Lương Hồng Trang nhìn về phía Tô Ly, mặt không chút thay đổi, giống như người chết hỏi:
- Vì sao?
Một mảnh an tĩnh, không ai có thể trả lời vấn đề này.
Hắn cười thảm nói:
- Ta vẫn nghĩ thiên lý luôn tuần hoàn, không phải không báo mà chỉ là
chưa tới thời điểm, tuy là mượn chút nhưng chung quy sẽ có một kết quả,
làm sao lại biết căn bản không có thiên đạo gì cả, vì sao người giống
như ngươi vẫn có thể sống rất tốt, hiện giờ đã sắp chết lại xuất hiện
một người như hắn.
Trần Trường Sinh cúi đầu không nhìn hắn, tay nắm đoản kiếm run nhè nhẹ.
- Lương gia chúng ta rốt cục đắc tội ngươi cái gì? Trần thị rốt cục cho
ngươi chỗ tốt gì? Khiến mười mấy năm trước ngươi muốn diệt cả nhà Lương
gia chúng ta.
Tiếng cười của Lương Hồng Trang càng lúc càng lớn, máu chạy trên người
càng lúc càng nhanh, thanh âm càng ngày càng thê lương. Sau khi nói xong lời cuối cùng, chất vấn đã biến thành gào rú, tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng, tuyệt vọng và thống khổ, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong
linh hồn của con người.
Trần Trường Sinh cúi đầu thấp hơn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, tay càng
ngày càng run rẩy, dường như ngay sau đó sẽ không cầm nổi chuôi kiếm,
hắn không muốn nhìn Lương Hồng Trang giống kẻ điên, cũng không dám nhìn
Tô Ly. Bởi vì hắn rất lo lắng nếu hư mình nhìn lên một cái, sẽ thấy một
chuyện khiến mình sinh ra hối hận khó có thể ứ chế, do đó mà lầm vào bên trong thống khổ và giãy dụa.
Nghe chất vấn tràn ngập bi phẫn của Lương Hồng Trang, nhìn Trần Trường
Sinh cúi đấu, Tô Ly vẫn mặt không chút thay đổi như cũ——chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi, hối hận hay không hối hận cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, không cần phải kiểm điểm, cho dù có cũng chỉ có thể phát
sinh ở trong nội tâm của hắn, hắn tuyệt đối khinh thường việc giải thích cho thế giới này.
Hắn chính là người có tính tình như vậy, nếu đổi lại trước kia, cho dù
Lương Hồng Trang có thảm thiết thế nào hắn đều mặt không đổi sắc mà rời
đi, hôm nay hắn cũng mặt không đổi sắc, nhưng không biết tại sao trước
khi rời đi lại nói hai câu. Hoặc là, là vì đầu Trần Trường Sinh cúi
xuống quá thấp, tay cầm kiếm rất run rẩy?
- Thời điểm nhiều thế hệ Lương gia ngươi làm hoàng đế, đã giết bao nhiêu người, diệt bao nhiêu nhà ở cửa nam?
Tô Ly mặt không chút cảm xúc nhìn Lương Hồng Trang nói:
- Về phần diệt cả nhà Lương gia ngươi…. Nếu ta thật muốn làm như vậy,
ngươi làm sao có thể sống tới ngày nay, Lương Vương Tôn làm sao còn có
thể sống được?
Tâm tình của hắn bỗng nhiên trở nên có chút bực bội, nhìn về phía Trần Trường Sinh lạnh giọng nói:
- Không đi nhanh còn đứng ngốc đó làm gì? Giả đò cô đơn hay là giả vờ
tuyệt vọng? Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu mạng ta liền có tư cách dạy bảo ta.
Nói xong câu đó, hắn liền đi về phía núi hoang bên kia.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, hắn vẫn bị thương nặng, nhưng có thể chậm rãi bước đi.
Mao lộc ăn cỏ xanh no nê, lúc trở lại nhìn phía xa xa thấy Tô Ly đi đến
và Trần Trường Sinh vẫn đứng cúi đầu, có vẻ có chút hoang mang, không
biết nên đi theo ai.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn Lương Hồng Trang, muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ nói hai chữ:
- Xin lỗi.
Sau khi nói ra hai từ này, tâm tình cũng nặng cũng không vì vậy mà trở
nên thoải mái chút, đưa tay ôm cổ dây cương trên cần cổ Mao lộc, trầm
mặc đuổi theo bóng dáng có chút cô đơn phía trước.
Núi hoang kia là ở phía nam.
Lương Hồng Trang cũng không thể chống đỡ nổi, ngã ngồi xuống đất, nhìn hai người đi trước, đau khổ hô lên:
- Ngươi nghĩ đám người các ngươi có thể trở lại phía nam sao? Ngươi tiếp tục đi theo hắn, ngươi nhất định sẽ chết.
Trần Trường Sinh không quay đầu lại, cúi đầu tiếp tục trầm mặc mà đi.
Tô Ly đi rất chậm, không lâu sau liền bị hắn đuổi kịp.
Mao lộc quỳ gối trước xuống, nằm sấp trên mặt đất, hắn liền đỡ Tô Ly đi lên.
Từ đầu tới cuối không hề nói chuyện với nhau.
Đi qua chỗ núi hoang này, lại vượt qua hai tòa núi hoang khác, Mao lộc đứng ở bên cạnh một sườn núi cây cỏ xanh mượt như đệm.
Trần Trường Sinh từ trên lưng lộc xuống dưới, chạy vội tới bên đường, cúi người nôn mửa.
Tô Ly nhìn hắn trào phúng nói:
- Người kia lại không chết, có cái gì mà ói chứ.
Trần Trường Sinh khoát tay, muốn giải thích hai câu, nhưng không cách nào đè nén được khó chịu giữa bụng và ngực, lại ói ra.
Và trận chiến đấu với Lương Hồng Trang này là lần đầu tiên hắn một mình
chiến thắng một gã cường nhân Tụ Tinh Cảnh. Trận chiến đấu này nếu không phải quá mức bình thường không có gì lạ, thì có vẻ có chút miêu tả sơ
lược, hoặc là có thể xem là trận chiến đấu xứng đôi trong lịch sử.
Nhưng cái giá hắn trả cũng quá cao không phải bình thường, chiến đấu
vượt cảnh đương nhiên không giống miêu tả sơ lược bên ngoài. Dưới uy áp
tinh vực của Lương Hồng Trang hắn cũng bị thương rất nặng, xương cốt cả
người dường như muốn vỡ ra, thân thể hắn lúc trước vẫn run nhè nhẹ không chỉ cảm xúc có vấn đề, mà là thân thể thật sự có chút không chịu nổi.
Nhưng thương thế thật sự không ở thân thể mà là ở tinh thần.
Hắn không có thiên phú suy tính như Từ Hữu Dung, cũng không có huyết
mạch thiên phú hùng mạnh, tuệ kiếm lại mới vừa xuất hiện liền cưỡng ép
phát động tuệ kiếm nghênh địch, hơn nữa vừa động lại chính là Thất kiếm, đây không phải việc hiện tại hắn có thể chịu đựng nổi. Tiếp thu và phân tích số lượng tin tức lớn thậm chí là vô cùng lớn, tính toán phức tạp
như biển rộng thậm chí còn vô tận hơn cả biển trực tiếp áp bức sạch sẽ
tất cả tinh thần của hắn, khiến Thức Hải của hắn chấn động tới mức sắp
sụp đổ.
Thần trí của hắn đều tiêu hao ở bên trong Thất kiếm kia, Thức Hải trở nên trống rỗng.
Thân thể người tu hành nhân loại là một con thuyền trong hải dương tinh
thần. Hiện tại hải dương tinh thần của hắn đã khô kiệt rồi, thuyền kia
đang không ngừng rơi xuống trong hư vô, vĩnh viễn không dừng lại, đây là một quá trình rất khủng bố. Hắn cảm thấy mọi thứ bốn phía, núi hoang và sườn núi cây cỏ đều đang không ngừng chuyển động, biến hóa, không trung xanh thẳm dường như đang hạ xuống trên đỉnh đầu, điều này làm cho hắn
vô cùng phiền chán, khó chịu, mê muội, thống khổ, suy yếu. Tựa như liên
tục uống rượu trong bảy ngày bảy đêm, rượu kia là rượu mạnh, thậm chí là vô cùng cùng mạnh.
Loại cảm giác này vô cùng thống khổ, vô cùng khó chịu, hơn nữa đây là về tinh thần, căn bản không có biện pháp đuổi ra khỏi thân thể.
Hắn phun ra toàn bộ thịt nướng và quả dại ăn được đêm qua và sáng nay,
cả dịch trong dạ dày cũng phun ra, cuối cùng nhổ ra cũng chỉ còn nước
trong, cho đến khi cái gì cũng không phun ra được vẫn không dừng lại,
hắn bắt đầu nôn khan, phảng phất muốn phun tới sông cạn đá mòn, vĩnh
viễn sáng cùng thiên địa, như thế mới có thể cho thấy thái độ của mình
đối với thế giới này.
Tô Ly nhìn thiếu niên đang nôn mửa bên đường, trầm mặc không nói.
Không biết qua bao lâu, hắn dùng Hoàng Chỉ Tán làm gậy chậm rãi đi ra
phía sau Trần Trường Sinh, chậm rãi đưa Hoàng Chỉ Tán lên đánh vào phía
sau cổ Trần Trường Sinh.
Ba~ một tiếng, Trần Trường Sinh chậm rãi ngã xuống. Trước khi ngã xuống, hắn dùng sức lực còn lại của mình cam đoan mình sau khi ngã xuống sẽ
không dính phải đám uế vật mình vừa nhổ ra này.
Nhưng hắn không hề bất tỉnh, vẫn trợn tròn mắt nhìn lên khoảng không trên trời, vô cùng thống khổ, suy yếu tới cực điểm.
Tô Ly lãnh đạm nói:
- Nếu ngươi không hôn mê có thể sẽ điên.
Một kích vừa rồi hắn đã dùng hết toàn bộ sức lực tích tụ sau cùng, vốn
tưởng rằng tuy không đủ để giết địch nhưng có thể dùng để cứu người, lại không nghĩ tới thân thể của thiếu niên này cứng cỏi như thế.
Miệng Trần Trường Sinh mở rộng giống con cá gần chết, suy yếu nói:
- Tiền bối, trên núi có bụi cỏ.
- Ngươi chẳng lẽ muốn làm thơ trước khi chết sao?
Tô Ly nói:
- Đừng như vậy, sẽ khiến người không được tự nhiên.
Trần Trường Sinh khó khăn đưa tay lên, chỉ vào bụi cỏ kia nói:
- Đó là Bách Nhật Túy.
Đúng như Tô Ly nói, nếu tiếp tục như vậy, Thức Hải của hắn thật sự có
thể vỡ nát, trực tiếp chết đi hoặc là biến thành ngu ngốc, hơn nữa mấu
chốt nhất chính là, hiện tại hắn thật sự rất khó chịu, rất thong khổ.
Nếu lúc này tầm mắt của hắn không mơ hồ có thể thấy rõ mây trắng trên
trời xanh, hắn tuyệt đối sẽ lấy kim châm ra đánh ngất mình đi, nhưng hắn làm không được.
May mắn chính là, thời điểm ngã xuống hắn thấy được một cây cỏ có thể làm cho mình hôn mê.
Tô Ly hiểu ý tứ của hắn, đi qua hái bụi cỏ kia xuống, có chút thô bạo dùng tay xé thành vụn nhét vào trong miệng của hắn.
Trần Trường Sinh rốt cục nhắm hai mắt lại, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, lông mi run nhè nhẹ.
Tô Ly có chút mệt mỏi hít thở hai cái, khoanh chân ngồi xuống, nhìn
thoáng qua núi hoang tĩnh lặng không ngừng, tay phải đặt trên cán Tán.
Một lát sau, Trần Trường Sinh bỗng nhiên mở to mắt, có chút thất thần nhìn bầu trời.
Mi mắt Tô Ly cụp xuống, nói:
- Còn không chịu hôn mê?
Trần Trường Sinh mỏi mệt nói:
- Dược lực không nhanh như vậy.
Tô Ly nói:
- Vậy câm miệng, nhắm mắt và chờ.
Trần Trường Sinh khó khăn nói:
- Nhưng ta có câu muốn nói với tiền bối.
Tô Ly trầm mặc một lát, mặt không chút thay đổi nói:
- Nói đi.
- Tiền bối…về sau vẫn là nên ít giết những người này đi.
Nói xong câu đó, Trần Trường Sinh cảm thấy cuối cùng đã làm xong chuyện
phải làm, tâm thần buông lỏng, nhắm mặt lại, trở nên mê man.