Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 379: Cháy Lên Đi, Kiếm Của Ta (Thượng).


trướctiếp

Trần Trường Sinh nói cũng không chính xác. Lúc ấy một khắc cuối cùng ở đối chiến Đại Triều Thí, hắn chỉ là chuẩn bị dùng chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm, nhưng không có thật sự ra tay. Tuy nhiên mấu chốt của chiêu thức cuối cùng Ly Sơn Pháp Kiếm là ở chỗ tâm ý, Cẩu Hàn Thực nhìn ra tâm ý của hắn, do đó tìm được lối thoát, nói hắn như vậy thoát được một kiếm kia cũng không phải là sai.

Tô Ly rất rõ ràng một chiêu cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm ý vị như thế nào, cho nên cảm thấy càng ngày càng không hiểu rõ thiếu niên này, nhưng nếu Trần Trường Sinh hiểu một kiếm này, dùng qua một kiếm này, cửa ải khó khăn cuối cùng của việc học Nhiên kiếm không còn là vấn đề.

Nhiên kiếm là một kiếm chiêu, cũng là một loại phương pháp vận hành chân nguyên, là Tô Ly thông qua quan sát Trần Trường Sinh mấy ngày nay, tạo ra thủ đoạn vì hắn.

Số lượng hoặc là nói hiệu suất chân nguyên người tu hành phát ra được quyết định bởi tốc độ thiêu đốt ánh sao, độ rộng hẹp của thông đạo kinh mạch, có được hạn mức cao nhất nhất định, thiên phú càng cao, tư chất càng tốt, tốc độ thiêu đốt ánh sao, tốc độ truyền lại chân nguyên có thể càng nhanh, gống Từ Hữu Dung và Thu Sơn Quân huyết mạch thiên phú, kinh mạch hạn chế là việc có thể không cần quan tâm, chỉ cần số lượng ánh sao bên trong thân thể bọn họ đủ nhiều, thậm chí có thể phát ra chân nguyên vô cùng vô tận.

Số lượng ánh sao trong cơ thể Trần Trường Sinh không ít, Tọa Chiếu tự quan cũng không có bất cứ vấn đề gì, vấn đề lớn nhất chính là thông đạo chân nguyên quá mức hẹp, thậm chí có rất nhiều đường kinh mạch chỉ là một đoạn, hiệu suất chân nguyên phát ra tự nhiên cực thấp.

Là một thế hệ kiếm đạo tông sư, Tô Ly giỏi nhất ở chỗ phạm trù nhận thức vượt xa so với người thường, phương pháp giải quyết vấn đề cũng hơn xa ngoài dự đoán mọi người, trên thực tế lại rất hợp tình hợp lý.

Hắn không viết ra dựa vào số lượng chân nguyên Trần Trường Sinh có, cũng không thử giải quyết vấn đề kinh mạch của hắn, mà là dùng một loại phương thức không biết sợ trực tiếp giải quyết vấn đề hy vọng, đặt ở trên phương thức thiêu đốt ánh sao.

Đương nhiên, cần mạo hiểm chính là Trần Trường Sinh, không biết sợ vẫn là Trần Trường Sinh.

- Thiêu đốt có rất nhiều loại phương pháp hoặc là nói hình thái, nói chung, chú ý công chính bình thản, hòa hợp ánh sao thành nước trong, từng li từng tí nghĩ cách mà đi, như thế mới có thể năng nhặt chặt bị, nhưng một kiếm này yêu cầu ngươi phải thiêu đốt chân nguyên rất dữ dội.

Tô Ly nhìn hắn nói:

- Tựa như vô số vụn gỗ bị nhốt ở trong một không gian, đột nhiên xuất hiện một mồi lửa, vụn gỗ này sẽ gần như đồng thời thiêu đốt, phóng xuất ra nhiệt và uy vô cùng lớn, tựa như bùng nổ.

Trần Trường Sinh nghe lời của hắn, tưởng tượng ra hình ảnh này ở trong Thức Hải, gật gật đầu.

Tô Ly nói:

- Phương pháp bạo cháy có thể trợ giúp chân nguyên của ngươi tăng lên tới trình độ nào đó trong nháy mắt, đột phá những kinh mạch ngổn ngang của ngươi, do đó giúp cho lực sát thương của một kiếm này đạt tới trình độ miễn cưỡng có thể chấp nhận.

- Đã hiểu.

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng cái đó và chiêu thức cuối cùng của Pháp Kiếm có gì liên quan?

Tô Ly nhìn hắn nói:

- Vô số chân nguyên đồng thời thiêu đốt ở trong thân thể của ngươi, giống như bùng nổ, có khả năng sẽ thông qua kiếm thế chiếu sáng cả vùng quê, làm chói hai mắt của đối thủ, nhưng lớn hơn nữa là có thể trực tiếp đốt ngươi thành ngu ngốc, hoặc là bùng nổ tới thịt nát xương tan, nếu ngươi không thể có quyết tâm hẳn phải chết, căn bản không thể hoàn thành một bước cuối cùng kia.

Trần Trường Sinh cảm giác được một chút ly hồn của Hắc Long trong đoản kiếm có phản ứng, nhớ tới cảnh tượng thấy được trong huyệt động dưới nền đất ở Bắc Tân Kiều, không khỏi có chút cảm thán, nghĩ thầm rằng hóa ra tất cả phát sinh đều có ý nghĩa.

Nghĩ tới phản ứng lúc trước của Tô Ly khi nói mình biết chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm, hắn nhịn xuống không nói với Tô Ly, chính mình có quá nhiều kinh nghiệm cùng loại, tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ nhưng thái độ đối với sinh tử cũng đã rất tang thương.

Tô Ly cẩn thận giảng giải chiêu thức và kiếm ý của Nhiên kiếm, liền không cần phải nhiều lời nữa, để tự Trần Trường Sinh lĩnh ngộ, sau đó hắn nhìn phía hoàng hôn bên sơn dã, bở cỏ xanh bên kia khe xuống, trầm mặc không nói.

Thích khách kia hiện tại có thể đang ở trên mặt cỏ xanh đó.

Trần Trường Sinh không vội vã đi ngộ kiếm, xoa muối thô thật tốt lên cá, sau đó treo lên trên đống lửa bắt đầu nướng, nếu xác định kẻ thù vẫn luôn ở đó, như vậy lửa trại không còn là vấn đề đáng chú ý. Cùng với mùi cháy sém rất nhẹ, hắn theo ánh mắt của Tô Ly nhìn phía cỏ xanh đối diện dòng suối nhỏ, một lát sau liền lắc lắc đầu, nghĩ thầm thích khách kia thật sự là vô cùng kiên nhẫn, không ngờ theo nhiều ngày như vậy lại vẫn không ra tay. Chiết Tụ có thể sẽ làm được nhưng mình tuyệt đối là làm không được.

Tên thích khác kia vẫn luôn giấu mình ở trong sơn dã, đối với hắn và Tô Ly mà nói chính là áp lực vô cùng lớn, hai người rất rõ, thích khách kia nhất định sẽ xuất hiện vào thời khắc nào đó, chỉ có điều chẳng biết lúc nào.

- Giống như tiền bối nói, ngươi còn chờ đợi như vậy, chỉ sợ đợi đến chết cũng không đợi được bất cứ cơ hội nào.

Trần Trường Sinh ở trong lòng nói với tên thích khách mãi vẫn không xuất hiện:

- Bởi vì tiền bối dạy ra sử dụng kiếm, ta sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, đến lúc đó ngươi sẽ không thể nào giết chết chúng ta.

Con cá mập mạp phối với cơm cao lương, rất đơn giản nhưng lại là mỹ vị, Tô Ly dựa vào Mao lộc nhắm mắt nghỉ ngơi, Trần Trường Sinh thu thập đồ vật này nọ liền đi đến ngồi bên khe suối, bắt đầu ngộ kiếm.

Hắn nhìn bãi cỏ xanh đối diện dòng suối nhỏ, nghĩ tới cánh đồng tuyết ngàn dặm trong thân thể. Tuyết này đều là ánh sao hắn ngày đêm không ngừng bắt được, là thật nguyên mới bắt đầu hình thành, là nơi phát ra tất cả năng lượng chiến đấu.

Hiện tại chỉ cần hắn khẽ nhúc nhích thần niệm liền có thể đem những cánh đồng tuyết này, thậm chí là mảnh cảnh đồng tuyết trên không bao vây lấy hồ nước Linh Sơn đốt lên, biến thành lực lượng và tinh thần cuồn cuộn không dứt. Nhưng một kiếm này yêu cầu hắn không thể làm như vậy, bởi vì phương pháp thiêu đốt này vẫn rất dịu dàng như cũ, không đủ dữ dằn, tốc độ ánh sao chuyển hóa thành chân nguyên quá chậm.

Nhiên kiếm, là ở ngay một chứ Nhiên (cháy).

Phải cuồng bạo, quyết liệt, thiêu đốt.

Trần Trường Sinh ngồi ở bên khe suối trầm mặc không nói, nhìn hoàng hôn đang dần lui, nhìn ánh sao đầy trời cho đến khi nắng sớm lại đến.

Hắn dùng thời gian suốt cả đêm, rốt cục học xong cách hạ nhận thức xuống cánh đồng tuyết nhưng không đốt những tuyết vụn kia, mà là dùng cái loại lực lượng vô hình này khiến cánh đồng tuyết này trở nên càng lạnh hơn, cho đến khi bông tuyết rời khỏi mặt đất bay phất phới trên bầu trời.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, rặng mây đỏ bao khắp sơn dã, suối nước đỏ lên.

Nhìn bãi cỏ xanh giống như đang thiêu đốt ở đối diện dòng suốt nhỏ, tay Trần Trường Sinh chậm rãi rời khỏi chuôi kiếm.

Ngày thứ ba sau khi bắt đầu học Nhiên kiếm, ở trong một quán trà bên ngoài quan đạo, Trần Trường Sinh và Tô Ly gặp được tên thích khách thứ ba trên con đường tiến về nam của bọn họ, thích khách kia gọi là Lý Bình Nguyên, chính là đại hào bắc địa, thủ hạ có vô số tử sỉ, nghe nói người này có chút liên hệ không rõ ràng với bộ lạc hùng nhân đầu nhập vào Ma tộc ở trong cánh đồng tuyết, hoặc là chính bởi vì như thế, hắn có phán đoán chuẩn xác hơn về đường lối về nam của Tô Ly, ở chỗ này chờ sẵn bọn họ tới.

Bởi vì chuyện này quá mức trọng yếu, đồng thời cũng quá nhanh, đại hào bắc địa Lý Bình Nguyên chỉ đem hơn mười tên cấp dưới trung thành nhất, khiến gian phòng trong quán trà nhỏ này có vẻ có chút chật chội.

Quán trà không có khách nhân, có mùi máu tươi nhàn nhạt, bếp lò pha trà đã lạnh như băng, thoạt nhìn đã rất nhiều ngày không được đốt, ông chủ hẳn là đã sớm bị chết, chỉ có điều không biết thi thể bị chôn ở nơi nào.

Trần Trường Sinh ngồi ở bên cạnh bàn trà, nhìn nước trà trong bát hiện ra mùi vị khác thường, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Chúc mừng.

Tô Ly nhìn hắn nói:

- Giết chết người này, tin tưởng ngươi sẽ không có quá nhiều gánh nặng tâm lý.

trướctiếp