Một đạo thanh âm giống như vàng ngọc đụng vào nhau vang lên.
Chim trĩ ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao mình lại có hành động điên
cuồng nhủ thế. Trần Trường Sinh cũng ngây ngẩn cả người, sau đó mới nhớ
tới, tuy rằng miệng vết thương trên người mình cơ bản đã khép lại, hương vị máu chảy ra đã trở nên cực nhạt, nhưng đối với loại sinh vật này mà
nói, đây vẫn là hấp dẫn khó có thể cự tuyệt.
- Mặc dù nói đại bàng gặp rủi ro không bằng chim trĩ, nhưng cuối cùng vẫn là đại bàng, tự nhiên có được kiêu ngạo của mình.
Từ Hữu Dung nhìn hắn nói. Đó cũng phải bắt đầu của câu tục ngữ kia, bắt
đầu nói là phượng hoàng gặp rủi ro không bằng gà mái, nhưng nàng chắc
chắn sẽ không nói như vậy.
Đúng như lời nàng nói, con chim nhìn
qua tựa như chim trĩ này chính là đại bàng cánh vàng che đậy toàn bộ
không trung lúc trước, hiện tại đã không còn uy thế như lúc trước nữa.
Một khắc khi tiến vào trong Hoàng Chỉ Tán, Trần Trường Sinh liền biết nó chính là đại bàng cánh vàng, bởi vì đạo khí tức kia, bởi vì thần hỏa
cuồng bạo ở chỗ sâu nhất trong mắt nó, cho dù nó che dấu ngụy trang
nhưng có thể xuyên qua năng lượng gió lốc, và biết chỉ có Hoàng Chỉ Tán
có thể che chở nó tất nhiên chính là đại bàng.
Bản thể của đại bàng cánh vàng này đã sớm chết bởi vì tử vong hoặc rời
đi của Chu Độc Phu năm đó, cho đến vài ngày trước Nam Khách cầm Hồn Mộc
trở lại Chu Viên, thần hồn của nó vẫn ngủ say trong bóng ma ở thảo
nguyên mới thức tỉnh tái sinh, bây giờ đại bàng cánh vàng vẫn chỉ là
chim non, cũng không có lực lượng và cảnh giới như khi toàn thịnh, khó
trách vẫn luôn chỉ có thể hóa thành một bóng ma trong bầu trời, mãi tới
khi Nam Khách đem thần hồn của nàng cùng với năng lượng Hồn Mộc và đại
bàng hòa làm một thể mới khôi phục đại đa số thần uy.
Trần Trường Sinh không tiếp tục thử sờ đầu con chim nhỏ này. Chim nhỏ
dần dần bình tĩnh trở lại, không hề khẩn trương và kính sợ như lúc
trước, ý tứ cuồng bạo của hai đạo thần hỏa trong mắt biến mất, biến
thành cảm xúc nào đó rất phức tạp.
Trần Trường Sinh xem hiểu ý tứ nó muốn biểu đạt, không khỏi giật mình.
Chim non muốn truyền đạt tin tức, toàn bộ ở trong con mắt của nó chính
là khẩn cầu, thỉnh cầu, van xin, là bi thương, khổ sở, ảm đạm, tuyệt
vọng——vô số yêu thú bên trong Chu Viên đều là đồng bạn và cấp dưới của
nó, những yêu thú này sinh sống ở trong vùng thảo nguyên này mấy trăm
năm, ngăn cách với nhân thế, không hề tranh giành với nhân loại, vùng
thảo nguyên này là quê hương của bọn nó, hiện tại quê hương của bọn họ
sắp bị hủy diệt rồi.
Trần Trường Sinh nói ở trong lòng, không cần ngươi phải kính nhờ thì ta
cũng sẽ tận lực bảo tồn thế giới này. Chim non dường như nghe được tâm
lý của hắn, càng thêm an tĩnh, có vẻ vô cùng nhu thuận, nhưng có ý tứ
chính là vẫn không chịu tới gần hắn, ngược lại còn dịch thêm vài bước về phía Từ Hữu Dung vốn khiến nó kiêng kị và chán ghét, thành thật dựa vào trong ngực của nàng.
Ánh mắt Trần Trường Sinh vẫn luôn chú ý tới mảnh bão cát bốn phía lăng
mộ. Trong lúc đối thoại với Từ Hữu Dung và tiến hành kết nối tâm hồn với đại bàng, hắn luôn luôn lặng lẽ tiến hành suy tính trong lòng. Dựa theo lời nói lúc trước của Từ Hữu Dung, giữa mười ngọn Thiên Thư Bia ở bốn
phía lăng mộ có liên hệ, thuộc một trận pháp nào đó, hiện tại bởi vì
Kiếm Trì hiện thế khiến thế cân bằng của trận pháp này bị đánh vỡ, không còn biện pháp phục hồi như cũ, trừ phi có thể tìm được chỗ trống được
Kiếm Trì thay thế.
Đúng vậy, trong tòa trận pháp này Kiếm Trì chỉ là vật thay thế. Vậy Kiếm Trì thay thế cho cái gì? Từ Hữu Dung nói Chu Độc Phu mang đi mười hai
tòa Thiên Thư Bia, nơi này chỉ có mười cột đá, vậy hai tòa Thiên Thư Bia còn lại ở nơi nào?
Lúc mới bắt đầu, Trần Trường Sinh vẫn luôn cảm giác mình quên cái gì đó, đó là chỗ trống cuối cùng trong trí nhớ khi xem Thiên Thư Bia ngộ đạo,
sau hắn lại mơ hồ nghĩ tới một ít gì đó, vì thế trong lòng của hắn liền
xuất hiện một suy đoán khó có thể ức chế.
Vì chứng minh cho suy đoán kia, hắn vẫn nhìn chăm chú vào bốn phía lăng
mộ, tìm kiếm chứng cớ có thể chứng minh phỏng đoán kia—— hắn nhất định
phải tìm đầy đủ xác nhận mới có thể dựa theo suy đoán kia mà làm, bởi vì đây là một hành động cực kỳ mạo hiểm, người chỉ có một sinh mạng, như
vậy cơ hội cũng chỉ có một lần.
Bão cát đầy trời, mặt đất bốn phía lăng mộ dồn lại giống như núi, ngay
cả tảng đá cứng rắn trên mặt đất cũng bị nhấc lên. Hắn vẫn nhìn chăm chú vào chỗ kia, cũng chính là chỗ Từ Hữu Dung tính ra, cái kia từng bị cây cỏ trắng bao trùm, hiện tại trở nên sắc lẹm và bị thi thể của yêu thú
che dấu, rốt cục lộ ra hình dáng mấy trăm năm trước.
Nơi đó có thạch viên bị tàn phá một bên, nhìn như là một tòa Bia.
Nơi này hẳn là có tòa Thiên Thư Bia ——Trần Trường Sinh xác định xong,
thần thức khẽ nhúc nhích, lấy ra một vật nằm ở trong tay, sau đó nhìn về phía con chim non kia. Chim non theo bản năng cảm thấy bất an, muốn
nhìn đi nơi khác, không muốn nhìn thẳng hắn, nhưng lại phát hiện bởi vì
quá mức khẩn trương mà cổ đã bị cứng lại.
Một người một chim đối mặt nhìn, không khí có chút quỷ dị. Chim non nghĩ thầm trong lòng, tại sao là ta? Trần Trường Sinh nói ở trong lòng: Bởi
vì ngươi là đại bàng cánh vàng rất giỏi, chỉ có ngươi mới có thể chịu
đựng được sự tàn sát bừa bãi của gió lốc, tới đó chỉ mất một thời gian
ngắn. Chim non oán hận mà nghĩ, vì sao ngươi không đi? Trần Trường Sinh
nắm Tán thật chặt, nói ở trong lòng: Cho dù đoán đúng Chu Viên vẫn sẽ bị hủy diệt, ta còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Chim non khẽ trầm
mặc, tiếp nhận cách nói chuyện của hắn.
Trần Trường Sinh giang hai tay ra, trong lòng bàn tay là một khối Hắc Thạch.
Khối Hắc Thạch này dài khoảng nửa ngón tay, hình dạng dài nhỏ, toàn thân ngăm đen, mặt ngoài tảng đá dường như bao phủ một tầng sương nhè nhẹ,
giống như bầu trời đêm không có sao, làm người ta say mê muốn trầm luân ở bên trong, rõ ràng không phải vật phàm. Đây đùng là khối Hắc Thạch hắn
tìm được sau bức họa Vương Chi Sách ở Lăng Yên các.
Nhìn khối Hắc Thạch này, trong đồng tử chim non hiện lên một chút sợ
hãi, một lát sau mới trấn tĩnh một chút, há mỏ ngậm lấy Hắc Thạch.
Trần Trường Sinh lăn Hoàng Chỉ Tán ra bên cạnh, tạo thành một thông đạo để chim non đi ra ngoài.
Thời điểm làm việc này hắn vẫn luôn dùng thân thể che lại tầm mắt của Từ Hữu Dung, không phải là không muốn để nàng phát hiện ra bí mật của
nàng, mà không muốn nàng ngăn cản việc mình cần phải làm sau đó.
Gió nổi lên, chim non hóa thành một đạo bóng dáng màu đen bay ra khỏi
Hoàng Chỉ Tán, xuyên qua cuồng phong đang tàn sát bừa bãi và khe nức
không gian đáng sợ, theo tầm mắt của Trần Trường Sinh lúc trước, bay tới tòa Bia bị bão cát đầy trời tàn phá, há miệng ra, một lát sau… khối Hắc Thạch kia liền chuẩn xác rơi vào trên Bia kia.
Giống như sao tinh đi tới bầu trời chưa từng có sao ở Chu Viên.
Rất u ám, rồi lại rất yên lặng.
Một đạo khí tức hùng mạnh mà yên lặng từ chỗ Bia kia được sinh ra.
Ngay sau đó, chỗ Bia bị tàn phá xuất hiện một tòa Thiên Thư Bia màu đen.