Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 392: Thiên Lương Vương Phá Khá Lắm (2)


trướctiếp

Mấy chục năm trước, Thiên Lương Quận xuất hiện một người trẻ tuổi tên Vương Phá.

Từ ngày hắn bắt đầu xuất hiện, thời kỳ thế giới tu hành hoa chen đua nở đã đến.

Hắn là thiên tài tu đạo, cũng là kỳ tài chiến đấu, bất kể là thiên phú tu hành hay năng lực chiến đấu, so với đồng bạn cùng thời đại, hắn vĩnh viễn là người mạnh nhất. Sau Chu Độc Phu, hắn chính là người mạnh nhất. Từ Thanh Vân Bảng đến Điểm Kim Bảng, lại đến Tiêu Dao Bảng, hắn đều đứng đầu bảng, so với đương kim Thu Sơn Quân và Từ Hữu Dung còn phong quang hơn. Bất kể là Tuân Mai từng đứng đầu Đại Triều Thí hay Lương Vương Phá kế thừa thế gia ngàn năm cũng khó vượt qua được cái bóng này. Tuân Mai thậm chí còn vì hắn mà ở trong Thiên Thư Lăng khổ tu đạo hơn ba mươi năm không ra khỏi cửa, lấy danh xưng như Họa Giáp Tiếu Trương vì có thể siêu việt hơn hắn mà tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa biến thành rác rưởi.

Hiện giờ hắn đã tu hành tới Tụ Tinh Cảnh đỉnh cao, vẻn vẹn chỉ dưới năm vị thánh nhân và Bát Phương Phong Vũ, ngoại trừ Tô Ly vân du tứ hải hay Hãn Thanh thần tướng trong huyền thoại, không ai mạnh hơn hắn. Mà đừng quên, hắn chính thức bắt đầu tu hành mới hơn mười năm, hắn được thế giới loài xem trọng có thể tiến vào theo thánh cảnh, trở thành thánh nhân đời sau hoặc tiếp nhận một vị Bát Phương Phong Vũ, thậm chí còn có khả năng đi xa hơn, tiến vào cảnh giới thần ẩn trong truyền thuyết.

Đường phố tĩnh mịch.

Mọi người nhìn nam trung niên áo xanh trong nhà trọ phế tích không dám lên tiếng. Trên phố, Lương Hồng Trang vẻ mặt phức tạp, nghĩ tới chuyện cũ nhiều năm trước, trên gương mặt xuất hiện vết hằn, rõ ràng do tâm thần kích động quá độ, ở đầu kia phố, Tiết Hà thần tướng nhìn hắn tùy ý cầm cây đao kia, nhớ tới lời mấy ngày trước Tô Ly nói với mình, trong lòng sinh ra cảm giác thất bại tột đỉnh.

Lúc ấy Tiết Hà thỉnh giáo Tô Ly, vì sao thế nhân đều cho rằng hắn không thể đuổi theo Vương Phá. Tô Ly nói với hắn, bất kể đao hay người thì hắn đều cách Vương Phá quá xa, hắn truy vấn nguyên nhân, Tô Ly nói, bởi vì hắn phải dùng bảy chuôi đao, mà Vương Phá chỉ dùng một. Lời đối đáp khiến hắn có chút hiểu ra, nghĩ mình ngộ được gì đó, nhưng mà tới khi nhìn đao trong tay Vương Phá chém bay Tiếu Trương hai lần, trảm Tầm Dương thành tường nghiêng viện sụp, hắn mới biết hoá ra đáp án của Tô Ly đang nói chính mình.

Hắn không bằng Vương Phá, không liên quan tới số lượng đao dùng. Cho dù Vương Phá nguyện ý dùng 365 cây đao, mỗi ngày đổi một cây đao thì hắn cũng không bằng Vương Phá, hắn và Vương Phá cảnh giới kém quá xa, cái đó không liên quan tới nghị lực ý chí mà liên quan tới thiên phú, đây đúng là cảm giác khiến người ta tuyệt vọng mà thương cảm.

Sự xuất hiện của Vương Phá khiến Lương Hồng Trang và Tiết Hà chuẩn bị rời đi rung động, cũng khiến những người trong tòa Tầm Dương thành muốn giết chết Tô Ly cảm nhận áp lực thực lớn, thế nên không gian tĩnh lặng. Chỉ có Trần Trường Sinh đang khiếp sợ sinh ra cảm giác ấm áp vô hạn.

Đúng vậy, không phải mừng như điên, mà là ấm áp.

Mừng như điên là do niềm vui bất ngờ, đến từ chính việc không tưởng được. Ấm áp càng thêm bình thản, càng thêm sâu xa, càng thêm ngân nga, đó là một sự trùng hợp giữa suy nghĩ, mong muốn và sự thật —— hắn không biết Vương Phá tại sao xuất hiện ở Tầm Dương thành, hắn cảm tạ sự xuất hiện của Vương Phá, thay Tô Ly cũng thay mình cảm tạ sự xuất hiện của hắn.

Ngay vào lúc này, thân thể của Vương Phá hơi lắc lư, sau đó ho khan.

Hắn ho ra huyết, mỗi ngụm máu đều có tinh thần, khí phách.

Tất cả mọi người thấy hắn khụ một tiếng liền mỏi mệt tiều tụy chia ra. Mặc dù hắn là Vương Phá, đối mặt với Tiếu Trương và Lương Vương Tôn lấy một chọi hai cũng không thể tất thắng, muốn một đao đẩy lùi quân địch, hắn dùng thủ đoạn cứng rắn, thế cho nên bản thân bị thương.

Gió nhẹ thổi phất qua đống hoang tàn, Tiếu Trương hoang mang không cách nào xua tan, ánh mắt của Lương Vương Tôn ngưng trọng, đồng dạng cũng có khiếp sợ khó hiểu. Trong chiến đấu, Tiếu Trương và Lương Vương Tôn đều từng phát ra tiếng kinh hô —— bọn họ cảm thấy Vương Phá điên rồi.

Đều là người trong Tiêu Dao Bảng, từ nhỏ đã thường xuyên luận bàn, bọn họ kỳ thật quen thuộc với Vương Phá, bọn họ biết tính tình của Vương Phá, cảnh giới của Vương Phá, Vương Phá trận doanh, Vương Phá vui mừng hay phong cách làm việc. Bọn họ biết Vương Phá hiện tại dù là chủ nhân của nửa Hòe Viện nhưng hắn chưa bao giờ cho mình là người nam, hơn nữa Vương Phá không có hảo cảm với Ly Sơn, mấu chốt nhất chính là, Vương Phá không thích Tô Ly —— Tô Ly rất tản mạn như mây, Vương Phá thì rất hạn chế, giống một quyển sách trở mình vô số lần, hắn tại sao phải cứu Tô Ly?

Đều là cường nhân Tụ Tinh đỉnh cao, bọn họ rất rõ ràng cảnh giới của Vương Phá. Vương Phá đương nhiên mạnh, nhưng tuyệt đối không có khả năng đơn giản đánh bại hai người bọn họ liên kết, thậm chí làm cho bọn họ bị thương trong khoảng thời gian ngắn không thể phục hồi, khả năng duy nhất chính là Vương Phá vận dụng thủ đoạn cứng rắn nhất của mình, thế cho nên cũng bị trọng thương.

Tiếu Trương và Lương Vương Tôn hiện tại bị thương không nhẹ, vô lực tái chiến, Vương Phá nhìn như vẫn còn dư lực, trên thực tế trả giá càng nhiều, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tương lai tu đạo. Vì sao? Hắn vì sao lại cứng rắn, mạnh mẽ kiên quyết, không tiếc trả giá như thế? Vì sao phải trả một cái giá lớn như thế vì một kẻ đến từ phía Nam?

- Ngươi tại sao phải cứu hắn?

Trên tờ giấy trắng là nhiều vết máu như hoa mai, nổi bật lên ánh mắt của Tiếu Trương. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Vương Phá, cảm thụ được chân nguyên tàn phá trong kinh mạch, thanh âm khàn khàn quát hỏi, phẫn nộ nhiều hơn khó hiểu.

Vương Phá có chút mỏi mệt, hai hàng lông mày rũ xuống, vì thế có vẻ càng thêm keo kiệt, phối hợp với chiếc áo xanh giặt tới trắng bệch, nhìn qua thật sự rất giống một vị tiên sinh trong quán trọ. Hắn hỏi ngược Tiếu Trương:

- Ngươi tại sao phải giết hắn?

Tiếu Trương khí thế ngất trời, hợp tình hợp lý nói:

- Bởi vì ta khó chịu về hắn.

Vương Phá trầm mặc một lát, không để ý tới tên điên này, nhìn sang Lương Vương Tôn.

Lương Vương Tôn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm chuyển thành sáng ngời, nói:

- Ta có cừu oán với hắn.

Đây là lý do bình tĩnh mà mạnh mẽ nhất.

Vương Phá nói:

- Không tranh giành nhất thời.

Lương Vương Tôn nói:

- Chỉ tranh sớm chiều.

Vương Phá nói:

- Không hợp đạo nghĩa.

Lương Vương Tôn nói:

- Nghĩa của ngươi không phải nghĩa của ta.

Vương Phá nói:

- Nghĩa giả, đại lợi dã.

Lương Vương Tôn không cần phải nhiều lời nữa.

Vương Phá lại nhìn sang Tiếu Trương, nhìn cặp mắt sau tờ giấy, nói:

- Ngươi khó chịu hắn, cho nên tới giết hắn, ta khó chịu các ngươi muốn giết hắn, cho nên ta không cho các ngươi giết hắn.

Như lúc Tô Ly và Trần Trường Sinh vấn đáp trước kia, nhiều chuyện trên thế gian chính là đơn giản như vậy.

Thiên Lương Vương Phá, quả nhiên không đơn giản.

trướctiếp