Trần Trường Sinh tự nhiên không thể quên vị thiếu nữ kia, chợt vào lúc
này lại phát hiện mình có chút không nhớ rõ mặt mày của nàng, chẳng biết tại sao cảm thấy thân thể vô cùng rét lạnh, cảm giác như mình đang đánh mất cái gì đó.
Lạc Lạc có thể cảm giác được tâm tình của hắn biến hóa, có chút thông
cảm nhìn hắn, đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn, nhẹ giọng nói ra:
- Tiên sinh không cần quá lo lắng, ta sẽ suy nghĩ biện pháp nhờ người điều tra thêm.
Từ Tầm Dương thành hồi kinh, đường xá
rất xa xôi, có nhiều lúc Trần Trường Sinh ngoại trừ nhớ lại, chuẩn bị
chuyện về kinh đô, đương nhiên là không quên nhờ người trong quốc giáo
trợ giúp tra tìm hành tung cô nương kia. Nhưng mà bất kể là giáo sĩ bên
trong Ly Cung hay là người ở Hán Thu Thành, cũng không thể xác định
người tu hành Thông U Cảnh tiến vào Chu Viên có vị cô nương đó hay
không. Như vậy, tự nhiên càng không có cách nào xác định nàng còn sống
hay không.
Nghe lời Lạc Lạc nói…. Trần Trường Sinh an tâm chút, Tú Linh Tộc và Bạch Đế Thành của Tây Châu có quan hệ rất gần gũi, mẹ của Lạc Lạc là công
chúa điện hạ của Tây Châu, phụ thân là Bạch Đế Yêu Tộc, nàng tìm người
đi thăm dò hẳn là tương đối dễ dàng.
Lạc Lạc còn nói thêm:
- Trang Hoán Vũ chết rồi.
Nàng cũng sớm đã quên ban đầu khi ở Thiên Đạo Viện, khi ngụ trong vườn
tại nơi của Mao viện trưởng đã từng là thiên tài cùng trường, lúc này
nhắc tới chỉ là bởi vì lo lắng cái chết của Trang Hoán Vũ sẽ mang đến
chút phiền toái cho tiên sinh nhà mình.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Ừ, ta đã biết rồi.
Lạc Lạc còn nói thêm:
- Tiên sinh, ta đã đi tới hoàng cung hơn hai lần, muốn bọn họ thả Chiết Tụ nhưng không được.
Trần Trường Sinh day day đầu của nàng, cười nói:
- Chẳng lẽ muốn trách ngươi sao?
Lạc Lạc cọ xát ở trong lòng bàn tay của hắn, kháu khỉnh bụ bẫm, rất không đáng yêu.
Ánh mặt trời dừng ở trong hồ, phản xạ tới nhánh cây đa lớn, biến thành
vô số vết lốm đốm, có một ít dừng ở trên mặt của Trần Trường Sinh. Lạc
Lạc nhìn chằm chằm những vết đốm kia, khanh khách cười vui. Nàng rất vui vẻ, bởi vì tiên sinh không có trách nàng, cũng không cảm ơn nàng, còn
học cách nói chuyện của nàng khiến nàng vui vẻ.
Sau đó, Trần Trường Sinh dùng nửa canh giờ và ba thùng nước nóng lớn tắm rửa mình từ đầu đến chân, nhẹ nhàng mà sung sướng, sau đó cùng Lạc Lạc
đi tới Ly Cung.
Giáo Hoàng đại nhân đang ở Ly Cung chờ hắn.
Không phải chính điện Quang Minh, mà là ở Thiên điện thanh tĩnh.
Ánh sáng trong điện rất nhẹ, chỉ có bồn Thanh Diệp xanh nhạt trực tiếp
nhảy vào trong mắt của mọi người, sau đó hắn nhìn thấy thần trượng tùy ý đặt trên tường, thấy được Thanh Trì kia và Âm Dương Miện không thể dùng ngôn ngữ hình dung ở cạnh. Cuối cùng hắn mới nhìn đến vị lão nhân mặc
áo tang. Khác với trong tưởng tượng của các giáo đồ cuồng nhiệt sung bái khắp thế gian, Giáo Hoàng đại nhân tối cao nhất nhìn qua chỉ như một vị lão nhân tầm thương, thậm chí so ra còn kém thần trượng, những thứ
ngoại vật lại làm người khác chú ý hơn.
Nhìn bóng lưng của Giáo Hoàng đại nhân đang tưới nước cho cây xanh, suy
nghĩ của Trần Trường Sinh có chút lung tung. Tất cả mọi người đều biết
hắn là người thừa kế do Giáo Hoàng đại nhân tuyển chọn, có chút đại nhân vật thậm chí biết hắn là sư điệt của Giáo Hoàng, nói một cách khác, hắn vốn chính là truyền nhân duy nhất của Giáo Hoàng trên thế gian này,
nhưng vấn đề là ở chỗ, hắn và Giáo Hoàng chỉ gặp có hai lần, hắn và Giáo Hoàng thật sự không quen, chứ đừng nói gì tới thân cận.
Giáo Hoàng lấy khăn tay chùi tay, xoay người nhìn hắn mỉm cười nói:
- Ta nhớ được Tô Ly chỉ ăn thức ăn ngon, ngươi đi theo hắn đã ăn được cái gì tốt?
Ánh mắt của Giáo Hoàng hòa ái như vậy, thanh âm ôn hòa như vậy, tựa như
bề trên hỏi vãn bối đi xa trở về, hơn nữa vì không muốn vãn bối trở nên
khẩn trương, cho nên ngay từ đầu chỉ hỏi chuyện vụn vặt…. nhưng Trần
Trường Sinh lại cảm thấy một tòa núi lớn vắt ngang trong thiên địa,
nghênh diện đè xuống dưới.
Từ cánh đồng tuyết Ma Vực tới Tầm Dương thành, rất nhiều người đều muốn
giết chết Tô Ly. Đứng phía sau những người đó là một bóng dáng cao lớn
giống như Thần Minh.
Chính là Giáo Hoàng đại nhân.
Nhưng Tô Ly còn sống, trình độ cũng tăng lên, cũng là bởi vì Trần Trường Sinh cho nên hắn không thể không cho rằng những lời này của Giáo Hoàng
có ẩn ý gì đó, không thể không khẩn trương.
Trong mắt thế nhân, Giáo Hoàng đại nhân tín nhiệm và yêu thương Trần
Trường Sinh vô cùng, thậm chí còn đến mức vô lý, theo lý mà nói, Trần
Trường Sinh đương nhiên là dựa theo ý chí của hắn mà làm việc, nhưng
trên thực tế, từ Quân Trại tới Tầm Dương thành, Trần Trường Sinh làm rất nhiều chuyện vi phạm ý chí của Giáo Hoàng đại nhân, bất kể là nhìn từ
góc độ nào, Giáo Hoàng đại nhân đều phải có chút thất vọng, ít nhất sẽ
hỏi lý do.
Giáo Hoàng đại nhân không hỏi, hắn lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Thật sự rất khó tưởng tượng, sư huynh ngươi lại dạy dỗ ra được một học sinh như vậy.
Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, hắn chợt phát hiện ấn tượng của mình với sư
phụ thật sự rất mơ hồ, sư phụ rốt cục là người như thế nào? Trong mắt
Giáo Hoàng đại nhân, học sinh hắn dạy dỗ ra hẳn là cái dạng gì? Hắn
không biết đáp án, nhưng hắn xác định những lời này của Giáo Hoàng đại
nhân là đúng, bởi vì hắn vốn không phải sư phụ dạy dỗ, hắn là do sư
huynh dạy dỗ.
Nghĩ tới miếu cũ ở trấn Tây Ninh, thanh âm trong sương sau núi, còn có sư huynh và hoa dại, hắn có chút xuất thần.
Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn yên lặng mỉm cười, nghĩ thầm ngay tại lúc
này đổi lại là ai cũng sẽ phải khẩn trương, kết quả tiểu tử kia rõ ràng
còn rãnh rỗi nghĩ việc khác, thật sự không thể chịu nổi.
- Ngồi đi.
Hắn nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh dạ, thành thật nghe lời ngồi vào trong ghế, không có
dựa lưng vào ghế, cũng không cố ý dính sát mông vào, tóm lại là vô cùng
thành thật, không có bất kỳ cố ý nào.
Giáo Hoàng đại nhân chỉ chỉ ấm trà.
Trần Trường Sinh hiểu tiến tới, cầm ấm trà rót đầy chén trà trước người
Giáo Hoàng đại nhân, ngẫm nghĩ một chút, cũng rót đầy chén nước trước
mặt mình, sau đó lại bắt đầu thất thần.
Bởi vì hắn nhớ tới hai đêm ở trong Bách Thảo Viên kia, ở trên bàn nhỏ,
phụ nhân ngồi đối diện uống trà không nói chuyện với mình.
Giáo Hoàng hạ chén trà xuống, tùy ý nói:
- Nói chuyện ở Chu Viên đi.
Nói tùy ý, muốn nghe cũng là nội dung bất kỳ, bởi vì có một việc có thể khẳng định, Chu Viên không có Tô Ly.
- Ở Chu Viên….. ta gặp một vị cô nương.
Trần Trường Sinh nói trong vô thức.
Giáo Hoàng hơi giật mình hỏi:
- Hử?
Trần Trường Sinh lúc này mới tỉnh hồn lại, cảm thấy mặt có chút nóng
lên, vội vàng nói chuyện ở Chu Viên, tường tận giảng giải một lần, bắt
đầu từ cái thanh Hoàng Chỉ Tán lấy được ở Đường gia Vấn Thủy, vẫn nói
đến lăng mộ Chu Độc Phu, trên cơ bản không bỏ sót cái gì, chỉ là có chút chi tiết không liên quan tới đại sợ, tỷ như cô nương hắn tự nhiên sẽ
không nhắc tới, cũng không vì sao, hắn không có nói tới bí quyết Lưỡng
Đoạn đao và Thiên Thư Bia bị mất ở bên trong Chu Lăng….
Ánh mặt trời từ mái hiện đại điện rơi xuống, dừng ở trên sàn nhà bóng
loáng như ngọc, chiếu rọi mặt đất thành rất nhiều ô vuông, giống như một bàn cờ.
Giáo Hoàng đại nhân ngồi ở trên ghế, trầm mặc nhìn mặt đất rất lâu.
Chu Lăng, kiếm che trời, Hoàng Chỉ Tán, Ly Sơn, Liếm Trì, Thú triều,
chuyện xưa mấy trăm năm trước, cơ duyên giữa hai thế giới, ngay cả hắn
sau khi nghe xong cũng không nhịn nổi mà cảm thán.
- Hóa ra…. Kiếm Trì chính là kiếm hải, ở trong thảo nguyên Nhật Bất Lạc, phần mộ của người kia cũng ở bên trong.
Thanh âm của Giáo Hoàng đại nhân vang lên ở trong điện an tĩnh.