Nhưng Trần Trường Sinh vẫn cứ bình tĩnh như vậy, thể hiện sự điềm tĩnh
và thanh thản vượt quá tuổi tác của hắn lẽ ra có thể chịu đựng được. Nếu chỉ nhìn bóng hình mà nói thì lúc này Trần Trường Sinh đã có phong thái của một bậc cao nhân kiếm đạo.
Lúc trước Trần Trường Sinh có thể một đao đánh lui địch là vì kiếm tâm
của hắn khác xa với ngày thường. Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng
chạy trốn trên thảo nguyên, trải qua hàng chục ngày gian khổ, hắn và Từ
Hữu Dung hai người chỉ còn biết nói chuyện với nhau, và chủ đề nói đến
nhiều nhất đó chính là tu hành. Từ Vũ Miếu đến Tuyết thành, từ những bụi rậm mùa thu đến những tảo đảo mùa hè, bọn họ chỉ luôn nói đến việc tu
hành. Trần Trường Sinh có thiên phú tu hành nhưng lại không có kinh
nghiệm chiến đấu. Từ Hữu Dung đã dạy cho hắn rất nhiều điều, quan trọng
hơn nữa là thái độ điềm đạm, bình tĩnh, thảnh thơi của nàng đối với việc tu hành cũng như cuộc sống đã ảnh hưởng đến Trần Trường Sinh rất nhiều.
Đó chính là Đạo tâm.
Kiếm tâm lại chính là một loại của Đạo tâm.
Nếu như xét về độ hanh thông Đạo tâm thì cả giới tu hành thiếu niên này không một ai có thể hơn được Từ Hữu Dung.
Song kiếm tương giao, độ sắc nhọn càng trở nên lợi hại hơn. Kiếm tâm cũng chính là như vậy.
Hiện tại Trần Trường Sinh đã hanh thông kiếm tâm, kiếm ý đương nhiên cũng trở nên lắng đọng cường mạnh hơn.
Từ Hữu Dung không biết Trần Trường Sinh năm nay mới chỉ có mười năm
tuổi. Nhưng nhìn bóng hình của hắn thì đôi mắt đang u tối của nàng lại
một lần nữa trở nên sáng rực, lúc này dường như ngọn núi khô hạn cuối
cùng đã được đón lấy một cơn mưa.
Từ Hữu Dung rời khỏi Trần Trường Sinh quay lại trước cửa chính của ngôi
lăng mộ, tìm một nơi có thể tránh mưa tránh gió, xếp bằng chân ngồi
xuống, quấn lên người chiến khăn giữ ấm.
Thái độ trân trọng mạng sống của Trần Trường Sinh cũng đã ảnh hưởng không ít đến nàng.
Vậy nên lúc này Từ Hữu Dung bắt đầu nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.
Nam Khách bước tới chỗ cách bậc thềm đá phía trước chừng vài chục
trượng, nhìn thấy cảnh tượng trước cửa chính của ngôi lăng mộ mà trong
lòng bỗng thấy khác lạ. Từ Hữu Dung nhắm mắt, gương mặt có chút phờ phạc của nàng thể hiện một thần thái bình tĩnh, tựa như tất cả những sự việc sẽ xảy ra tới đây đều không có bất cứ liên can gì tới nàng vậy. Trạng
thái này của Từ Hữu Dung thể hiện một sự tin tưởng tuyệt đối của nàng
với một người nào đó. Và người đó đương nhiên chính là Trần Trường Sinh, người đang đứng bên trên thềm đá kia.
Nam Khách nhìn Trần Trường Sinh một cách khó hiểu, cho dù hắn là vị hôn
phu của Từ Hữu Dung đi chăng nữa thì sao Trần Trường Sinh lại có thể
khiến cho nàng tin tưởng hắn đến như vậy? Trần Trường Sinh cũng nhìn ả.
Sáng sớm ngày hôm đó, bên cạnh hồ nước ngập tràn dày đặc những bụi cây
rậm tạp, Trần Trường Sinh và Nam Khách chỉ mới thoáng biết mặt nhau một
cái thì hắn đã bèn quay người khuất lấp vào trong thảo nguyên rộng lớn
rồi. Thoáng cái đã vài chục ngày trôi qua, Trần Trường Sinh lúc này mới
gặp lại thiếu nữ Ma tộc nức danh tàn ác này.
Gọi ả là thiếu nữ cũng chưa hẳn chính xác, nhìn đôi mắt trong trẻo ngây
thơ đó thì chỉ đoán chừng hơn mười tuổi mà thôi, hai cặp lông mày cách
xa một khoảng khiến cho càng có cảm giác vầng trán cao rộng hơn, ánh mắt điềm nhiên hoặc nói theo cách khác có phần đờ đẫn khiến cho người ta có một cảm giác ngơ ngẩn. Nhưng chính vì thần hồn khổng tước trong đối mắt đó của ả đã khiến cho Trần Trường Sinh càng khẳng định rằng trước đây
bản thân mình chưa từng nhìn lầm, tiểu cô nương chắc chắn có bệnh. Hắn
nghĩ ngợi một lúc và không nói gì thêm. Trong khoảng thời gian dài chạy
trốn trên thảo nguyên, hắn đã sớm nhận thấy rằng mắt lác chẳng phải là
một từ ngữ gì dễ nghe cho lắm, hơn nữa lúc này Trần Trường Sinh khá căng thẳng, tuy bàn tay nắm chặt lấy chuôi kiếm không đổ mồ hôi, nhưng những khớp tay đã có phần trắng bệch.
Lúc này hắn đã biết Nam Khách chính là Công chúa điện hạ của Ma tộc, hơn nữa hắn còn nghe nói đó Nam Khách có được huyết thống thiên phú cao
nhất trong số đám con cái của Ma Quân. Càng đáng sợ hơn nữa là Nam Khách chính là đệ tử duy nhất của Hắc Bào, vị quân sư thần bí cường mạnh của
Ma tộc. Lúc trước giao đấu bên hồ, Trần Trường Sinh ngay đến hai tùy
tùng bên cạnh Nam Khách còn đánh không lại được thì nay cho dù kiếm pháp đã được nâng cao lên rất nhiều thì cũng đâu thể nào được coi là đối thủ của ả?
Một trận chiến đấu thực sự trước giờ chưa từng có trận dạo đầu. Trận
giao chiến trước thềm đá của ngôi lăng mộ này sẽ quyết định việc Chu
Lăng thuộc về bên nào; sẽ quyết định âm mưu to lớn lần này của Ma tộc sẽ thành công hay thất bại. Chính vì thế nên đương nhiên nó càng không thể có quá nhiều những lời lẽ thừa thãi và sự thăm dò. Không để lãng phí
bất cứ một giây phút nào, cũng không có bất cứ một sự khiêu chiến nào.
Gió thổi lên quanh bốn bề Chu Lăng thì trận đấu đã chính thức bắt đầu.
Đôi cánh màu xanh sẫm sau lưng của Nam Khách đón gió giương rộng ra,
phát ra những âm thanh vù vù khe khẽ. Điều đó cũng thể hiện rằng bầu
không khí xung quanh đang nhanh chóng biến hình và bị trấn động mở ra.
Thân hình yêu kiều của ả thoáng chốc biến mất, ngay sau đó thì bèn xuất
hiện ra phía trước mặt của Trần Trường Sinh, ả giương ngón trỏ thon nhỏ
ra, mang theo tới một luồng khí khủng bố khiếp sợ, tấn công trực tiếp
thằng vào giữa trán của Trần Trường Sinh.
Nam Khách tiến tới thật nhanh, động tác càng nhanh hơn, thậm chí đã
khiến cho Trần Trường Sinh, người đã chuẩn bị sẵn sàng kiếm thế từ trước đó, không kịp rút kiếm ra. Nam Khách được đôi cánh hỗ trợ, tốc độ quả
thật quá nhanh, nhanh đến nỗi khó có thể tưởng tượng được. Tốc độ đó
trong cả đại lục này hoàn toàn có thể xếp hàng đầu, ngoại trừ những nhân vật như Kim Ngọc Luật thì còn ai có thể sánh kịp được?
Lúc này tất cả những phản ứng đối phó lại của Trần Trường Sinh, ví dụ
như rút kiếm, giương ngang kiếm, đâm, chém, lao bổ xuống, tất cả đều
không kịp thực hiện được nữa.
Hắn không còn cách nào bắt kịp theo được tốc độ và tiết tấu của Nam
Khách, chỉ đành thử tiến hành một số động tác chống cự lại, nhưng tất cả đương nhiên đều bị không kịp lại đòn tấn công từ đầu ngón tay vào thẳng giữa trán của ả.
Ngón tay đó của ả thon nhỏ, nhìn thì chẳng có gì khác thường hết nhưng
ngón tay đó lại mang theo một luồng khí đáng sợ và khủng khiếp vô cùng.
Không một ai có thể tưởng tượng được nếu bị ngón tay đó đánh trúng thì
sẽ trở nên như thế nào.
Vậy nên Trần Trường Sinh chỉ đành mặc nhiên không làm gì hết, sau đó liên tục thối lui, rồi rút vào một vùng hư không vô lý.
Một tiếng vù khe khẽ tới từ đầu ngón tay của Nam Khách, luồng khí sát
thương đáng sợ đó ngưng tụ lại nhưng chưa phát tung đi, nó chưa chạm
được tới giữa trán Trần Trường Sinh nhưng đã khiến cho khoảng không ở
bên thềm đá muốn nổ tung ra.
Trần Trường Sinh đột nhiên biến mất trước mặt ả, điều này khiến cho thần thái ngây ngô của Nam Khách cuối cùng đã có những thay đổi.
Đó là một sự việc rất khó giải thích, nhưng kỳ thực cũng không khiến cho ả phải suy nghĩ quá nhiều, lại càng không khiến cho Nam Khách phải đề
phòng cảnh giác. Vì ả đã nhận thấy được điều đó rồi, nhưng không bận tâm tới nó một chút nào.
Trần Trường Sinh vừa mới xuất hiện trên một bậc thềm đá khác thì dường
như Nam Khác cũng đồng thời chính lúc đó xuất hiện tại nơi đó, vẫn tiếp
tục chỉ ngón tay ra đòn công kích vào chính giữa trán của hắn. Điều này
khiến cho Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, đối phương có thể theo sát
được bước đi của hắn hay sao? Điều đáng nói là sự việc này không hề có
mối liên quan quá lớn đến tốc độ, Trần Trường Sinh sử dụng Da Thức Bộ,
một chiêu thức thần bí khó đoán nhất, trong một khoảng cách ngắn di
chuyển tránh né một cách nhanh nhất.
Hắn lại một lần nữa biến mất, Nam Khách cũng theo sau đó biến mất. Tiếp
sau đó, Trần Trường Sinh xuất hiện trước cửa chính của ngôi lăng mộ,
chớp mắt sau đó là sự xuất hiện của Nam Khách. Trên bậc thềm đá trước
ngôi lăng mộ, không có những âm thanh gào thét điên cuồng, chỉ có gió
thổi khe khẽ, hai bóng hình đó thoát ẩn thoát hiện, không phát ra bất cứ một tiếng động nào, không gian trở nên kỳ dị đến mức tột cùng.
Trần Trường Sinh chẳng có cách nào để
thoát khỏi được Nam Khách; không có cách nào thoát khỏi được ngón tay
đáng sợ đang ngày càng tấn công lại gần mình đó; không có cách nào thoát khỏi luồng sát khí khủng khiếp đó.
Trần Trường Sinh một bước từ tuyết túc đạp đột chuẩn, tránh né được ngón tay đáng sợ đó. Tới khi hiện hình lại thì hắn mới phát hiện ra rằng bản thân mình đã bị Nam Khách dồn đến bờ vực.
Trong cuộc thi Đại Triều Thí, khi ở bên hồ, chiêu thức Da Thức Bộ đã
từng giúp Trần Trường Sinh vô số lần chuyển bại thành thắng, thì nay đối với Nam Khách mà nói đã chẳng còn bất cứ một ý nghĩa rõ rệt nào nữa.
Nhưng chí ít thì nó cũng giúp cho Trần Trường Sinh giành lại được một chút thời gian.
Giữa khoảng không tĩnh lặng, hai bóng hình thoát ẩn thoát hiện nhanh như cắt, thời gian dường như rút cuộc cũng đã bỏ xa được một khoảnh khắc
nhỏ. Chính lúc đó đã kịp để cho Trần Trường Sinh rút thanh kiếm ra.
Tầm nhìn của Trần Trường Sinh nhìn xuyên qua ngón tay thon nhỏ đang chắn trước mặt, hắn nhìn thấy trán của Nam Khách, tập trung ánh nhìn vào
điểm đó.
Ánh gươm sáng rực vô cùng xuất hiện ở bên trên thềm cao, tựa như muốn soi rọi toàn bộ bầu trời đêm u ám.
Vẫn chính là Đảo Sơn Côn của Quốc Giáo Học Viện.
Đó là côn pháp mà hắn quen thuộc nhất và thích nhất, nói theo cách khác là kiếm pháp, vì thế nên nó nhanh nhất.
Nhưng... chừng đó thôi cũng chưa đủ nhanh bằng Nam Khách. Nói cách khác
là ả quá nhanh quá mạnh, cường mạnh đến độ có thể tùy ý phá vỡ đòn kiếm
đó của hắn.
Xuất kiếm, chí ít cần phải cử động cổ tay.
Bấm tay, thì chỉ cần cử động ngón tay mà thôi.
Nam Khách giương ngón tay nhẹ nhàng tung ra một đòn đâm thẳng tới giữa
trán của hắn, ngón tay của ả tấn công lên kiếm của hắn một cách hết sức
chính xác.
Một tiếng đoàng vang lên tựa như một viên ngói mới đúc bị con chim yến tha tới một viên đá đen thả rơi trúng xuống.
Thanh đoản đao trong tay Trần Trường Sinh rung động lên từng hồi, một
luồng sức mạnh đối với hắn mà nói thì quả thật là cường mạnh, khó có thể chống đỡ được, thuận theo thanh kiếm đó truyền đến bờ vai hắn.
Nếu như chỉ là một thanh kiếm thông thường thì ngón đòn đó của Nam Khách đã sớm bị đập vụn ra rồi.
Nếu là một người tu hành ở cảnh giới Thông U thông thường thì ngón đòn
đó của Nam Khách đã sớm khiến cho vai của y trở nên tàn phế rồi.
Cũng mày là thành đoản kiếm đó không phải là thanh kiếm thông thường,
Trần Trường Sinh đã được tắm máu rồng nên thân thể của hắn còn hoàn mỹ
hơn cả những người được tẩy cốt hoàn hảo nhất.
Khi ngón tay của Nam Khách tiếp tục hướng về giữa trán của hắn mà tấn
công, thanh đoản kiếm trong tay hắn mềm dẻo như một bông sậy, nó lại lay động trở lại.
Vẫn là ngón đòn Đảo Sơn Côn của Quốc Giáo Học Viện, nhưng lần này không phải là đâm nữa mà là đập xuống.
Thanh đoản kiếm trong tay của hắn hướng về... phía cổ tay của Nam Khách là lao cắm phập xuống.
Trần Trường Sinh không tấn công vào giữa trán của Nam Khách vì hắn đã
xác nhận được rằng sức mạnh chính là nhân tố cơ bản quyết định tốc độ.
Tốc độ của hắn không có cách nào có thể vượt qua được Nam Khách.
Nên Trần Trường Sinh chỉ đành lựa chọn phương pháp công kích tới bộ phận có khoảnh cách gần nhất.
Động tác này rất nhỏ, cần phải lật cổ tay, trông dáng vẻ khá tùy ý.
Lúc này kiếm đã không còn là kiếm nữa, mà nó là thanh giáo côn hay nói cách khác nó thực sự thanh thước kẻ.
Hắn không sử dụng chiêu thức kiếm pháp nữa mà đó thực sự là Đảo Sơn Côn.
Trần Trường Sinh muốn đánh vào cổ tay của Nam Khách, tựa như phương thức mà thầy giáo vẫn trừng phạt những học sinh cá biệt vậy.
Đét một tiếng vang lên.
Hắn đánh trúng rồi.
Đét một tiếng, thanh đoản kiếm trong tay Trần Trường Sinh đánh chính xác một đòn xuống cổ tay của Nam Khách. Nếu như không phải vì ngón đòn
trước đó của Nam Khách quá thần diệu, khiến cho lưỡi kiếm sắc nhọn trở
nên mềm mại rung chuyển như cành liễu thì muốn trong thời gian ngắn nhất có thể hạ được nhát kiếm thì cũng chỉ còn cách thuận thế mà thực hiện
thôi. Trần Trường Sinh thậm chí còn có thể miễn cưỡng quay ngược cổ tay
lại, chém lưỡi kiếm trúng vào cổ tay của ả.
Mặc dù không thể làm như vậy nhưng Trần Trường Sinh vẫn nhìn được thấy
một sức mạnh kinh hoàng bên trong thanh kiếm dường như mỏng manh đó.
Ngay cả là Ma tướng trưởng thành đi chăng nữa thì cũng không thể xem
thường nó được. Vậy mà Nam Khách lại có thể không thay đổi một chút thần sắc nào, dường như ả không có bất cứ một cảm giác nào vậy. Ngón tay của ả vô cùng sắc nhọn tựa vĩ linh tuy đã không còn tấn công theo hướng ban đầu nữa, nhưng nó vẫn khủng khiếp lao nhanh về phía trước, đâm trúng
vào ngực của hắn.
Trên bậc thềm đá cao đằng trước lăng mộ bỗng nổ đoàng một tiếng sấm,
toàn thân Trần Trường Sinh biến thành một luồng ánh sáng lao thật nhanh
về phía sau, cùng với đó là một tiếng va chạm nặng nề, rồi hắn ngã xuống trên phiến đá trong lăng mộ. Khói bụi theo khe nứt trên cánh cửa và chỗ rạn nứt mặt đát và phiến đá tung bay ra mù mịt, lan tỏa khắp cả bề mặt
những tảng đá xung quanh, khiến cho khung cảnh trước mắt càng trở nên mờ ảo.
Dưới sự ma sát của vật thể và khối đá gồ ghề, Trần Trường Sinh lăn từ
trên phiến đá xuống dưới đất, hai đầu gối hơi trùng xuống, sắc mặt trắng bệch, cố gắng nuốt lấy ngụm máu tươi đang trực chào phun ra nơi cổ
họng. Ý thức của hắn tiếp nhận một sự tổn thương mạnh mẽ, mang tới một
cảm giác đau đớn không có cách nào giảm bớt được. Đáng sợ hơn nữa là
Linh sơn, nơi ngự tại U Phủ của hắn đang cuồn cuộn rớt xuống vô số những đá vụn. Nam Khách chỉ tùy ý ra một đòn mà đã khiến cho Trần Trường Sinh trọng thương, đứng không vững.
Hai đầu gối của hắn dần dần đứng thẳng dậy, dần bình phục lại máu và
chân nguyên. Trần Trường Sinh đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào mắt
Nam Khách, hắn chờ đợi đợt tấn công tiếp theo.
Nam Khách không ngay lập tức phát động đợt tấn công thứ hai, mà ả nhìn tay trái của hắn.
Tay phải của Trần Trường Sinh nắm lấy thanh đoản kiếm, tay trái cầm
Hoàng Chỉ Tán. Kể từ khi hắn ra khỏi lăng mộ thì luôn cầm trên tay cây
Hoàng Chỉ Tán đó.
Ngón đòn tung ra ban nãy từ ngón tay của Nam Khách không hề trực tiếp
đánh trúng lên ngực của Trần Trường Sinh mà chỉ đánh trúng cây Hoàng Chỉ Tán đó.
Cũng giống như những tiểu cô nương khác, Nam Khách có cặp lông mày rất
thanh mảnh, hơn nữa còn có chút hơi mờ. Lúc này ả nhìn thấy cây Hoàng
Chỉ Tán trong tay của Trần Trường Sinh thì thấy lấy khẽ chau cặp mày
lại, thể hiện có chút kinh ngạc.