại quá trình đơn giản mà khô khan này, nhìn qua quả thật có vài phần ngốc nghếch.

Sau khi làm xong một ngàn lần, hắn lại khoanh chân ngồi xuống, đem thần thức tiến vào trong vỏ kiếm.

Thế giới trong vỏ kiếm có vạn đạo tàn kiếm, an tĩnh lơ lửng trong không gian, không phân nhiễu lẫn nhau.

Kiếm này đã không có uy thế khi lần đầu xuất hiện ở Chu Viên, nhưng dù sao cũng là thần kiếm từng danh chấn thiên hạ, kiếm ý vẫn hùng mạnh như cũ, không gian nhìn như trống trải, thực ra đã sớm bị kiếm ý chiếm giữ.

Thần thức chậm rãi đi qua vạn đạo kiếm ý, là một chuyện rất nguy hiểm, hơn nữa hắn lúc này không có thử dùng thần thức đi khống chế vạn đạo kiếm này, mà là trực tiếp sử dụng thần thức tiếp xúc với vạn kiếm.

Hắn muốn dùng vạn kiếm ý mài sắc kiếm tâm của mình.

Kiếm tâm của hắn bây giờ đã hòa hợp, nếu để cho người khác biết được tất nhiên sẽ là tán thưởng nồng nhiệt, bởi vì đây là chuyện vô cùng khó khăn, tiến thêm một bước nữa liền chính là Kiếm Tâm Thông Minh thật sự. Nhưng Kiếm Tâm Thông Minh này có yêu cầu thiên phú rất cao về phương diện kiếm đạo, phóng nhãn khắp cả đại lục, có thể tìm được Kiếm Tâm Thông Minh thật sự lại chỉ có ít ỏi mấy người.

Vấn đề là ở chỗ, Trần Trường Sinh chỉ vài ngày liền gặp qua hai người của Kiếm Tâm Thông Minh—— Tô Ly và cô nương mới gặp, cho nên hắn tự nhiên không thể thỏa mãn.

Kiếm ý này là đá mài đao, thần trí của hắn là mũi kiếm. Hoặc là sắc bén, hoặc là kiếm ý bá đạo, không ngừng tiếp xúc với thần trí của hắn, ma sát, cắt gọt.

Quá trình này rất thống khổ, hắn nhắm mắt lại, không đổ mồ hôi, nhưng sắc mặt lại dần dần trở nên trắng bệch.

Mũi bảo kiếm được mài sắc, không trải qua mưa gió thì sao có thể gặp được cầu vồng.

Hắn nghĩ tới câu nói này, chịu đựng khổ sở khó có thể tưởng tượng được, cho đến khi sợi thần thức tiến vào vỏ kiếm càng ngày càng mỏng, càng lúc càng yếu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan ra/

Đột nhiên hắn cảm giác phía sau vạn đạo kiếm ý mơ hồ có cái gì đó đang hấp dẫn thần trí của mình.

Một khi cảm giác đến chỗ lực hấp dẫn kia, thần thức vốn đã bạc nhược lại đột nhiên trở nên ổn định rất nhiều, một lần nữa trở nên cường đại.

Thần trí của hắn xuyên qua vạn đạo kiếm ý, thong thả đi về phía xa xôi kia.

Không biết trải qua bao lâu, sau khi vượt qua khoảng dài, thần trí của hắn đi tới bờ đối diện kiếm ý hải dương.

Bờ đối diện với hải dương kiếm ý hóa thành một mảnh bờ thật sự, trên bờ có một khối bia đá màu đen, nhưng đây không phải tấm bia đá thật sự mà chỉ là ảo ảnh.

Tòa bia đá màu đen này có chút quen mắt, tựa như một mảnh bóng đêm.

Nháy mắt khi nhìn thấy tấm bia đá màu đen, trong lòng của Trần Trường Sinh sinh ra một loại cảm giác, chỗ tấm bia đá ảo ảnh này hẳn là đi thông tới một cánh cửa khác.

Bên kia bia đá màu đen là thế giới gì? Mặt sau bóng đêm là cái gì? Đột nhiên hắn nghĩ tới, sở dĩ bia đá màu đen này nhìn quen mắt, không phải là bởi vì bóng đêm mỗi đêm đều có thể nhìn thấy, mà là vì tấm bia đá mày đen này giống như khối Hắc Thạch hắn lấy từ Vương Chi Sách biến trở về Thiên Thư Bia, cũng giống như hình dạng của Thiên Thư Bia bốn phía Chu Lăng.

Chẳng lẽ chỗ bia đá màu đen này đi thông tới Chu Viên sao? Chẳng lẽ Chu Viên vẫn chưa bị hủy diệt?

trướctiếp