Đảo Sơn Lão này thân hình phi thường to lớn, nếu so với con trong Chu Viên còn hùng tráng hơn nhiều. cao hơn mười trượng.
Trên sừng Đảo Sơn Lão có một ma tộc đang ngồi. Tên đó nhỏ gầy, thậm chí
còn nhỏ hơn trẻ con nhân loại, so với Đảo Sơn Lão khổng lổ thì cực nhỏ
bé, nhưng mà không biết vì sao, dưới thân Ma tộc, Đảo Sơn Lão thành thật nhu thuận đến cực điểm.
Ma tộc kia mặc khôi giáp che kín thân thể, bao gồm cả mặt, trên khôi
giáp là kim tuyến dệt thành đồ án phức tạp như Thái Dương Hoa, hoặc như
bức tranh màu lưu hành trong Tuyết Lão Thành, bên cạnh đồ án màu vàng có nhiều chấm xanh, không rõ là bảo thạch hay màu xanh của đồng.
Một khí tức khủng bố hống hách từ trong khôi giáp tản ra, một đôi mắt như băng trùy xuyên thấu mũ giáp, vượt
hơn mười trượng nhìn Hắc Bào, đồng thời còn có thanh âm của hắn, thanh
âm của hắn giống như là một cây kim loại, không có dao động nhưng mỗi
một chữ phun ra như tiếng chiêng gõ vang, phi thường chói tai:
- Dựa theo suy tính của ngươi, sát cục tuyệt đối không có sai sót nên bệ hạ mới đồng ý kế hoạch của ngươi, hiện giờ, Thần tộc bỏ ra cái giá lớn
như thế, tiểu hải địch của ta bị chặt đứt cánh tay, người kia lại bỏ
chạy, ta rất muốn biết, ngươi nói tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn
kia rốt cuộc ở đâu? Ngươi chuẩn bị giải thích với bệ hạ và ta như thế
nào?
Ma tướng Hải Địch đại nhân đứng thứ hai, qua miệng của Ma tộc này lại là Tiểu Hải Địch.
Hắn là Thống soái Ma tộc đại quân, trong truyền thuyết Ma Vực, hắn là đệ nhất cường nhân dưới Ma quân, Ma Soái.
Hắc Bào có địa vị cao mà đặc thù, tuy rằng hắn không phải Ma tộc nhưng
rất được Ma quân tín nhiệm, từng thay Ma tộc lập nhiều công lao, càng
bởi vì toàn bộ đại lục đều biết thủ đoạn của hắn đáng sợ cỡ nào, bất kể
nhân loại hay Ma tộc, hắn dường như có thể hiểu rõ tất cả bí mật, nắm
giữ tất cả tình cảm.
Tất cả người từng ý đồ kiếm chuyện với hắn cùng với quan hệ giữa hắn với Ma quân và đại nhân vật ma tộc, cuối cùng đều đã chết. Tới hiện tại,
Tuyết Lão Thành sớm đã không có ai dám nghi ngờ Hắc Bào, càng không ai
dám bất kính, chỉ có Ma Soái là ngoại lệ. Bởi vì Ma Soái cũng rất được
Ma quân bệ hạ tín nhiệm, hơn nữa mấu chốt hơn là, không biết vì nguyên
nhân gì, Hắc Bào rất có kiên nhẫn với Ma Soái. Nhưng hôm nay Hắc Bào
không có quá nhiều kiên nhẫn, không để ý tới y, lẳng lặng nhìn phía nam, trầm mặc không nói.
Gió lạnh thổi lên một góc áo, lộ ra dáng cằm, mấy trăm năm qua, Hắc Bào
lần đầu tiên đặc biệt bố trí sát cục nhằm vào một nhân loại, suy diễn
tới lần thứ 37 Tô Ly chắc chắn chết không thể nghi ngờ, nhưng mà ai có
thể ngờ cuối cùng Tô Ly lại thành công trốn thoát, hắn bố cục chưa bao
giờ thất bại lần đầu đã bị phá giải.
Người phá vỡ sát cục không phải Giáo Hoàng, không phải Thánh Hậu nương
nương, cũng không phải vợ chồng Bạch Đế mà là thiếu niên tên Trần Trường Sinh —— bất kể Hắc Bào hay nhóm ma tướng chỉ cần động động ngón tay là
có thể nghiền chết Trần Trường Sinh, nhưng tiểu tử bình thường đó lại
làm thay đổi lịch sử.
Hắc Bào rất rõ lai lịch của Trần Trường Sinh, cho nên lần này ở Chu Viên hắn vốn cũng không nghĩ tới chuyện giết Trần Trường Sinh, chỉ có điều
Tô Ly xuất hiện quá sớm, hơn nữa bên cạnh Trần Trường Sinh còn mang theo cái ô kia, cho nên hắn chưa kịp truyền ý chí của mình cho ma tộc trong
Chu Viên. Quan trọng nhất là hắn không ngờ Trần Trường Sinh phát triển
nhanh hơn mọi người tưởng tượng.
Kết quả Chu Viên Hắc Bào cứ thế thất bại mà chấm dứt? Không, Hắc Bào
không nghĩ như vậy. Chỉ cần Tô Ly chưa trở lại thế giới loài người, càng chính xác hơn, lấy thương thế hiện giờ của Tô Ly, chỉ cần hắn chưa trở
lại Ly Sơn, sát cục vẫn được tiến hành.
Tựa như hắn từng nói với Tô Ly, trên phiến đại lục này, người muốn Tô Ly chết quá nhiều, vì những nguyên nhân khác nhau, vô số người đều hy vọng hắn sớm chết đi, Ma tộc đã vậy, mà trong thế giới loài người cũng rất
nhiều người như thế, chẳng qua Tô Ly quá mạnh mẽ, không có ai muốn thử
đi giết hắn. Mà hiện tại Tô Ly đã bị Ma tộc làm trọng thương. Như vậy
hãy để thế lực trong thế giới loài người nghênh đón cơ hội của bọn họ —— sự suy luận này có chút khó tin, như thể là Ma tộc cùng nhân loại liên
kết, nhưng Hắc Bào lại biết đây là chuyện rất có khả năng phát sinh.
Bởi vì, rất nhiều năm trước chuyện này đã phát sinh một lần.
Hắc Bào lẳng lặng nhìn cánh đồng tuyết, hắn hơi nheo mắt lại, đôi mắt dài nhỏ mà thanh tú tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Hắn nghĩ tới Ly Sơn đệ tử kia, không khỏi có chút cảm thán thù hận thật
sự thú vị, có thể biến một thiên thần hai tay không dính bụi trần biến
thành ma quỷ hai tay nhuộm lan, cũng có thể biến danh môn đệ tử thành kẻ âm hiểm, không biết tên Ly Sơn đệ tử đó còn có thể mang đến niềm vui
bất ngờ như thế nào nữa.
Vậy nên, mặc dù Tô Ly có thể thành công trở lại Ly Sơn, chuyện xưa của Chu Viên cũng vẫn chưa kết thúc.
Hắn nâng tay trái ra ngoài sông băng cách mười dặm, chỉ nghe ầm vang,
sông băng vỡ tan, vô số khối băng sắc bén bay múa khắp nơi, đồng thời
bay ra ngoài còn có một bóng dáng nhỏ xinh —— đó là Nam Khách đang nhắm
chặt hai mắt. Màu cánh xanh nhạt bao bọc thân thể của nàng. Hắc Bào giữ
lấy nàng, không để ý đến Ma Soái trên Đảo Sơn Lão mà đi sâu vào gió
tuyết.
Hán Thu Thành vẫn là mùa xuân, đương nhiên sẽ không có tuyết, nhưng sáng nay lại hết sức rét lạnh, ngoài thành đầy hàn ý, trên lá còn sương mới
ngưng tụ, không bao lâu bị đông thành băng châu rơi xuống.
Có dị tượng như thế là vì thiên địa sau khoảng rừng cây có khí tức hỗn
loạn vô cùng. Trong sương mù mơ hồ có thể thấy được cửa Chu Viên vẫn
đang đóng chặt, đạo cầu vồng từ Ly Sơn ngoài ngàn dặm, được quốc giáo
bày ra đại trận trợ giúp không ngừng muốn mở ra cánh cửa chính, nhưng
lại khiến tự nhiên sinh ra cảm ứng.
Trong rừng cây ngoài tu giả còn có giáo sĩ đến từ Ly Cung, có các viện
trưởng tông phái học viện, tự nhiên cũng có Hán Thu Thành thành thủ, còn có Chu Lạc đại biểu Thiên Lương Quận thế gia, đông nghìn nghịt nhưng
không ai phát ra âm thanh gì, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ ngưng trọng.
Thời gian thong thả trôi qua, khi ánh sáng mặt trời phá tan tầng mây,
Hán Thu Thành được chiếu sáng lên, cầu vồng cũng sáng thêm mấy phần.
- Mở rồi.
Chỗ sâu nhất trong rừng, sương mù dày đặc, một gã Ly Cung Giáo Sĩ vui mừng la lên.
Theo tiếng hô, rất nhiều người xông vào trong sương mù. Đa số bọn họ
không có cách nào tiến vào Chu Viên, nhưng ở gần cũng tiện tiếp ứng,
hiện tại tất cả mọi người đã biết Chu Viên đóng cửa là âm mưu của Ma
tộc, những đệ tử tiến vào Chu Viên thí luyện có thể còn hoàn hảo sao?
Không bao lâu, có một gã người tu hành từ Chu Viên lao ra, có vẻ cực kỳ
kinh hoàng, cho đến nhìn đến sư phụ của mình mới yên lòng, nhưng lại
suýt nữa khóc thành tiếng. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người từ
Chu Viên đi ra, nhìn qua chật vật thê thảm, nhưng chung quy bọn họ vẫn
còn sống.
Ly Cung Giáo Sĩ và quan viên triều đình đứng một bên, cẩn thận ghi chép
nhân số, lại có nhiều người thấy trong số những người đi ra chưa hoàn
hồn, liền tiến lên tiến lên hỏi tông phái và tính danh, sau đó tính toán xem còn bao nhiêu người chưa thoát ra được.
Trong rừng cây đầy những âm thanh hoảng hốt.
Chu Lạc và Mai Lý Sa đứng ở ngoài rừng, nghe giáo sĩ và quan viên hồi
báo, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng. Theo mô tả của những người rời
khỏi Chu Viên, bọn họ chứng thật một chuyện bết bát nhất —— đó là Chu
Viên sắp bị hủy diệt rồi.
Thời gian tiếp tục trôi đi, càng ngày càng có nhiều người thoát khỏi Chu Viên.
Nhưng dựa theo ghi chép của Ly Cung Giáo Sĩ và các quan viên, còn có vài người chưa ra.
Mai Lý Sa nhìn cánh cửa trong sương mù dày đặc càng lúc càng mờ nhạt, cảm giác được sự hỗn loạn, ánh mắt càng thêm rét lạnh.
Trần Trường Sinh vẫn chưa đi ra.
Chu Lạc nhìn chiếc xe trên quan đạo, vẻ mặt hơi chút buông lỏng.
Chiếc xe kia là của Thanh Diệu Thập Tam Ti, cửa xe có vải che, nhìn không thấy bên trong.