Hành động vĩnh viễn luôn mạnh hơn ngôn ngữ, có thể dùng mà thuyết phục người, cũng có thể dùng để giết người.
Nhìn hình ảnh này, khóe môi Nam Khách cong lên, nhìn khinh miệt nói:
- Một đám bại kiếm, có gì đáng nói?
Kiếm là những thanh kiếm nổi danh đại lục năm đó, chủ nhân đều là cao
thủ chân chính, nhưng cuối cùng đều thua dưới Lưỡng Đoạn đao, sau đó bị
Chu Độc Phu mai táng trong thảo nguyên, nắng và gió không ngừng chiếu
xuống, đau khổ mấy trăm năm, hoặc đoạn hoặc tàn, toàn thân rỉ sét.
Nam Khách cho mình là người kế thừa Chu Viên, làm sao có thể cho phép đám kiếm này rời khỏi?
Nàng giơ hồn mộc, mặt không chút thay đổi nhìn đám tàn kiếm.
Theo động tác của nàng, hồn mộc bất chợt tỏa ánh sáng, chỉ có điều tinh
khiết hơn trước, dường như giống dạ minh châu. Đồng thời tiếng nói của
nàng vang lên:
- Bại chính là bại, mấy trăm năm trước các ngươi bị đánh bại, mấy trăm sau các ngươi cũng sẽ thất bại.
Tiếng nói vừa dứt, hai chân của nàng rời thần đạo, chậm rãi bay lên trời.
Tóc đen phất phới, gương mặt non nớt thay thế bằng ma tính mười phần hàn ý. Một đạo khí tức cường đại từ thân thể nàng phát ra. Hơn mười dòng
khí màu đen như dây lụa lượn lờ thân thể nàng.
Trần Trường Sinh chưa từng khinh thị Ma tộc Công chúa này chứ đừng nói
nàng là đệ tử duy nhất của Hắc Bào, có liên quan sâu nặng tới Chu Viên,
ai biết nàng còn cất dấu thủ đoạn gì? Nghe giọng nói khinh miệt tự tin,
hắn biết rằng không thể tùy ý để tình thế tiếp tục phát triển, thần thức khẽ động, kiếm phong rít lên.
Sơn Hải Kiếm mang theo một cơn lốc bay tới chém Nam Khách.
Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi đã sớm có chuẩn bị, dựa vào tu vi hùng mạnh ngăn trở.
Sơn Hải Kiếm rất rộng rất lớn, phía sau cất dấu một thanh tú khí kiếm.
Vào lúc sinh tử tồn vong, Trần Trường Sinh cũng học được thủ đoạn âm u
lạnh lẽo. Việt Nữ kiếm nương theo Sơn Hải Kiếm che khuất, lặng lẽ đột
phá vợ chồng ma tướng ngăn cản đi tới bên Nam Khách, cùng với một tiếng
vang nhỏ, đâm vào mi tâm của nàng.
Lúc này Nam Khách đã nhắm hai mắt lại, giữa lông mày một mảnh tuyết
trắng, không có bất kỳ cảm xúc nào, cũng không thấy kiếm tiến đến.
Đàn đứt dây không tiếng động phất phơ dựng lên, lão giả nhìn như đã tâm
tang mà chết hô to một tiếng, giẫm lên dây đàn đạp lên không trung, ngăn trước người Nam Khách, dùng thân thể mình chặn thanh tú kiếm kia. Xùy
một tiếng, thanh tú kiếm đâm vào cổ họng lão giả, máu tươi tràn ra.
Trong cơn lốc nặng như núi áp chế vợ chồng ma tướng, thi thể lão giả
đánh đàn rơi xuống, tuy rằng hắn chặn được Việt Nữ kiếm nhưng Nam Khách
lại vẫn chưa tỉnh lại, Trần Trường Sinh làm sao đồng ý bỏ qua cơ hội
này, giơ tay lấy xuống Ma Soái kỳ kiếm, cách mấy trăm trượng chém về Nam Khách.
Tàn vũ thần đạo bất chợt vang lên tiếng trống lay động, phảng phất như có cả cờ xí tung bay.
Chiến kỳ bồng bềnh, kiếm ý dũng mãnh, Ma Soái kỳ kiếm mang theo ánh sáng lạnh thấu xương.
Trần Trường Sinh không dùng kỳ kiếm, nhưng hắn muốn xem, có thể hay
không dùng kiếm pháp của Ma tộc phá vỡ phòng ngự của Ma tộc Công chúa.
Đáng tiếc chính là hắn không có cơ hội nhìn thấy kết quả, bởi vì trong
thức hải hắn bỗng nhiên sinh ra một đạo báo động, khiến hắn thu Ma Soái
kỳ kiếm về để ngang trước mặt.
Loong coong một tiếng
Chỉ còn lại có nửa thanh Ma Soái kỳ kiếm kịch liệt chấn động, phát ra âm thanh không cam lòng.
Tay Trần Trường Sinh đau nhức, nếu không phải ý chí kinh người, chỉ sợ Ma Soái kỳ kiếm đã rời tay mà đi.
Mũi tên từ đâu đến?
Phóng nhãn nhìn quanh lăng mộ, hắn không nhìn thấy mũi tên nào, chỉ thấy trên thần đạo có lông tơ đang chậm rãi bay xuống.
Chẳng lẽ lúc trước thứ bắn trúng Ma Soái kỳ kiếm không phải tiễn, mà chỉ là một sợi lông?
Hắn nhìn thảo nguyên.
Chỉ thấy ở trung tâm thú triều có yêu thú bóng dáng như núi chậm rãi hiện ra.
Hồn mộc trong tay Nam Khách tỏa sáng, thú triều lúc trước bị vạn kiếm xuất thế làm kinh hãi bắt đầu cuồng bạo.
Thân ảnh khổng lồ sâu trong thú triều vẫn ổn định như núi.
Đó là một còn kiền thú, kiền thú trong truyền thuyết.
Sở dĩ dùng hai chữ truyền thuyết là vì đạo tạng ghi lại, loại yêu thú
này từ mấy vạn năm trước đã bị nhân loại và Ma tộc dùng cái giá lớn tiêu diệt sạch sẽ, cũng bởi vì loại yêu thú này đã cường đại đến cực điểm,
đã trở thành truyền thuyết.
Kiền thú có được sức chiến đấu của Tụ Tinh thượng giai, tuy rằng linh
thức chưa mở, không có trí tuệ chân chính, không thể hoàn toàn đồng đẳng với Tụ Tinh Thượng Cảnh cường nhân, nhưng khi chúng nó sinh hoạt trong
núi rừng hoang vu thì tuyệt đối có được cảnh giới ngang với cường giả
nhân loại, thậm chí cả sát thương, bởi vì đây là một loại am thú cực kỳ
hiếm thấy am hiểu công kích từ xa.
Kiền thú thân hình lớn như núi, bên ngoài thân có khôi giáp cứng rắn, một sừng có thể phá đá.
Đặc điểm lớn nhất cũng khiến kẻ thù sợ hãi bất an nhất là cái đuôi đầy
lông của nó, khi nó ngồi xổm cái đuôi sẽ xoay quanh thành đống, mà khi
nó gặp kẻ thù hay con mồi thì cái đuôi sẽ dựng thẳng lên, cuốn lấy sừng
trên đỉnh đầu biến thành dây cung, thân thể của nó biến thành một cái
cung lớn.
Đây là chuyện rất thần kỳ, nhưng càng khó lý giải là thứ như cung biết
sử dụng tiễn chính là lông tơ trên đuôi nó. Cũng không lông tơ do chất
liệu gì chế thành, ở trên người kiền thú mềm mại như bông, nhưng một khi bị bắn ra sẽ cứng rắn như sắt, nhanh như điện, căn bản không thể né
tránh.
Chiến lực Tụ Tinh thượng giai cảnh giới, công kích phòng ngự quỷ mị,
trong quá trình nhân loại và Ma tộc chinh phục đại lục đã có không ít
cường nhân bị yêu thú này giết chết, uy danh của kiền thú được truyền từ xa xưa, thế cho nên bắt đầu có người hoài nghi có phải nó có huyết mạch của thú một sừng. Đương nhiên, phỏng đoán không được nhiều người tán
thành, trong vực Vân Sơn đại lục không biết có bao nhiêu thú một sừng,
thần vật thánh khiết như thế sao có thể lưu lại hậu duệ hiếu sát?
Nhìn thân hình khổng lồ trong thú triều chậm rãi đừng thẳng thân hình,
như đỉnh Phật sơn trước bầy thú, Trần Trường Sinh nắm Ma Soái kỳ kiếm có phần lạnh lẽo. Cách hơn mười dặm, hắn dường như cũng có thể nhìn thấy
ánh mắt của nó, đó là một đôi mắt của kẻ tiểu nhân, bên trong tản ra ánh sáng âm u, vô cùng khủng bố.
Đây chỉ là cảm giác, nhưng hắn xác nhận con yêu thú này có thể nhìn vào
hai mắt của mình, bằng không làm sao có thể cách xa như vậy cũng có thể
uy hiếp được mình?
Trần Trường Sinh biết yếu thú khủng bố khởi xướng công kích từ xa liên
tục không ngừng, nhưng lúc ứng đối mũi tên ẩn chứa uy lực vô cùng, hắn
còn phải giải quyết rất nhiều vấn đề khác, tỷ như tiếng chít chít mơ hồ
trước thần đạo, còn có tiếng thú triều ầm vang như sấm.
Chít chít rất mỏng manh, nếu không phải biết sự đáng sợ của chủ nhân âm thanh này có khi còn cảm thấy có chút đáng yêu.
Trần Trường Sinh nhớ trong đạo tạng tứ hải từng ghi về yêu thú hùng mạnh, chính là tên như vậy.
Yêu thú tên thổ tôn, thân thể nhỏ gầy, màu lông vàng đất, răng nanh và
phần cổ đều rất dài, đứng thẳng giống nhân loại, khi chạy trốn bốn chân
chạm đất, nhanh vô cùng, hơn nữa nanh vuốt vô cùng sắc bén, có thể nói
không có gì kiên cố mà không phá nổi, tính tình cực kỳ khát máu tàn
nhẫn, thích nhất ăn thịt người, đáng sợ nhất là loại yêu thú này cực am
hiểu ẩn dưới đất, gần như độn thổ, hành tung rất khó nắm giữ, cho dù
đối thủ hùng mạnh hơn nhiều cũng thường trong tình huống không phòng bị
bị nó đánh lén, sau đó cắn chết, hình ảnh cực kỳ thảm thiết.