Nam Khách tóc đen rối tung trên vai bị mưa làm ướt trông đầy hỗn loạn.
Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, lúc trước giao
thủ, mặc dù cách hơn trăm trượng, đạo kiếm ý linh hoạt, sắc bén vẫn làm
nàng bị thương. Nàng không rõ vì sao đạo kia kiếm ý tiến vào Hoàng Chỉ
Tán lại trở nên đáng sợ như thế.
- Kiếm ý cường đại trở về thì sao? Ngươi không hiểu kiếm pháp, chỉ bằng kiếm ý thì có thể chống cự bao lâu?
Nghe tiếng của Ma tộc tiểu cô nương, Trần Trường Sinh vốn muốn nói gì
đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, vấn đề này hắn không có cách nào
giải quyết, hơn nữa trên thực tế cho dù hắn giải quyết vấn đề tiêu hao
kiếm ý thì cũng không có cách nào giải quyết thú triều quanh lăng mộ.
Một âm thanh tức giận vang lên, gió lạnh bùng lên, mưa chếch đi, Nam Khách giơ kiếm tái trảm.
Hai đạo kiếm quang từ Nam Thập Tự Kiếm như hai đạo ngân hà, theo thần đạo thẳng tắp chém về phía Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh giơ Hoàng Chỉ Tán đón đỡ, mấy trăm đạo kiếm phong sinh
ra, cùng với âm thanh kim loại ma sát đầy linh hoạt, sắc bén trực tiếp
chặt đứt hai đạo ngân hà, sau đó nháy mắt cắt vỡ thành vô số mảnh vỡ, bệ đá trước lăng mộ đầy tinh quang, bồng bềnh như biển đom đóm.
Ngay vào lúc này, một tiếng đàn vang lên.
Thần đạo đã sớm bị mưa làm ướt, lão giả khoanh chân ngồi trong mưa, đàn
cổ gác lên gối, lão cúi đầu chuyên chú tấu một khúc nhạc.
Lão già là trưởng lão của Chúc Âm Vu, am hiểu nhất là công kích tinh
thần, trong tiếng đàn róc rách như nước không biết cất dấu hung hiểm cỡ
nào, mưa từ trên không trung rơi xuống, lão giả dùng ngón tay khuấy động dây đàn, sau đó bị dây đàn chấn động thành hơi nước, cùng với tiếng
leng keng, trong hơi nước loáng thoáng xuất hiện một vài vật thể.
Đó không phải tồn tại chân thật mà là thần niệm hùng mạnh, giống như sơn quỷ, giống như vu hổ chợt rời khỏi đàn cổ đi tới bệ đá, không thổi tan
biển đom đóm kia mà cực kỳ quỷ bí tránh đi Hoàng Chỉ Tán, hóa thành số
sợi gió lạnh, rơi vào trên mặt của Trần Trường Sinh.
Gió có chút rét lạnh, đâm vào mặt hơi đau, nhưng chỉ là gió lạnh chứ
không phải công kích thần niệm của lão giả. Núi quỷ, vu hổ nhìn như ý
niệm, nhìn như tránh được Hoàng Chỉ Tán, nhưng đâu có thể thật sự né
qua.
Hoàng Chỉ Tán trong tay Trần Trường Sinh chính là Vấn Thủy Đường Gia
dùng vô số tài liệu trân quý, do Đường lão thái gia tự mình chế tạo, nếu người cầm tán cảnh giới cũng đủ, hoàn toàn có thể ngăn cách tất cả công kích tinh thần, mặc dù cảnh giới hắn chưa đủ cũng đã có thể ngăn cản
Hắc Bào ở ngoài Chu Viên xem xét, lão giả đánh đàn dùng ý niệm công kích thì sao? Nhưng lão giả đánh đàn ra tay đại biểu cho một tín hiệu nguy
hiểm, ý nghĩa Nam Khách rốt cục không thể duy trì sự kiêu ngạo, Ma tộc
cường nhân vô cùng có khả năng sẽ đồng loạt ra tay, khởi xướng vây công.
Sự thật này khiến Trần Trường Sinh cảnh giác. Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi vẫn an tĩnh trầm mặc đứng dưới thần đạo tựa như tên của bọn họ,
nhưng hắn chưa từng quên lúc ở ven hồ, đôi vợ chồng này đã bày ra thực
lực khủng bố, thực tế đều là Tụ Tinh Thượng Cảnh cường nhân, ngoại trừ
ngũ thánh nhân, Bát Phương Phong Vũ cùng với Tô Ly thì ai có thể nói
mình dễ dàng thắng? Dù cho tiến vào Chu Viên, đôi ma tướng cưỡng ép cảnh giới, chỉ lưu lại thực lực Thông U Thượng Cảnh, vốn lấy kinh nghiệm
chiến đấu và ý thức của họ, nếu so sức chiến đấu, bọn họ thậm chí còn
mạnh hơn cả Nam Khách.
Kiếm thế Nam Khách chưa hoàn toàn bị kiếm ý của hắn chém vỡ, như đom đóm phất phới trước Hoàng Chỉ Tán, ánh mắt của hắn lướt qua Hoàng Chỉ Tán
nhìn vai Nam Khách, nhìn thần đạo, vẻ mặt đột nhiên run sợ. Chỉ thấy
trong mưa gió, Lưu Uyển Nhi mỉm cười nhìn hắn có vẻ rất dịu dàng, như
người mẹ tựa cửa nhìn đứa con trở về, nhưng người đàn ông trung niên
gương mặt chất phác kia, hắn ở nơi nào?
Bất chợt, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm mùa xuân, gió lạnh trong nháy mắt ngừng lại, mưa rơi xuống càng thêm cuồng bạo.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời âm u xuất hiện một chấm đen.
Chấm đen theo mưa rơi xuống, càng lúc càng nhanh, trong thời gian cực ngắn lớn lên vô số lần, trong mắt hắn dần to như núi.
Ma tướng thứ hai tư Đằng Tiểu Minh biến thành một ngọn núi lớn, nắm
trong tay đòn gánh trông như tầm thường, trong cơn mưa gào thét, cuồng
bạo vô song
Nhìn hình ảnh này, sắc mặt của Trần Trường Sinh tái nhợt mấy phần, ánh
mắt lại vẫn giữ bình tĩnh, không có bất kỳ sự kinh hãi nào, đoản kiếm
đâm vào mưa, nghênh đón.
Tay trái Hoàng Chỉ Tán ngăn cản Nam Khách và tiếng đàn nên không có cách nào di động, nếu hắn muốn dùng Hoàng Chỉ Tán ngăn trở Đằng Tiểu Minh
thì chỉ có thể trốn vào Hoàng Chỉ Tán. Nhưng như vậy hắn sẽ không còn
đường lui, chỉ có thể bị động, cho nên hắn không lựa chọn như vậy mà lựa chọn xuất kiếm. Vào lúc khẩn trương, hắn không quên phân một phần kiếm ý trong Hoàng Chỉ Tán vào trong đoản kiếm.
Ầm một tiếng nổ, bãi đá kịch liệt chấn động, mưa biến thành hơi nước tỏa sáng, Từ Hữu Dung bị chấn động lan đến, sắc mặt tái nhợt, không nhịn
được nữa phải nhắm mắt lại bắt đầu điều tức chống cự.
Hơi nước hạ xuống. Trần Trường Sinh vẫn đứng tại chỗ, chỉ có điều thấp
hơn trước một đoạn, nhìn kỹ mới phát hiện hai chân của hắn ngập vào
trong trong lòng đất, nhưng chưa tới đầu gối.
Đằng Tiểu Minh hạ xuống một đòn nghiêm trọng, quả thật quá kinh khủng.
Trần Trường Sinh dựa vào đoản kiếm và đạo kiếm ý mới chống đỡ được, mặc
dù đã tắm qua máu của Hắc Long thì cũng như muốn nổ tung, từ mi tâm đến
xương quai xanh đến xương mắt cá chân, mỗi một đốt xương đều đau khó
nhịn, tay phải không ngừng run rẩy như người già bệnh nặng, nếu không
phải buông kiếm nhất định sẽ chết, tay phải của hắn làm sao còn có thể
nắm được chuôi kiếm.
Đằng Tiểu Minh đứng trong mưa, mặt không chút thay đổi.
Tay phải hắn cầm đòn gánh bản chất thiết côn, to bằng cánh tay người,
trộn lẫn giữa Ma Sơn Mật Thiết và Thiên Thạch Thực Kim luyện thành, vô
cùng cứng rắn, ở trên cánh đồng tuyết đã đập chết không biết bao nhiêu
người Đại Chu, lúc này trên côn xuất hiện hơn mười vết kiếm, nhất là ở
đỉnh bị cắt mất một nửa.
Thiết côn và đoản kiếm Trần Trường Sinh gặp nhau nháy mắt đã bị cắt
thành nhiều vết kiếm như vậy, không thể không nói, đoản kiếm sắc bén tới trình độ khó có thể tưởng tượng, đạo kiếm ý lại hùng mạnh linh hoạt,
sắc bén khiến lòng người lạnh ngắt. Nhưng Đằng Tiểu Minh không có bất kỳ phản ứng nào, nhìn Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, như một ngọn
núi chân chính, dù mưa gió dữ dằn, cũng không có thể lay động thân thể
của hắn một chút nào, làm cho người ta có cảm giác trang nghiêm.
Đây mới thực sự là cường nhân. Trần Trường Sinh nhìn Ma tộc nam tử đứng
trong mưa, tự nhiên sinh ra ý nghĩ này, sau đó sinh ra càng nhiều ý
tưởng hơn. Như Nam Khách lúc trước từng nói, hắn ngay cả có kiếm ý đích
thực cũng chỉ có thể phát huy được một phần ngàn, làm sao có thể đủ để
chiến thắng đối thủ hùng mạnh như vậy? Mấu chốt nhất chính là, lấy cảnh
giới bây giờ, hắn muốn ngăn cản thiết côn, kiếm ý và đoản kiếm phối hợp
còn xa mới đủ, hắn cần một thanh kiếm có thể phát huy đạo kiếm ý kia.