Trần Trường Sinh cũng không biết thiếu nữ phía sau là Từ Hữu Dung, hắn
với cái tên Từ Hữu Dung vốn không có hảo cảm, thanh kiếm này đương nhiên không phải đồ cưới chuẩn bị cho vị hôn thê mà là vì trong truyền
thuyết, Nam Khê Trai Trai Kiếm kèm theo thánh quang có thể tinh lọc mọi
độc tố, là cách hóa giải thiên nhiên với độc tố của Ma tộc.
Ý tưởng này quả thật rất hoang đường nhưng lại trở thành sự thật. Ngay
lúc hắn nghĩ như vậy, góc phương nam thảo nguyên bỗng nhiên sinh ra cảm
giác tươi mát, cỏ dại đang ủ rũ cúi đầu lại một lần nữa đứng thẳng lưng, hạt mưa rơi xuống sảng khoái gấp trăm lần.
Một đạo kiếm ý mù mịt mà vô tận sức sống hiện ra, sau đó biến mất vô tung.
Ngay sau đó, đạo kiếm ý đi tới bệ đá
lăng mộ, xuất hiện dưới hình dạng một thanh kiếm. Thanh kiếm kia nhìn
rất trắng trong thuần khiết, không có bất kỳ trang sức dư thừa, khí tức
thần thánh chiếu sáng một vùng âm u.
Đây là Trai Kiếm Trần Trường Sinh muốn.
Hắn cầm lấy Trai Kiếm, chém về phía trước nghênh đón Khổng Tước Linh.
Chỉ nghe trong ngọn lửa vang lên một tiếng chim tước tức giận, sau đó là tiếng xèo xèo, ngọn lửa Khổng Tước Linh biến thành khói nhẹ, độc tố
trên đó nháy mắt bị Trai Kiếm phát ra thánh quang tinh lọc không còn tồn tại.
An tĩnh, tuyệt đối an tĩnh. Gương mặt Nam Khách càng thêm tái nhợt, hai
thị nữ mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Lão giả đánh đàn tỏ vẻ sợ
hãi, Đằng Tiểu Minh vẻ mặt ngưng trọng đến cực điểm.
Đột nhiên, tiếng mưa rơi đột ngột. Lưu Uyển Nhi vẫn chưa xuất thủ lướt
nhanh trên thần đạo, nồi sắt lớn hóa thành đêm tối, lao lên muốn che đậy thánh quang của Trai Kiếm.
Trần Trường Sinh buông Trai Kiếm cầm lấy Sơn Hải Kiếm đâm vào miệng nồi
sắt, chỉ nghe một tiếng kim loại kêu vang, nồi sắt bị thiết kiếm trực
tiếp đánh bay, hiện ra một vết rách.
Sau bóng đêm không phải trời sáng mà là hai tay của Lưu Uyển Nhi.
Hai tay của nàng cầm dây lưng lụa, dây lụa mềm mại trơn trượt trói buộc
Sơn Hải Kiếm, nhưng lại khiến thiết kiếm trầm trọng không còn cách nào
di động. Ngay vào lúc này, Đằng Tiểu Minh tay cầm thiết côn đánh xuống
đỉnh đầu của hắn.
Ngay vào lúc này, sâu trong thảo nguyên lại có dị động, một thanh kiếm
nhỏ như như lưu quang xuyên qua hơn mười dặm mưa, đi tới trước cửa lăng
mộ thay thế Sơn Hải Kiếm vừa buông khỏi tay Trần Trường Sinh.
Thanh kiếm kia nhỏ nhắn thanh tú, làm cho người ta có cảm giác như một cây châm.
Trần Trường Sinh cầm thanh kiếm này đâm về Lưu Uyển Nhi, thân kiếm mỏng
manh như không chịu được mưa lớn mà run rẩy, mũi kiếm như thiểm điện đi
qua, không biết thêu gì trong mưa. Không biết là kiếm gì, kiếm pháp gì
mà miên nhu đến cực điểm, kiếm chiêu hóa sáu hoa hồng, gấm vóc thịnh
cảnh.
Tiếng xèo xèo vang lên, Tú Khí kiếm thêu ra một bức mỹ đồ trong mưa, lại đâm vào dải lụa đang quấn Sơn Hải Kiếm, kiếm tiếp tục đâm mưa, cuối
cùng đâm tới vành tai Lưu Uyển Nhi. Nếu không phải Đằng Tiểu Minh biến
hình thiết côn đập xuống thì kiếm này sẽ trực tiếp đâm xuyên cổ Lưu Uyển Nhi.
Thiết côn không tới, Trần Trường Sinh buông thanh tú kiếm, một lần nữa
cầm Sơn Hải Kiếm lên đâm tới, chỉ nghe một tiếng điếc tai nhức óc tiếng
đánh, thiết côn gào thét phá không. Đằng Tiểu Minh không chút do dự cầm
lấy đầu vai của Lưu Uyển Nhi, cuồng bạo lui về phía sau, hiểm hóc tránh
đi một kiếm của Trần Trường Sinh.
Bất kể là tú khí kiếm hay Sơn Hải Kiếm, liên tục ba chiêu, Trần Trường
Sinh dùng dùng kiểu đâm thẳng, kiểu đâm tự nhiên, phóng khoáng đến cực
điểm.
Ba thanh kiếm lơ lửng quanh thân thể hắn trong mưa, hình ảnh rất rung động.
Nhìn thánh quang Trai Kiếm, Nam Khách không thể đè nén sự khiếp sợ trong lòng, nàng thậm chí không muốn nghĩ thanh kiếm trong truyền thuyết tại
sao lại xuất hiện, cả giận nói:
- Sao ngươi cũng biết cả kiếm pháp của Nam Khê Trai?
- Chẳng lẽ đây là Việt Nữ kiếm?
Lưu Uyển Nhi nhìn kiếm nhỏ bên cạnh hắn khiếp sợ, không có phát giác vành tai mình đang rịn ra một giọt đỏ sẫm mầu huyết châu.
Đông nam đại lục đã từng có Kiếm Tông hùng mạnh, đệ tử trong tông đa số
nữ tử nên gọi Việt nữ tông, từng xuất hiện rất nhiều kiếm đạo cao thủ,
cho đến mấy trăm năm trước có Nam Khê Trai mới thôi không nghe thấy. Về
phần Nam Khê Trai càng không cần nhiều lời, làm thánh địa quốc giáo phía nam, từ trước đến nay đã được vạn dân kính trọng và ngưỡng mộ sùng bái.
Nam Khách và Lưu Uyển Nhi khiếp sợ trước lưỡng đạo kiếm xuất hiện, càng
không thể giải thích vì sao Trần Trường Sinh biết cả kiếm pháp Nam Khê
Trai và Việt nữ tông. Vì hai bộ kiếm pháp có tinh lọc và tinh tế, rất ít nam tử học tập.
Trần Trường Sinh không giải thích. Hắn có thể nắm giữ kiếm pháp Nam Khê
Trai và Việt nữ tông, ít nhất cũng là có thể nắm giữ chiêu thức và hình
kiếm, ngoại trừ đọc một lượt đạo tạng, từ khi ở Tây Ninh trấn vào kinh
đô, ở Quốc Giáo Học Viện một năm hắn chỉ đọc sách tu hành nghiên cứu
pháp môn thế gian, ngoại trừ mấy thiếu niên Ly Sơn Kiếm Tông, trong số
người cùng tuổi không kiếm được ai chăm chỉ như hắn.
Nhìn Trần Trường Sinh, bất kể là Nam Khách hay Lưu Uyển Nhi đều sinh ra cảm xúc bất an mãnh liệt.
Khi Ma tộc tiến vào Chu Viên, Đằng Tiểu Minh, bàn về thân phận, hắn là
ma tướng thứ hai tư, chưa nói Nam Khách điện hạ, thậm chí còn không cao
bằng thê tử mình, nhưng quý tộc trong Tuyết Lão Thành đều biết đó là do
hắn yêu thương sâu sắc vợ mình, nếu bàn về chiến lực cùng với ánh mắt,
hắn mới là kẻ mạnh.
Cho nên hắn không để hình ảnh trước mắt rung động tinh thần của mình,
tay phải triệu hồi thiết côn, gào thét tấn công Trần Trường Sinh.
Cường nhân cũng có lúc tỉnh táo, biết không thể tùy ý phát triển cuộc
chiến, mắt thấy Trần Trường Sinh đã tiến vào tuyệt cảnh đột nhiên có ba
danh kiếm trợ giúp, ai biết sau đó còn phát sinh cái gì?
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, kình phong mãnh liệt, mưa gió bạt
nghiêng. Một tiếng đàn u thanh mang theo sát ý cùng với mấy đạo kình
phong đánh tới Trần Trường Sinh.
Ngay vào lúc này, trong mưa có tiếng hú gọi. Tiếng kiếm rít sắc bén đến
cực điểm, vang vọng thiên địa, rồi lại kỳ dị thâm trầm, như thể tiếng
gầm của rồng đến từ viễn cổ.
Bầu trời, bóng đại bàng đang chậm rãi hạ xuống, đột nhiên bị tiếng rồng gầm làm trì trệ chốc lát.
Lão giả đánh đàn mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy, BA~ BA~, dây đàn đột nhiên đứt, hắn phun ra một ngụm máu nhuộm đỏ đàn cổ.
Là thứ gì, chỉ một tiếng hú gọi, không ngờ có thần uy như vậy.
Ngay vào lúc này, một thanh kiếm phá mưa tới trước Trần Trường Sinh.
Kiếm ý cao ngạo đến cực điểm, hống hách vô song.
- Long Ngâm Kiếm.
Lưu Uyển Nhi lên tiếng kinh hô.
Trần Trường Sinh cầm lấy Long Ngâm Kiếm chém về phía Đằng Tiểu Minh.
Lăng mộ sáng ngời, dường như có hư long từ thân kiếm bay ra đánh vào
bụng Đằng Tiểu Minh, chỉ nghe một tiếng trầm đục, Đằng Tiểu Minh bị đánh bay ra ngoài mấy trăm trượng, xương ngực nứt ra không biết bao nhiêu
chỗ.
Nam Khách ở gần đó, chân huyết trong mắt cuồng bạo thiêu đốt.
Trần Trường Sinh nhìn nàng, bỗng nhiên buông ra Long Ngâm Kiếm, vươn tay vào khoảng không.
Lại có một thanh kiếm từ phương xa bay tới, rơi vào trong tay hắn.