Tô Ly biết Trần Trường Sinh đang nghĩ gì, lão nói:
- Chẳng có ai là người cô độc thực sự trên thế gian này, ngoại trừ vị nương nương của các ngươi.
Đây là lần thứ hai lão nhắc đến những suy luận tương tự như vậy rồi.
Không hiểu được rằng trong đó còn ẩn chứa những hàm ý sâu sắc gì không
nữa.
Thánh Nữ cứ mãi nhìn Trần Trường Sinh.
Nàng cảm thấy để so sánh cùng với Tô Ly thì gã thiếu niên này dường như
có phần thâm trầm hơn rất nhiều, nhưng cũng không bằng được Thu Sơn
Quân, chỉ có thể miễn cưỡng khiến cho người khác bằng lòng. Nhưng tiếp
đó nàng lại nghĩ, đó phải chăng chỉ là những chấp niệm của bản thân đang đan xen rối ren mà thôi, liệu nó có ảnh hưởng đến những phán đoán của
bản thân mình hay không. Thế nên Thánh Nữ nãy giờ không tỏ thái độ gì
hết.
Chấp niệm chính là những sự việc mà có cầu nguyện cũng không thể đạt được.
Năm xưa giữa nàng và Tô Ly có quá nhiều những lý do phức tạp nên mới
không thể đến được với nhau, không nên đến được với nhau, thậm chí những năm qua ngay cả đến việc gặp mặt qua lại một cách công khai cũng không
hề có, để cho không một ai trong Nam Khê Trai và Ly Sơn Kiếm Tông biết
được. Vì thế nên đối với hôn sự của Từ Hữu Dung, Thánh Nữ vẫn luôn có
những suy tính riêng. Nàng muốn Từ Hữu Dung được gả cho Thu Sơn Quân.
Vì Thu Sơn Quân thực sự ưu tú, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ để hoàn
toàn phù hợp kết hôn với nữ đồ nhi của mình. Hơn nữa cả đại lục này đều
biết rằng tuy không có danh phận gì nhưng truyền nhân thực sự của Tô Ly ở Ly Sơn chính là Thu Sơn Quân.
Thánh Nữ hy vọng rằng thế hệ tiếp theo của mình có thể hoàn thành được
tâm nguyện, hoàn thành được việc mà mình còn dang dở năm đó, đó cũng
chính là một dạng chấp niệm.
Nghĩ tới đó bất giác nàng nhìn Tô Ly một cái, ánh mắt vẫn chan chứa cảm xúc phức tạp như tinh hải.
- Tuy ta không thích tên tiểu tử này, nhưng buộc phải thừa nhận hắn không kém Thu Sơn quá nhiều.
Tô Ly nhìn Thánh Nữ cười nói:
- Ban nãy là ta cố ý đấu khẩu với Vương Phá, ta không ưa cái dáng vẻ trầm lặng của gã.
Thánh Nữ nói:
- Thu Sơn là truyền nhân của huynh.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh và nói:
- Dọc đường đi ta cũng dạy cho hắn một ít kiếm pháp.
Thánh Nữ hiểu rất rõ tính tình của Tô Ly kiêu ngạo đến mức nào, tiêu
chuẩn phán đoán cao đến mức nào, chính vì thế nên nàng không khỏi có
chút kinh ngạc. Thánh Nữ nhìn Trần Trường Sinh, mỉm cười nói:
- Nói vậy thì có lẽ ta cần phải nghiêm túc nhìn nhận lại nhà ngươi rồi đó.
Bất cứ ai được Thánh Nữ nói ra câu đó với mình cũng đều cảm thấy thật tự hào. Hơn nữa Trần Trường Sinh còn muốn cưới Từ Hữu Dung thì lại câu nói đó đối với hắn mà nói thì lại càng có ý thâm ý hơn nữa, lại càng khiến
hắn phải cảm thấy vui mừng. Nhưng lúc này khi nhìn thấy bộ bạch y của
Thánh Nữ đang mặc trên người, Trần Trường Sinh bất giác nhớ tới bộ bạch y ở trong Chu Viên, bất giác nhớ tới người thiếu nữ đó, thế nên hắn buột
miệng nói.
- Thánh Nữ hiểu lầm rồi, ta không hề có ý định sẽ hoàn thành hôn sự.
Nói xong câu đó, trong lòng Trần Trường Sinh dường như có những cảm xúc
thật lạ. Hắn dường như quay ngược trở lại một năm trước đây khi lần đầu
tiên tới Đông Ngự Thần Tướng Phủ trong Kinh đô, cảm thấy thật nhẹ nhõm;
thế nhưng cũng lại không biết vì sao lại cảm thấy có chút buồn bã hụt
hẫng.
Hoặc có lẽ chẳng cần phải gánh vác thêm thứ gì nữa, vốn dĩ trong lòng
Trần Trường Sinh đã có hai cảm xúc tương phản nhau như vậy.
Chính vào lúc thái độ của Thánh Nữ vừa mới chuyển biến một chút thì Trần Trường Sinh bèn nhắc đến chuyện thoái hôn, Thánh Nữ đương nhiên sẽ tức
giận. Trần Trường Sinh không dám nhìn thẳng, hắn bèn nhìn Tô Ly mà nói:
- Tiền bối, sau khi ngài về đến Ly Sơn thì xin hãy nhanh chóng xử lý sự việc đó.
Sự việc mà Trần Trường Sinh nhắc tới đương nhiên là chuyện Lương Tiếu
Hiểu đã dùng tính mạng của mình để chỉ điểm ba người bọn họ có câu kết
với Ma tộc.
Tô Ly không nói gì, Thất Gian là con gái của lão, đương nhiên lão ta sẽ giải quyết sự việc này.
Trần Trường Sinh đột nhiên chợt nhớ ra một chuyện khác nữa, hắn nhìn Tô Ly và nói một cách nghiêm túc:
- Tiền bối, vãn sinh thắng rồi.
Từ cao nguyên tuyết của Ma tộc trở về với thế giới loài người, bọn họ bị ám sát ở trong Quân Trại, rồi ngay tiếp theo đó lại bị kỵ binh Đại Chu
truy sát ở trong rừng tuyết.
Lúc đó Trần Trường Sinh và Tô Ly đã từng đối thoại, và tiếp sao đó còn
một số lần đối thoại về thế giới loài người và lòng người.
Tô Ly cho rằng thế giới này lạnh lẽo; Trần Trường Sinh cho rằng thế giới này ấm áp. Tô Ly cho rằng lòng người hiểm ác; Trần Trường Sinh lại cho
rằng không phải tất cả mọi người đều như vậy. Hai người bọn họ không hề
đánh cược với nhau, nhưng giữa họ đều biết rằng đối phương đang suy nghĩ điều gì, mãi cho tới phút chót, dưới ánh nắng ấm áp của Tầm Dương
Thành, Trần Trường Sinh đẩy cánh cửa sổ ra và hét lên bốn chữ đó, mở đầu cho trận chiến ác liệt tiếp theo đó.
Trần Trường Sinh cho rằng mình đã chiến thắng.
Tô Ly nói:
- Cũng giống như những gì mà Chu Lạc đã nói vậy, cả thế giới này chỉ có
một kẻ khờ, một tên thiếu niên và một con quỷ không nhìn thấy ánh sáng.
Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng rút cuộc thì cũng có một tên khờ, một gã thiếu niên và hơn nữa
con quỷ không nhìn thấy ánh sáng đó cuối cùng cũng đã xuất hiện trước
thanh thiên bạch nhật, đứng trước mặt ngài.
Tên thích khách đi theo bọn họ hơn chục ngày đó, đối với Trần Trường
Sinh mà nói thì đó là một sự việc rất đẹp, là một câu chuyện thật ấm áp.
Hắn nói:
- Sự thật đã chứng minh rằng, bản chất của con người là lương thiện.
Tô Ly lắc đầu nói:
- Ta vẫn không cho là như vậy.
Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng chí ít thì vẫn có mặt lương thiện, cũng giống như tiền bối ngài
vậy. Ngài chém giết dứt tình, ngạo thị thiên hạ, nhưng ngài cũng có mặt
thiện.
Tô Ly chau mày nói:
- Cũng chẳng phải là nướng bánh, ở đâu ra mà nhiều mặt vậy, có cần đập thêm quả trứng vào đó nữa không?
Trần Trường Sinh hỏi:
- Lúc ở suối nước nóng trong tuyết lĩnh, vì sao ngay từ ban đầu tiền bối đã lừa gạt ta? Ngài không ngại đóng giả ác nhân để kích nộ ta, khiến
cho ta tức giận để ta phải rời xa ngài? Ngài hoàn toàn có thể nói rõ mà.
Câu hỏi này ngay từ ban đầu Trần Trường Sinh đã hỏi Tô Ly nhưng lão ta không trả lời.
Tô Ly nhìn vào mắt Trần Trường Sinh và nói:
- Không phải vì ta là người tốt mà là vì ngươi là người tốt, thực sự là
một chân nhân. Vậy nên nếu như ta nói ngươi rời khỏi đó thì chắc chắn
rằng ngươi sẽ không chịu.
Trần Trường Sinh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Nhưng ngài vẫn muốn ta rời khỏi đó, không muốn làm liên lụy tới ta.
Hắn cho rằng đó là bằng chứng tốt nhất.
Tô Ly là một người tốt.
Không hiểu vì lý do gì mà Trần Trường Sinh lại vô cùng muốn chứng minh điều đó.
Tô Ly bị Trần Trường Sinh chất vấn đến nỗi phát phiền, lão nói:
- Ta không phải là người tốt. Ta chỉ tin tưởng rằng những người trẻ các
ngươi sau này nhất định sẽ tài giỏi hơn thế hệ chúng ta nên ta không
muốn ngươi chết quá sớm mà thôi.
- Á?
- Nhân loại có một sinh mệnh rất thú vị, nó thường ưa thích sự hoài niệm phục cổ, thường cho rằng lão nhân mới là tốt, quá khứ mới là hoàn mỹ
nhất. Nhưng ta thì lại không cho rằng như vậy là đúng. Ta cho rằng thế
hệ sau sẽ mạnh hơn thế hệ trước. Sư phụ của ta mạnh hơn sư tổ khai môn
Ly Sơn Kiếm Tông, ta mạnh hơn sư phụ của ta. Vì thế nên ta sẽ phải mạnh
hơn đám cường giả của thế hệ Chu Lạc, Dần lão đầu. Đám người Vương Phá
thì nhất định phải mạnh hơn những người thuộc thế hệ của ta. Và thế hệ
của Thu Sơn Quân và ngươi thì bắt buộc phải cường mạnh hơn bọn chúng.
Chỉ khi tin tưởng và phấn đấu cho điều này thì con người mới có thể sinh sống được trên đại lục, đồng thời mới có thể sống ngày càng tốt hơn.
Ánh hoàng hôn chuẩn bị tắt ngấm phía dưới chân trời, Tầm Dương thành
chuẩn bị bước vào bóng tối. Nhưng điều đó không hề khiến cho người ta
hoảng sợ bi thương mà ngược lại nó tựa như ánh sáng hiếm hoi của ban
sớm. Cũng giống như những gì mà Tô Ly đã nói vậy, nó chan chứa không khí của sự sống.
- Vậy nên ngài luôn giúp đỡ dạy bảo cho ta?
- Đúng vậy, nếu để so sánh với đám người già nua kia thì ta càng ưa thích đám thanh niên các ngươi hơn.
- Cho nên năm đó ngài không giết chết Lương Vương Tôn và Lương Hồng
Trang, Lương Tiếu Hiểu mà còn gia nhập Ly Sơn Kiếm Tông? Lúc trước ở
trong nhà trọ khi phải đối đầu với nguy hiểm như vậy mà nhát kiếm cuối
cùng của ngài cũng không hề chém lên người của Hiếu Trương và Lương
Vương Tôn phải chăng cũng là vì đạo lý đó?
- Có lẽ vậy, nhưng ai nói với ngươi rằng đó là nhát kiếm cuối cùng của ta?
- Nhưng vì sao tiền bối lại không ưa đám người già nua đó?
- Đám người đó... đã già rồi, phủ bại rồi, không cầu tiến mà chỉ biết
bày mưu kế thủ đoạn, không quang minh, không lỗi lạc, không rộng lòng.
Vì thế nên bọn họ không đạt đến đỉnh cao, không có sức mạnh đỉnh cao.
Điều này không hề có bất cứ ý nghĩa nào đối với loài người, vì thế nên
ta sẽ tiếp tục theo dõi bọn họ, còn các ngươi thì phải nhanh chóng để
đội lên.
- Đội lên?
- Đũng vậy, chữ đội trong đội trời đạp đất.
Nói dứt câu, Tô Ly và Thánh Nữ cùng nhau bước về phía ngoài Tầm Dương thành.
Trần Trường Sinh đứng đằng sau bọn họ.
Hoa Giới Phu và đám giáo sĩ đứng ở phía đằng xa hơn.
Mặt trời lặn mà tựa như đang nhô dậy, gió đêm thổi mà mát tựa như khí
mát ban mai, những giọt nước mưa còn sót lại rất giống như sương sớm. Từ Chu Viên đến Tầm Dương thành, Trần Trường Sinh đã trải qua rất nhiều
những sự việc, tất cả đó đều không phải là mơ, chúng đều hiện hữu thực
sự như vết thương trên người của hắn. Nhưng ẩn hiện đâu đó, Trần Trường
Sinh cứ cảm thấy bản thân mình dường như đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Trần Trường Sinh không hề biết rằng lúc này đây ở Kinh đô, một trận cuồng phong thực sự đang chờ đợi hắn.
Hắn chỉ muốn nhớ lại sự việc đó mà thôi.
Sau đó thì Trần Trường Sinh cũng nhớ ra rồi.
Hắn hét lớn với theo cái bóng của Tô Ly trong ánh hoàng hôn dần tắt: