Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 410: Vẫn Là Tòa Thu Sơn (3)


trướctiếp

Chẳng lẽ sư thúc tổ thật sự xem Ly Sơn là tài sản riêng, quyết ý truyền vị trí chưởng môn tương lai cho Thất Gian mà không phải đại sư huynh? Cái này sao có thể chứ. Nếu những cái này đều là thật, phẫn nộ của Thu Sơn Gia đương nhiên có thể hiểu.

Chư phong bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, Bạch Thái thần tình khẽ biến, biết dấu hiệu này cho thấy rất không ổn, chứng tỏ lòng người thay đổi. Mà cho dù là y, cũng không thể nói gì về điều này. Vì trong cả câu chuyện, đại sư huynh là người vô tội nhất, tới giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, không ai biết khi nào y mới có thể tỉnh lại.

Mấy chục đệ tử trước động phủ cũng ngước nhìn chưởng môn, thần tình có chút phức tạp.

Tiểu Tùng Cung đang nhìn chưởng môn, mặt không biểu tình nói:

- Giao ra Vạn Kiếm Đại Trận.

Trưởng lão Giới Luật Đường giọng như sắt đá nói:

- Phiền mời chưởng môn sư huynh giao ra ma nữ Thất Gian.

Trưởng lão Trường Sinh Tông bình tĩnh không nói.

Thu Sơn gia chủ bình tĩnh nói:

- Ta chỉ muốn một câu trả lời thỏa đáng.

Lúc nãy chưởng môn câu câu đều là kiếm, lúc này có lẽ ông ấy đang hứng chịu mưa kiếm

Những lời nói từng bước ép bức. Do dự lộ ra trên mặt của mười mấy đệ tử phía sau lưng, trầm ngâm của chư phong đều là kiếm. Mượn thư của Lương Tiếu Hiểu, tên của Thu Sơn, vạn kiếm trở về vị trí, thay triều hoán đại, Trường Sinh Tông lại chấp chưởng Thiên Nam, Thu Sơn Gia bắc tiến, Nam Bắc hợp lưu, thiên hạ thống nhất… đây quả thật là một bức tranh tráng lệ mỹ diệu.

Chưởng môn nghĩ đến những cảnh tượng này, nở một nụ cười hơi chát.

Tiểu Tùng Cung căn bản không định cho đối phương thời gian suy nghĩ quá lâu, nhìn mấy chục gã đệ tử Ly Sơn trước phủ, quát lớn:

- Đại sư huynh các ngươi chính là bị Ma tộc âm mưu hại. Vì để những người tu hành trong Chu Viên có thể rời khỏi viện, y đáng tiếc hao tổn tinh huyết cũng phải mở lại Chu Viên, đến nỗi thân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Chẳng lẽ các ngươi phải làm ra chuyện kẻ thù sung sướng, người thân đau khổ? Còn không nhanh bỏ kiếm trong tay xuống, bằng không đại sư huynh các ngươi sau khi tỉnh lại, nhìn thấy chủ phong Ly Sơn máu chảy thành sông, các đệ tử tự tàn sát nhau, vậy đau lòng bực nào.

Những lời nói này của lão mang chân nguyên, giống như vô số đường kiếm. Tuy mấy chục đường kiếm quang bao quanh động phủ tiêu giảm đi rất nhiều, nhưng ý sắc bén trong lời nói vẫn còn lưu lại. Thần tình trên mặt đệ tử Ly Sơn trở nên càng ngày càng giãy dụa. Có người theo bản năng, kiếm trong tay đã buông xuôi, càng có nhiều người lại nhìn chưởng môn do dự, chờ đợi quyết định cuối cùng của chưởng môn.

Nhìn cảnh tượng này, Tiểu Tùng Cung thầm mắng mấy tiếng trong lòng, cắn răng sử dụng ra thủ đoạn cuối cùng, truyền âm chư đỉnh Ly Sơn nói:

- Hôm nay ta làm trái môn quy, náo loạn chủ phong, bất kính chưởng chương, chỉ cần chưởng môn chịu nhường ra vị trí chưởng môn, giao ra ma nữ Thất Gian. Ta sẽ không làm 5 năm chưởng môn để chứng minh mình không có lòng tham quyền vị và đồng thời tự trói mình thỉnh tội

Lời này vừa ra, quần phong nhốn nháo. Cho dù là những đệ tử Ly Sơn vô cùng phẫn nộ với hành vi hôm nay của Tiểu Tùng Cung cũng không thể không thừa nhận, điều kiện này đã chứng tỏ đủ thành ý rồi.

Trường Sinh Tông trưởng lão hỏi:

- Chức vị chưởng môn đó… nên cho ai đảm nhận?

Tiểu Tùng Cung trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Các huynh đệ bị nhốt trong kiếm trận nghĩ chắc có suy nghĩ của mình, nhưng theo ta thấy, hay là… Thu Sơn.

Trưởng lão Trường Sinh Tông mỉm cười nói:

- Có quá trẻ không?

Tiểu Tùng Cung không nói thêm nữa.

Thu Sơn gia chủ cũng không nói chỉ là thản nhiên mà cười.

Mấy chục đệ tử trước động phủ nhìn nhau ngơ ngác.

Bạch Thái đi tới bên cạnh chưởng môn, xách kiếm lên, cảm thấy rất buồn bực, nhưng lại không biết nên nói gì.

Đề nghị này tựa hồ là cách giải quyết duy nhất, làm tất cả người trên dưới Ly Sơn đều đồng ý chấp nhận.

Ít nhất có thể tránh được cục diện nội loạn Ly Sơn không thể cứu vãn.

Tại sao Tiểu Tùng Cung chịu trả cái giả lớn như vậy? Chưởng môn nhìn chằm chằm Tiểu Tùng Cung, chú ý tới giữa Tiểu Tùng Cung và Thu Sơn gia chủ từng có một lần liếc nhìn nhau, liền chợt hiểu rõ. Thấy rõ là muốn ngồi lên vị trí chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông thiết tha mơ ước nhưng phải chắp tay nhường ra, hơn nữa phải ẩn cư sau núi tu luyện đền tội. Chuyện phía sau Thu Sơn Gia và Trường Sinh Tông tất nhiên phải đưa ra đền bù đủ nhiều.

Chỉ là, đây thật sự là cách giải quyết, tất cả mọi người Ly Sơn đều đồng ý chấp nhận?

Chư phong Ly Sơn im lặng một mảnh, tất cả mọi người đều chờ đợi quyết định cuối cùng của chưởng môn.

Chính ngay lúc này, một giọng nói từ trong động phủ truyền ra.

Giọng nói đó rất yếu, nhưng vẫn rất trong thanh.

Bầu trời giống như bị mây đen che phủ rất lâu, chỉ cần mây tan, vẫn trong xanh như trước.

- Ta không chấp nhận

Trong động phủ, một bóng người trước giường bệnh nhìn Thất Gian đang hôn mê bất tỉnh

Tầm nhìn chuyển từ khuôn mặt trắng bệch của nàng tới bụng đang bị băng bó tầng tầng lớp lớp, chuyển đến ngón tay giữa loe lóe màu lục nhàn nhạt, càng ngày càng lạnh. Nghe thấy một giọng nói ngoài động phủ truyền đến mạnh mẽ lấn áp tiếng áp bức. Nghĩ đến những giọng nói nghe thấy lúc ở trạng thái kiếm tức, nghĩ đến vô số giọng nói trong mấy chục ngày nay nghe thấy, giọng nói cũng trở nên có chút lạnh.

- Ta không chấp nhận

Thân ảnh đó nói bốn từ với cả tòa Ly Sơn, sau đó đứng dạy đi ra ngoài động phủ. Nghe giọng nói của y, cả tòa Ly Sơn đều im lặng, chưởng môn lẳng lặng nhìn Tiểu Tùng Cung, khóe môi khẽ nhuếch, lộ ra một nụ cười. Trong nụ cười đó ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa, nhưng không có bất kỳ sự chua xót nào.

Cánh cửa động phủ bị đẩy ra, một bóng người xuất hiện dưới bầu trời trong xanh, xuất hiện trước mấy trăm mục quang. Đó là một nam tử thiếu niên, dáng người cao ráo, trang phục Ly Sơn khẽ chấn trong gió. Rõ ràng trọng thương chưa khỏi, sắc mặt trắng bệch, nhưng anh khí giữa hai hàng chân mày không hề giảm, lại có ý tự nhiên không thể kềm chế.

Thấy nam tử thiếu niên này, giữa chủ phong Ly Sơn vang lên vô số tiếng reo hò vui mừng kinh ngạc.

- Đại sư huynh.

- Đại sư huynh tỉnh rồi

- Đại sư huynh tỉnh rồi

Tiếng reo hò kinh hỉ từ chủ phong nhanh chóng truyền đến các chư phong khác của Ly Sơn, trong nhất thời, đám núi dâng trào. Hôm nay Ly Sơn nội loạn, những áp lực và hàn ý cực lớn của những bí mật năm xưa về sư thúc tổ đã mang đến cho bọn họ, đều bị xua tan đi rất nhiều.

Thiếu niên nam tử này tất nhiên là đại sư huynh nội môn Ly Sơn Kiếm Tông, đứng đầu Thần Quốc Thất Luật, Thu Sơn Quân.

Mấy chục gã đệ tử Ly Sơn trước động phủ lần lượt tiến lên, Thu Sơn Quân lắc đầu ra hiệu không cần dìu đỡ, bước chậm tới trước bậc thềm, hành lễ với chưởng môn. Sau đó ngước nhìn đám người ngoài kiếm quang, mục quang bình tĩnh, cho dù nhìn thấy phụ thân của mình cũng không có lập tức động dung.

Nhìn thấy Thu Sơn Quân tỉnh lại, cảm xúc của bọn họ đều không giống, nhưng phần lớn đều kinh hỷ là chính. Cho dù là Tiểu Tùng Cung và hai vị trưởng lão Giới Luật Đường, cũng không có cảnh giác lắm. Thu Sơn gia chủ nhìn thấy cảnh tượng này càng thêm khẳng định uy vọng của con trai mình ở trong lòng đám đệ tử thế hệ thiếu niên Ly Sơn, ánh mắt càng trở nên sáng rực, khẽ vuốt chòm râu.

Không đợi Thu Sơn Quân lên tiếng, Tiểu Tùng Cung cướp lời:

- Thu Sơn sư điệt, con đã hôn mê mấy chục ngày rồi, có lẽ không biết xảy ra chuyện gì, xin chờ giây lát, chớ hiểu lầm.

Lúc này trước động phủ đỉnh núi Ly Sơn kiếm gãy máu vẫy, hiện trường máu tanh dị thường. Bất cứ ai cũng không thể ngờ, Thu Sơn Quân vừa tỉnh lại liền nhìn thấy cảnh tượng này. Theo lý đương nhiên sẽ cho rằng đám người Tiểu Tùng Cung là đang ép cung, cho nên mới nói ra bốn chữ đó. Đám người Tiểu Tùng Cung cho rằng, để mình nói rõ tình hình lúc nãy, Thu Sơn Quân tất nhiên biết lấy bỏ thế nào.

Bất luận thế nào, đám người Tiểu Tùng Cung đều muốn được sự ủng hộ của Thu Sơn Quân. Vì lần này Ly Sơn nội loạn, Thu Sơn Gia vốn là một trong hai trợ lực lớn phía bọn họ. Mà địa vị của Thu Sơn Quân trong lòng đám đệ tử thế hệ thiếu niên Ly Sơn sẽ kết thúc trận Ly Sơn nội loạn này, và tiếp tục giúp đỡ bọn họ nắm vững cục diện.

Thu Sơn Quân trầm mặt một lát, nói:

- Sư thúc mời nói.

Bạch Thái bất giác có chút sốt ruột, muốn nói với sư huynh đều gì, không ngờ chưởng môn ngăn cản y. Thậm chí thanh kiếm trong tay cũng đặt lại trong kiếm quang trước động phủ.

Kinh hỉ khi thấy Đại sư huynh tỉnh lại dần dần biến mất, chư phong yên tĩnh một mảnh. Tất cả mọi người lại nghe Tiểu Tùng Cung kể lại chuyện xảy ra trong Chu Viên, chuyện Tô Ly từng làm.

Giọng nói của Tiểu Tùng Cung vang vọng trước động phủ. Thu Sơn Quân trầm mặc không nói, trên mặt Bạch Thái không nhìn thấy cảm xúc gì, tay phải thả lỏng bên người lại khẽ run rẩy.

Đó là đại diện cho phẫn nộ, phẫn nộ không thể kiềm chế.

Rất nhiều người đều chú ý tới chi tiết này, tâm tình trở nên càng ngày càng khẩn trương. Bạch Thái càng vô cùng buồn bã, thầm nghĩ tiếp theo nên làm thế nào, mình làm sao có thể là kẻ địch của Đại sư huynh?

Tiểu Tùng Cung nói xong.

Sau khi Thu Sơn Quân trầm lặng giây lát, hỏi:

- Sư bá, theo người thấy, chuyện này nên xử lý thế nào?

Nghe lời nói này, bất an nhất trong lòng đám người Tiểu Tùng cũng tan biến mất, trưởng lão Giới Luật Đường ôn tồn nói:

- Lúc nãy đã có quyết nghị, Thất Gian giao cho Giới Luật Đường chịu thẩm. Chưởng môn tạm thời thoái vị. Nếu ngươi đã tỉnh lại, đương nhiên cho ngươi tạm thời chấp chưởng

Vị trưởng lão họ Khương của Trường Sinh Tông bổ sung thêm:

- Chiết Tụ và Trần Trường Sinh cấu kết với Thất Gian đáng tội gì. Trường Sinh Tông và Thánh Nữ Phong cùng biên sách Ly Cung, Giáo Hoàng cũng nên cho một lời giải thích.

Tiểu Tùng Cung nhìn y nói:

- Sư điệt lúc nãy không biết tình hình cụ thể, cho nên hiểu lầm, ở trong động phủ nói ra bốn chữ đó. Bây giờ nghĩ có lẽ đã rõ, bản thân nên làm thế nào rồi.

Vô số ánh mắt rơi lên người Thu Sơn Quân, bọn họ có thể đoán được y sẽ lựa chọn thế nào. Vì chỉ khống của đám người Tiểu Tùng Cung là thật, Thất Gian thật sự là con gái của Tô Ly và công chúa Ma tộc. Vì để tránh Ly Sơn nội loạn tiếp tục chảy máu, Thu Sơn Quân có thể sẽ đau khổ dằn dặt, nhưng nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra quyết đoán, đó là đại khí của người làm đại sự nhất định phải có. Mà cả đại lục đều biết, cho dù lúc còn bé Thu Sơn Quân hành sự rất có đại khí, đại khí lẫm liệt.

Y nhất định sẽ đưa ra lựa chọn phù hợp với lợi ích Ly Sơn nhất, phù hợp với chính đạo nhân gian nhất. Ma tộc bất lưỡng lập, cái gọi là ân sư, thọ ân trước đây thì đáng là gì chứ.

Thu Sơn gia chủ lẳng lặng nhìn con trai mình, thầm kêu ngạo. Có Tụ Tinh Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử từ trước tới nay, có chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Thêm mấy năm nữa sẽ có tông chủ Trường Sinh Tông trẻ tuổi nhất trong lịch sử từ trước đến nay, lại thêm mấy năm tất nhiên sẽ có Thánh nhân trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Phóng mắt nhìn dòng lịch sử, còn ai có thể ưu tú hơn con trai của mình? Nhưng kiêu ngạo của lão không chỉ đến từ đây, còn đến từ biểu hiện của Thu Sơn Quân trong chuyện này. Lão cho rằng cái chết của Lương Tiếu Hiểu, hôn mê và tỉnh lại của Thu Sơn Quân đều là kết cục hoàn mỹ.

Thu Sơn Quân hôn rất đúng thời điểm, tỉnh lại càng đúng lúc. Lúc y tỉnh lại, đứng ngoài tranh chấp nội loạn Ly Sơn. Lúc tỉnh lại, tranh chấp đã kết thúc. Chỉ có y có thể kết thúc trận tranh chấp này. Y là người duy nhất, tất nhiên cũng chính là ứng cử viên tốt nhất. Y không cần chịu ác danh như đám người Tiểu Tùng Cung bức chủ phong ép cung. Chỉ cần ngủ một giấc, thì có thể dành được tất cả lợi ích. Sau đó nếu có thể chảy mấy giọt nước mắt, thậm chí còn có thể để lòng trung thành và nhân nghĩa của mình cho thế nhân nhìn thấy tán thưởng…

Thu Sơn gia chủ nhìn con trai của mình cảm khái nghĩ. Quả nhiên Long nhi, cha không theo kịp con rồi.

- Có một vấn đề.

Thu Sơn Quân nhìn Tiểu Tùng Cung nói:

- Vừa nãy sư bá nói với Bạch Thái, nếu thật sự kiếm tâm vô cấu, vậy tại sao chỉ dám quát đồng môn, nhưng không dám hỏi sư phụ người, chứng thực chuyện này là thật hay giả?

Tiểu Tùng Cung không có lưu ý tới chi tiết trong câu nói này, tiện miệng nói:

- Đúng vậy.

Thu Sơn Quân xoay người liếc nhìn, nói:

- Tại sao không dám hỏi?

Bạch Thái cảm thấy trong miệng chua xót một mảnh, thầm hỏi có ích lợi gì?

Thu Sơn Quân nhìn hỏi:

- Sư phụ, lời sư bá nói… có thật không?

Bạch Thái vô cùng buồn bã, thầm nghĩ tại sao huynh phải ép chưởng môn tới tuyệt cảnh? Tại sao nhẫn tâm như vậy?

Chưởng môn nhìn Thu Sơn Quân, mỉm cười định nói.

Tiểu Tùng Cung đột nhiên cảm thấy có chút bất ổn, quát lớn:

- Ngươi phải lấy liệt tổ liệt tông Ly Sơn thề, không được nói dối. Ngươi nói với Thu Sơn, rốt cuộc Thất Gian có phải là công chúa Ma tộc sinh ra không.

Chưởng môn nhìn Thu Sơn Quân thở dài nói:

- Chuyện này là thật.

Ý của câu nói này rất rõ ràng, chuyện này là thật, chuyện còn lại tất nhiên không thật.

Tiểu Tùng Cung không quan tâm những cái đó, chỉ cần ngươi thừa nhận điều này thì được rồi, lập tức thở phào nhẹ nhõm

Thu Sơn gia chủ nhìn cảnh tượng trước động phủ, bỗng cảm thấy trong đó có chút không đúng. Phải, bất luận chưởng môn hay là Thu Sơn Quân đều tỏ ra quá bình tĩnh.

- Ngươi còn ở đó là gì?

Thu Sơn Quân bình tĩnh nói với Bạch Thái:

- Mau dìu chưởng môn vào nghỉ ngơi.

Giữa núi yên tĩnh một mảnh, tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác, không rõ đây là ý gì.

Cho dù là Bạch Thái cũng ngẩn người, chợt tỉnh hồn lại, liền dìu chưởng môn đi vào trong động phủ.

Trước khi vào động phủ, chưởng môn nói:

- Ngươi xử lý cho thật tốt.

Thu Sơn Quân nói:

- Sư phụ yên tâm.

Nói xong câu này, trong mấy chục đường kiếm quang trước động phủ, y giơ tay ra tháo xuống một thanh kiếm thuộc về mình.

Thanh kiếm đó tên là Nghịch Lân.

Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều mới biết, không biết từ khi nào chưởng môn đã giao Vạn Kiếm Đại Trận cho y.

Trưởng lão Tiểu Tùng Cung nhìn Thu Sơn Quân, thần tình dần dần ngưng trọng, nói:

- Ngươi hỏi xong rồi.

Thu Sơn Quân nói:

- Phải, hỏi xong rồi.

Tiểu Tùng Cung hít sâu một hơi, nói:

- Sau đó thì sao?

Thu Sơn Quân nhìn đám núi, tùy ý nói:

- Sau đó… tất nhiên là đệ tử Ly Sơn cầm kiếm nghênh địch.

Tiểu Tùng Cung sắc mặt trở nên khó coi dị thường, lạnh giọng quát:

- Rốt cuộc ngươi đang làm gì hả. Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sư phụ ngươi chính miệng thừa nhận mẫu thân của Thất Gian chính là công chúa của Ma tộc.

Thu Sơn Quan đang xách kiếm nhìn Tiểu Tùng Cung và đám địch nhân hung mãnh đó, hỏi:

- Vậy thì sao?

trướctiếp