Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 400: Một Thức Cuối Cùng (P1).


trướctiếp

Thích khách sau lưng Trần Trường Sinh, hắn dùng cách đơn giản nhất, thậm chí có vẻ ngu ngốc đã khiến Trần Trường Sinh buông bỏ mọi cảnh giác và phòng ngự, hiện tại hắn đã tới bên Tô Ly, chỉ còn cách một trượng.

Đối với một gã thích khác Tụ Tinh Thượng Cảnh mà nói, chút khoảng cách ấy tương đương với không tồn tại, ngoại trừ thần thánh lĩnh vực thì chỉ có Kim Ngọc Luật và Nam Khách… có thể dựa vào thiên phú dị bẩm mà tốc độ nhanh hơn hắn.

Thích khách và Tô Ly nhìn nhau trong mưa.

Hiện tại đã không thể thay đổi cục diện, cho nên ánh mắt của bọn họ rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại cất dấu cảm xúc phức tạp, thích khách nhìn Tô Ly, trong ánh mắt vô tình mơ hồ có thể nhìn thấy đau đớn và hận ý tích súc nhiều năm. Mà Tô Ly nhìn thích khách, mặt mày tản mạn, có vẻ không thèm để ý tính mạng của mình, nhưng mà vì sao lại có vẻ ngưng trọng như vậy?

Hoàng Chỉ Tán trong tay trái Tô Ly, tay phải cách cán tán một đoạn, hắn còn có lực đánh một trận sao? Ngay sau đó hắn sẽ như ở trên cánh đồng tuyết hay nắm chặt cán tán như lúc ở khách điếm.

Hơn mười ngày đêm trầm mặc bám theo, bất kể Trần Trường Sinh và Tô Ly đối mặt với Tiết Hà và Lương Hồng Trang, thích khách kia thủy chung không hề ra tay, thậm chí ngay cả lúc ở khách điếm, Lương Vương Tôn và Tiếu Trương trình diện, hắn vẫn không nhân cơ hội ra tay, không thể không nói người này xếp hạng ba thích khách thiên hạ quả nhiên có được sự cẩn thận và nhạy bén vô cùng, khi đó hắn cho rằng cục diện còn có biến hóa, cho nên hắn vẫn chưa động, cho đến lúc này, Vương Phá gặt hái, Chu Lạc xuất kiếm, Trần Trường Sinh nhiệt huyết bỏ đi, tất cả biến hóa đã đi tới cuối, hắn mới lựa chọn xuất kiếm.

Khi tất cả biến hóa đã kết thúc, sự xuất hiện của hắn chính là biến hóa duy nhất.

Sơn cùng thủy tận, thủy lạc thạch xuất, mặt trời hạ sơn, đi đến cuối cùng, tự nhiên không còn cách nào quay đầu lại. Tựa như Trần Trường Sinh rời khỏi Tô Ly, dù chỉ có hơn mười bước nhưng cũng không kịp quay đầu lại, chớ đừng nói là cứu người.

Thân thể của Trần Trường Sinh rét lạnh.

Hắn không phải Kim Ngọc Luật, cũng không phải Nam Khách, tuy rằng hắn biết Da Thức Bộ, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp, vượt lên thích khách trước Tô Ly.

Vật nhanh nhất thế gian không phải Hồng ưng cũng không phải Hồng nhạn, không phải Kim Ngọc Luật không phải Nam Khách, không phải thích khách kia mà là tư tưởng.

Khi hắn tuyệt vọng, thân thể hắn đã triển khai.

Hắn thậm chí cũng không có ý thức được mình đã hành động.

Hắn động Da Thức Bộ, không có xoay người, không có tính toán sao vị, hoàn toàn nương theo mấy ngàn phương vị Da Thức Bộ, nhớ lại vị trí của Tô Ly, sau đó biến mất trong mưa.

Hắn biết rằng mình rất khó thành công vượt trước thích khách, nhưng hắn muốn thử xem.

Hoặc do thế giới đều cảm thấy Tô Ly không nên chết vào lúc này, hoặc là thế giới đều bị sự hối hận và cảm động của hắn bù lại, hoặc là là bởi vì hắn nâng cao cảnh giới khiến Da Thức Bộ trở nên nhanh hơn, cũng có thể do thân pháp và kiếm của thích khách không nhanh như tưởng tượng, hay do trong Da Thức Bộ hắn cho thêm một đạo kiếm ý...

Trên đường vang lên một tiếng vang nhỏ.

Đó là kiếm và máu tiếp xúc, đó là tiếng túi nước vỡ tan.

Trần Trường Sinh hiện ra trước Tô Ly.

Hắn thật sự dùng Da Thức Bộ đoạt tiên cơ trước thích khách.

Hắn cúi đầu nhìn phía bụng mình.

Thích khách đâm kiếm vào bụng hắn, máu tươi chậm rãi tràn ra.

Thích khách nhìn Trần Trường Sinh, đôi mắt vốn lãnh đạm xuất hiện vẻ ngơ ngẩn.

Hắn không rõ kiếm của mình làm sao lại đâm vào Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh cũng có rất nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ, tỷ như thích khác Tụ Tinh Thượng Cảnh hoá ra thật sự lợi hại như vậy, không ngờ có thể dễ dàng đâm phá thân thể của mình, tuy rằng đâm không quá sâu, nhưng thật sự khá đau. Hắn nhìn máu chảy ra, có chút ngơ ngẩn, lại có chút vui mừng mà nghĩ , vì sao lúc này máu lại không có mùi vị gì?

Thích khách cũng không rõ vì sao Trần Trường Sinh trở về nhanh như vậy.

—— kiếm ý còn sót lại lượn lờ không đi.

Thích khách cảm nhận được, sau đó biết, đó là thức cuối cùng của Ly Sơn kiếm pháp.

Thức cuối cùng Ly Sơn kiếm pháp, ngọc thạch câu phần, quên cả sống chết, là một kiếm không muốn sống nữa.

Cả mệnh cũng không muốn, tự nhiên rất tuyệt, bởi vì rất tuyệt, cho nên rất nhanh.

Từ Đại Triều Thí đối chiến đến cánh đồng tuyết, tu tập nhiên kiếm, Trần Trường Sinh đã quen thuộc với kiếm này.

Trên đời cũng không tìm được ai quen thuộc kiếm này hơn hắn.

Vào lúc tuyệt vọng, hắn không kịp xuất kiếm, chỉ kịp ra một kiếm này.

Một kiếm này không cần kiếm, chỉ cần sự tráng liệt.

May mắn mà cũng có thể nói là không may, hắn đánh cuộc thắng.

Hắn dùng thức cuối của Ly Sơn kiếm pháp lao tới trước Tô Ly.

Hắn dùng thân thể của mình chặn một kiếm vô cùng âm hiểm của thích khách.

Máu tươi chậm rãi chảy ra, sau đó bị mưa cuốn đi.

Con phố an tĩnh.

Nhìn hình ảnh này, đám người khiếp sợ không nói gì.

Không ai nghĩ đến, Trần Trường Sinh thật sự liều mạng cũng muốn bảo hộ Tô Ly. Càng không có nghĩ hắn vì thế mà để bản thân bị trọng thương.

Lúc này trong Tầm Dương thành đều là người tới giết Tô Ly, nhưng không ai muốn giết Trần Trường Sinh. Hắn là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, hắn là con cháu của Giáo Hoàng đại nhân,... Chỉ là không ngờ.

Là không ngờ sao? Quả thật bất ngờ. Bất kể là Chu Lạc hay Tô Ly, thậm chí cả thích khách đều bất ngờ, như vậy, kế tiếp làm sao bây giờ?

Ngay sau đó, lại một tiếng vang nhỏ vang lên.

Máu tươi chảy ra, kiếm rời khỏi thân thể của Trần Trường Sinh.

Thích khách lại hướng Tô Ly xuất kiếm, rất bình tĩnh, thậm chí có vẻ chất phác.

Trần Trường Sinh đạp sao vị, phá mưa, lấy kiếm huy động pháp.

Hắn lại hiện ra trước thích khách.

Phốc một tiếng, mũi kiếm đâm vào bụng hắn, mang theo máu tươi.

Sắc mặt tái nhợt bắt đầu đỏ ửng.

Đó là nhan sắc do thống khổ và mất máu mang đến, cũng là sự chấp nhất và ý chí hòa trộn.

Thích khách cúi đầu, lẳng lặng nhìn hắn không nói gì, trong mắt hiện rõ ý tứ: Ngươi sẽ chết.

Trần Trường Sinh bị thương nặng, không thể nói chuyện, mưa chảy trên mặt, ý tứ cũng rất rõ ràng: Thì sao?

Có người lựa chọn đi tìm chết là vì cứu người, tỷ như Trần Trường Sinh. Có vài người đi tìm chết là để giết người, tỷ như Lương Tiếu Hiểu.

Từ Ma Vực cánh đồng tuyết đến Thiên Lương Quận, xuôi nam mấy vạn dặm đường, Trần Trường Sinh và Tô Ly gặp rất nhiều chuyện, nhớ một số nơi.

Trần Trường Sinh nhớ nhất kinh đô, Tô Ly lo lắng nhất là Ly Sơn.

Ly Sơn cũng rất lo lắng cho Tô Ly, chẳng qua khi đó Ly Sơn gặp nhiều vấn đề phiền toái, Thu Sơn Quân trọng thương chưa tỉnh, vừa mới trở về Ly Sơn, Thất Gian cũng hôn mê bất tỉnh, sau đó, có rất nhiều người vào núi. Trong kinh đô có rất nhiều người lo lắng Trần Trường Sinh, Lạc Lạc đứng ở Thanh Hiền Điện ngày ngày nhìn mặt trời lặn, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng và thương cảm, Quốc Giáo Học Viện an tĩnh như phần mộ, Hiên Viên Phá mỗi ngày đi Thiên Thư Lăng xem Đường Tam Thập Lục đã đi ra chưa, dung thụ ở ven hồ một màu xanh ngắt nhưng lại không ai đến xem.

Chuyện trong Chu Viên đã chấm dứt, dư ba cho dù chưa bình ổn, mọi người rời khỏi Hán Thu Thành, đem chuyện Chu Viên truyền ra khắp đại lục —— Ma tộc không biết dùng phương pháp gì lẻn vào Chu Viên, sau đó cưỡng ép đóng cửa Chu Viên, ở bên trong nhấc lên vô số gió tanh mưa máu. Sau đó Chu Viên không biết sao bỗng nhiên sụp đổ, hiện tại hẳn là đã hủy diệt, rất nhiều thiên tài trẻ tuổi ngã xuống, làm người ta khiếp sợ nhất chính là, Trần Trường Sinh mất tích trong Chu Viên, sinh tử không biết.

Bây giờ Trần Trường Sinh không còn là thiếu niên nghèo đến từ Tây Ninh trấn, hắn là người đứng đầu Đại Triều Thí năm trước, hắn ở Thiên Thư Lăng dẫn tinh quang đầy trời, trợ giúp mười mấy tu giả thành công phá cảnh, hắn được Giáo Hoàng đại nhân coi trọng nhất, là viện trưởng trẻ nhất từ trước tới nay của Quốc Giáo Học Viện.

Một người như vậy sinh tử không biết, tung tích không rõ, đương nhiên phải khiến toàn bộ đại lục khiếp sợ, việc duy nhất có thể đánh đồng với nó, đó là Lương Tiếu Hiểu lên án trước khi chết. Lương Tiếu Hiểu trước khi chết không có nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn muốn nói... Trần Trường Sinh và Thất Gian, Chiết Tụ ba người cấu kết với Ma tộc.

Nếu đổi thành người khác lên án, chỉ sợ sẽ rước lấy cười nhạo, nhưng Lương Tiếu Hiểu là đệ tử Ly Sơn, là Thần Quốc Thất Luật tiếng tăm lừng lẫy, hắn không có bất kỳ lý do đi hãm hại sư đệ của mình, quan trọng nhất là... Lương Tiếu Hiểu chết rồi.

Hắn chết bởi thức cuối cùng của Ly Sơn kiếm pháp.

Mà người chết thì không nói láo.

- Người chết đương nhiên sẽ không nói láo, vấn đề ở chỗ, lúc đệ tử Ly Sơn kia nói ra những lời này thì hắn còn chưa chết, như vậy dựa vào cái gì cho là hắn không nói láo?

- Nhưng Lương Tiếu Hiểu lúc ấy đã bị trọng thương, cách cái chết không xa, lời nói đó chẳng khác gì là lời trăn trối.

Chu Thông không có bất kỳ biểu cảm nào, nói:

- Lời trăn trối thì nhất định có thể tin? Ta đây ở Thanh Lại Ti phá án đơn giản hơn, lại có vị đại nhân cảm thấy ta chứng cớ không đủ, ta an bài hắn một người cháu tự sát thân vong, trước khi chết lưu lại mấy câu là được phải không?

- Ta cho tới bây giờ cũng không biết, Chu Thông đại nhân coi trọng chứng cớ như thế.

Mạc Vũ nhìn hắn nói. Nàng chưa bao giờ thích Chu Thông, toàn bộ kinh đô đều biết chuyện này, đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng nàng và Chu Thông phối hợp trên triều, làm cánh tay tin cậy của Thánh Hậu nương nương, bọn họ nhất định phải phối hợp cho tốt.

- Trọng điểm ở chỗ, không ai tin Trần Trường Sinh sẽ cùng Ma tộc cấu kết, cho nên ta cần chứng cớ.

Chu Thông vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh nói:

- Trên thực tế, nếu không phải đệ tử Ly Sơn chết rồi, dựa vào Trang Hoán Vũ lên án, ngươi cho là Ly Cung sẽ đồng ý giao Chiết Tụ vào tay ta?

Mạc Vũ trầm mặc một lát sau nói:

- Kết quả thẩm vấn thế nào?

- Hắn một chữ cũng không nói, đương nhiên sẽ không có kết quả.

Chu Thông mặt không chút cảm xúc nói:

- Ta sẽ tái thẩm hắn một tháng, nếu đến lúc đó hắn còn không thừa nhận hắn và Trần Trường Sinh cấu kết với Ma tộc, như vậy... Ta sẽ thừa nhận hắn nói đúng sự thật.

Nghe được câu này, Mạc Vũ rùng cả mình, sắc mặt có chút tái nhợt.

Chiết Tụ đã hạ ngục nhiều ngày, nếu còn bị tù một tháng, vậy hắn còn mạng đi ra sao? Phải biết rằng hắn ở nhà giam cũng không phải Chiếu Ngục, cũng không phải Hình Bộ mà là Chu Ngục đáng sợ trong truyền thuyết. Không ai có thể sống trong Chu Ngục lâu như vậy. Cho dù có thể, điều này cũng quá tàn nhẫn.

Tàn nhẫn đến... ngay cả bản thân Chu Thông cũng có chút thông cảm với thiếu niên Lang Tộc kia.

trướctiếp