Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 390: Nhạc Ngưng, Đao Hiện.


trướctiếp

Nhưng Trần Trường Sinh trên đường rời khỏi Chu Viên đến cao nguyên tuyết đã từng nhìn thấy đường kiếm thực sự của Tô Ly.

Lúc đó Tô Ly cũng vẫn cầm trong tay cây Hoàng Chỉ Tán, kiếm chưa rút hết khỏi bao, kiếm ý xuyên làn tuyết lao đi hàng chục dặm khiến cho một tên Ma tướng bên bờ rìa cánh đồng tuyết ngay lập tức trúng kiếm mà ngã xuống, một bóng đen cao lớn tựa như ngọn núi bỗng chốc bị chặt đứt lìa.

So với tên Ma tướng đó thì thứ chuột nhắt như Lâm Thương Hải có xá gì?

So với nhát kiếm trên cánh đồng tuyết lúc đó thì đường kiếm hôm nay tại Tầm Dương thành có xá gì?

Trong quãng thời gian hàng chục ngày trên đường về phương Nam, Tô Ly cuối cùng cũng tích lũy được nhát kiếm đó nhưng uy lực và sức mạnh của nó chẳng bằng một phần mười sức mạnh khi lão ta ở trọng thái tốt nhất, vậy mà đã kinh thiên động địa đến như vậy rồi. Nếu như Tô Ly có thể quay trở lại trạng thái tốt nhất, không, cho dù chỉ cần vết thương của lão ta nhẹ hơn bây giờ một chút thôi thì thử hỏi ai có thể giết chết lão được cơ chứ? Ai dám ra tay sát hại lão ta?

Nhưng chỉ tiếc là trong thế giới loài người chỉ có sự thật tàn nhẫn bạc bẽo chứ chưa từng bao giờ tồn tại hai chữ giá như.

Tất cả đều thực sự kết thúc rồi, sau nhát kiếm đó là đã đặt dấu chấm hết.

- Không còn ai tới nữa sao?

Tô Ly nhìn tòa Tầm Dương thành đang đẵm mình trong làn mưa bụi; nhìn những vị khách quý đến để tham gia bữa thịnh yến này. Lão ta trầm ngâm một hồi thật lâu rồi sau đó lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Xem chừng thì quả thật không còn ai tới nữa rồi.

Câu hỏi là do lão hỏi, trả lời câu hỏi cũng là do lão trả lời. Một hỏi một đáp đó thôi mà chan chứa biết bao nhiêu những tang thương và đau buồn không thốt nên được thành lời.

Nhưng ánh mắt của Tô Ly thì vẫn bình thản như vậy, lão nói với Trần Trường Sinh:

- Ngươi thấy đó, rút cuộc thì sự thật đã chứng minh rằng, ta mới là đúng.

Trần Trường Sinh trầm ngâm không nói gì, trong lòng thầm nghĩ lúc này có tranh cãi thì cũng còn ý nghĩa gì nữa.

Ánh mắt của Tô Ly trở nên nghiêm nghị, giọng nói cũng trùng xuống:

- Ngoại trừ tên khờ hay nói cách khác là tên ngu ngốc nhà ngươi thì còn ai vô duyên vô cớ mà đi giúp đỡ người khác? Thế gian này có ai là đáng để tin cậy?

Cho tới tận thời điểm này, người của Ly Sơn Kiếm Tông vẫn chưa xuất hiện, thậm chí một câu nói cũng chưa được truyền đến. Trường Sinh Tông và những tông phái khác cùng với Nữ Phong đều không thể hiện bất cứ một thái độ gì. Thiên Nam đương nhiên cách xa đây nghìn trùng, nhưng một câu nói, một thái độ phản ứng thôi thì có lẽ vẫn kịp để được truyền đến nơi đây cho mọi người cùng được biết. Nhưng thật bi thảm rằng những câu nói và thái độ phản ứng của bọn chúng đều không xuất hiện ở đây.

Hoặc đó có lẽ chính là thái độ mà tất cả thế giới loài người này muốn thể hiện đói với Tô Ly.

Khắp thiên hạ này, không phân Nam Nắc, người giỏi cũng như người khờ, tất cả đều muốn lão phải chết.

Nhìn Tô Ly thê lương trầm ngâm suy nghĩ trong làn mưa lạnh lẽo, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm thấy buồn bã vô cùng, sống mũi cay cay, đôi mắt nhòe nước, gióng nói có chút bối rối, hắn nói:

- Có lẽ... Có lẽ Ly Sơn xảy ra chuyện rồi.

Những nhân vật huyền thoại đến đoạn cuối của bản hùng ca thì luôn cô độc như vậy đó. Trần Trường Sinh lại không thể chấp nhận được tình cảnh này, bất luận là trong chính câu chuyện đang chứng kiến đây hay là trong những pho sách của Quốc Giáo thì Trần Trường Sinh cũng đều không vui mừng gì khi nhìn thấy những dấu chấm hết như vậy. Hắn không muốn Tô Ly ra đi một cách thê lương như vậy.

Tô Ly nhìn hắn và mỉm cười nói:

- Tên khờ nhà ngươi, thế này gọi là an ủi ta sao?

Tầm Dương thành trầm mình trong mưa bụi, không khí yên tĩnh và lạnh lẽo, càng lúc càng lạnh hơn. Từ phía đằng xa không biết từ đâu đột nhiên vang đến đây tiếng đàn, không biết là ai đang kéo đàn. Có thể là nhạc sư trong Lương Vương phủ, hoặc là tri âm của Lương Hồng Trang. Tiếng đàn ai oán, thanh điệu khô khàn, thoáng nghe thấy có những từ như trung hồn, thành cổ, nhưng lại nghe không được rõ.

Lương Hồng Trang nghe khúc nhạc mà thấy trùng cả lòng xuống, vũ y rách nát của bay lật cả tay áo lên theo gió.

Tiết Hà dắt con kỳ lần Hỏa Vân hướng về phía căn nhà trọ mà hành lễ một cái rồi quay người đi luôn.

Tiếng đàn dần tắt, tiếng hát dần ngưng, và sau đó...

- Ây da.

Tiếng thét thất thanh của Tiếu Trương.

Mảnh giấy trắng che mặt vang lên thứ âm thanh phần phật.

Mũi thương lao thẳng đến đâm Tô Ly.

Lương Vương Tôn tay cầm cây chày kim cương, bước chân nặng tựa cỗ đại liễn, thần thái bừng tỉnh, khí chí choáng ngợp cả căn nhà trọ.

Cuồng phong lại nổi lên, Trần Trường Sinh bị xô ngã xuống dưới đất, khó lòng đứng dậy được.

Một khúc nhạc sắp kết thúc rồi.

Đó chính là khúc nhạc tiễn Tô Ly lên đường.

Nhưng có người lại không để cho khúc nhạc này được ngừng lại.

Không phải là Lương Hồng Trang với bộ vũ y cũ nát đang quay người đi.

Không phải là Tiết Thần tướng trong bộ mũ giáp cũ kỹ đang dắt con kỳ lân định ra về.

Không phải là đám nhạc sư của Vương phủ muốn tiếp tục tấu nhạc, cũng không phải là người tri âm muốn tấu nhạc đến tận chân trời.

Tiếng đàn đó, tiếng hát đó, quả thực là đã ngừng lại rồi. Nhưng sau đó bên trong căn nhà trọ, hay nói một cách chính xác hơn là bên dưới lầu bỗng vang lên một những tiếng va chạm ròn rã, tựa như tiếng tiếng gỗ, tựa như tiếng trúc cầm. Nói tói lại là những âm thanh đó đã tiếp nối cho khúc nhạc cầm này. Những tiếng va đập ròn rã, những tiết tấu chan chứa cảm xúc vang lên, dường như khiến cho khúc nhạc này bùng cháy lên một sinh mệnh mới.

Lương Hồng Trang và Tiết Hà đứng ở hai đầu con phố đều đồng thời dừng bước, quay người lại nhìn về phía căn nhà trọ, sắc mặt của bọn chúng đều khiếp sợ kinh ngạc.

Ầm.

Ầm ầm.

Ầm ầm ầm.

Rút cuộc âm thành này là do vật nào phát ra vậy?

Quầy thanh toán ở lầu dưới căn nhà trọ rất cũ kỹ, lớp sơn đã dần bong chóc hết, bên trên đó có chiếc bàn tính.

Những viên hạt trong bàn tính đều đang không ngừng va đập lẫn nhau.

Người gảy những viên hạt gỗ đó đã rời khỏi quầy thanh toán.

Cùng với âm thanh va đập ròn rã ấy là hơn chục cuồng xoáy không khí màu trắng xuất hiện bên trong đống đổ nát của căn nhà trọ.

Nhìn những cuồng xoáy không khí đó, thần sắc của Lương Vương Tôn trở nên nghiêm nghị, vương bào của y tung bay phần phật, hai mắt sáng rực như sao sớm. Thần sắc của Tiếu Trương cũng thoáng cái thay đổi trở nên vô cùng kinh hãi, sau đó thì nổi cơn giận dữ.

Xoẹt một tiếng, mặt đất giữa tầng một và tầng hai căn nhà trọ bị xé nát tựa như một trang giấy mỏng manh. Một lưỡi đao xé rách mặt sàn, xuất hiện trước mặt bọn chúng, hàng chục luồng khí cũng theo đó hiện ra mang theo những âm thanh khủng khiếp vô cùng. Thanh đao đó nhắm thẳng hướng Tiếu Trương đang đứng mà lao đến.

Tiếu Trương xuất hiện một cách bá đạo, lưỡi đao này thì lại còn bá đạo hơn cả y. Vì nhát đao này hoàn toàn không có ý muốn ngăn lại mũi thiết thương đó mà là muốn nhằm thẳng về phía kẻ đứng đằng sau mũi thương. Hành động nói đã nói với Tiếu Trương một cách rõ ràng rằng lưỡi đao của ta nhất định sẽ nhanh hơn, uy lực hơn, mạnh hơn mũi thương của nhà ngươi. Trước khi mũi thương của ngươi kịp lấy mạng Tô Ly thì lưỡi đao này của ta nhất định sẽ chém đầu ngươi xuống rồi.

Tiếu Trương nhìn thấy lưỡi đao đang lao về phía mình thì kinh ngạc sợ hãi, rồi sau đó nổi cơn giận dữ.

Y nhận ra thanh đao này, y biết nó chính là do lão thái gia Vấn Thủy Đường tự tay làm ra và tặng miễn phí cho người khác. Tiếu Trương lại càng biết rằng đó không phải là một thanh đao bình thường, trên thực tế nó có một sức mạnh, uy lực mà ma quỷ cũng khó về chống lại được. Y muốn nói điều gì đó nhưng lại phát hiện ra bản thân mình nói không phát ra tiếng được.

Tiếng đao ai oán tựa như một thư sinh nghèo khổ đang khóc thảm, tựa như một đứa trẻ nghèo đang kêu than.

Nhát đao này nộ khí quá lớn.

Tiếu Trương giao đấu vô số lần với thanh đao này. Kể từ sau khi Tuân Mai vào Thiên Thư Lăng, cả thế gian này chỉ có y là giao chiến với thanh đao này nhiều nhất. Đương nhiên cũng là y đã bại dưới thanh đao này nhiều nhất. Nhưng Tiếu Trương chưa từng chứng kiến thanh đao này có một sức mạnh kinh hoàng đến như vậy.

Bầu trời u ám của Tầm Dương thành dường như bị chém thủng một hố, thấp thoáng đâu đó đã nhìn thấy bầu trời xanh.

Tiếu Trương biết rằng bản thân mình không thể lùi bước, nếu không thì y nhất định sẽ bại dưới thanh đao này, thậm chí đạo tâm và chiến ý của y còn bị thanh nộ đao này chém nát khiến cho y sẽ phải trở thành phế nhân. Hai tay Tiếu Trương nắm chặt lấy mũi thương, xoay ngang đỡ lại thanh đao đó.

Một tiếng kêu lớn vang lên.

Mảnh giấy trắng bay lên không trung, có dòng máu đỏ vấy lên trên trang giấy.

Tiếu Trương lùi bước bay lên, y thổ huyết và ngã sầm xuống dưới căn nhà đối diện với nhà trọ.

Trong làn khói bụi và vụn đất đá vang lên một tiếng gào phẫn nộ bất cam của Tiếu Trương.

- Vương Phá nhà ngươi dám đánh lén.

trướctiếp