Gương mặt Tô Ly thoáng thể hiện một sự châm biếm, lão ta đáp lại:
- Ngươi lại bắt đầu muốn thuyết giáo phải không?
Trần Trường Sinh lắc đầu đáp:
- Chỉ là ta có cảm giác chuyện này vốn không nên phải đổ nhiều máu đến như vậy.
Tô Ly không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nói:
- Năm đó Trường Sinh Tông và Lương Vương phủ muốn dựa Nam đánh Bắc, lúc
đó Kinh đô hỗn loạn vô cùng, triều đình và Quốc Giáo vẫn đối đầu với
nhau. Vấn đề duy nhất mà Nam nhân không giải quyết được, cũng chính là
vấn đề quan trọng nhất đó chính là sự tồn tại của Thiên Hải. Sau cùng
bọn họ tìm được một biện pháp giải quyết vấn đề đó.
- Là biện pháp gì?
- Bọn họ phái ta đi tới Kinh đô giết chết Thiên Hải, cho dù ta có không
giết chết được y thì tin chắc rằng Thiên Hải cũng sẽ chịu trọng thương.
- Tiền bối, ngài có đi không?
Trần Trường Sinh vừa mới buột miệng hỏi thì bèn ngay lập tức nhận ra mình đã hỏi một câu thừa.
Tô Ly đương nhiên là đã không đi giết chết Thiên Hải Thánh Hậu rồi, nếu
không thì lịch sử đã không còn là bộ dạng như lúc này. Quả đúng như suy
đoán, Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh tựa như đang nhìn một tên ngớ ngẩn
vậy, lão ta nói:
- Ngươi trông ta có giống một tên bị thần kinh không?
Trần Trường Sinh trong lòng thầm nghĩ chính những Nam nhân đó mới là
những kẻ thần kinh, không thể ngờ bọn họ lại có thể nghĩ được ra cái
phương án không khả thi như vậy. Hắn hỏi Tô Ly:
- Lúc đó bọn họ đã khuyên ngài như thế nào vậy?
- Bọn chúng bắt lấy vợ của ta và nhốt nàng trong đầm lạnh của Trường Sinh Tông và sau đó dùng đại nghĩa để khuyên nhủ ta.
Khi Tô Ly kể lại sự việc này, gương mặt của lão ta không có một chút
biểu hiện khác lạ gì hết, nhưng Trần Trường Sinh có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Tô Ly mặc dù sự việc đó đã xảy ra hơn mười năm trước đó.
- Chẳng có ai thích giết người hết, ta cũng vậy, ta không muốn giết người.
Cuối cùng Tô Ly nói:
- Máu chảy nhiều, kiếm cũng chẳng thể rửa sạch được chứ đừng nói đến y
phục mặc trên người. Vì thế nên ta cũng không muốn máu chảy, nhưng có
những khi người ta buộc phải giết và máu cũng buộc phải đổ xuống.
Trần Trường Sinh hiểu rồi. Câu chuyện năm xưa mà hắn từng được nghe đến
hôm nay mới được bổ sung một cách đầy đủ. Tô Ly muốn qua việc này để
nhắc nhở Trần Trường Sinh đạo lý đơn giản đó, đồng thời một lần nữa nói
cho hắn hiểu rõ rằng lão ta không muốn nghe thêm những lời khuyên của
hắn một chút nào nữa.
Muốn tồn tại được ở trong nhân gian này, muốn sống một cách tự do, muốn
bảo vệ người mình thương yêu không phải chịu tổn thương, thì bản thân
chúng ta buộc phải có đủ sức mạnh, đồng thời phải khiến cho cả thế giới
này thừa nhận sức mạnh của mình, phải e sợ sức mạnh của mình. Làm thế
nào để chứng minh được sức mạnh của bản thân mình trước cả thế giới này? Chúng ta phải dám ra tay giết người, dám ra tay khiến cho cả thế giới
này phải đổ máu.
Tô Ly đã dùng cách đó để chứng minh sức mạnh của mình. Lão ta giết sạch
tất cả Trưởng lão của Trường Sinh Tông, suýt chút nữa thì khiến cho
Lương Vương phủ rơi vào cảnh diệt môn tuyệt tự. Lão ta khiến cho cả đại
lục này máu chảy thành sông. Tuy làm vậy Tô Ly cũng chẳng thể nào cứu
lại được sinh mạng của người vợ đã mất, nhưng kể từ đó trở đi hàng mười
mấy năm về sau, chẳng có một ai dám đe dọa lão ta, lợi dụng lão ta, và
cũng chẳng có bất cứ một ai dám uy hiếp con gái của Tô Ly.
Trần Trường Sinh đã hiểu đạo lý đó nhưng không đồng nghĩa rằng hắn chấp
nhận lối suy nghĩ đó. Tuy vậy Trần Trường Sinh cũng chẳng còn câu từ nào để nói với Tô Ly thêm nữa, hắn chỉ đành nói với những người khác. Trần
Trường Sinh bước đến bên cạnh cửa sổ, đẩy cánh cửa ra và nói với Lương
Vương Tôn đang ngồi trên cỗ đại liễn màu đen đó, hắn nói ngắn gọn:
- Ta muốn bảo vệ Tô Ly.
Trên gương mặt tuấn tú và đậm chất khí phái quý tộc của Lương Vương Tôn bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười kỳ lạ, y nói:
- Rất nhiều người cho rằng người đã chết ở trong Chu Viên, thật không ngờ rằng, ngươi lại chết ở Tầm Dương thành này.
Trần Trường Sinh nói ra suy nghĩ và quyết định một cách rất đơn giản,
Lương Vương Tôn cũng đap trả lại bằng một câu nói không kém phần giản
đơn. Lương Vương Tôn đã quyết định tấn công giết chết Tô Ly trước sự
chứng kiến của bao nhiêu người như vậy thì đã đủ để thể hiện rằng y
không bận tâm đến bất cứ lời đe dọa nào của bất cứ một ai, ngay cả là
Quốc Giáo.
- Năm đó lão ta không giết chết ngươi, không giết chết Lương Hồng Tràng, cũng không giết chết Lương Tiếu Hiểu.
Trần Trường Sinh nói:
- Tô Ly đã để cho Lương Vương phủ một con đường lui, thì nay phải chăng
Lương Vương phủ cũng có thể để cho lão ta một con đường sống.
- Nhưng năm đó chẳng còn bao nhiêu người có thể sống sót lại, hơn nữa
ngươi cho rằng đó là một con đường lui hay sao? Không, thứ mà Lương
Vương phủ mất đi đó chính là hy vọng hàng trăm năm của vô số con người.
Nhưng ta quả đúng là có thể giữ lại cho lão ta một con đường sống.
Lương Vương Tôn lạnh lùng nói:
- Ngươi để cho ta chặt đứt tứ chi của y, phế kinh mạch của y thì ta sẽ để cho lão ta được sống.
Trần Trường Sinh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Đó quả thật không công bằng.
Lương Vương Tôn nói:
- Nợ máu trả bằng máu, nợ mạng trả bằng mạng, đó mới là công bằng nhất.
Trần Trường Sinh đáp lại:
- Tiền bối vì muốn bảo vệ loài người nên mới đi tới vùng cao nguyên
tuyết, lão đã bị Ma tộc bao vây công kích trọng thương. Nếu không phải
vì Tô Ly bị trọng thương thì các ngươi hoàn toàn không có khả năng giết
được lão. Chính vì thế nên Tô Ly không thể chết trong tay con người
được, chí ít thì cũng không phải là lần này; chí ít thì cũng không phải
chết như thế này. Bất luận lão đã giết chết bao nhiêu người đi chăng
nữa, cho dù Tô Ly quả thực không phải là một người tốt đi chăng nữa thì
lão cũng không thể chết như thế này được.
Nghe xong những lời đó, các giáo sĩ đứng bốn xung quanh nhà trọ và cả đám tỉ sữ của Lương Vương phủ đều có chút động lòng.
Lương Vương Tôn nhìn Trần Trường Sinh đang đứng bên cửa sổ mà bình tĩnh nói:
- Những gì ngươi vừa nói có thể cũng có cái lý ở trong đó, một nhân vật
truyền kỳ như vậy mà chết đi thì kẻ giết chết lão là ta đây ắt hẳn sẽ
được sử sách ghi lại tội trạng, để lại tiếng xấu cho đời sau. Nhưng...
ta không quan tâm đến điều đó, cả thế giới này cũng không có ai quan tâm đến điều đó. Bởi lẽ đây là cơ hội duy nhất có thể giết chết được Tô Ly
và cả thế giới này đều muốn lão phải chết.
Trần Trường Sinh hỏi lại:
- Cho dù hành động này sẽ được coi như là ngươi liên kết hợp mưu cùng với Ma tộc thì ngươi cũng không bận tâm hay sao?
- Trận chiến mưu sát vô sỉ này, chẳng cần phải nói là hợp mưu cùng với
Ma tộc, cứ cho là có sự thỏa thuận trao đổi với Ma tộc đó, thì đã sao
nào?
Giọng nói của Lương Vương Tôn tròn trịa âm vang. Những căn nhà xung
quanh bốn phía nhà trọ lần lượt sập xuống, không biết đã có bao nhiêu
người tu hành xuất hiện.
Tuy cổng thành Tầm Dương đã được đóng lại nhưng sao có thể ngăn cản được những người muốn giết chết Tô Ly đang lần lượt kéo đến?
Bầu không trung đột nhiên bùng cháy lên ánh lửa, tiếp sau đó, nhiệt độ
được nâng cao lên, gió thổi sức nóng cháy hầm hập táp vào mặt. Một con
lân Hỏa Vân đáp xuống phía đầu bên kia của con phố, Tiết Hà cưỡi lên
trên lưng nó, trên bộ áo giáp của y vẫn còn y nguyên vết máu còn vương
lại từ trận chiến ngày hôm đó. Tiếp theo đó, Lương Hồng Trang trong bộ
vũ y xuất hiện ở một đầu khác của con phố. Vẻ mặt xinh đạp của Lương
Hồng Trang đầy nhưng bụi bặm, những vết sẹo bị kiếm chém lên người vẫn
còn nhìn thấy rõ mồn một. Cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà y có thể cố
gắng cầm cự để trở về được. Hoa Giới Phu nhìn thấy Lương Hồng Trang đã
xuất hiện thì khẽ chau mày. Ngày hôm đó chính là vị chủ giáo của Tầm
Dương Thành này đã thầm báo tung tích của Tô Ly cho Lương Hồng Trang
được biết.
- Ngươi thấy đấy ngay đến cả Quốc Giáo kỳ thực cũng muốn Tô Ly phải chết.
Lương Vương Tôn nhìn Trần Trường Sinh và nói:
- Ngươi có thể đối chọi lại với người trong toàn thiên hạ này hay sao?
Trần Trường Sinh nhìn những bóng người xuất hiện xung quanh bốn phía nhà trọ và trong những ngách nhỏ. Hắn không biết đó là những người nào, có
danh tiếng ra sao ở phương Bắc lục địa, bọn họ thuộc những phe phái tông môn nào. Trần Trường Sinh chỉ có thể dựa vào khí thế của bọn chúng để
cảm nhận sự nguy hiểm của từng người. Tiết Hà là Thần tướng của Đại Chu, y có lẽ sẽ không ra tay hành động. Lương Hồng Trang thì đã không còn
sức lực để ra tay sát hại Tô Ly. Nhưng đám người kia thì ai ai cũng có
khả năng sẽ thừa cơ ra tay, chứ càng không muốn nói đến Lưu Thanh, tên
thích khách luôn đứng trong bóng tối. Trong trận chiến ngày hôm nay,
ngoại trừ Lương Vương Tôn ra thì kẻ đáng sợ nhất chính là Lưu Thanh.
Tô Ly bị trọng thương, điều này đã đủ để trở thành một lý do mở thịnh
yến cho cả đại lục này. Đám khách đén sự tiệc đều đã có mặt đầy đủ, bọn
chúng lấy kiếm làm đũa, tất cà đều đang chuẩn bị uống chén máu tươi thay cho mỹ tửu, hưởng thụ bữa tiệc tanh máu thịt người. Trần Trường Sinh
không biết buổi thịnh yến này còn có vị khách quý nào sẽ tới tham gia
nữa không, hắn chỉ đành thử cố gắng lật đổ bàn tiệc xem sao.
Hắn đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn Lương Vương Tôn ngồi trong cỗ đại liễn
màu đen, thần sắc của Trần Trường Sinh không hề thay đổi, chân khí
chuyển động chậm dần, thần thức hướng vào bên trong bao kiếm, liên lạc
với ly hồn của hắc long, thứ tỉnh thanh kiếm đã ngủ sâu nhiều ngày qua.
Có vô số các thanh kiếm.
Trần Trường Sinh bắt đầu tính toán suy đoán; bắt đầu chuẩn bị thiêu đốt chân nguyên; bắt đầu chuẩn bị Vạn kiếm tụ phát.
Tuệ kiếm, Nhan kiếm là những kiếm pháp mà Tô Ly đã dạy cho hắn, Vạn kiếm là kiếm pháp của hắn.
Trần Trường Sinh muốn thử xem có thể dựa vào sự tiến bộ thăng cấp trong
kiếm đạo để bổ sung cho sự tiêu hao của kiếm ý Vạn hiếm hay không, để từ đó có thể tái hiện lại khung cảnh trước Chu Lăng hôm đó, tiếp theo nữa
là một đòn giết chết Lương Vương Tôn.
Trần Trường Sinh chỉ là một thiên tài thiếu niên đạt cảnh giới Thông U,
Lương Vương Tôn là cường giả đích thực của Tiêu Dao Bảng. Bất cứ ai đều
hiểu rõ, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng hiểu rất rõ sự cách biệt
thực lực của hai bên to lớn đến mức độ nào.
Nhưng Trần Trường Sinh vẫn muốn thử xem bản thân mình có thể giết chết được đối phương hay không.
Vì với tình hình trước mắt thì chỉ còn duy nhất một sự lựa chọn đó chính là hắn buộc phải giết chết Lương Vương Tôn thì mới có thể cứu sống được Tô Ly.
Đây có thể chính là đạo lý mới nhất mà Trần Trường Sinh học được từ Tô Ly.
Lương Vương Tôn là vị khách đầu tiên của bữa thịnh yến này, với thân
phận, thực lực và địa vị của y trong giang hồ, trong Miếu đường, trong
giới tu hành thì y hoàn toàn có thể là vị khách chính của bữa tiệc.
Chính vì thế nên Trần Trường Sinh muốn giết chết y, cho dù trên thực tế
giữa hai bên có một sự cách biệt quá lớn về thực lực. Ngay cả khi biết
vậy thì Trần Trường Sinh vẫn muốn thử sức giết chết y, chỉ như thế thì
mới có thể khiến cho Tầm Dương thành này phải khiếp sợ hắn, cộng thêm
với địa vị của Trần Trường Sinh trong Quốc Giáo thì mới đủ để khiến cho
những kẻ khác từ bỏ ý định ra tay với Tô Ly. Đây chính là sự sắp xếp của Trần Trường Sinh. Chỉ có giết người mới có thể cứu người; chỉ có không
biết đến đạo lý mới có thể nói đạo lý.
Con phố bên ngoài nhà trọ được bao trùm bởi một bầu không khí tĩnh lặng. Ánh nắng xuân ấm áp đẹp đẽ rớt lên mặt phố và những đám đất đổ.
Kèm theo một âm thanh của đồ vật bị rơi vỡ, Trần Trường Sinh phá cửa lao ra ngoài, theo đó là vụn đất đá và bụi gỗ vụn, thoáng một cái hắn đã
xuất hiện trên phố.
Cỗ đại liễn của Lương Vương phủ, nó cao tương đương với một tòa nhà hai
tầng, đang đứng đằng trước nhà trọ. Trần Trường Sinh phá cửa lao ra, bèn xông thẳng đến ngay chính giữa cỗ đại liễn.
Chân của hắn không đứng lên trên cỗ xe, đoản kiếm đã được rút ra khỏi bao, nhằm thẳng giữa trán Lương Vương Tôn mà lao tới.
Nhát kiếm đó tĩnh lặng vô thanh, không có bất cứ một uy lực nào, cũng
không hề cảm nhận được sự dao động quá mãnh liệt của chân khí. Nhát kiếm đó chỉ tựa như một tia sáng lóe lên thay thế cho ánh nắng xuân ấm áp
kia. Nhưng nó cũng đủ để khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc. Ngay đến cả Lương Vương Tôn cũng phải nghiêm nét mặt lại.
Kiếm ý hàm chứa bên trong đường kiếm đó của Trần Trường Sinh tinh thuần
vô cùng, cường mạnh tột đỉnh, thậm chí nó dường như còn vượt qua được cả sự tồn tại của kiếm thế. Tất cả mọi người có mặt trên con phố nhìn thấy đường kiếm đó, bất luận là những cường giả tu hành tới để lấy mạng Tô
Ly hay các giáo sĩ của Giáo điện Tâm Dương thành hoặc là những tỉ sĩ của Lương Vương phủ cùng với những tì nữ phổ thông không có hiểu biết gì về tu hành và kiếm đạo, tất cả bọn họ đều cảm thấy dường như mắt của mình
có một chút chói lóa.
Luồng ánh sáng đó đến từ kiếm ý của Trần Trường Sinh, một luồng kiếm ý
vô cùng sắc bén đồng thời có kèm theo một uy lực vượt trội. Thanh đoản
kiếm của hắn hiện giờ là một thanh Long Ngâm Kiếm thế hệ mới. Nhát kiếm
đó của Trần Trường Sinh tựa như long xuất thương hải, ánh sáng chói lọi
tứ bề. Luồng ánh sáng tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt đó kỳ thực lại
quá giống một vầng thái dương, nó chói lóa đến nỗi khiến cho tất cả mọi
người phải nhíu mắt lại.
Tất cả những người chứng kiến đều kinh ngạc khiếp sợ, lúc này bọn họ mới biết được cảnh giới kiếm ý của Trần Trường Sinh đã tu luyện đến mức độ
này. Chỉ có Tiết Hà và Lương Hồng Trang đã giao đấu lúc trước với Trần
Trường Sinh thì mới đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước nên bọn chúng mới
không có phản ứng gì hêt.
Tuy rằng hiện tại Trần Trường Sinh đã rất nổi tiếng, được rất nhiều
người đặt hắn vào trong hàng ngũ những thiếu niên có thiên phú nhất,
trong giới tu hành thiêu niên thì chỉ đứng sau có Thu Sơn Quân và Từ Hữu Dung, nhưng dù sao thì cũng có quá ít người tận mắt chứng kiến được
cảnh giởi của hắn.