Bất luận là lau sậy mọc dại hay đám Thùy Kim Linh, loài sinh vật đặc
trưng mọc trong các ao đầm phía Nam, tất cả cây cỏ đều vỡ vụn trước sức
mạnh khủng khiếp đó. Một khung cảnh cây lá xanh rì hóa thành những vụn
nhỏ li ti rơi lả tả, bay rối mù trong không trung, tiếng rơi xào xạc
vang rộn tứ bề. Những hòn đá trong bụi cậy cũng đều bị nghiền nát, biến
thành những viên đá dăm vụn bé như móng tay cuốn theo gió lốc lao đến
phía đầm lầy như những mũi tên bay sắc nhọn mà đâm trúng đám cá, ếch và
các sinh vật xung quang, khiến cho tất cả bọn chúng đều bị đánh cho bất
tỉnh, rồi ngay tiếp sau đó thì cũng đều bị nghiền nát vụn thành nhiều
mảnh. Cho dù là vẩy cá hay vây cá cũng đều bị nghiền thành vụn hết. Bề
mặt đất của vùng lầy lội đó cũng bị áp lực kinh hoàng nghiền nát vỡ vụn, tựa như có một lão nông phu cần mẫn nhưng ngờ nghệch đã dùng nông cụ
đào nát khu đất đó lên. Và sau cùng thì ngay đến cả mặt nước cũng bị
nghiền nát vỡ vụn, hóa thành vô số những hạt nước nhỏ li ti; không khí
cũng bị nghiền vụn, hóa thành vô số những luồng gió nhẹ thổi ào ào.
Khối sương sẫm màu tan biến mất, bóng hình mỏng và dài đó dần dần cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Trên thảo nguyên, trong phạm vi hơn
mười dặm, tất cả sinh vật xung quang đều đã bị nghiền nát vỡ vụn, trở
thành một vùng bình địa hoang dại, vạn vật đều biến thành những đống vụn nát.
Bóng dáng thực sự của ảo ảnh thanh mảnh đó vẫn cứ là một chiếc bóng, nó
nhỏ bé mờ nhạt đến tột cùng, không thể nhìn rõ được, chỉ có thể lờ mờ
nhìn ra và đoán rằng đó là một... thanh kiếm.
Chiếc bóng thanh nhỏ đó không phải là thanh kiếm đích thực, mà chỉ là
cái bóng của nó mà thôi. Hoặc nói theo cách khác thì đó chỉ là kiếm ý mà thôi.
Luồng kiếm ý đó, sức mạnh kinh hoàng đã chém nát vụn tất cả vạn vật, khi nó hiện thân thì toàn bộ vùng thảo nguyên này, thậm chí có thể nói là
toàn bộ Chu Viên này đều có phản ứng. Một cơn trấn động bắt nguồn sâu
thẳm từ tận bên trong lòng đất của Chu Lăng đang rung chuyển. Bên trong
hải dương đen thẫm được hình thành bởi Thú triều, bỗng chốc thổi thốc
lên vô số cơn sóng lớn, đó chính là do những chuyển động tới tấp dồn dập của hàng vạn nghìn yêu thú đang lao về phía luồng kiếm ý đó. Bóng đen
đáng sợ trên bầu trời đang ngày càng hạ thấp xuống, dường như nó đang
muốn ôm trọn nuốt chửng lấy thảo nguyên bao la rộng lớn này. Ngay trước
cửa chính của ngôi lăng mộ, Nam Khách đứng đó, bất ngờ quay người lại
nhìn về hướng sâu thẳm đằng xa trên thảo nguyên, hai mắt ả nhíu lại. Ánh nhìn thường ngày vô cùng thản nhiên thậm chí có phần ngơ dại của ả lúc
này đột nhiên trở nên sắc nhọn vô cùng. Nhưng bất luận là vạn nghìn yêu
ma hay là ả đi và thậm chí là cả cái bóng đen khủng khiếp trên bầu trời
kia đi chăng nữa cũng đều không thể nhìn thấy được đường bóng kiếm đó,
cho dù bọn chúng đều có thể nhìn thấy rõ bình địa hoang dã ở sâu tận bên trong thảo nguyên bao la kia.
Vì trước khi bọn chúng có thể nhìn thấy được nó thì bỗng có một con gió thổi từ trên bùng thảo nguyên đó tới.
Luồng kiếm ý tan bay đi theo gió, tan biến đi một cách lặng lẽ, thoáng
một cái đã không còn nhìn thấy được vết tích nào nữa, vô hình vô dạng.
Không có bất cứ một ai cảm nhận được luồng kiếm ý đó, nó thuận theo cơn
gió mát, xuyên qua thảo nguyên rộng lớn đang đắm mình trong ánh hoàng
hôn. Luồng kiếm ý đó len lỏi vào tận bên trong đám mây đen, mặc cho nước mưa đang trút xuống, nó lao nhanh tới phía trước lăng mộ của Chu Độc
Phu. Sau đó luồng kiếm ý đó tựa như một nhành mai rớt xuống trên nền đất tích dầy tuyết trắng; tựa như con nước đầu tiên được xả vào trong đáy
hồ khô cằn, cứ như vậy nó tan biến đi thật nhanh vào bên trong lăng mộ.
Đương nhiên là không có một ai phát hiện được luồng kiếm ý đó đã biến mất về hướng nào.
Tay trái của Trần Trường Sinh giương cao cây Hoàng Chỉ Tán, nhưng hắn
không che mưa mà chỉ là để phòng bị lại sự tấn công của Nam Khách. Toàn
thân hắn đã ướt sũng.
Mưa ngày càng lớn, những giọt nước mưa to cỡ những hạy chân châu đang
không ngừng rớt xuống bề mặt cây Hoàng Chỉ Tán, tạo nên những âm thanh
lộp bộp ròn rã.
Cây Hoàng Chỉ Tán trong tay Trần Trường Sinh khẽ rung lên, sự trấn động
đó thuận theo mặt ô và thân ô truyền đến phần tay cầm, rồi sau đó lại
truyền toàn bộ những rung chấn đó đến tay của hắn, truyền đến cơ thể
hắn, truyền đến tim hắn.
Tiếng mưa ngày càng lớn dần, bậc thềm đá cao phía trước lăng mộ thì lại vô cùng yên tĩnh.
Nam Khách quay người lại, nhìn Trần Trường Sinh một cách vô cảm xúc.
Không biết vì lý do gì những ả cứ có cảm nhận rằng tên thiếu niên đang
ướt sũng, bộ dạng thảm hại kia đã có chút thay đổi so với lúc trước. Nam Khách không lý giải được vì sao lại có cảm giác như vậy, có mối liên hệ gì với những hiện tượng kỳ lạ xảy ra trên thảo nguyên hay không. Nhưng
Nam Khách cảm nhận được có một sự thay đổi nào đó chuẩn bị xảy ra. Ả
không chấp nhận bất cứ một sự thay đổi nào ngăn cản mình tiến sâu vào
bên trong ngôi lăng mộ vĩ đại này. Chính vì thế Nam Khách quyết định sẽ
ra tay kết thúc trận chiến đấu này trước khi có bất cứ một sự thay đổi
nào sẽ diễn ra. Chỉ có điều ả không thể ngờ được rằng sự thay đổi đó đã
diễn ra rồi.
Một âm thanh ào ào vang lên, nhưng đó không phải là tiếng mưa rơi mà là tiếng đôi cánh giương rộng trong làn mưa.
Đôi cánh màu sẫm rộng hơi chục trượng được giương ra đằng sau lưng ả.
Ngay lập tức xuất hiện hai hàng nước mưa, phóng ra những luồng ánh sáng
đầy mê hoặc, những hạt nước đó tựa như nhưng giọt máu, đẹp mê ly nhưng
cũng khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.
Đôi cánh màu sẫm đó vùng vẫy mạnh một cái, bậc thềm đá trước cửa chính
của ngôi lăng mộ đột nhiên có cuồng phong nổi lên, những hạt nước mưa
lần lượt xiên nghiêng rớt xuống. Một luồng khí cực mạnh sau đó ngay lập
tức đã khiến cho toàn bộ số nước mưa rớt xuống xung quanh buộc phải bắn
ngược trở lại hướng đã rớt xuống, Nam Khách biến mất khỏi bậc thềm đá
cao đó. Ngay sau đó, ả lao tới tấn công Trần Trường Sinh, đi kèm với đó
là những hạt nước mưa còn xót lại và một luồng sát khí kinh hoàng.
Ánh mắt của Trần Trường Sinh xuyên qua làn mưa và gió lạnh, nhìn thẳng
vào mắt của Nam Khách. Hắn chỉ nhìn thấy được trong ánh mắt đó sự tàn
nhẫn và sự quyết tâm phải giết chết hắn cho bằng được. Chính vào khoảnh
khắc đó, lông mi của Trần Trường Sinh đã bị gió lạnh buốt và luông sát
khi làm cho đông cứng không còn động đậy được nữa. Ả công chúa Ma tộc đó muốn dốc toàn lực tung ra một đòn tấn công khủng khiếp, ả muốn khiến
cho Trần Trường Sinh không còn sức nào có thể chống đỡ nổi nữa.
Trong đầu nghĩ là như vậy nhưng Nam Khách lại không làm được như ý mình
muốn. Vì Trần Trường Sinh muốn tiếp tục được sống, tay hắn nắm chặt lấy
thanh đoản kiếm, lao về phía làn mưa và gió lạnh trước mặt để tấn công.
Nhưng chính vào lúc Trần Trường Sinh vung kiếm lên tấn công thì đột
nhiên hắn cảm nhận được một sự khác thường vô cùng, nó mạnh mẽ đến nỗi
khiến cho cánh tay của hắn trở nên cứng đờ.
Nhát kiếm này có thực sự chống lại được đòn tấn công toàn lực của Nam
Khách hay không, bản thân hắn cũng chẳng có bất cứ một sự tin tưởng nào.
Nhưng không biết vì sao Trần Trường Sinh lại cảm thấy thanh đoản kiếm đang cầm trong tay lại có một sự tự tin rất lớn.
Thanh kiếm đâm về hướng làn mưa cùng gió lạnh buốt đó.
Gió lạnh tan biến, mưa lớn ngưng lại.
Chỉ là một khoảnh khắc thật nhanh thôi, thanh kiếm đã phá vỡ bầu không
gian của một trận mưa lớn, nhằm thẳng về hướng giữa trán của Nam Khách.
Kiếm thế đó còn không hoàn toàn ổn định, kiếm tâm không thực sự thanh tĩnh, chứ chưa nói đến kiếm thế ra sao.