Nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ mê man, Tô Ly khẽ nhướn mày, thoáng suy
nghĩ, bởi vì câu nói lúc trước của hắn, cũng bởi vì Trần Trường Sinh mấy ngày qua nói vô cùng nhiều, cũng làm vô cùng nhiều chuyện.
Trong hành trình vân du tứ hải mấy trăm năm, hắn gặp qua rất nhiều thiếu niên ưu tú, những thiếu niên kia rất có tài, có nghị lực vô cùng, mấy
tên thiếu niên hắn thưởng thức nhất hiện tại cũng ở Ly Sơn Kiếm Tông.
Nhưng hắn chưa từng gặp qua một thiếu niên giống như Trần Trường Sinh.
Hắn luôn nghĩ rằng thiếu niên luôn luôn tinh khí thần, chính là cái gọi ánh sáng mặt trời mới và thần lô, bươm
bướm mới và chim non, loại khí tức sinh mạng thanh xuân này luôn rõ ràng và sôi trào, Trần Trường Sinh cũng có khí chất này, lại càng thêm thản
nhiên, thiếu niên này cũng là một đám xuân phong, nhưng là gió đầu mùa
xuân, rất là nhẹ, vì thế nên rất tươi mát khiến người ta vui vẻ thoải
mái.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ say, trầm mặc không nói, cẩn thận quan sát.
Thiếu niên bình thường lúc tỉnh dậy thường cố ý đè thấp âm điệu, ra vẻ
bình tĩnh thong dong, dùng sự trầm ổn này khiến bề trên khen ngợi và
người cùng thế hệ hâm mộ, nhưng trong giác ngủ sẽ trở lại bộ dáng đúng
tuổi của mình, lộ ra một mặt hồn nhiên, nhưng Trần Trường Sinh lại không như vậy, mặt mày của hắn vẫn là thiếu niên, vô cùng trẻ con, nhưng vẻ
mặt vẫn là bình tĩnh giống như lúc tỉnh dậy, thậm chí….. lại có chút sầu bi.
Vì sao cho dù đang ngủ say, mặt mày thiếu niên này vẫn nhăn như vậy? Hắn đang suy nghĩ gì? Đang lo lắng cái gì? Hắn sầu lo gì? Nếu trên người
của hắn thủy chung vẫn không thể thoát khỏi áp lực như trong mộng đẹp,
như vậy thời điểm hắn tỉnh dậy sao cũng bình tĩnh thong dong như vậy,
căn bản khiến người bên ngoài không thể cảm giác được chút nào.
Tô Ly rất rõ, trong lòng của Trần Trường Sinh nhất định là có chuyện,
nhưng hắn không muốn hỏi, cũng không muốn đi điều tra, không phải hắn
không hiếu kỳ, mà là vì hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm——hắn
ngẩng đầu nhìn phía vùng quê núi hoang rậm rạp, mặt không chút thay đổi, đôi mắt như sao, hàn ý mạnh mẽ, tay nắm cán Hoàng Chỉ Tán hơi lỏng hơn
so với trước, cũng là thích hợp hơn với tư thế rút kiếm.
Sát thủ tên Lưu Thanh kia bây giờ đang ở giữa mảnh núi hoang này, hẳn là đang nhìn chăm chú nơi đây. Đứng thứ ba bảng sát thủ đại lúc, đối với
người bình thường mà nói là rất đáng sợ, nhưng nếu ở bình thường không
đáng để Tô Ly ngẩng đầu lên nhìn một cái, chỉ có điều tình huống bây giờ khác bình thường. Trần Trường Sinh đang mê ngủ, bản thân hắn bị trọng
thương, thấy thế nào cũng đều là cơ hội tốt nhất để thích khách kia ra
tay, trừ phi hắn tuân theo chủ nghĩa bảo thủ của giáo điều.
Tô Ly bỗng nhiên có chút khẩn trương, vì thế cảm xúc trên mặt càng phát
ra thản nhiên. Hắn đã có rất nhiều năm không khẩn trương như vậy, bởi vì đã có rất nhiều năm không ai có thể uy hiếp tới sinh tử của hắn. Hắn
cho là mình đã sớm nhìn thấu sinh tử, nhưng sau khi Tiết Hà và Lương
Hồng Trang xuất hiện, hắn mới biết được, cho dù là chính Kiếm Tâm Thông
Minh vẫn không thể tiếp tục duy trì tâm tình bình thản trước khi tử
vong. Hoặc là bởi vì hắn vừa mới trải qua một hồi khảo nghiệm sinh tử
gian nan nhất.
Đời này hắn gặp qua rất nhiều khảo nghiệm sinh tử, chiến thắng vô số
cường địch nhìn như không thể chiến thắng, loại đối thủ như Lương Hồng
Trang và Tiết Hà căn bản không đáng nhắc tới, nhưng hắn biết rõ, đời này một khắc hắn gần với tử vong nhất không phải ở cánh đồng tuyết ngoài
Tuyết Lão Thành, cũng không phải ở khe bên Trường Sinh Tông, mà là ngay
lúc trước không lâu ở bên trong núi hoang vô danh này, trong nháy mắt
khi vũ y như lửa của Lương Hồng Trang nhào tới phía trước.
Sở dĩ đó là một khắc trong cuộc đời hắn gần với tử vong nhất là vì Lương Hồng Trang nhất định sẽ giết chết hắn, bởi vì Lưu Thanh lúc ấy khẳng
định trốn cách đó không xa, nguyên nhân trọng yếu nhất là hắn không có
cách nào nắm giữ vận mệnh của mình ở trong tay.
Bất kể là vạn đại quân Ma tộc và bóng ma Ma quân ở bên trong Tuyết Lão
Thành, hay là đối mặt với hơn mười vị trưởng lão Trường Sinh Tông có tu
vi sâu không lương được ở khe kia, lúc ấy trong tay của hắn đều có kiếm, hắn có thể vung kiếm.
Chỉ cần kiếm ở trong tay, thiên hạ là của Tô Ly hắn, cho dù tử thần ở
phía trước hắn cũng không sợ. Nhưng…. Một khắc trước hắn cái gì cũng
không thể làm, hắn chỉ có thể giao vận mệnh của mình cho thiếu niên gọi
là Trần Trường Sinh này.
May mắn chính là, tên thiếu niên này chứng minh được mình rất đáng được tín nhiệm.
- Lần này thật sự nợ ngươi một cái mạng rồi.
Nhìn thiếu niên hơi nhíu mày trong lúc ngủ say, Tô Ly lắc đầu nói.
Thích khách kia vẫn giấu mình vào nơi sơn dã, không biết vì sao mãi vẫn
không ra tay, hoặc là bởi vì biểu hiện hay thân phận của Trần Trường
Sinh khiến hắn có chút kiêng kị, hoặc là bởi vì tay Tô Ly vẫn mãi không
rời khỏi cán Hoàng Chỉ Tán.
Đến đêm Trần Trường Sinh rốt cục tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt như tuyết,
ánh mắt không trong suốt sáng ngời giống bình thường mà giống như say
rượu, cũng may Thức Hải rốt cục đã bình tĩnh lại, hẳn là không có gì
nguy hiểm.
Hắn nhìn về phía Tô Ly, còn chưa kịp nói cái gì, Tô Ly mặt không chút cảm xúc nói:
- Muốn nói cái gì?
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát nói:
- Chuyện cũ trước kia, ta chỉ là vãn bối không thể biết được, không tốt
để phán đoán thị phi đúng sai, nhưng thân là con, thay cha báo thú cũng
không phải là sai, nếu đều không có sai lại cứ giết tới giết lui như
thế, như vậy chuyện này khẳng định có chỗ nào sai lầm.
Tô Ly nói:
- Quả nhiên vẫn là thuyết giáo.
Trần Trường Sinh nói:
- Ở cánh đồng tuyết, tiền bối nói mình không phải là người tốt, bởi vì
giết quá nhiều người, bởi vậy có thể thấy được, tiền bối cũng biết giết
quá nhiều người chung quy không phải chuyện tốt, vì sao lại không sửa?
Tô Ly chau mày, như cười như không nói:
- Nhưng ta khi nào thì nói qua muốn làm người tốt? Nếu không muốn làm người tốt, vậy vì sao phải sửa, sao phải ít giết người?
Trần Trường Sinh nghẹn lời, có chút bất đắc dĩ nói:
- Tiền bối, cần gì phải tranh giành mọi lúc mọi nơi chứ?
- Bách khả tranh lưu, dục biện vọng ngôn, không tranh giành không phân biệt thì còn gọi gì là sống?
Tô Ly nói rất bình tĩnh thản nhiên, Trần Trường Sinh lại trầm mặc rất
lâu, sau khi hắn tỉnh lại luôn luôn đọc sạch, biết được thân thể không
tốt liền muốn sống càng lâu chút, cảm thấy sinh mạng là một việc tốt
nhất, còn sống là chuyện tốt đẹp nhất, rất ít khi hiểu phải thế nào mới
gọi là sống.
Hắn ngẫm nghĩ một chút liền không muốn tiếp tục nghĩ tới vấn đề này.
Hắn hiểu được, đối với một thiếu niên nông thôn không thể ăn no, cách
nhìn về sinh mangj không giống như Tô Ly mỗi ngày ăn thịt cá nhiều năm,
hiện tại bắt đầu theo đuổi thanh đạm và dưỡng sinh, tìm kiếm ý nghĩa kế
thừa và tinh thần trong đồ ăn vốn không phải là người của thế giới này.
Cái này không có nghĩa là hắn có cái gì mâu thuẫn hoặc phản cảm với
người thế giới kia. Ngược lại hắn rất hâm mộ họ, bởi vì người trên thế
giới kia chính là đại đa số người còn sống trên thế giới này. Còn sống
vốn là phải còn sống như vậy, ít nhất là sống có ý nghĩa hơn.
- Đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông tên Lương Tiếu Hiểu kia…
Chuyện Trần Trường Sinh gặp phải ở Chu Viên, hắn đều nguyện ý nói ra,
đại bộ phận cũng nói với Tô Ly, cũng đã nói chuyện Lương Tiếu Hiểu, chỉ
có điều một ít chi tiết tại ven hồ tới hôm nay mới hoàn toàn đầy đủ.
Khi hắn nghĩ đến, nếu cửa Chu Viên một lần nữa mở ra, chỉ cần Thất Gian
và Chiết Tụ còn sống, Lương Tiếu Hiểu khẳng định đã bị trị tội, chỉ có
điều trải qua trận chiến đấu với Lương Hồng Trang, hắn đúng là có chút
mẫn cảm với dòng họ Lương, cho nên nói cặn kẽ với Tô Ly, lại thật không
ngờ phản ứng của Tô Ly lại lớn như thế.
Nghe được một kiếm của Lương Tiếu Hiểu đâm vào bụng của Thất Gian, sắc
mặt của Tô Ly liền âm trầm, giữa lông mày của hắn phảng phất như ẩn chứa sắp mưa, lắng đọng, bất cứ lúc nào cũng có thể chém ra mấy đạo sấm sét.
Cuối cùng Tô Ly lại nói:
- Hắn sẽ chết.
Trần Trường Sinh nghĩ rằng đó là chuyện của Ly Sơn Kiếm Tông các ngươi,
hơn nữa quả thật là đáng chết, chỉ có điều hắn thật không ngờ tên Lương
Tiếu Hiểu chết tiệt kia đã chết rồi, hơn nữa cái chết của hắn còn để lại rất nhiều phiền toái.
Tô Ly đã nghĩ tới Lương Tiếu Hiểu tại sao lại cấu kết với Ma tộc, chỉ có điều liên quan tới danh dự của Ly Sơn, mấu chốt là huyết án mười mấy
năm trước do một tay hắn tạo thành trước Trường Sinh Tông và bắc địa,
cho nên không muốn nói với Trần Trường Sinh nhiều lắm.
- Ngươi rốt cục là làm sao thấy được?
Hắn nhìn Trần Trường Sinh ngược lại hỏi.
Những lời hỏi này tự nhiên là Trần Trường Sinh dùng phương pháp nhìn để
khám pháp tinh vực của Lương Hồng Trang, nếu như nói đệ nhất kiếm là
đoán, như vậy Thất kiếm phía sau là thế nào? Kiếm không rơi và khoảng
không, tự nhiên không thể nào là đoán, chẳng lẽ hắn đã học được Liễu Tuệ kiếm?
Trần Trường Sinh rất cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, xác nhận tình huống lúc đó, nói:
- Thật sự là đoán.
Tô Ly đương nhiên không tin, nhưng xem thần sắc của hắn tuyệt đối không
giống giả bộ, quan trọng nhất là Trần Trường Sinh không có lý do để lừa
gạt hắn, đặc biệt là Trần Trường Sinh thật sự không thể học được Tuệ
kiếm nhanh như vậy.
Có thể đoán được sự vật di động trong bầu trời đầy sao vốn là chuyện cực không thể tin nổi, có thể đoán được lỗ hổng tinh vực của người tu hành
Tụ Tinh Cảnh lại khó có thể tưởng tượng, chứ chưa nói tới việc hắn liên
tục đoán trúng bảy lần.
- Nếu ngươi thật sự là dựa vào vận khí, như vậy vận may của ngươi đã tốt đến mức không còn là vận khí.
Tô Ly nhìn hắn nói:
- Ngươi là người có đại khí vận.
Trần Trường Sinh không rõ, hỏi:
- Số mệnh?
- Tu hành quan trọng nhất là cái gì?
- Nghị lực? Ngộ tính?
Tô Ly lắc đầu nói:
- Không, là vận khí. Phàm là cường nhân cuối cùng có thể hùng bá một
phương, cái gọi là thánh nhân không tránh khỏi là người cực kỳ may mắn,
như thế mới có thể tránh được nhiều lần nguy hiểm như vậy, đương nhiên,
vận khí chỉ là điều nhất thời, số mệnh mới là một đời, cho nên bọn họ
đều là người có đại khí vận, bao gồm ta ở bên trong.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút nói:
- Số mệnh quyết định cái gì?
- Đương nhiên là mệnh.
Tô Ly nhìn hắn nói:
- Cho nên nói một cách khác, mạng của ngươi tốt lắm.
Nghe những lời này, Trần Trường Sinh lại không phản bác được—— từ khi
hắn sinh ra liền bị cho rằng số mệnh không tốt. Ai có thể nghĩ tới hiện
tại lại nghe người khác nói mệnh tốt lắm. Điều này làm cho hắn cảm thấy
có chút vớ vẩn, có chút an ủi, lại có chút chua xót.
Tiếp tục về phía nam, hai người hai lộc rốt cục tới gần Thiên Lương Quận, học kiếm cũng tới giai đoạn mới.
Sau khi trải qua cuộc chiến với Lương Hồng Trang, Trần Trường Sinh rất rõ ràng nhược điểm của mình ở nơi nào.
Đầu tiên là hắn cần phải có thần thức và lực ý chí hùng mạnh hơn nữa.
Hắn hiểu vì sao lúc trước Tô Ly nói, chỉ có trải qua mới có tư cách biết muốn thi triển Tuệ kiếm nhất định phải cần đầy đủ khí lực, bởi vì Tuệ
kiếm cần càng nhiều tinh lực siêu phàm hơn, bằng không người sử dụng
kiếm căn bản không thể chấp nhận sự tính toán đại lượng này, chỉ sợ
trước khi xuất kiếm đã ngất đi rồi.
Tiếp theo, muốn chiến thắng một người tu hành Tụ Tinh Cảnh, hắn cần nâng cao bản thân hơn, như vậy mới có thể bắt được cơ hội lướt qua trong
giây lát, trực tiếp cho đối thủ đòn nghiêm trọng, do đó tránh được tình
huống như xuất cả tám kiếm cũng không giết được Lương Hồng Trang, phải
biết rằng loại tình huống đó thật sự rất nguy hiểm, nếu Lương Hồng Trang cường đại hơn chút nữa, hoặc có thể chống đỡ thêm một lát, Thức Hải của Trần Trường Sinh sẽ bị chấn động mà vỡ nát, hắn và Tô Ly chắc chắn sẽ
chết.
Vì thế lúc hoàng hôn bên một khe suối, Tô Ly bắt đầu truyền thu cho hắn loại kiếm pháp thứ hai.
- Chân nguyên ngươi phát ra quá tệ, tựa như tiểu hài tử cầm kim may, cho dù nhanh hơn nữa, đâm được 3600 lỗ trên người đối thủ cũng không có
biện pháp đâm chết đối thủ, cho nên vài ngày trước ta đã nghĩ ra một
loại kiếm pháp.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh bên trong suối nước, nói:
- Ngươi có muốn học hay không?
Trần Trường Sinh không trả lời, bởi vì loại chuyện này không cần trả
lời, phàm là người sử dụng kiếm ai cũng muốn học kiếm cùng Tô Ly, chớ
đừng nói chi tới việc kiếm pháp này rõ ràng là Tô Ly thiết kế ra vì hắn, hơn nữa lúc này hắn rất khiếp sợ.
Nhìn người đàn ông trung niên bên khe suối, miệng hắn mở rộng, một lúc
lâu sau vẫn không nói ra lời. Dựa theo những lời này, chẳng phải là nói
ngày đó sau khi phát hiện chân nguyên hắn phát ra có vấn đề, Tô Ly liền
bắt đầu tự hỏi vấn đề này, nhưng mà chỉ dùng mấy ngày liền thiết kế ra
một bộ kiếm pháp hoàn toàn mới? Cái gì gọi là thiên tài thật sự? Cái gì
gọi là kiếm đạo tông sư? Chính là đó.
Tô Ly như không nhìn thấy hình dạng của hắn, tiếp tục nói, nhìn như bình tĩnh mà giới thiệu loại kiếm pháp mới sáng lập này, về phần nội tâm có
thể có chút đắc ý hay không, theo đuôi lông mày hơi nhướng lên của hắn
liền có thể phát hiện một phần.
Loại kiếm pháp này tên là Nhiên kiếm, vẫn như cũ chỉ có một chiêu, nói
đúng ra là một loại pháp môn vận kiếm, Nếu như nói Tuệ kiếm là trợ giúp
người sử dụng kiếm nhìn thấu nhược điểm của cường nhân Tụ Tinh Cảnh, như vậy Nhiên kiếm lại trợ giúp người sử dụng kiếm bộc phát chân nguyên của mình, ở trong thời gian ngắn đạt được sức mạnh vô cùng lớn, dùng cái
này để tạo ra thương tổn lớn hơn nữa với đối thủ Tụ Tinh Cảnh.
Hai loại kiếm pháp Tô Ly dạy hắn đều có tính nhắm vào, dường như chính
là chuyện môn trợ giúp người tu hành Thông U Thượng Cảnh vượt biên giết
chết Tụ Tinh Cảnh. Chân nguyên Trần Trường Sinh phát ra có vấn đề, Nhiên kiếm liền phụ trách giải quyết vấn đề này.
Vấn đề là ở chỗ, muốn giải quyết vấn đề bình thường đều cần trả giá thật nhiều. Tuệ kiếm chưa thành hình, suýt nữa khiến Trần Trường Sinh biến
thành ngu ngốc, đạo Nhiên kiếm này có thể giải quyết vấn đề về chân
nguyên của hắn, thì cần hắn trả giá càng nhiều hơn nữa.
- Cùng loại với ma công giải thể của Ma tộc, tuy rằng sẽ không chết nhưng khẳng định cực thảm.
Tô Ly nói:
- Ta nói rồi, truyền cho ngươi kiếm pháp là chỉ hy vọng ngươi che chở ta trở về Ly Sơn, chứ không phải có ý tốt gì với ngươi, cho nên học hay
không học đều do ngươi.
Trần Trường Sinh từ trong suối đi ra, trên nhánh cây là một con cá mập
mạp, hai chân trần trụi đạp trên khe suối bị thái dương thiêu đốt, cười
cười không nói gì.
Tô Ly cười nhạo nói:
- Thật là một kẻ bướng bỉnh, một chút cũng không làm người khác vui mừng, còn kém xa so với người nhà ta.
Trần Trường Sinh nghĩ, tiền bối rõ ràng muốn dạy mình kiếm pháp, nhưng
lại muốn tìm nhiều cái cớ như vậy chính là không muốn làm cho mình nhớ
ân tình này, đây mới thật sự là người bướng bỉnh, tuy nhiên cũng có chút hứng thú.
Tô Ly nhìn hắn nói:
- Kiếm thế đến từ Liệu Thiên kiếm, kiếm chiêu dùng là bí pháp Kim Ô
kiếm, nhưng mấu chốt nhất chính là giây phút chân nguyên thiêu đốt kia
ta cũng cần ngươi hoàn toàn đồng điệu với khí thế một chiêu cuối cùng
của Ly Sơn pháp kiếm.
Trần Trường Sinh đang cầm đoản kiếm mổ cá, nghe tới đó liền dừng lại, quay đầu lại thất kinh hỏi:
- Ly Sơn Pháp Kiếm?
- Đúng vậy, đây là chỗ khó nhất của Nhiên kiếm.
Tô Ly nói:
- Liệu Thiên kiếm tăng kiếm thức, kiếm chiêu càng thêm rạng rỡ, chân nguyên cháy mạnh thì cần phải có khí phách không mệnh.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát nói:
- Đã hiểu.
Tô Ly nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn nói:
- Thời điểm xuất kiếm phải ôm quyết tâm hẳn sẽ chết, ngươi thật sự hiểu chưa?
Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên nói:
- Tiền bối, ta đã dùng qua một kiếm kia.
Tô Ly thật bất ngờ, nhìn ánh mắt của hắn trầm mặc rất lâu, nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi thế nào lại một chút cũng không biết tiếc mệnh?
Nhớ kỹ, không cần bởi vì mệnh quá tốt mà bất chấp mọi thứ.
Trần Trường Sinh nói:
- Tiền bối, ngài cũng biết ta không phải loại người như vậy.
Tô Ly lại trầm mặc, nói:
- Hiện tại ta thật không biết…. ngươi rốt cục là loại người như thế nào.