Trần Trường Sinh vốn còn muốn nói, Kiếm Đạo Chi Hồn quyết định ở cái gì
cùng Vương Phá, ở giữa đao pháp cao thấp của Tiết Hà lại có quan hệ gì
tới thương, nhưng nhìn bộ dáng tức giận của Tô Ly, làm sao dám nói ra,
thành thật đáp:
- Có thể.
- Như thế cứ tiếp tục, Kiếm Đạo Chi Hồn, ngay tại ở một chữ.
Lần này thời điểm đang nói đến một chữ, Tô Ly đã tăng thêm trọng âm, vì thế nghe rất giống trăm triệu.
Trần Trường Sinh còn thật sự thỉnh giáo nói:
- Là nói...Tu hành kiếm đạo phải toàn ý nghĩa toàn tâm toàn ý?
Tô Ly ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Có phải thế không.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Thế... Rốt cuộc là còn hay không?
Tô Ly nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nói:
- Tóm lại, ngày một nhớ một chữ.
Trần Trường Sinh lại cúi đầu, nói:
- Vâng.
- Đều nói người luyện kiếm là hung khí, không phải thánh nhân không được dùng, như vậy điều này kỳ thật cũng đã nói lên, người luyện kiếm cũng
là thánh khí.
Tô Ly lẳng lặng nhìn Già Thiên Kiếm trong tay, tay phải nắm lấy chuôi
kiếm, hai ngón cầm thức ăn của tay trái khép lại chậm rãi lướt qua ở
trên thân kiếm, nói:
- Kiếm vượt qua đó là dãy núi trên bình nguyên, đó là xích sắt của đáy
sông lớn, đó là mũi tên lông vũ đi trên trời cao, hạt mưa từ trời rơi
xuống, hướng xuống phía dưới thì muốn mở ra gặp vực sâu hoàng tuyền,
hướng lên phía trên... Liền muốn cháy trời.
- Sở dĩ như vậy, ở chỗ hình này, ở chỗ ý này.
- Hình của kiếm là một, ý của kiếm cũng tất nhiên là một.
- Hình ý hợp nhất, hồn này cũng là một.
- Ngươi lại hiểu nhiều kiếm pháp nữa, cũng không bằng tu luyện một bộ kiếm pháp đến mức tận cùng.
- Ngươi cho dù có ngàn vạn thanh kiếm, cũng phải lựa chọn một thanh kiếm của mình từ trong đó.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh nói, ẩn giấu thâm ý.
Trần Trường Sinh như thoáng chút suy nghĩ, thực sự có chút suy nghĩ ——
quan điểm của Tô Ly về kiếm đạo kỳ thật cũng không mới mẻ, trên đạo tạng có qua rất nhiều ghi chép tương tự, chỉ có điều cũng không phù hợp ý
nghĩ của hắn.
Tô Ly nói:
- Đương nhiên, lúc mới bắt đầu nhất vẫn phải là học thêm chút, kiến thức uyên bác, mới có thể lấy ra một cái thích hợp nhất từ giữa chúng, cũng
sẽ không lựa chọn hoa mắt, giống thời điểm ta mười lăm tuổi, học kiếm
pháp đã nhiều đến ta đều không nhớ ra được tên, thành tựu mới có sau
này, tóm lại, chính là những lời này như xem núi xem nước, có chút phức
tạp, ngươi cố gắng lĩnh hội.
Trần Trường Sinh không cần còn thật sự lĩnh hội, liền hiểu được đại khái ý nghĩa, chỉ có điều loại trình tự dạy bảo này có chút quá cao, đó là
chuyện từ nay về sau, nhưng bây giờ làm sao, phải biết rằng tên thích
khách kia đang giấu núp ở trong bóng đêm, trên đường về phía nam không
biết còn gặp được bao nhiêu cường địch, thậm chí khả năng có vô số người đang chạy hướng tới bọn họ.
Tô Ly nhìn hắn nói:
- Nói đến chiến đấu cụ thể, trạng thái của ngươi có chút kỳ diệu, rõ
ràng số lượng chân nguyên trong cơ thể không ít, nhưng không biết vì
sao, lúc chiến đấu phát ra cũng không xong.
Nghe những lời này, ngũ thể bội phục của Trần Trường Sinh phục sát đất. Ở trong kinh đô và Chu Viên, hắn bị rất nhiều người dùng giọng điệu cười
nhạo hoặc là thương hại nói qua chân nguyên loãng quá mức, chỉ có Tô Ly
nhìn ra vấn đề thật sự của hắn ở chỗ nào.
Đây đúng là vấn đề rất phiền toái, hắn nghĩ huyết mạch thiên phú đặc
biệt này của Lạc Lạc, Nam Khách, thanh thế mang theo số lượng chân
nguyên vô biên ở trong chiến đấu, liền rất là hâm mộ, chỉ có điều vấn đề này dính đến vấn đề kinh mạch trong cơ thể của hắn, không có cách nào
nói quá lộ, đành phải lặng im cùng đợi lời nói kế tiếp của Tô Ly.
- Đặc điểm lớn nhất của Tụ Tinh Cảnh, chính là tồn tại tinh vực, muốn
phá vỡ, hoặc là lấy cảnh giới rất cao trấn áp trực tiếp, hoặc là sử dụng thế kiếm nghiền ép, hoặc là thông qua một điểm cường công đủ số lượng
chân nguyên, cảnh giới của ngươi không đủ, thông qua số lượng chân
nguyên chiêu kiếm phát ra không đủ, mặc dù kiếm của ngươi cũng đủ sắc
bén, cũng tiến không vào được thế giới của người khác.
Tô Ly nhìn thoáng qua đoản kiếm của Trần Trường Sinh, nói:
- Cũng may hiện tại Tụ Tinh Cảnh trên đại lục cũng chỉ là đồ có kỳ danh, khoảng cách tinh vực hoàn mỹ còn có khoảng cách rất xa, đều sẽ có chỗ
yếu kém, đều có sơ hở. Nếu đối thủ bất động, hoặc là có thể dựa vào cảnh giới và khí thế che dấu những chỗ yếu kém hoặc là sơ hở này, nhưng chỉ
cần hắn bắt đầu động thủ, thì nhất định có thể được nhìn thấu, cho nên
cái ngươi cần học nhất hiện tại, là làm thế nào nhìn thấu một chỗ yếu
kém của đối thủ Tụ Tinh Cảnh.
Trần Trường Sinh nghĩ trận chiến đấu sáng sớm kia, nói:
- Giống như ngài nhìn xuyên sơ hở của Tiết Hà?
- Đúng vậy, nhưng nếu quả thật phải chờ tới đối phương đã triển khai,
ngươi sẽ nhìn ra, có đôi khi thường thường cũng thấy không kịp, cho nên
dựa theo cảnh giới bây giờ của ngươi, phương pháp tốt nhất là tính toán
trước, cho dù là đoán cũng phải đoán mấy cái vị trí làm chuẩn bị lựa
tuyển.
- Làm thế nào tính toán?
- Tuổi tác, cảnh giới, thể lực, trạng thái thân thể, chiêu thức có khả
năng ra nhất, đặc điểm tinh vực, chân nguyên nhiều ít, bối cảnh tông
môn, văn hóa noi theo, đặc điểm địa vực, thói quen ẩm thực, có từng hôn
phối, số lượng con cái...
- Tiền bối... Có từng hôn phối và số lượng con cái có quan hệ gì?
- Người khi đã kết hôn, dũng khí đương nhiên phải yếu nhược chút ít, thể lực cũng phải yếu nhược chút ít.
- Thế số lượng con cái?
- Nếu như vừa mới sinh con, người đó tất nhiên cường tráng khó địch, bởi vì hắn có nhiều luyến ái không tha đối với thế gian này.
- Nếu đã sinh ra bảy hài tử?
- Người đó cũng rất đáng sợ, bởi vì hắn vô cùng có khả năng không sợ chết.
- ... Nói như thế, thời gian kết hôn quá lâu, cũng cực đáng sợ.
- Ngươi này là Hạ Trùng Ngữ Băng điển hình, loại đối thủ này có gì đáng sợ? Chỉ sợ mỗi ngày đều muốn tự sát.
- ... Tiền bối, chúng ta có thể nói chút chuyện đứng đắn, không cần trò hề vô lý nữa.
- Ai trò hề vô lý?
Tô Ly quả thật không phải đang cố tình gây sự, hắn bày ra cho Trần
Trường Sinh sáu mươi bảy hạng mục công việc cụ thể, bất kể là tuổi tác,
cảnh giới, thể lực, trạng thái thân thể, bối cảnh tông môn, màu sắc làn
da đối với chiến đấu đều là có ý nghĩa, dựa theo lối nói của hắn, nếu
Trần Trường Sinh có thể thật sự có thể học đủ được loại kiếm pháp này,
thì có thể rất dễ dàng nhìn thấu sơ hở của một tên đối thủ Tụ Tinh Cảnh.
Loại kiếm pháp này không có chiêu thức, không cần phải chân nguyên và
cảnh giới mạnh hơn, chỉ cần trí tuệ và khả năng tính toán hùng mạnh, có
thể cho người cầm kiếm một đôi tuệ nhãn nhìn thấu thế giới, cho nên gọi
là: Tuệ kiếm.
Bóng đêm từ từ, sao ở trên trời, Tô Ly lấy kiếm làm bút, viết viết vẽ vẽ ở trên mặt đất ven hồ, vì Trần Trường Sinh giảng thuật những quan hệ và biến hóa giữa sự việc nhìn như đều không có liên hệ, Trần Trường Sinh
dần dần đã tiếp nhận về thuyết pháp tuệ kiếm, nghe vô cùng nghiêm túc
chuyên chú, tư duy không ngừng nhanh chóng vận chuyển, không chịu bỏ qua cho dù một câu một chữ.
Kết thúc hoàn toàn giảng giải tuệ kiếm, Tô Ly nằm chính giữa hai con hươu, bắt đầu ngủ.
Trần Trường Sinh ngồi ở ven hồ, không có đi ngủ, bởi vì ngủ không được.
Trước mắt hắn là một mảng văn tự rậm rạp và những quá trình suy tính phức tạp tới cực điểm này.
Sở trường của hắn học bằng cách ghi nhớ, năng lực phương diện này thật sự rất bình thường.
Cũng không đủ trí tuệ, làm sao có thể học được tuệ kiếm?
Hắn căn bản không có biện pháp nắm giữ loại nhìn như đơn giản này, trên thực tế kiếm pháp phiền phức tới cực điểm.
Ngay vào lúc này, hắn chợt nhớ tới vị cô nương mới gặp kia, trên mặt hồ
trước mắt phảng phất có áo trắng bồng bềnh. Nếu như là nàng thiên phú
hơn người đến học bộ kiếm pháp này ở phương diện tính toán suy diễn, hẳn là rất nhanh sẽ học được.