Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 406: Loạn Bởi Hai Người Con Gái (Thượng).


trướctiếp

Trưởng lão Giới Luật Đường đó mặt không biểu tình nói:

- Mọi chuyện vấn hành bất vấn tâm, giữ luật chính là như vậy. Bất luận nhìn nhận của chưởng môn ngài về bọn ta như thế nào, vẫn theo quy môn Ly Sơn, đệ tử Thất Gian nên giao cho Giới Luật Đường thẩm vấn.

Bạch Thái phẫn nộ nói:

- Hồng sư bá, nếu mọi chuyện vấn hành bất vấn tâm, ngoại trừ ánh mắt của tam sư huynh trước khi chết đó, tiểu sư đệ có làm chuyện gì sai, rốt cuộc đệ ấy từng làm gì, phải vào Giới Luật Đường chịu thẩm.

Tiểu Tùng Cung nhìn y cười lạnh nói:

- Tuy Lương Tiếu Hiểu là chỉ liếc nhìn ả, nhưng lại nói rất rõ ràng, con sói đó là cấu kết với Ma tộc …Mà trong Chu Viên thậm chí Chu Viên Vạn, ít nhất mấy trăm con mắt nhìn thấy rất rõ ràng. Thất Gian và con sói đó ôm ấp quấn quýt, đưa mắt nhìn nhau, giữa bọn họ là quan hệ gì.

Phần lớn người không rõ ý trong lời nói của trưởng lão Tiểu Tùng Cung, nhưng bọn người biết thân thế Thất Gian lại thần tình chợt biến. Không đợi những người này lên tiếng ngăn cản, Tiểu Tùng Cung quát:

- Thất Gian chính là con gái thân sinh của tiểu sư thúc.

Chư đỉnh xôn xao một mảnh.

- Ả thân là nữ nhi, cư nhiên cùng yêu nhân lang tộc cấu kết làm bậy, lại có quan hệ xác thịt. Ả còn biết xấu hổ làm ô bẩn thanh danh Ly Sơn ta. Giới Luật Đường dựa vào cái gì không thể thẩm ả.

Giọng nói của Tiểu Tùng Cung băng lạnh nhưng tràn đầy ác ý vang vọng đỉnh núi, đồng thời thông qua pháp trận truyền âm vang khắp các đỉnh núi khác. Trong một lúc, các đỉnh núi im lặng vô thanh. Đám đệ tử Ly Sơn chấn kinh không thể nói chuyện. Tiểu sư đệ Thất Gian… lại là con gái? Hơn nữa còn là.. con gái thân sinh của sư thúc tổ? Những chuyện này đều là thật sao?

Tiểu Tùng Cung nhìn chằm chằm vào mắt của chưởng môn, mỉa mai nói:

- Nếu ả không phải con gái của tiểu sư thúc, sao ngươi yêu thương ả như vậy. Ả muốn gì, thì ngươi cho ả cái đó, mấy người bọn Hàn Thực từng được đối đãi như vậy chưa? Ngay cả Thu Sơn, ngươi đối với y có tốt như đối với Thất Gian không? Ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngay cả địa vị chưởng môn, ngươi cũng muốn truyền cho ả.

Nghe thấy lời nói này, đệ tử chư đỉnh Ly Sơn càng thêm kinh ngạc. Bạch Thái rất sốt ruột, muốn nói mấy câu gì, nhưng bị chưởng môn ngăn cản. Chưởng môn nhìn Tiểu Tùng Cung lắc đầu, trên mặt lộ ra chút bi thương và chế giễu.

Lão quả thật đặc biệt yêu thương Thất Gian, hơn hẳn bọn người Cẩu Hàn Thực, ngay cả Thu Sơn cũng không thể sánh bằng. Nhưng không phải vì Thất Gian là con gái của tiểu sư thúc, là đệ tử quan môn của lão, mà là vì Thất Gian là con gái, chỉ lý do đơn giản như vậy. Chưởng môn biết bọn người Thu Sơn đều hiểu rõ, cũng chấp nhận, cho nên mấy năm nay, bọn họ đối với Thất Gian cũng đặc biệt yêu thương, tin rằng Tiểu Tùng Cung cũng hiểu. Chỉ là bây giờ đối phương lại làm sao nghe đây?

Tiểu Tùng Cung không vì im lặng của chưởng môn mà ngừng công kích, nhìn lão lạnh giọng nói tiếp:

- Vị trí chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông không phải của ngươi, ngươi muốn truyền cho Thất Gian, cũng phải xem những người bọn ta có đồng ý không.

Chưởng môn nhìn lão bình tĩnh hỏi:

- Vậy sư huynh thấy, vị trí chưởng môn của Ly Sơn Kiếm Tông nên là của ai?

Tiểu Tùng Cung lạnh lùng nói:

- Vị trí chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông sau này đương nhiên phải là Thu Sơn sư điệt.

Câu nói này rất cứng rắn, bất luận đệ tử trong chư phong, thậm chí ngay cả Bạch Thái đang dìu chưởng môn cũng cảm thấy lẽ đương nhiên trong câu nói này. Cả Ly Sơn Kiếm Tông thậm chí cả thế giới sớm đã thầm thừa nhận điều này.

- Nói tới nói lui, vẫn là vị trí chưởng môn. Chưởng môn nhìn Tiểu Tùng Cung cảm khái nói, trong nhãn thần tràn đầy thương hại thậm chí là đồng tình:

- Khi nào sư huynh mới học được nhìn xa một chút.

Tiểu Tùng Cung vì ánh mắt của đối phương mà chợt phẫn giận vô cớ, quát:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là người tham lam quyền vị. Chẳng lẽ ngươi cho rằng hôm nay ta phạm thượng chính là vị quyền lợi của mình.

Chưởng môn bình tĩnh mỉm cười nói:

- Hay là, có thể sư huynh vì lợi ích cả thế giới nhân loại.

Không hề nghi ngờ, đây chính là châm biếm.

Bạch Thái đang đỡ chưởng môn cười lên, mấy chục đệ tử Ly Sơn trên áo có máu trước động phủ cũng cười lên. Chỉ có Tiểu Tùng Cung và hai trưỡng lão Giới Luật Đường và đệ tử của bọn họ không thể bật cười.

Tiểu Tùng Cung hít vào thật sâu, nói:

- Ngươi giao ra Vạn Kiếm Đại Trận thoái vị, để Thất Gian chịu thẩm, ta chỉ tiếp quản thời gian 5 năm thì lui về ẩn sau núi, giao chưởng môn cho sư điệt Thu Sơn.

Chưởng môn không có quan tâm đến lão, nhìn về phía hai trưỡng lão Giới Luật Đường, nói:

- Nhị vị sư huynh, các người cũng ủng hộ đề nghị này?

Trưởng lão Giới Luật Đường mặt không cảm xúc nói:

- Chưởng môn ngài thoái vị hay không không phải Giới Luật Đường quyết định. Nhưng nếu ngài kiên trì không giao ra Thất Gian, Giới Luật Đường sẽ yêu cầu ngài tạm thời giao ra quyền hạn trong tay.

Chưởng môn bình tĩnh nói:

- Nhị vị sư huynh muốn nói môn quy, vậy thì hãy để ta nói môn quy.

Trưởng lão Giới Luật Đường mặt không biểu tình nói:

- Chưởng môn mời nói.

- Tiểu sư thúc bây giờ bị nhốt ở đất bắc, Ly Sơn Kiếm Trận đã vận chuyển nhiều ngày, chỉ đợi tin tức cụ thể. Sau giờ ngọ hôm qua nhận được tin tức tiểu sư thúc xuất hiện ở thành Tầm Dương. Ba vị trưởng lão kiếm đường mang theo tinh nhuệ trong phái vào kiếm trận, chuẩn bị tiến vào thành Tầm Dương tiếp ứng tiểu sư thúc. Ai có thể ngờ, Tiểu Tùng Cung trưởng lão lại cấu kết người ngoài Trường Sinh Tông, tối qua trong đêm phá hoại kiếm trận, nhốt ba vị trưởng lão và rất cả tinh nhuệ Ly Sơn ta trong núi. Nếu nói Thất Gian và thiếu niên lang tộc dìu dắt nhau trong Chu Viên là có tội, dám hỏi hai vị trưởng lão Giới Luật Đường, là tội gì?

Chưởng môn nhìn hai vị trưởng lão Giới Luật Đường hỏi:

- Bây giờ tiểu sư thúc thân bị trọng thương, tứ cố vô thân, nếu chết trong tay hạng đạo chính như vậy… Hai vị sư huynh nếu không phải vì chuyện cũ Thiên Thư Lăng ghi hận tiểu sư thúc, vậy lúc này các người có nên phế tu vi của Tiểu Tùng Cung trưởng lão trước không, đưa y vào đại ngục Giới Luật Viện trước rồi hãy nói?

Trưởng lão Giới Luật Đường im lặng không nói, chưởng môn nhìn hai người lộ ra nụ cười mỉa mai. Bạch Thái phun một vũng nước bọt lên đất, khinh thường. Ly Sơn chư đỉnh im lặng một lát sau đó vang lên vô số tiếng mắng chửi phẫn hận.

- Nếu Tô Ly… là sư thúc Ly Sơn ta, vậy hành vi của Tiểu Tùng Cung trưởng lão tất nhiên là đại tội phản sơn.

Một trưởng lão Giới Luật Đường bỗng nhiên lên tiếng:

- Nếu bản thân Tô Ly có đại tội phản sơn, việc làm lần này của Tiểu Tùng Cung trưởng lão càng không có tội gì đáng nói, ngược lại là một đại công.

Chưởng môn Ly Sơn hơi híp mắt, cũng không nói gì, biểu tình mỉa mai không còn nữa. Bạch Thái vịn lão cười lạnh nói:

- Bịa, tiếp tục bịa, sách của các ngươi bịa, chỉ sợ cả nhị sư huynh và Trần Trường Sinh cũng không có xem qua.

- Tô Ly vốn chính là tên điên.

Tiểu Tùng Cung cười lạnh nói:

- Năm đó người ngăn chặn Bắc Phạt là lão. Hơn 10 năm nay, người ngăn cản Nam Bắc hợp lưu cũng là lão. Rốt cuộc lão muốn làm gì? Lão không lớn hơn bọn ta, nhập môn muộn hơn bọn ta. Nếu không phải vận khí tốt, bọn ta dựa vào cái gì phải gọi lão là sư thúc? Rốt cuộc lão muốn dẫn Ly Sơn tới chỗ nào? Các ngươi không quan tâm, tự có đệ tử Ly Sơn quan tâm?

Tới lúc này, bất luận Tiểu Tùng Cung hay là hai trưởng lão Giới Luật Đường, đều không gọi Ly Sơn là sư thúc nữa, mà là gọi thẳng tên. Những người xông vào chủ đỉnh Ly Sơn, cuối cùng hiểu rõ ý đồ của bọn họ. Bọn họ chính là muốn mượn cái chết của Lương Tiếu Hiểu làm khó Thất Gian. Sau cùng mượn chuyện này tiêu diệt hoàn toàn ảnh hưởng của Tô Ly với Ly Sơn.

Đương nhiên, tất cả cái này phải xây dựng trên cùng một nền tảng.

Tô Ly phải chết

trướctiếp