Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 403: Có Bản Lĩnh, Không Có Nghĩa Là Hữu Dụng.


trướctiếp

Mạc Vũ vén màn che trước mặt bước ra, nhìn tiểu cô nương thanh lịch khả ái lại vô cùng khí chất, mỉm cười nói:

- Điện hạ, thần không rõ ý của người.

Lạc Lạc không cười, ánh mắt vẫn sáng ngời, nói:

- Nàng biết ý của ta, ta muốn Chiết tụ về Quốc Giáo Học Viện.

Mạc Vũ khẽ nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Oát Phu Chiết Tụ… có quan hệ gì với Quốc Giáo Học Viện?

Lạc Lạc rất nghiêm túc nói:

- Chiết Tụ là học sinh của Quốc Giáo Học Viện.

Mạc Vũ thần tình bình tĩnh nói:

- Không có đăng ký trong Giáo Xu Xứ, không ai thừa nhận.

Đây là câu trả lời rất thẳng thắn. Nếu phía Quốc Giáo Học Viện không thể chứng minh Chiết Tụ là học sinh, bất luận thân phận Lạc Lạc tôn quý thế nào nữa, cũng không có lý do tạo sức ép cho triều đình Đại Chu.

Lạc Lạc nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

- Nàng biết rất rõ, ta và tiên sinh nhà ta nhất định sẽ bảo vệ y.

Mạc Vũ nói:

- Triều đình lấy pháp luật làm đầu. Chiết Tụ có tội không, phải thẩm qua mới có thể.

Lạc Lạc nói:

- Vậy nàng có từng nghĩ qua, khi tiên sinh trở về, nàng làm sao giải thích với ngài ấy không?

Mạc Vũ nghe lời này, nghĩ đến những lời nói trước đây của Chu Thông, không biết làm sao, lòng sinh não ý, nói:

- Thần dựa vào cái gì phải giải thích với Trần Trường Sinh? Chẳng lẽ thần còn sợ hắn hay sao?

Lạc Lạc nói:

- Vậy tại sao các ngươi không nhanh chóng đón tiên sinh nhà ta trở về?

Mạc Vũ cười lạnh nói:

- Sở dĩ Trần Trường Sinh không có trở về, đó là vì bản thân hắn muốn theo Tô Ly. Bây giờ cả thế giới đều muốn giết Tô Ly, cái gã đần độn như hắn lại khăng khăng muốn bảo vệ Tô Ly, cái này có quan hệ gì với thần? Lại có quan hệ gì với nương nương? Nếu điện hạ có bản lĩnh, chi bằng hãy bảo hắn nhận thức rõ sự ngu xuẩn của mình trước.

Những lời nói này nói rất nhanh, giống như châu rơi khai ngọc, thanh thanh không ngừng, vì nàng quả thật rất buồn bực giận dữ

Giận người bướng bỉnh, giận người ngu ngốc, giận người không yêu quý tính mạng của mình.

Người ở đây tất nhiên là Trần Trường Sinh

Ánh mắt của Lạc Lạc càng ngày càng sáng lên, nhìn nàng nói:

- Tiên sinh không về, tất nhiên có lý do không về. Nếu nàng thật sự lo lắng cho tiên sinh, có bản lĩnh thì dẫn người ta về.

Mạc Vũ càng thêm tức giận. Thầm nghĩ mình làm sao có thể lo lắng sự sống chết của Trần Trường Sinh, nói:

- Ở trong thành Tầm Dương, người đứng phía sau muốn giết Tô Ly là ai, điện hạ người chắc rất rõ. Có bản lĩnh, thì người bảo Giáo Hoàng đại nhân thu hồi cáo lệnh.

Lạc Lạc không để ý đến nàng, xoay người liền đi ra ngoài hoàng cung. Chỉ có giọng nói trong trẻo vẫn còn quanh quẩn:

- Tóm lại nàng nghĩ cách đi, bằng không, nàng có bản lĩnh thì đừng chui vào cái chăn của tiên sinh nhà ta.

Nghe thấy những lời này, Mạc Vũ má hơi ửng đó, nhìn chằm chằm bóng dáng của Lạc Lạc cố gắng đè nén sự xấu hổ, nói:

- Điện hạ tuổi còn nhỏ, ngược lại rất quan tâm những chuyện này. Thần lại không có bản lĩnh này.

Nói là không có bản lĩnh, nhưng khi Mạc Vũ đi đài Cam Lộ, thấy Thánh Hậu nương nương trong ánh sáng chói rọi của minh châu bên đài cao, vẫn không kìm được muốn mở miệng nói chút gì. Cuối cùng lúc nàng mở miệng nói, nói lại về cuộc gặp gỡ lúc nãy. Thánh Hậu nghe nàng nói xong, im lặng rất lâu, sau đó nói:

- Thằng nhóc Trần Trường Sinh này rốt cuộc có gì tốt… lại có thể làm Lạc Lạc trở nên như vậy.

Mạc Vũ nhẹ giọng trả lời:

- Xem ra Trần Trường Sinh còn có chút hữu dụng.

Thánh Hậu cười cười, nói:

- Mấy ngày trước, kinh đô còn đồn đại tin tức Trần Trường Sinh không thể ra Chu Viên, có lẽ đã bỏ mạng ở trong đó, nghe nói nó rất đau lòng?

Mạc Vũ thầm nghĩ, đâu chỉ là hai chữ “đau lòng” đơn giản như vậy. Lúc nàng bèn thuận thế nói chút gì, Thánh Hậu bỗng nhiên xoay người liếc nhìn nàng. Chỉ là cái liếc nhìn đơn giản, rất qua loa sơ lược, không có thâm ý gì, chỉ là tùy ý. Càng không giống như Chu Thông và Lạc Lạc hỏi quan hệ giữa nàng và Trần Trường Sinh, nhưng…cơ thể của nàng chợt lạnh mấy phần.

Sau khi nhận được tin tức Trần Trường Sinh chết ở Chu Viên, cảm xúc của nàng cũng có chút không đúng.

Đương nhiên nàng không có khóc, nàng chỉ là cảm thấy có chút mất mác, tâm tình rất hoang mang, cảm thấy giống như thiết chút gì đó trong cuộc sống. Nàng biết loại cảm xúc này ngược lại rất có vấn đề, nàng rất lo lắng bị người ta nhìn ra vấn đề này. Nhưng tối nay, đầu tiên là Chu Thông hỏi, tiếp theo là Lạc Lạc nhắc đến, còn bây giờ nương nương liếc nhìn nàng, cái này bảo sao nàng không khẩn trương?

May mắn là, Thánh Hậu không có làm gì, chỉ là giơ ta nhẹ nhàng vuốt lên đôi má mịn màng sáng bóng của nàng. Giống như đang trêu chú mèo, lại giống như đang đùa giỡn với một vật thể tuyệt mỹ nào đó. Ai cũng biết Mạc Vũ là con gái rất đẹp, đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Thánh Hậu rất ít thân mật như vậy với người khác, cho dù là con gái thân sinh của bà, càng đừng nói những đứa con trai đã chết, trục xuất ở hậu đại trong chư quận. Mấy năm nay, chỉ có Mạc Vũ là ngoại lệ. Có những lúc, một số người nhiều chuyện thậm chí nảy sinh ra rất nhiều suy luận thị phi về mối quan hệ giữa hai nữ nhân cao cao tại thượng nhất triều Đại Chu. Chỉ là suy luận này không có lưu truyền rộng rãi, vì Thánh Hậu nương nương cũng là một mỹ nhân, bà còn đẹp hơn Mạc Vũ. Bắt đầu từ giữa năm Thái Tông, bà chính là đệ nhất mỹ nhân cả thế gian công nhận.

- Trần Trường Sinh sẽ không chết.

Thánh Hậu nhìn hàng ngàn ngôi sao trên bầu trời đêm, thần tình rất tùy ý.

Mạc Vũ nghe thấy lời nói này, lại giống như linh tiên âm, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, đi tới bên cạnh Thánh Hậu, nhẹ nhàng vuốt lên cánh tay nhỏ nhắn của Thánh Hậu.

- Vậy còn Tô Ly? Ông ấy có chết không?

Bây giờ đang là lúc trưa, tin tức Tô Ly và Trần Trường Sinh xuất hiện ở thành Tầm Dương mới truyền đến kinh đô. Mà Chu Lạc xuất thủ là lúc chạng vàng mới được xác nhận. Tô Ly là kẻ địch Ma tộc kiêng kỵ, đồng thời cũng là đối thủ của Đại Chu. Đối với sống chết của lão, Mạc Vũ sẽ không có chút quan tâm như đối với Trần Trường Sinh, chỉ có chút ưu tâm. Vì Tô Ly dù sao cũng không phải là người bình thường, sống chết của lão rất có thể sẽ thay đổi thế cục của cả đại lục. Mà rốt cuộc Thánh Hậu nương nương nghĩ thế nào về chuyện này?

- Ta nghĩ thế nào… cũng không quan trọng, vì chuyện này xưa nay không có ai hỏi ta nghĩ thế nào.

Thánh Hậu nương nương đứng ở bên đài Cam Lộ, đôi tay chấp sau lưng, rõ ràng dàng người mạn diệu, lại cho người ta một loại cảm giác tráng khoát ôm cả trời đất. Lời nói lúc này lại mang mấy phần giễu cợt và lãnh lẽo.

Mạc Vũ hiểu ý của nương nương, chuyện lần trước Tiết Hà thần tướng xuất thủ cũng không có được chỉ ý của nương nương, nhưng cả đại lục đều cho rằng xuất thủ của y là ý của Thánh Hậu. Triều Đại Chu bất luận thế lực cũ mới, bất luận triều đường hay Quốc giáo đều có rất nhiều người muốn Tô Ly chết. Vì hàng tỉ người thủy chung có cùng một giấc mộng, đó chính là Nam Bắc hợp lưu, thống nhất thiên hạ.

- Nhưng… chết thì chết vậy. Thánh Hậu nhìn ngôi sao sáng lấp lánh đã mấy trăm năm trên bầu trời, bây giờ lại ngôi sao lại trở nên ảm đạm dị thường, trầm ngâm giây lát sau đó nói:

- Dù sao ta cũng không thích cái người Tô Ly này, lão và người thế gian… quá xa cách… để lại có ích lợi gì?

trướctiếp