Người tới là Trần Lưu Vương, đại biểu cho hoàng tộc Trần thị duy nhất ở
kinh đô, cũng là vãn bối duy nhất có thể được Thánh Hậu nương nương tiếp nhận.
Trần Lưu Vương ở kinh đô được nhận xét thật tốt, được cho rằng ấm áp,
mềm mại như ngọc rồi lại vô cùng quyết đoán, lúc trước vị quận vương trẻ tuổi này từng không quan tâm tới dư luận, hai lần trợ giúp Trần Trường
Sinh và Học Viện Quốc Giáo, ấn tượng của Trần Trường Sinh đối với hắn
cũng vô cùng tốt, chỉ có điều không biết vì sao, Đường Tam Thập Lục rất
không thích hắn.
Trần Lưu Vương hành lễ với Giáo Chủ đại nhân, sau đó nhìn Trần Trường Sinh cười nói:
- Có phải cảm thấy lần này gặp mặt quá sớm không?
Mai Lý Sa không để ý tới ý nghĩa của những lời này, nói thẳng:
- Quốc giáo muốn mời nương nương càng sớm càng tốt đã cho thấy thái độ,
mọi người Thiên Hải gia tự nhiên sẽ không để ý, Thiên Hải Thắng Tuyết là người thông minh, nhưng người trong nhà hắn lại không có trí tuệ như
hắn, cho dù là có cũng sẽ bị xem như có thể đụng tay tới ngôi vị hoàng
đế mục nát, dù sao không phải ai cũng có thể chống cự được cái loại hấp
dẫn này.
Trần Lưu Vương nghiêm mặt nói:
- Thân là hoàng tộc Trần thị, ta cùng với huynh đệ chư quận nói thẳng là được.
Hai câu này đều là nói với Trần Trường Sinh.
- Quốc giáo hội vẫn đứng ở phía sau hoàng tộc, bắt đầu từ năm thái tổ vẫn cứ như thế.
Mai Lý Sa tiếp tục nói:
- Hiện tại cũng là như thế. Chỉ là bởi vì Trang Hoán Vũ chết, bên Thiên
Đạo Viên có thể sẽ có chút vấn đề, sáu vị đại giáo chủ, còn có hai người không có loan chuyển, bởi vì Giáo Hoàng đại nhân loan chuyển quá nhanh.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng một khi đã như vậy, huyết án của Học
Viện Quốc Giáo mười mấy năm trước là chuyện gì xảy ra, tại sao Giáo
Hoàng đại nhân lại ủng hộ Thánh Hậu nương nương nhiều năm như vậy? Hắn
hiểu được đây là đang phân tích thế cục trước mắt cho mình, nhưng vẫn
không hiểu như cũ, mình có thể làm mấy thứ gì đó, Giáo Hoàng đại nhân
lại an bài mình gặp Trần Lưu Vương.
Mai Lý Sa hạ một câu, mở ra đáp án, nhưng lại là một câu đố mới, đối với Trần Trường Sinh và Trần Lưu Vương mà nói đều là như thế.
- Mời vương gia sau này nhất định phải nhớ kỹ Trần Trường Sinh đã từng bỏ ra mấy thứ gì đó.
Trần Lưu Vương nghe vậy như có chút suy nghĩ, lại suy nghĩ không chỗ nào được.
Trần Trường Sinh suy nghĩ không chỗ nào được, lại suy nghĩ cực kỳ hơn, hỏi:
- Chiết Tụ làm sao bây giờ?
Giáo Hoàng đại nhân nói Chiết Tụ sẽ nhanh chóng được thả, nhưng hắn vẫn
sốt ruột như cũ—— Chiết Tụ vẫn trong nhà tù, hơn nữa đây còn là Chu
Ngục.
Hắn không thể tưởng tượng, ở trong đó một vài ngày, không biết tên thiếu niên Lang Tộc kia phải chịu đựng tra tấn đáng sợ như thế nào.
Mai Lý Sa nói:
- Nếu triều đình còn không thả người, qua vài ngày nữa ta sẽ đích thân đi tới đó.
Trần Lưu Vương nhìn hắn thật có lỗi nói:
- Sau ngày Chiết Tụ bị giam vào ngục ta liền mang tên mình tới…. nhưng
ngươi cũng biết, một vương gia như ta cũng không có giá trị nhiều ở
trước mặt Chu Thông đại nhân.
Đứng ở giữa cây thông xuân ý dạt dào, Trần Trường Sinh nhìn về phía Chu
Ngục trong truyền thuyết, lại nhìn về hướng Thiên Thư Lăng, cuối cùng là nhìn về phía hoàng cung và Ly Cung, thở dài.
Hắn không phải thiếu niên bình thường, nhưng chung quy vẫn chỉ là thiếu
niên, thế gian có một số việc đối với hắn mà nói rất phức tạp, quá nặng, có chút khó có thể chịu đựng, thậm chí khiến hắn có chút khó thở. Nếu
so sánh với kinh đô, hắn ngược lại cảm thấy mưa gió ở Tầm Dương thành
khoan khoái hơn một ít, hắn thà rằng đứng cùng một chỗ với thanh thiết
đao kia, đi làm một chút chuyện đơn giản, chỉ sợ những chuyện kia cũng
không đơn giản.
Theo ánh mắt khiêm tốn của nhóm đạo sĩ, hắn rời khỏi Giáo Xu Xứ, chưa có trở về Học Viện Quốc Giáo mà đi tới phường mua nhiều đồ ăn, sau đó đi
Bắc Tân Kiều, mượn ánh sáng lóng lánh của mặt trời xuống núi, thân pháp
hư ảo nhảy vào trong miệng giếng cạn kia.
Không gian trong lòng đất vẫn hàn ý thấu xương như cũ, Hắc Long vẫn đang ngủ say, thân hình thật lớn an tĩnh nằm sấp trên mặt đất, đạo xích sắt
kia vẫn nằm nguyên ở trên vách đá.
Trần Trường Sinh lấy ra thịt để ăn, đặt vào lá sen, sau khi dọn xong
trước người Hắc Long, liền lấy khối như ý ở giữa hông xuống, để dưới mặt đất.
Ly hồn Hắc Long vẫn còn đang ngủ say, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Sau khi làm xong, hắn ngẫm nghĩ một chút, viết một ít từ trên mặt đất băng sương, sau đó rời đi.
Ra khỏi hồ nước, cả người liền ướt đẫm, thay đổi tốt xiêm y, lại gặp
phải hắc dương ở trong đình viện hoàng cung, hắn nhoẻn miệng cười, quỳ
gối ngồi xổm xuống ôm âu yếm một phen, hồn nhiên không để ý tới hắc
dương hơi ngẩng đầu, có bộ dạng không tình nguyện.
Một trận gió thổi qua, hàn ý vẫn như cũ, lại bị đuổi tản ra hơn mười
trượng, Hà diệp trên băng sương khôi phục lại màu xanh nhạt, lần nữa
phát ra nhiệt khí.
Thiên Hải Thánh Hậu khoanh hai tay, cúi đầu nhìn mấy từ Trần Trường Sinh vừa lưu lại ở trên băng sương, khóe môi lộ ra một chút tươi cười trào
phúng.
Nàng nhìn cũng không thèm nhìn, thần thức khẽ nhúc nhích, khối Ngọc Như Ý kia liền về tới hông của nàng.
Sợi ly hồn Hắc Long theo đố tỉnh lại, hóa thành một đạo ý trong trẻo
nhưng lặng lùng, thông qua nốt ruồi đỏ ở mi tâm trở lại trong thân rồng. Mắt rồng chậm rãi mở ra, băng tuyết tuôn rơi, thân rồng giống như dãy
núi dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một tiểu cô nương mặc áo đen, chỉ có điều nét lạnh lùng giữa lông mày
đã bị nốt ruồi chu sa kia hòa tan rất nhiều.
- Có thấy chưa, nam nhân đều là kẻ bạc tình phụ nghĩa thôi.
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn nàng đùa cợt nói.
Thiếu nữ áo đen thấy được câu nói kia, trầm mặc một lát lại nói:
- Hắn không biết ta sẽ tỉnh lúc nào, có chuyện phải làm đương nhiên là đi trước, hơn nữa hắn lại không biết ta là thân nữ nhi….
- Ngươi là một Mẫu long.
Thiên Hải Thánh Hậu bình tĩnh nói:
- Cho hắn biết sự thật này, cái này có ý nghĩa gì?
Cô nương áo đen rất tức giận, sát khí giữa lông mày tăng lên nhiều, nhiệt độ không gian dưới nên đất nhanh chóng giảm xuống.
Thiên Hải Thánh Hậu cũng không thèm để ý, phạm vị hơn mười trượng quanh
thân thể này vẫn ấm áp như xuân, thậm chí mặt đất bên chân còn sinh ra
lục ý lốm đa lốm đốm.
Thế giới bên bờ giếng đã là đầu hạ, lúc chạng vạng tối có một chút nhiệt ý, cửa hành kinh doanh băng bên kia trở nên khấm khá, bên này cũng rất
lạnh lùng, bởi vì có rất nhiều thị vệ rải ở bốn phía, cũng bởi vì trên
mặt cỏ dưới tàng cây có hai Tuyết Ngao khủng bố. Trong tay Mạc Vũ cầm
sợi dây, lẳng lặng đứng chờ.
Sau khi bóng dáng của Thánh Hậu nương nương xuất hiện, nàng đi tới trước nói:
- Lúc trước Trần Lưu Vương cũng đi tới Giáo Xu Xứ.
Thánh Hậu nương nương nhìn nàng một cái, hỏi:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Mạc Vũ nói:
- Ta nghĩ mãi vẫn không rõ, cho dù Trần Trường Sinh là học sinh của Kế
Đạo Nhân, cũng đâu đáng giá để quốc giáo phải coi trọng như thế, đây….
Có phải là có cái thủ thuật che mắt gì không?
Vấn đề không hiểu này, người làm thần tử và nhiều mưu trí nhất như nàng
nhất định phải phát hiện ra vấn đề, nhưng hoặc là chính nàng ta cũng
không có phát hiện, điều này sẽ khiến cho sự cảnh giác của nương nương
đối với Trần Trường Sinh giảm lại một ít.
Thánh Hậu nương nương nói:
- Người trong Quốc giáo làm việc đều có tỏ ra vẻ huyền bí, không cần để ý tới.
Nói xong câu đó, nàng liền đi về phía hoàng thành, hai Tuyết Ngao kia
lặng yên không tiếng động rời khỏi đại thụ, đi phía sau nàng.
Nhìn bóng lưng nương nương, Mạc Vũ cười chua chát, nghĩ thầm rằng nếu
quả thật không cần để ý tới, vì sao Trần Trường Sinh vừa tới gặp Hắc
Long, nương nương ngài liền đi theo tới đây?
Nàng không hiểu là bởi vì nàng không biết hiệp nghị giữa Thánh Hậu nương nương và Hắc Long, cũng không biết tới sự tồn tại của Ngọc Như Ý.
Trở lại trong hoàng cung, nhìn mảnh hồ
nước trước người kia, nghĩ tới lúc trước Trần Trường Sinh hẳn là đi ra
từ nơi này, Thánh Hậu lại nghĩ tới một đêm trước kia, hình ảnh khi lần
đầu tiên Trần Trường Sinh xuất hiện trong hồ nước—— thiếu niên kia không để ý mình đang ở trong thâm cung hiểm địa, nhìn một phụ nhân sắp bị đập tổn thương vì con sóc kinh hãi làm chậu hoa ngã lăn xuống, liền lao
tới.
Trên mặt của Thánh Hậu lại lộ ra một chút tươi cười đùa cợt, chỉ có điều lại cảm thấy giống như bề trên đang đùa cợt vãn bối.
Thần thức nàng khẽ nhúc nhích, Ngọc Như Ý tự mình rời khỏi vạt áo, bay
tới trên hồ nước, nước ao dao động mạnh, giống như sôi trào, sinh ra rất nhiều sương khí.
Một đạo ánh sáng từ trong Ngọc Như Ý bắn ra, dừng ở trên hơi nước này,
hình ảnh dần dần rõ ràng—— đó là sau khi Hắc Long theo Trần Trường Sinh
rời khỏi kinh đô, rất nhiều hình ảnh hiện ra, rồi lại tới khi thần hồn
của nàng đang ngủ say, Như Ý giắt ở bên hông hoặc là ở cổ tay của Trần
Trường Sinh, cũng đều được ghi chép lại.
Nhìn chút hình ảnh đó, Thánh Hậu càng ngày càng an tĩnh, tươi cười vẫn
chưa biến mất, chỉ có điều ý đùa cợt mất đi rất nhiều, thay vào đó lại
là chút thú vị.
Hình ảnh nhanh chóng lướt qua, biến thành lưu quang, tốc độ phải nhanh
hơn bình thường vô số lần, cũng chỉ có thánh nhân giống như nàng mới có
thể thấy rõ.
Khi cánh phượng màu vàng chiếu sáng bầu trời đêm, hình ảnh thiếu nữ áo
trắng bị trọng thương xuất hiện, lông mày Thánh Hậu nhướng lên, lần đầu
tiên biểu đạt chút gì đó thân thiết.
Từ Hữu Dung là vãn bối nàng yêu thương nhất, tuy rằng trải qua dịch dung nhưng cũng không thể giấu được ánh mắt của nàng.
Trong tấm hình kế tiếp, Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh gặp lại nhưng
không biết nhau, nàng mỉm cười không nói, đại khái cảm thấy rất thú vị.
Rốt cục, nàng nhìn thấy mảnh thái dương khôi lặn trên thảo nguyên kia,
thấy được yêu thú triều dâng, thấy được Từ Hữu Dung không rời, Trần
Trường Sinh không bỏ, thấy được lăng mộ của người kia.
Nụ cười trên mặt nàng dần dần thu lại, lặng lặng nhìn Chu Lăng bên trong tấm hình, trầm mặc không nói.
Không biết qua bao lâu, hình ảnh trở nên tối tăm, tất cả đều biến mất vô tung.
Nàng nhẹ nhàng phất tay, khiến hình ảnh trở lại nơi ban đầu khi Từ Hữu
Dung và Trần Trường Sinh gặp nhau, cũng chính là nơi bắt đầu sai lầm.
Nơi đó là trên đảo ven hồ, hai người gặp nhau nhưng lại không nhận ra.
Như Ý không thể ghi chép lại tâm lý của Từ Hữu Dung, nhưng Thánh Hậu
biết rõ lúc ấy nàng đang nghĩ gì, vì sao khi ấy nàng không liền hệ được
tên đang hôn mê kia với Trần Trường Sinh vị hôn phu của mình—— bất cứ là ai nhìn thấy cũng không nghĩ Trần Trường Sinh giống một thiếu niên mười lăm tuổi. Hắn quá mức trầm ổn bình tĩnh, cho dù ở trong hôn mê cũng như thế. Lúc ấy Từ Hữu Dung liếc mắt nhìn sang liền nghĩ người này phải
trên dưới hai mươi tuổi. Như vậy hắn sao có thể là Trần Trường Sinh chứ?
Thánh Hậu đứng ở bên hồ nước rất lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy Từ Hữu Dung trong tấm hình nói:
- Hóa ra ngươi cũng hiểu được hắn không giống thiếu niên mười lăm tuổi.
Gió đêm lướt nhẹ qua cây gõ, một tổng quản thái giám không biết từ lúc nào đã đi tới ngoài điện.
Nàng hỏi:
- Làm sao?
Tổng quản thái giám thấp giọng bẩm báo nói:
- Án tử không có bất kỳ đầu mối mới, Chu Thông đại nhân cũng không phát
hiện được gì ở trấn Tây Ninh…. Chỉ có điều vị Hồ đại nhân nổi điên ở
Khâm Thiên Giám kia, mãi tới bây giờ vẫn kiên trì cho rằng…. Chiêu Minh
thái tử không có chết.
Hắn đi theo Thánh Hậu nương nương đã mấy trăm năm, đã trải qua không
biết bao nhiêu đại sự, nhưng lời nói khi nhắc tới vị Hồ đại nhân nổi
điên kia, thanh âm vẫn run rẩy như cũ.
Thánh Hâu nhìn nơi vô số ngôi sao sáng trên bầu trời, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Thái tử là người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Nếu hiện tại Đại Chu có thái
tử, hoặc là mâu thuẫn giữa quốc giáo và Thánh Hậu nương nương chưa tiến
hóa tới loại trình độ như hôm nay, thế cục đại lục sẽ vững vàng rất
nhiều—— trên thực tế, Đại Chu quả thật từng có một vị Thái Tử, hắn là
con của tiên đế và Thánh Hậu nương nương, chính là Chiêu Minh thái tử.
Chỉ tiếc, thái tử của Đại Chu đều không có kết cục tốt, vị thái tử sau
khi thái tổ kiến quốc kia chết thảm ở Bách Thảo Viên, thái tử do Thái
Tông hòang đế tỉ mỉ giáo dục bồi dưỡng cuối cùng cũng bởi vì không hiểu
mưu phản mà bị tru sát, vị Chiêu Minh thái tử này cũng rất không may,
nhưng cũng có thể nói tương đối khá may mắn, bởi vì hắn chết ngay khi
còn rất nhỏ.
Không lâu sau khi tiên đế băng hà, Chiêu Minh thái tử liền bị bệnh chết trong tã lót.
Nhưng không ai tin tưởng, đương nhiên không ai tin tưởng, huyết mạch
hoàng tộc và Thánh Hậu nương nương tương hợp, tại sao có thể chết non
như vậy?
Về nguyên nhân cái chết của Chiêu Minh thái tử, có vô số ý kiến.
Có một ý kiến được lưu truyền phổ biến nhất—— năm đó hoàng tộc Trần thị
và thế lực quốc giáo cũ liên kết, muốn Thánh Hậu nương nương giao ra
ngôi vị hoàng đế, trong cuộc đấu tranh kinh tâm động phách kia, Thánh
Hậu nương nương và Giáo Hoàng là người thắng lợi cuối cùng, mấy trăm
vương công quý tộc của hoàng tộc Trần thị bị tru sát, hoặc bị lưu đày,
sư sinh của Học Viện Quốc Giáo chết hầu như không còn, chỉ có lại cảnh
tượng đổ nát và cây cỏ thê lương, nhưng Thánh Hậu cũng vì việc này mà
phải trả cái giá quá lớn—— Chiêu Minh thái tử đã bị kẻ thù của Thánh Hậu nương nương giết bằng thuốc độc trong cuộc phản loạn kia.
Còn có một ý kiến cũng được lưu truyền cực lớn, nhưng cho dù là trà lâu
hay khách điếm cũng không nghe được, chỉ truyền bá trong đêm tối, cái
loại cách nói này càng thêm tàn nhẫn, càng thêm ác nghiệt.
Có người âm thầm lém lút truyền bá ra, mấy trăm năm trước Thánh Hậu
nương nương bị Thái Tông bệ hạ trục xuất khỏi hoàng cung, sống đau khổ
qua ngày ở Bách Thảo Viên, và có chút quen biết với Giáo Hoàng bệ hạ
cùng viện trưởng trước của Học Viện Quốc Giáo, hiểu được bí mật Nghịch
Thiên Cải Mệnh, nàng đã thề với sao trời cuộc đời này tình nguyện đoạn
tuyệt huyết mạch, dùng cái này đổi lấy Nghịch Thiên Cải Mệnh, cái chết
của Chiêu Minh thái tử là do năm đó nàng Nghịch Thiên Cải Mệnh gây ra,
hoặc là nói trời phạt, thậm chí…. Có thể là nàng chủ động làm việc đó để hoàn thành Nghịch Thiên Cải Mệnh.
Trong truyền thuyết có chút âm u kia, đám người giảng thuật dường như đã tận mắt nhìn thấy hình ảnh máu tanh đáng sợ này trong hoàng cung, nói
rất sống động—— tay Thánh Hậu nương nương vươn qua tã lót như thế nào,
vươn tới đứa trẻ đang khóc không ngừng kia, trên khuôn mặt xinh đẹp đoan trang không có bất kỳ thay đổi nào, khóe mắt lại trượt xuống một giọt
nước mắt, sau đó tiếng khóc dừng lại, đêm trong cung điện an tĩnh làm
lòng người kinh hãi.
Nếu như là trời phạt do năm đó Thánh Hậu nương nương Nghịch Thiên Cải
Mệnh, làm cho nàng đoạn tử tuyệt tôn, sống cô đơn tới chết, vậy thì
thiên đạo cùng tinh hải này cũng quá mức ác nghiệt đáng sợ. Nếu như là
Thánh Hậu nương nương vì hoàn thành Nghịch Thiên Cải Mệnh năm đó, tự
mình động thủ giết chết đứa con ruột con nhất, trở thành người cô đơn
trên mảnh đại lục này, như vậy nàng thật sự quá mức lãnh khốc đáng sợ.
Bất kể là cách nói thế nào, Chiêu Minh thái tử cũng đã chết rồi, cho dù
nguyên nhân thế nào thì đây cũng đều là một cái chết vô tội đáng thương. Từ nay về sau không còn người nào dám nhắc tới chuyện này, cho dù là
hoàng tộc Trần thị hay là người trong quốc giáo.