Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 382: Khắp Chốn Nhân Gian Đều Là Phiền Toái


trướctiếp

Chỉ một thoáng thôi, những người buôn bán trên con phố của Tầm Dương thành đã nhanh chóng biến mất hết, cả con đường dài trống trải không một bóng người, chỉ còn xót lại những tờ giấy gói bánh váng đậu cuốn đang bay phất phơ trong gió và những đám khói bụi bay đến từ đằng xa khi người ta đóng sầm cổng thành lại. Tầm Dương thành bỗng chốc dường như biến thành một tòa thành bị bỏ hoang. Không phải tất cả những tòa thành bỏ trống đều là do có sự sắp xếp kế sách mà thành, đôi khi những tòa thành bỏ trống thể hiện một điều rằng đó là tòa thành chết, hoặc ngay tiếp sau đó nó sẽ biến thành một tòa thành chết.

Trần Trường Sinh đứng bên cạnh khung cửa sổ, nhìn thấy trên đường không một bóng người qua lại, nghe thấy có tiếng người nói từ xa vọng lại, thấy những đôi mắt đang nhìn lén qua khe hở của những cánh cửa đang đống chặt lại, hắn hoàn toàn kinh ngạc không thốt được nên lời. Trần Trường Sinh không hiểu vì sao chỉ một câu nói của mình rằng Tô Ly đang ở nơi đây lại khiến cho tất cả hoạt động đang diễn ra ở khu phố này lại có thể thay đổi một cách nhanh chóng khác biệt đến như vậy? Trần Trường Sinh dường như cảm thấy bản thân mình đã làm sai một việc gì đó, hoặc nói theo cách khác là đã đánh giá thấp tính chất nghiêm trọng của sự việc.

Tầm Dương thành đắm chìm trong sắc xuân, những cơn gió thổi xuyên qua từng con phố ngõ hẻm vốn dĩ sẽ mang đến những hơi mát nhẹ nhàng ấm áp. Nhưng lúc này những bếp lửa trên phố đã được dập tắt, đường vắng không một bóng người khiến cho cơn gió xuân dường như mang đến theo một sự lãnh lẽo. Trần Trường Sinh đóng cửa sổ lại, ngoảnh đầu lại nhìn thì chỉ thấy Tô Ly đang ngồi trên ghế, dáng vẻ bất lực pha với một chút trâm biếm, hỏi hắn một câu:

- Sợ rồi chứ?

Trần Trường Sinh có chút lo lắng, hắn nói:

- Dù gì cũng đánh cược một phen.

Tay trái của Tô Ly đã nắm lấy cây Hoàng Chỉ Tán từ lúc nào không hay, tay phải khẽ khàng gõ nhẹ cây gậy nắm tay. Lão nhìn vào mắt Trần Trường Sinh và nói:

- Vậy thì lúc này ta nói cho ngươi biết là ngươi, ngươi đã... thua cuộc rồi.

Tô Ly ở đây, bốn chữ này có một sức lan tỏa khó có thể tưởng tượng được, chúng lan đi khắp Tầm Dương thành một cách nhanh chóng. Ngay cả hồng ưng hay hồng nhạn nhanh nhất của quân đội Đại Chu thì cũng không thể nào chặn đứng được sự lan truyền khủng khiếp đó. Cả Tầm Dương thành chìm đắm trong bầu không khí chết chóc, đằng sau đó mới thực là một sự hỗn loạn đáng sợ. Có không biết bao nhiêu những bát đĩa của các hộ dân đã bị đập vỡ; có không biết bao nhiêu người đã bị chặc trân.

Phòng trọ nơi Tô Ly và Trần Trường Sinh đang cư ngự đương nhiên chính là nơi có bầu không khí căng thẳng nhất, đồng thời đó cũng chính là nơi khởi đầu cho cảnh hỗn loạn này. Những người khách đang dùng bữa vội vàng chạy mất, những lữ khách đang ở trong phòng thậm chí đại bộ phận bọn họ còn không kịp lấy hành lý bèn nhanh chóng hòa theo dòng người trốn chạy đi hết. Ngay cả đến chủ nhà trọ và đám tiểu nhị cũng đều lén lút trốn đi sạch.

Lúc này bên trong nhà trọ yên tĩnh không một tiếng động, khắp nơi đều là cảnh tượng bàn ghế xô đẩy, lật tung chổng chơ, trông thật thê thảm. Chỉ còn duy nhất một vị tiên sinh đang tính toán sổ sách ở đằng sau quầy thành toán bên cạnh tượng. Vị tiên sinh đó có đôi mày dựng ngược lên, nhìn dáng vẻ trông thật kham khổ, chiếc áo dài mặc trên người được giặt một cách nhất mực sạch sẽ, nhìn dáng vẻ đó lại càng trở nên khổ hạnh hơn. Không biết có phải vì quá nghèo khó hay không mà lão tiếc nuối công việc này đến độ không nỡ rời khỏi nhà trọ này mà vẫn cứ đứng đằng sau quầy thanh toán gẩy bàn tính, tính toán các khoản.

Tin tức đã được lan truyền đi thì đương nhiên sẽ liên tiếp có người tới đây rồi. Điều khiến cho Trần Trường Sinh cảm thấy vui mừng đó chính là người đầu tiên tới đây chính là người của Quốc Giáo.

Chủ giáo của Tầm Dương thành chính làm chủ giáo của Quốc Giáo về phía phương Bắc đại lục, địa vị tôn quý vô cùng, quyền cao chức trọng. Hoa Giới Phu hiện tại chính là chủ giáo Tâm Dương thành, đồng thời ông ta cũng là thân tín của Giáo Hoàng đại nhân. Vì thế địa vị của ông ta trong cả Tầm Dương thành này, thậm chí là cả Thiên Lương Quận này đều rất mực cao quý. Bất luận là thành chủ Tầm Dương thành hay tòa Vương phủ kia, Hoa Giới Phu đều rất ít khi đích thân mình tới thăm viếng. Nhưng hôm nay ông ta bắt buộc phải tự mình đến nhà trọ này, hơn nữa còn thể hiện một thái độ khiến cho tất cả dân chúng trong Tầm Dương thành này đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hoa Giới Phu không cho hơn chục tên Giáo sĩ tùy tùng được bước chân vào nhà trọ, ông ta đứng trên bậc thềm ngoài cửa chỉnh đốn lại y phục đỏ, rồi một mình bước vào trong đó, thái độ thể hiện sự giản dị, thậm chí còn có phần khiêm tốn. Nếu Tô Ly không chịu trọng thương, tính mệnh còn đang bị đe dọa thì sự tôn kính này đương nhiên là giành cho lão, nhưng lúc này thì sự tôn kính đó lại là giành cho Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh hiện là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, theo như đại chủ giáo Mai Lý Sa nói thì hiện tại trong nội bộ của Quốc Giáo Học Viện ngoại trừ Giáo Hoàng đại nhân ra thì hắn không cần phải hành lễ với bất cứ một ai. Ngược lại tất cả mọi người đều phải hành lễ chào hỏi hắn. Chỉ có điều vị chủ giáo áo đỏ với thân phận tôn quý này đang cung kính hành lễ chào hắn, điều này khiến cho Trần Trường Sinh có chút cảm thấy không thích ứng được cho lắm, khiến cho hắn hơi khẽ cúi người đáp lễ.

Hoa Giới Phu đứng thẳng người, không nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa kia lấy một cái, ông ta nói với Trần Trường Sinh:

- Chúng thuộc hạ vừa mới nhận được thông tin rằng ngài vẫn còn sống, chỉ có điều không có cách nào xác thực được có chính xác là như vậy không. Hôm nay tới đây nhìn thấy ngài vẫn còn sống thì quả đúng là một chuyện đại hỉ. Thuộc hạ tin rằng sau khi tin tức này được truyền tới Kinh đô, Giáo Hoàng đại nhân biết được thì chắc chắn ngài ấy sẽ vui mừng lắm. Trong Kinh đô có vô số người đang ngóng trông ngài trở về.

Câu chuyện chưa nói hết, nhưng ý tứ thì đã được nói rõ ra rồi. Chủ giáo đại nhân đi thẳng vào vấn đề, mời Trần Trường Sinh rời khỏi Tầm Dương thành này. Nếu như hắn đồng ý thì Giáo điện của Tầm Dương thành sẽ nhanh chóng phái theo một đoàn hộ tống cường mạnh nhất, thậm chí có thể Hoa Giới Phu cũng sẽ đích thân hộ tống cho hắn về Kinh.

Trần Trường Sinh hướng nhìn về cánh cửa căn phòng đang được đóng kín đó, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ngài biết đó, hiện tại ta đang gặp một chút rắc rối.

- Thuộc hạ thừa nhân, vị tiên sinh này quả đúng thực là một rắc rối cực kỳ lớn, thậm chí có thể nói là một rắc rối khủng khiếp nhất trong hàng trăm năm trở lại đây.

Hoa Giới Phu nhìn cánh của căn phòng đang đóng kín đó một cái rồi nói:

- Nhưng đó không phải là rắc rối của ngài, cũng không phải là rắc rối của Quốc Giáo Học Viện. Nếu như ngài vẫn kiên quyết ở lại trong nhà trọ này thì cái mớ rắc rối này sẽ chỉ càng lúc càng phức tạp hơn, phức tạp đến độ bản thân thuộc hạ cũng chẳng có cách nào giải quyết được.

ch nặng nề.

Trần Trường Sinh hỏi:

- Những... rắc rối đó sẽ xảy ra vào lúc nào?

Hoa Giới Phu đáp lại:

- Rất nhanh, hơn nữa Kinh đô đã báo tin đến nói rằng một người nào đó của Hòe Viện đã đến phương Bắc, tạm thời chưa thể xác định chắc chắn thân phận của y, nhưng có thể khẳng định được rằng đó quả thực là một rắc rối lớn.

Trần Trường Sinh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Ta không thể mang theo Tô tiên sinh cùng về Kinh đô hay sao?

Hoa Giới Phu không cần suy nghĩ mà đáp lời luôn:

- Ly Cung không có nói tới.

Trần Trường Sinh lại tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ, hắn hiểu ý của Hoa Giới Phu. Kể từ khi đụng độ với hai tên thích khách đó và Tiết Hà cho tới thời điểm này cũng đã được một khoảng thời gian rồi, Ly Cung ắt hẳn đã biết được mối quan hệ giữa Tô Ly và hắn rồi, nhưng lại chỉ lệnh cho Giáo điện của thuộc hạ hộ tống một mình Trần Trường Sinh về Kinh đó, còn không nhắc tới một chữ nào về Tô Ly, há chẳng phải đã thể hiện rõ thái độ của Ly Cung về sự việc này rồi hay sao.

- Có thể ta sẽ phải chờ đợi ở trong nhà trọ này một thời gian nữa.

- Chúng thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của ngài. Nhưng chúng thuộc hạ không có cách nào bảo vệ cho vị tiên sinh trong căn phòng kia chỉ vì ngài đang bảo vệ cho lão ta. Chắc ngài cũng hiểu rằng đó là một hành động không công bằng.

- Đúng vậy.

Trần Trường Sinh nhìn Hoa Giới Phu và nói:

- Vậy nên ngài có thể coi như không hề hay biết ta đang ở trong Tầm Dương thành.

Hoa Giới Phu nói:

- Nhưng quả thực hiện giờ ngài đang ở trong Tầm Dương thành, hơn nữa ngài dự tính sẽ ở lại đây đến lúc nào? Chuyện rắc rối của mỗi người cho tới cùng đều phải do chính bản thân họ tìm cách giải quyết, hơn nữa bản thân vị tiên sinh đó vốn đã là một rắc rối rồi.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta muốn đợi người của Ly Sơn Kiếm Tông hoặc là... những thân tín của lão ta, những người có thể bảo vệ được cho lão ta tới đây.

Hoa Giới Phu trả lời đầy xúc cảm:

- Tất cả người trong thiên hạ này đều biết là Tô Ly trước giờ không tin bất cứ một ai... Lão ta không có bạn, một người cũng không có. Ngài muốn chờ đợi người có thể bảo vệ lão ta xuất hiện thì sẽ phải chờ đợi đến bao giờ đây?

- Có lẽ là... Nhưng ta vẫn cứ có cảm giác rằng sẽ có người nào đó đồng ý giúp lão ta.

Nói dứt câu, Trần Trường Sinh quay người bước về phía căn phòng.

Hoa Giới Phu đứng đằng sau hắn vội vàng nói:

- Có thể ngài vẫn chưa biết... Chu Viên đang xảy ra một số chuyện, ngài quả thực nên nhanh chóng quay trở về Kinh đô để giải quyết.

Trần Trường Sinh dừng bước, cất tiếng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Hoa Giới Phu đáp lời:

- Lương Tiếu Hiểu chết rồi.

Trần Trường Sinh không ngờ rằng lại được nghe thấy tin tức như này, hắn ngây người một lúc rồi nói:

- Y là gián điệp của Ma tộc, là ai đã giết chết y?

Thần sắc của Hoa Giới Phu bỗng trở nên có chút phức tạp, ông ta trả lời:

- Y nói là bị ngài giết chết.

Trần Trường Sinh rất kinh ngạc hỏi lại:

- Y nói như vậy sao? Là do ta giết?

- Đúng vậy, trước lúc lâm chung tuy y không nói rõ ràng là do ngài giết chết, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của Lương Tiếu Hiểu.

Hoa Giới Phu nhìn vào mắt Trần Trường Sinh và nói:

- Lương Tiếu Hiểu bị chết chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn Kiếm Tông pháp kiếm. Cả Chu Viên này chỉ có Thất Gian và ngài là biết kiếm pháp đó.

Trần Trường Sinh ngây người kinh ngạc, hắn không sao hiểu nổi chuyện này rút cuộc là như thế nào.

Hoa Giới Phu nói:

- Lương Tiếu Hiểu nói ngài và Chiết Tụ là gián điệp của Ma tộc. Chiết Tụ... đã xuống Chu Ngục.

Nghe xong câu này, Trần Trường Sinh trầm ngâm một hồi thật lâu, hắn hiểu rằng bản thân mình phải nhanh chóng quay trở về Kinh đô, nhưng lúc này hắn phải về như thế nào đây? Trần Trường Sinh nhìn về phía căn phòng đang khóa chặt cửa, cảm thấy thật phiền phức.

Trần Trường Sinh đẩy cửa phòng bước vào, đi đến trước ghế tựa mà Tô Ly đang ngồi, thuật lại toàn bộ một cách tỉ mỉ sự việc mà hắn vừa được nghe cho lão ta nghe.

Tô Ly khẽ khàng gõ cây gậy vịn tay, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi cười nói:

- Khắp nhan gian này đâu đâu cũng là những chuyện phiền phức, chúng ta chỉ có thể đối mặt và giải quyết những chuyện phiền phức đó mà thôi. Sự việc của người kỳ thực cũng không đến nỗi quá phức tạp. Tuy rằng ngón đòn này của Lương Tiếu Hiểu quả thật quá thâm hiểm, nhưng chỉ cần ngươi quay trở về Kinh đô là tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết được thôi. Nếu ta có thể quay trở lại Ly Sơn thì đương nhiên là càng dễ bề giải quyết hơn.

Trần Trường Sinh hiểu ý của lão ta. Nếu như hắn định dùng tính mạng của mình để giải quyết sự việc về cái chết của Lương Tiếu Hiểu thì câu chuyện sẽ chỉ càng trở nên phức tạp, khó giải quyết mà thôi. Nhưng rút cuộc thì Trần Trường Sinh hiện vẫn là người đang có uy tín nhất trong Quốc Giáo hiện giờ, chỉ cần Giáo Hoàng đại nhân vẫn tín nhiệm hắn thì sẽ chẳng có vấn đề gì nữa. Còn về phía Ly Sơn Kiếm Tông thì chỉ cần Tô Ly còn sống sót quay trở về Ly Sơn, lão ta nói một câu thôi thì còn ai dám chất vấn nghi ngờ gì nữa?

Phương án giải quyết đó của Tô Ly nghe chừng có vẻ đơn giản, nhưng kỳ thực lại rất không đơn giản. Tô Ly đem hai sự việc phiền phức gộp lại thành một việc, giải quyết sự việc khó khăn nhất của Trần Trường Sinh ở thời điểm hiện tại. Trần Trường Sinh không cần phải đưa ra một sự lựa chọn nào nữa, hắn chỉ cần giữ vững suy nghĩ ban đầu của mình là được.

- Tiếp theo đây trong Tầm Dương thành sẽ liên tiếp xuất hiện rất nhiều những chuyện phiền phức, ta quả thực đã đánh giá thấp... tính nghiêm trọng của sự việc. Bên phía Quốc Giáo không đồng ỳ đứng ra giải quyết những rắc rối này. Lão nói đúng lắm, ta dường như đã đặt cược thua cuộc rồi.

Trần Trường Sinh bước đến bên cạnh bàn, nâng chén trà lên uống một ngụm cho đỡ khát.

Tô Ly nhướn mày cao hơn nữa, nụ cười càng tươi hơn, lão nói:

- Ngươi đương nhiên là sẽ thua cuộc rồi. Có điều hành động la lối đó của người cũng có mặt tốt của nó, ít nhất thì ngươi cũng đã giúp ta giải quyết được sự phiền phức lớn nhất.

Trần Trường Sinh đặt chén trà xuống, trong lòng cảm thấy thắc mắc lắm, không hiểu bản thân mình đã làm những gì?

- Ngươi cho tất cả mọi người biết được hành tung của ta, cả đại lục này đều đang hướng ánh nhìn về phía Tầm Dương thành, Dần lão cần phải giữ thể diện cho mình, đương nhiên không thể phái đám đồ đệ đồ tôn của y tìm cơ hội giết chết ta ngay giữa thanh thiên bạch nhật được.

Tô Ly thôi không cười nữa, bình tĩnh nói:

- Nếu không phải vậy thì vị chủ giáo áo đỏ đang đứng bên ngoài cánh cửa kia lúc này chắc chắn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể giết chết được ta. Vì thế nên chí ít thì ngươi cũng đã giúp ta giải quyết được Quốc Giáo, mối rắc rối lớn nhất này.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lúc thì thấy quả đúng là như vậy, chỉ có điều mối nguy hiểm từ phía Quốc Giáo được giải quyết rồi nhưng không đồng nghĩa rằng hắn có khả năng giải quyết được hết tất cả những chuyện phiền phức sẽ xảy ra tới đây.

trướctiếp