Từ chỗ khối Hắc Thạch rơi xuống biến thành Thiên Thư Bia màu đen, một
đạo khí tức từ xa xưa cũng từ trong tấm bia đá phát ra, gần như hòa làm
một thế với khí tức phát ra từ mười ngọn Thiên Thư Bia kia, đạo trận
pháp giấu ở vị trí tương đối kia dường như theo sự xuất hiện của đạo khí tức này đã xảy ra biến hóa trọng yếu và tinh tế nào đó.
Bốn phía lăng mộ có chút an tĩnh, da thạch bên ngoài cột đá không tiếp
tục bong ra từng mảng, lúc nà đã lộ ra mặt ngoài màu đen của bia đá,
hiện ra hào quang u hàn, ít nhất có mấy trăm sợi tuyến giống như khe nứt không gian đang lượn lờ ở giữa những cột đá này.
Nhưng sợi tuyến giống khe nứt không gian lượn lờ giữa những cột đá này
kỳ thật vô cùng đáng sợ, u ám như vực sâu, bất luận cái gì chạm tới cái
khe này đều bị hút, mà một khi bị cái khe này cắn nuốt sẽ bị mang tới dị không gian, chịu đựng cuộc đời phiêu lưu cô đơn vĩnh viễn không có
cuối, cũng may hiện tại nó bị lực lượng nào đó trói buộc, khiến không
thể tiếp tục phiêu tán.
Trong cuồng phong gào thét vang lên tiếng kêu của chim non, đạo thanh âm này vô cùng vui vẻ, tràn đầy khoái cảm trả thù thành công, kiếp trước
nó là vật cưỡi của Chu Độc Phu, từng tận mắt nhìn chủ nhân hùng mạnh
trấn áp những tấm bia đá kiêu ngạo này, hiện tại dường như đã tái hiện,
làm sao có thể không đắc ý?
Tầm mắt của Trần Trường Sinh thu hồi từ khe nứt không gian này, nhìn
mười cột đá bốn phía lăng mộ, dựa theo phương pháp suy diễn lúc trước
của Từ Hữu Dung tiếp tục tính toán, xác nhận tòa trần pháp khống chế
được Thiên Thư Bia hiện thế mang tới năng lượng bộc phát, đồng thời xác
nhận trí nhớ của mình cùng với ý niệm nhìn như thần kỳ trong đầu kia
không hề sai.
Lúc trước đêm hắn nhìn Thiên Thư Bia ở Thiên Thư Lăng, trước mười bảy
tòa bia hợp thành một bức bản đồ tinh vực, lại cứ có điều thiếu thốn
khiến hắn chậm chạp không thể đột phá cánh cửa kia, cho đến cuối cùng,
khi khối Hắc Thạch lấy từ Lăng Yên Các đại phóng quang minh bổ sung cho
bản đồ tinh vực, hắn mới thật sự hiểu rõ ý nghĩa của Thiên Thư Bia, do
đó đột phá tới Thông U Thượng Cảnh.
Vô số tinh quang giật rửa lăng tẩm, ngay lúc đó trong trạng thái phóng
thần niệm ra bên ngoài, căn bản không rõ ràng lắm tinh thần đã xảy ra
chuyện gì, sau lại quên mất tác dụng của Hắc Thạch, chỉ có một chút ấn
tượng cực kỳ mơ hồ, cũng may cuối cùng hắn đã nhớ lại và chiếm được
nghiệm chứng.
Hắc Thạch sau bức họa Vương Chi Sách ở Lăng Yên các…. Là một tòa Thiên Thư Bia.
Đến lúc này, bí mất lớn nhất Thiên Thư Lăng, đồng thời cũng là bí mật
lớn nhất Chu Viên, thậm chí có thể nói là bí mật lớn nhất của Lục Thiên
năm đó rốt cục cũng lộ ra đại đa số bộ phận, một số chân tướng đã từng
là chuyện phát sinh giữa các cường nhân tuyệt thế tuy rằng đã bị mai một không ai biết, nhưng đã bị hắn nhìn thấy một số.
Rất nhiều năm trước, Chu Độc Phu mang đi mười hai tòa Thiên Thư Bia ở
Thiên Thư Lăng, chuyện này bản thân nó đã cực kỳ kinh thế hãi tục, không ai có thể hiểu hắn làm sao làm được, nhưng đồng thời, hắn có thể bảo
tồn Thiên Thư Bia này ở ngoài Thiên Thư Lăng cũng là một việc phi thường không thể tưởng tượng.
Thiên Thư Bia chính là thánh vật thiên đạo, trong bia ẩn chứa năng lượng có thể nói là cuồng bạo không thuộc về thế giới này, khí tức và năng
lượng này đều tới từ thế giới khác, đối với thế giới này mà nói lại
giống như vô số đốm lửa, mà tất cả cây cối thú ngườu sông nước ở trong
thế giới này đều tồn tại như một đống củi.
Khi củi và hỏa gặp nhau tất nhiên sẽ sinh ra vô số ngọn lửa, may mắn
chính là, vô số năm trước khi đến trái đất đã tạo ra cấm chế nào đó,
Thiên Thư Bia và đại liên hợp làm một thể, mượn khí tức yên tĩnh của hậu thổ, cho nên khi ở Thiên Thư Lăng những năng lượng này mới có thể bình
tĩnh ẩn bên trong bia đá. Một khi rời khỏi Thiên Thư Lăng, khí tức của
nó và thế giới này không hợp nhau liền sẽ rời khỏi Bia, xuất hiện trong
thế giới này, khí tức từ xa xưa nhìn như bình tĩnh, nhưng lại đại biểu
cho hủy diệt đối với thế giới này.
Cho nên Thiên Thư Bia không thể rời khỏi Thiên Thư Lăng.
Chu Độc Phu lại cố tình làm như vậy, hơn nữa còn thành công. Có một tòa
Thiên Thư Bia không biết tại sao lại bị đánh rơi ở bên ngoài, hắn mang
theo mười một tòa Thiên Thư Bia còn lại vào trong Chu Viên, cho dù Chu
Viên ngăn cách với nhân thế, mặc dù năng lực của hắn gần như thần tích
vẫn không có biện pháp khiến mười tòa Thiên Thư Bia ché giấu khí tức,
không cho khí tức này tiếp xúc với thế giới chân thật, cho nên hắn dùng
thủ đoạn kinh thiên và trí tuệ thiên tài nghĩ ra một phương pháp vô cùng kỳ diệu—— hắn khiến mười một tòa Thiên Thư Bia này liên hợp lại thành
một trận pháp.
Tòa trận pháp này đúng là một loại mô phỏng tuyệt vời của cấm chế ở
Thiên Thư Lăng, hoặc là nói chính là bản thu nhỏ của Thiên Thư Lăng—— Từ Hữu Dung có thể trong thời gian ngắn như vậy đã nhìn ra liên hệ giữa
những cột đá đó, nhìn thấu thủ đoạn thần diệu năm đó của Chu Độc Phu,
chính là vì thuở nhỏ nàng luôn luôn nghiên cứu về Thiên Thư Lăng và
Thiên Thư Bia.
Dựa vào loại trận pháp này, Chu Độc Phu khiến khí tức của mười một tòa
Thiên Thư Bia rời khỏi Thiên Thư Lăng nảy sinh tương khắc, cuồn cuộn
không dứt, tự thành thế giới độc lập, dựa vào cân bằng nhìn như yếu ớt
ngăn cản sự hủy diệt phát sinh, để phòng ngừa có người phá hư sự cân
bằng này hắn đã để lại vô số yêu thú ở trong thảo nguyên Nhật Bất Lạc
này.
Nếu sự tình cứ phát triển như vậy, hoặc là sau khi Chu Độc Phu tử vong,
theo thời gian trôi đi quy tắc của Chu Viên dần dần sụp đổ, lăng mộ sụp
xuống, nhưng mười một Thiên Thư Bia được giấu bên trong lại vẫn không có người phất hiện, trầm mặc chịu đựng mưa gió cho đến vĩnh viễn.
Nhưng thế gian này không có chuyện vĩnh viễn. Trên thực tế, sau khi ngay lúc Chu Độc Phu tiến vào Thiên Thư Lăng đoạt bia không lâu, có một nam
nhân đã lặng lẽ tiến vào Chu Viên, đã có chủ ý với cột đá này. Luận về
cảnh giới tu vi và cảnh giới, người nam nhân kia đương nhiên không bằng
Chu Độc Phu, nhưng nếu nói tới phương diện khác, hắn trong lòng thế nhân còn muốn ưu tú hơn so với Chu Độc Phu.
Người nam nhân kia chính là Vương Chi Sách.
Hoặc là phụng theo mệnh lệnh của Thái Tông Hoàng Đế truy tìm tung tích
của Thiên Thư Bia, hoặc là chỉ vì muốn chứng thực suy đoán nào đó của
mình, Vương Chi Sách vào Chu Viên, sau đó không biết dùng thủ đoạn gì đã lấy ra một Thiên Thư Bia trong đó, đồng thời cũng rất thần kỳ mà khiến
tòa Thiên Thư Bia này biến thành một khối Hắc Thạch.
Chu Độc Phu hiển nhiên phát hiện chuyện này, sau đó liền xuất hiện vấn đề.
Mười một tòa Thiên Thư Bia thiếu một tòa, đã biểu thị cho việc trận pháp hắn hao hết tâm huyết đã bị tan biến.
Năm đó Chu Viên cũng giống như hiện tại, tràn ngạo năng lượng gió lốc và cơn lốc gào thét hủy diệt.
Chu Độc Phu đương nhiên có thể dựa vào lực lượng tuyệt thế của mình,
cưỡng ép ngăn chặn những Thiên Thư Bia này bộc phát, nhưng cũng như ban
đầu hắn không thể vĩnh viễn làm Thiên Thư Bia đứng yên, cho nên hắn nhất định phải chữa trị cho tòa trận pháp kia, nói một cách khác, hắn nhất
định phải đi tìm một tòa Thiên Thư Bia khác.
Rất rõ ràng, hoàng tộc Đại Chu và quốc giáo đã có kinh nghiệm một lần,
sẽ không cho hắn cơ hội nữa. Có lẽ ngay lúc hắn ngồi suy tư ở lăng mộ,
hắn nhìn thấy một thanh kiếm vẫn không chịu khuất phục như cũ, có thể là Long Ngâm kiếm của Trần Huyền Bá, có thể là Thánh Nữ kiếm của Nam Khê
Trai, điều này làm cho hắn nghĩ tới một phương pháp khác.
Nếu khó có thể tìm được một tòa Thiên Thư Bia khác, như vậy liền tìm một vật thay thể khác.
Đương nhiên, vật thay thế kia nhất định phải đủ hùng mạnh, có được uy lực giống như Thiên Thư Bia.
Vật thay thế Chu Độc Phu lựa chọn là kiếm ý.
Hắn dùng vạn đạo kiếm ý để thay thế tòa Thiên Thư Bia.
Đến lúc này, Chu Viên dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
Thảo nguyên Nhật Bất Lạc (mặt trời không lặn) một lần nữa trở nên yên lặng.
Không có người tìm được tòa lăng mộ này, càng không ai có thể phát hiện bí mật bên trong cột đá.
Cho đến nhiều năm sau đó, một khi Khí Hồn của thanh kiếm chia lìa, thân
kiếm từ hồ nước chảy ra thảo nguyên, xuyên qua tiểu hồ đi tới trước thế
giới Chu Viên, lại từ đầm lạnh trồi lên, từ khe suối đi tới trong rừng
rậm bên trong sông, được Tô Ly nhặt, vì thế Vấn Thủy nhiều hơn một thanh Tán, mà thanh Tán kia hiện tại lại tới trong tay của Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh cầm Hoàng Chỉ Tán về tới Chu Viên, đối với vạn đạo kiếm ý mà nói đây là trở về. Đã không có vạn đạo kiếm ý áp chế, trận pháp
liền bị hủy diệt, Thiên Thư Bia hiện thế bắt đầu hủy diệt thiên địa.
Nhưng không ai ngờ được hắn cũng mang tòa Thiên Thư Bia bị thất lạc ở
bên ngoài về đây, đối với Chu Viên mà nói, đây mới thật sự là trở về.
Đây khả năng chính là chuyện xưa năm đó, đương nhiên, đây chỉ là dự đoán của Trần Trường Sinh, lúc này hắn cũng không biết Hoàng Chỉ Tán mới là
bí mật thật sự, trong chuyện xưa hắn tưởng tượng ra có rất nhiều chi
tiết không được đầy đủ, tỷ như năm đó vì sao Vương Chi Sách chỉ mang đi
một tòa Thiên Thư Bia? Mang đi một tòa Thiên Thư Bia là hạn mức năng lực cao nhất của hắn, hay là hắn lấy đi Thiên Thư Bia không phải là vì tìm
kiếm mà muốn phá hư tòa trận pháp sau đó hủy diệt Chu Viên, hoặc có khi
là muốn thông qua loại phương pháp này đối phó với Chu Độc Phu?
Không ai biết năm đó Vương Chi Sách nghĩ thế nào, cũng không ai biết năm đó ở Chu Viên có phải đã phát sinh một hồi chiến đấu long trời lở đất
hay không, dựa theo sử sách ghi lại, Vương Chi Sách và Chu Độc Phu chưa
từng chiến đấu, dựa theo truyền thuyết dân gian, bọn họ là huynh đệ kết
nghĩa, nhưng ai biết được? Cường nhân từng tung hoành đại lục này, các
bậc tiền bối tinh diệu, phương thức ở chung giữa bọn họ chính là chiến
đấu, cũng không phải là Trần Trường Sinh bây giờ có thể lý giải, thậm
chí không phải là thứ hắn có thể tưởng tượng ra.
Chim non xuyên qua khe nứt không gian khủng bố, bay trở về trước cửa chính lăng mộ.
Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nó, không nói gì. Nó thấy liền hiểu,
ánh mắt trở nên âm trầm, nghĩ rằng đây là một cuộc giao dịch, nếu ta đã
hoàn thành, dựa vào cái gì phải tiếp tục giúp ngươi làm việc? Hơn nữa
ngươi nhìn bộ dáng của nàng đi, đã càng ngày càng gần cái chết, ta nếu
không kịp bay ra ngoài thì phải làm sao?
Đúng vậy, vẫn còn có chút không biết.
Cột đá này không tiếp tục bong ra từng mảng da thạch, Thiên Thư Bia
không tiếp tục phát ra thanh quang, khí tức từ xa xưa một lần nữa thu
hồi vào sâu trong hắc Thạch, nhưng thế giới của Chu Viên đã sắp vỡ nát,
vô số năng lượng gió lốc còn đang xé rách bãi cỏ và dãy núi, đáng sợ
nhất là không trung còn đang không ngừng sụp xuống. Đám yêu thú trên
thảo nguyên dường như cảm thấy được một đường sống, liều mang chạy như
điên về phía cách xa lăng mộ, nhưng sơn lĩnh nơi xa đã sụp đổ, ai có thể biết bọn chúng có thể chạy ra khỏi đây trước khi thế giới bị hủy diệt
hay không?
Trần Trường Sinh quay đầu lại nhìn về phía Từ Hữu Dung.
Từ Hữu Dung đã cảm nhận được biến hóa bên ngoài, nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn đầy khiếp sợ.
Chu Độc Phu dùng mười một tòa Thiên Thư Bia tạo thành trận pháp, là nàng xem hiểu, cũng là nàng nói cho Trần Trường Sinh phải giải quyết vấn đề
như thế nào, nhưng nàng thật không ngờ Trần Trường Sinh có thể giải
quyết được vấn đề này, điều này làm cho nàng rất khiếp sợ, thậm chí có
chút mờ mịt—— vì sao hắn lại có một tòa Thiên Thư Bia?
Chỉ có điều không còn kịp để nói những điều này nữa, cho nên nàng cũng không nói gì.
Thiên Thư Bia an tĩnh lại, bọn họ nhất định phải nắm chặt thời gian rời đi, cùng nhau rời khỏi.
Trần Trường Sinh lại không nghĩ như vậy, hắn nhìn Chu Viên sắp hủy diệt nói:
- Ngươi đi trước đi.
- Vì sao?
Sắc mặt của Từ Hữu Dung có chút tái nhợt.
- Cửa Chu Viên sẽ mở.
Trần Trường Sinh mắt nhìn chim non, nhưng nói về chỗ khác.
Cửa Chu Viên mở ra đương nhiên là chuyện tốt, trong giọng nói của hắn
lại không có chút vui sướng gì, bởi vì sụp đổ vẫn đang tiếp tục, hắn dựa theo phương pháp của Từ Hữu Dung khiến Hắc Thạch trở thành Thiên Thư
Bia, ngăn trở hủy diệt, nhưng vẫn không đủ—— tuyết trên núi đã bắt đầu
lở, lúc ban đầu đã lặng im lại nhưng lúc này, ai có thể ngăn cản tuyết
đang dần dần trượt xuống và càng càng lớn này.
Một đạo năng lượng gió lốc đi tới trước lăng mộ, cùng với hơn mười đạo
thanh âm xé rách khủng bố, lăng mộ bắt đầu chấn động kịch liệt, mấy khối đá lớn góc tây nam bắt đầu sụp đổ. Không trung xanh thẳm bởi vì vỡ tan
mà trở nên đen tối, còn có rất nhiều mảnh vỡ không trung phấp phới mở
trong cuồng phong, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống mặt đất thảo nguyên,
phương xa Chu Viên vô số thiên thạch, khắp nơi đều là khói đen và ngọn
lửa, yêu thú hoảng sợ chạy trốn, mơ hồ có thể được rất nhiều thanh âm rú thảm và đau buồn, thế giới này đang bị hủy diệt.
Từ Hữu Dung nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn—— nàng không có khí lực đưa
tay lên nắm lấy cổ áo của hắn, nhưng chính là cái ý tứ kia—— lúc trước
nàng đã nói, cho dù Thiên Thư Bia này có khôi phục lại thế cân bằng cũng vô dụng, Chu Viên đã tiến vào quá trình hủy diệt, nhưng nếu cửa Chu
Viên thật sự được mở ra, như vậy vì sao không cùng rời khỏi, tại sao ra
phải đi trước?
- Trời sắp sụp.
Hắn nhìn mắt nàng, nói rất nghiêm túc.
- Sau đó?
Nàng nhìn mắt hắn, rất chân thành hỏi.
- Nếu không có ai chống đỡ, tất cả mọi người sẽ không kịp rời khỏi.
Trần Trường Sinh nâng Hoàng Chỉ Tán lên, xoay người nói với nàng:
- Ta phải ở lại nghĩ thêm nhiều biện pháp chống đỡ trong chốc lát.
Thanh âm khẽ run của Từ Hữu Dung như hồ nước bị mưa bụi làm kinh sợ:
- Ngươi? Xử lý…. Như thế nào?
Ngươi sao làm được? Ngươi phải làm sao bây giờ? Không biết những lời này của nàng là hướng tới ý tứ nào?
Trần Trường Sinh nhìn nàng nghiêm túc nói:
- Ta sẽ lo liệu.
Thiên Thư Bia trở lại Chu Viên, trận pháp lai lần nữa ổn định, vì thời
gian quý giá nhất tranh thủ ở bên trong Chu Viên quá ngắn, cửa Chu Viên
đang mở ra, nhưng với tốc độ bây giờ có thể sẽ không kịp. Nếu người ở
bên ngoài không kịp mở Chu Viên ra, không trung sẽ hạ xuống, những yêu
thú sinh sống ở nơi này và mấy trăm người tu hành nhân loại tiến vào Chu Viên cũng sẽ chết dưới những thiên thạch đầy trời này.