Lương Hồng Trang ngàn dặm bôn ba tới đây, làm như vậy là để tìm Tô Ly
báo thù, hắn nói rất rõ ràng đó là thù giết cha, một khi đã như vậy,
trận chiến đấu này không phải phân thắng bại mà là sinh tử.
Trước khi bắt đầu một cuộc chiến sinh tử, mời đối phương thủ hạ lưu
tình, hơn nữa còn thành khẩn chân thành hoàn toàn không phải lời nói
khách sao mà là thỉnh cầu phát ra từ nội tâm, những lời này của Trần
Trường Sinh thật sự làm cho người khác không ngờ, Lương Hồng Trang hoàn
toàn không biết nên đáp lại như thế nào, lắc lắc đầu, nhưng chuyện phát
sinh kế tiếp không có bất kỳ bất ngờ nào, bởi vì không thể có chuyện thủ hạ lưu tình.
Vũ y màu đỏ phất phới bay lên trong núi hoang màu xanh, mấy trăm dặm bụi và đất đều bị chấn động bay lên bầu trời, Lương Hồng Trang lướt tới,
giống như một ngọn lửa sắp cháy lan ra đồng cỏ.
Xâm lược như hỏa, thế gian rất khó tìm
được thứ nào có tốc độ lan tràn nhanh hơn thế hỏa, sự việc càng dữ dằn
đích xác, thiếu niên này có thể nhìn thấu lĩnh vực của mình? Ta đây
nhanh tới mức không thể thấy rõ ràng, ngươi làm sao có thể nhìn thấu?
Theo đạo lý mà nói, với cảnh giới của Lương Hồng Trang cùng với sự nổi
danh ở bắc địa, không cần dùng tới thủ đoạn như vậy khi đối mặt với một
người tu hành Thông U cảnh, nhưng Trần Trường Sinh không phải người tu
hành Thông U cảnh bình thường, muốn giết chết Tô Ly, Lương Hồng Trang
chấp nhận chịu đựng mọi nhục nhã, đương nhiên sẽ không để ý mà cẩn thận
thêm một chút, cho dù là hoàn toàn không cần cẩn thận.
Một cường nhân Tụ Tinh cảnh đối mặt với đối thủ yếu hơn mình lại phải
cẩn thận, đây là một việc rất đáng sợ. Nhìn vũ y màu đỏ như ngọn lửa
thiêu đốt núi hoang, mày kiếm của Tô Ly nhăn lại, vẻ mặt lại trở nên
lạnh nhạt hơn, nhạt ở đây là lãnh đạm, cũng là thản nhiên, là lãnh đạm
với sinh mạng, thản nhiên với kết cục—— hắn đã thấy được kết cục của
trận chiến này, một kiếm lúc trước của Trần Trường Sinh làm bị thương
vành tai của Lương Hồng Trang, nhưng không có cách nào đối diện với cục
diện bây giờ.
Mấy trăm năm trước, khi lần cuối cùng hắn rời khỏi Chu Viên đã là Thông U cảnh đỉnh cao, cho dù là hắn khi đó, đối mặt với Lương Hồng Trang lúc
trước, ngoại trừ dùng giết đổi giết cũng không nghĩ ra được phương pháp
ứng đối tốt hơn, Trần Trường Sinh làm sao có thể?
Trần Trường Sinh không biết nên làm cái gì bây giờ, ngộ tính hắn cao tới đâu, tu hành có cần cù thêm, chung quy vẫn có sự chênh lệch cảnh giới,
huống chi trong phương diện chiến đấu, kinh nghiệm của Lương Hồng Trang
mạnh mẽ hơn hắn nhiều, hơn nữa…. còn quá nhanh.
Rất khó có chuyện gì hay vật gì có thể dữ dằn và nhanh hơn thế lửa,
Thông U cảnh như hắn căn bản không có biện pháp đuổi kịp tốc độ của
Lương Hồng Trang, nhưng hắn có hai thứ nhanh hơn Lương Hồng Trang —— Da
Thức Bộ cùng với tốc độ tự hỏi.
—— thần thức khẽ động, có thể ngăn trăm núi ngàn sông.
Hắn nhìn vũ y đang tới khắp đồi núi như lửa, liều mạng tự hỏi.
Trong Đạo Tạng có ghi lại chuyện xưa của hoàng triều trước, đặc điểm
công pháp hoành hành bắc địa của Lương Vương Tôn, ánh mắt Lương Hồng
Trang ác nghiệt, Hồng Tụ khủng bố, khí tức tăng vọt, chân nguyên vô
biên, vô số số liệu cùng miêu tả hiện ra trong thức hải của hắn, sau đó
không ngừng tổ hợp lại, biến thành một bản đồ tinh vực phức tạp tới cực
điểm.
Hắn tuệ kiếm chưa thành, cho dù có ba ngày ba đêm cũng không thể thông
qua những thứ này tìm ra chỗ yếu nhất trên tinh vực của Lương Hồng
Trang, cũng không thể thấy được liên hệ bên trong mảnh bản đồ tinh vực
này, mà một lát sau, vũ y của Lương Hồng Trang sẽ đốt hắn cháy thành tro tàn.
Hắn vẫn chỉ có thể mơ hồ, không, là đoán.
Tô Ly nói qua, đoán và mơ hồ không giống nhau. Mơ hồ là đoán mò, thời
điểm đoán cũng là trợn tròn mắt nhìn thế giới, nhìn sao trời, có căn cứ, sau đó nghe theo trực giác hoặc là nói cảm giác trong nội tâm.
Hắn đưa ra suy đoán của mình, sau đó giành triển khai trước.
Trong núi hoang có gió, đều đến từ vũ y của Lương Hồng Trang, quanh
người Trần Trường Sinh cũng rất tĩnh lặng, quỷ dị đáng sợ, đột nhiên hắn lại biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó liền đi tới trước người của
Lương Hồng Trang.
Hắn di chuyển chính là phiên bản Da Thức Bộ đơn giản hóa.
Một đạo kiếm quang rực rỡ tới cực điểm sáng lên ở giữa núi hoang, cùng
với một tiếng ngâm xướng trầm thấp, mang theo một đạo uy áp trang nghiêm và khủng bố như đến từ viễn cổ, đâm về phía ngọn lửa ở khắp nơi.
Hắn động chính là Long Ngâm Kiếm mới nhất.
Nếu so sánh với sự hùng mạnh của vũ y, đạo kiếm ý này của hắn cũng không hùng mạnh, nhưng lại phá lệ vô cùng uy nghiêm đáng sợ.
Kiếm quang chợt chiếu sáng khắp sơn dã, giống như một đạo thiểm điện.
Đoản kiếm lấy góc độ khó có thể tưởng tượng đâm thẳng vào, vượt qua đại hỏa đầy trời đi vào trước người Lương Hồng Trang.
Lúc này giữa sơn dã vang lên một tiếng rít gào bao hàm phẫn nộ và ý khiếp sợ.
Lương Hồng Trang nhanh chóng lui ra, tung người ở giữa không trung, có
thể thấy rõ trên vai trái của hắn xuất hiện một vết kiếm rõ ràng, máu
tươi từ vết kiếm kia trào ra, kiếm Trần Trường Sinh đã lại đâm trúng
hắn.
Hỏa thế không hề yếu bớt, ngược lại còn tăng vọt, Lương Hồng Trang tức
giận tới cực điểm, vũ y màu đỏ vượt không mà tới, bao phủ Trần Trường
Sinh ở bên trong, ngay vào lúc này lại có một đạo kiếm quang rực rỡ tới
cực điểm sáng lên.
Giữa sơn dã không ngừng vang lên âm thanh của kiếm, nhưng cũng không hề
gấp rút, một đạo lại một đạo, thậm chí còn có chút thong thả, hơn nữa
kiếm ý tuy không hùng mạnh nhưng mảnh vũ y như lửa kia lại không thể hạ
xuống, không thể bọc Trần Trường Sinh lại.
Vào lúc này, kiếm quang và hỏa vũ cùng đi về phía trước.
Không biết qua bao lâu, giữa núi hoang bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm xé rách khủng bố.
Đại hỏa khắp nơi chợt biến mất vô tung, đạo kiếm quang kia cũng không tiếp tục sáng lên.
Hai đạo thân ảnh tách ra, khoảng cách lần nhau khoảng hơn mười trượng, ở giữa có gió núi nhẹ thổi.
Sắc mặt của Trần Trường Sinh rất yếu ớt, tay nắm kiếm không ngừng run rẩy.
Sắc mặt của Lương Hồng Trang càng tái nhợt hơn, cả người là máu, vũ y đều vỡ vụn.
Trần Trường Sinh ra Thất Kiếm, một kiếm cũng không thất bại.
Chiến đấu đến lúc này, thắng bại đã phân rõ.
Tàn trang và vết máu, vẻ tái nhợt trên gương mặt Lương Hồng Trang càng
thêm rõ ràng, máu tươi từ trên vũ y rách nát không ngừng nhỏ xuống, hắn
nhìn Trần Trường Sinh, trừng tròn mắt, giống như không thể hiểu đã xảy
ra chuyện gì.
Trần Trường Sinh có chút mờ mịt, chỉ sợ tới một khắc này hắn cũng không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh, cảm xúc có chút phức tạp, thiếu niên Thông U Cảnh đấu với danh nhân Tụ Tinh Cảnh, không ngờ lại thắng—— chuyện rất
ít khi gặp được trong lịch sử giới tu hành lại phát sinh trước mắt hắn
như thế.
Năm đó hắn từng đếm qua số lần vượt giới chém giết như vậy, hắn tin
tưởng thời điểm mình học được kiếm Thu Sơn lúc Thông U thượng cảnh cũng
có thể làm được, nhưng Trần Trường Sinh có thể dùng phương thức như hắn
hoàn thành chuyện như vậy, vẫn khiến hắn rất chấn động.
Trận chiến đấu này lại tầm thường không có gì lạ như thế.
Tô Ly rất rõ, chính là bởi vì tầm thường không có gì lạ cho nên càng thêm kinh tâm động phách.
Trần Trường Sinh hoàn thành lần vượt cảnh này, dựa vào không phải là
huyết mạch thiên phú, không phải kiếm đạo thiên thành, không phải được
thiên địa và tinh không tặng, mà là hoàn toàn dựa vào cố gắng và lĩnh
ngộ của mình, đây không phải là thiên tài, có khi còn cường đại hơn so
với thiên tài.
Trong thời gian dài, trên đại lục rộng lớn này lại xuất hiện loại người như thế sao?
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh, lặng yên suy nghĩ vấn đề này, ngón tay nhẹ nhàng gõ Hoàng Chỉ Tán.