Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 315: Thần Công Xuất Thế


trướctiếp

Từ Hữu Dung không tiếp tục tự hỏi chuyện này, bắt đầu đối mặt với thú triều sắp tới, và chuẩn bị vì chuyện sau đó, nhìn Trần Trường Sinh nói:

- Nam Khách là đệ tử của hắc bài, mà khối Hồn Mộc, chìa khóa của Chu Lăng lại đang ở trong tay nàng, Hắc Bào và Chu Độc Phu đều là kỳ nhân, cho nên hắn không thể nào Chu Độc Phu, nhưng chắc chắn giữa Hắc Bào và Chu Độc Phu có mối liên hệ nào đó.

Trần Trường Sinh có chút khó hiểu Từ Hữu Dung nói chuyện này với mình để làm gì.

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh nói:

- Nếu ngươi có thể sống sót rời khỏi Chu Viên, nhớ rõ nhất định phải nói phát hiện này với toàn bộ thế nhân, đây có thể có trợ giúp rất lớn tới việc tìm ra thân phận thật sự của Hắc Bào, thậm chí có thể tạo được ý nghĩa rất lớn trong cuộc đối kháng của nhân loại với Ma tộc.

Đây là lần thứ hai Từ Hữu Dung thỉnh cầu Trần Trường Sinh.

Thỉnh cầu hắn nếu còn sống phải làm chuyện gì.

Như vậy đầu tiên, Từ Hữu Dung là thỉnh cầu hắn còn sống, không cần để ý tới mình mà phải sống để mang mấy tin tức này ra khỏi Chu Viên.

Phượng chi tương tử, kỳ minh diệc lượng (chim phượng sắp chết, tiếng hót càng vang).

Nếu đổi lại là bình thường, Trần Trường Sinh sẽ cảm động cho sự bình tĩnh và kiên trì của Từ Hữu Dung, hoặc là sẽ không chút do dự đáp ứng thỉnh cầu của nàng, sau đó dùng hết mọi cách để có thể sống sót rời khỏi Chu Viên. Nhưng lúc này, sau khi đã trải qua thời gian trốn chết chung lâu như vậy, sau khi nói chuyện ở bãi đá kia lại khiến hắn không thể đáp ứng thỉnh cầu của Từ Hữu Dung.

- Cho dù ném ngươi ở lại lăng mộ, muốn đột phá thú triều sống sót rời khỏi Chu Viên, trên cơ bản là một chuyện không thể nào.

Nhìn ánh mắt của Từ Hữu Dung, Trần Trường Sinh nói:

- Trong vạn chuyện cũng không được một, lại làm trái với bản tâm, ta không muốn, bởi vì ta chính là Thuận Tâm Ý.

Thú triều mang tới bóng ma tử vong, ở giờ khắc này làm thế nào mới là Thuận Tâm Ý? Tâm ý của Trần Trường Sinh chính là cùng nàng hoặc là chạy đi, hoặc là chết ở chỗ này.

Sắc mặt Từ Hữu Dung trắng nhợt, không thể chấp nhận quyết định của Trần Trường Sinh, nhưng ánh mắt cũng rất ấm áp, vui sướng vì quyết định này của hắn.

Trần Trường Sinh không hề cho Từ Hữu Dung cơ hội khuyên mình, thu hồi đoản kiếm vào trong vỏ, bắt đầu thu thập những Kim Diệp Thúy Thảo huyết yên trong Hắc Diệu Thạch Quan.

Những châu báu này quả thật tục không chịu được, chạm trổ không tể, trên phương diện thẩm mỹ lại vô cùng xuống hạng, nhưng đều là dùng tài liệu cực phẩm nhất, vô cùng quý hiếm, hơn nữa nếu Chu Độc Phu không chết thì đây không thể tính là trộm mộ—— Thiết Xích trong ba nghìn Đạo Tạng cứ như vậy bị hắn lách qua.

Đương nhiên, với tính tình của hắn sở dĩ nguyện ý lách quan một chút như vậy, bởi vì hắn nhận thấy trong hồ nước bên ngoài U Phủ, Hắc Long đã có dấu hiệu tỉnh lại, hắn cũng không muốn sau này bị Long đại gia tính tình không tốt kia chửi bới thậm tế, cảm giác máu chó xối đầu không hề dễ chịu, mà cảm giác nước miếng rồng dính đầy người cũng không ổn.

Đoản kiếm vào trong vỏ, vẫn đánh đâu thắng đó như cũ; không gì cản nổi, Kim Diệp Thủy Thảo Huyết Yên đều biến mất không còn gì, lặng yên không một tiếng động mất đi.

Sau khi làm xong việc này, hắn giúp đỡ Từ Hữu Dung chuẩn bị rời khỏi Hắc Diệu Thạch Quan, đột nhiên không biết Từ Hữu Dung nhìn thấy cái gì lại phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Hắn quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của nàng, chỉ thấy trong Hắc Diệu Thạch Quan bị lấy đi châu báu trống rỗng không có cái gì.

Ở trong một bên Hắc Diệu Thạch Quan loáng thoáng xuất hiện một ít đường nét điêu khắc.

Đường nét này không phải hoa văn mà là văn tự.

Có chút đường nét giống như là tranh vẽ.

Khối Mộc Gỗ trong tay Nam Khách bỗng nhiên phát sáng lên.

Nàng cúi đầu nhìn Hắc Mộc phảng phất như muốn biến thành ngọc thạch, nhìn rất lâu, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, ánh mắt thường lãnh đạm, thậm chí có chút dại ra dần dần trở nên sinh động.

Thông qua khối Hắc Mộc này, nàng cảm giác mình dường như có liên hệ nào đó với tòa lăng mộ cao lớn kia.

Vật trong lăng mộ kia đang không ngừng phát ra triệu tập đối với Hồn Mộc, đồng thời cũng phát ra lời mời về phía nàng.

Trước khi tiến vào mảnh thảo nguyên Nhật Bất Lạc này nàng cũng không biết lão sư cho mình khối Hắc Mộc này là có mục đích gì, nhưng hiện tại tất cả đều rõ ràng rồi.

Đây là trung tâm Chu Lăng, hoặc là nói trung tâm một bộ phận, còn bộ phận khác đang ở trong Chu Lăng.

Nàng không thể thông qua khối Hắc Mộc này khống chế Chu Lăng, nhưng có thể khống chế yêu thú nhiều như thủy triều trong thảo nguyên.

Trong tòa lăng mộ phía xa xa truyền tới liên hệ làm cho nàng xác nhận đó chính là Chu Lăng, là nơi mình tìm kiếm, đồng thời nếu nàng đoán không sai, Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh cũng đã ở trong tòa lăng mộ đó.

Vào thời khắc này, nàng thậm chí sinh ra chút cảm kích đối với Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung.

Nếu không phải Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung dẫn đường trước, nàng căn bản không có biện pháp tìm được Chu Lăng, tới gần nó, do đó khiến Hắc Mộc và Hồn Xu nảy sinh liên hệ.

Phải biết rằng, ngay cả lão sư của nàng cũng không thể xuyên qua mảnh thảo nguyên rậm rạp này để tìm được vị trí của Chu Lăng.

Ánh mắt của Nam Khách càng ngày càng sáng ngời, không còn…. Dại ra như bình thường nữa, mà phảng phất trong đó như đang có ngọn lửa thiêu đốt.

Trong tòa lăng mộ này có truyền thừa của Chu Độc Phu.

Chỉ có nàng biết, truyền thừa của Chu Độc Phu có ý nghĩa trọng đại đối với mình như thế nào.

Trên lập trường của nàng, truyền thừa trong tòa lăng mộ này, thậm chí là bản thân tòa lăng mộ, mảnh thảo nguyên Nhật Bất Lạc này, và toàn bộ Chu Viên hẳn là của sư môn mình.

Đây là thế giới sư môn bị thất lạc, hôm nay cuối cùng nàng đã một lần nữa lấy về.

Khác với Nam Khách, đối với vợ chồng ma tướng Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi lại càng thêm cảm thán đối với việc Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung có thể tìm được lăng mộ này.

Phải biết rằng, từ khi Chu Viên xuất hiện đến nay đã có mấy trăm năm, vô số người tu hành Ma tộc thiên tài hơn người, ý chí kiên định như nhân loại đều đã tới nơi này muốn tìm được Chu Lăng, nhưng không ai thành công.

Quân sư đại nhân hiểu Chu Viên rõ ràng hơn xa Thánh Giả loài người, nhưng cũng không có cách nào làm được.

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung lại làm được.

Quả nhiên không hổ là thế hệ mai sau của thế giới loài người.

Quân sư đại nhân mưu tính sâu xa, hao phí nhiều tài nguyên và tinh lực cũng muốn giết chết nhân loại trẻ tuổi này ở Chu Viên, quả nhiên là có đạo lý.

---- ----- ----- ----- -----

Ở nơi nào đó trên thảo nguyên Nhật Bất Lạc, cỏ lau và cỏ dại bị vật sắc bén nào đó cắt đứt, tạo thành một chăn đệm thật lớn dưới mặt đất, nằm ở phía trên hẳn là rất thoải mái.

Thất Gian dựa vào đóng cỏ, nhìn về một hướng khác trên khoảng không, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn ngập hoảng sợ, bởi vì thương thế nghiêm trọng mà ánh mắt có chút tối càng trở nên u ám.

� bằng chứng trọng yếu nhất chứng minh hắn còn sống?

Lúc này đã sắp tới hoàn hôn, theo đạo lý mà nói, mảnh không trung kia hẳn là phải biến thành đỏ ấm, nhưng hiện tại nơi đó lại là một mảnh mù mịt.

Nguyên nhân u tối không phải là bởi vì chỗ kia có mây, sắp sửa có mưa mà có một đạo bóng ma thật lớn che mảnh không trung.

Đạo bóng ma kia thật lớn, chậm rãi di chuyển trong gió, giống như có một đôi cánh.

Chỉ có điều…. thế gian sao lại có con chim lớn như thế, giương cánh liền có thể che khuất không trung ngàn dặm? Thiên địa làm sao có thể dung nạp sinh linh như vậy?

Chẳng lẽ đây là chim đại bàng trong truyền thuyết…. không, trong thần thoại sao?

Tương truyền nơi cực tây, ở ngoài Tây Châu, không trung trên biển có một loại dị thú tên là đại bàng, hai cánh mở ra liền có thể trải dài ngàn dặm.

Nghe nói thực lực cảnh giới của loại đại bàng này cực kỳ hùng mạnh, đã bước nửa bước vào lĩnh vực thần thánh, cho dù đại cường nhân thế giới loài người cảnh giới thành đều rất khó chiến thắng nó.

Đại bàng kinh khủng như vậy làm sao sinh hoạt ở bên trong vùng thảo nguyên này? Bình thường nó ẩn nấp ở đâu? Vì sao nó không đi phá Chu Viên? Nếu như không thể, như vậy trong vùng thảo nguyên này có lực lượng gì đang cấm chế nó?

Thất Gian càng nghĩ càng kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tái nhợt.

Liên tục hơn mười ngày chạy trốn, vết kiếm thương ở ngoài bụng nàng đã khỏi hẳn, nhưng thương thế bên trong chẳng những không có chuyển biến tốt, ngược lại còn dần chuyển biến xấu, lúc này tâm thần lại bị kích động khiến nàng khó chịu mà ho lên.

Chiết Tụ không biết từ chỗ nào bưng tới một chén thuốc súp, đưa tới trước người của nàng nói:

- Uống!

Vẫn là ngắn gọn súc tích, lưu loát như vậy.

Nhìn ra được, đồng hành chạy trốn hơn mười ngày, Thất Gian đã có thói quen rất ỷ lại vào hắn, hơn nữa còn bị trọng thương nên súy yếu, nhưng lại rất tự nhiên toát ra thần thái tiểu nữ nhi, giống như đang làm nũng:

- Khổ như vậy nhưng lại chẳng có tác dụng gì.

Chiết Tụ đã từng nói, Trần Trường Sinh ở đây khẳng định có thể chữa khỏi độc và tổn thương cho bọn họ, nhưng trên thực tế tuổi thơ của hắn một mình chiến đấu ở cánh đồng tuyết, cho dù là bị thương hay sinh bệnh đều phải tự mình tìm dược vật trị liệu, kinh nghiệm ở phương diện này rất phong phú, nếu ở thế giới bên ngoài Chu Viên, cho dù Thất Gian có chịu kiếm thương nặng hơn nữa thì hắn cũng nắm chắc chữa khỏi cho nàng. Vấn đề là, nơi này là thảo nguyên Nhật Bất Lạc, chủng loại thực vật sinh trưởng ở đây rất ít, đại đa số là cỏ lau và cỏ dại, rất khó tìm được dược thảo thích hợp. Mấy ngày này hắn tìm thuốc súp nấu cho nàng, là rễ cây Cát Diệp rất khó tìm được, hương vị quả thật không tốt, dược hiệu cũng quá bình thường, nhưng…. Chung quy uống vẫn tốt hơn không uống.

Cho nên khi nghe thấy Thất Gian oán giận và làm nũng, câu trả lời của hắn vẫn đơn giản trực tiếp như vậy:

- Không uống liền bị đánh đòn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thất Gian ửng đỏ, tay trái vô thức vươn ra phía sau che lại.

Rất rõ ràng, đối thoại như vậy, làm nũng và oán hận như vậy, câu trả lời lời ít mà ý nhiều như vậy đã phát sinh rất nhiều lần trong mấy ngày này.

Thậm chí có thể Chiết Tụ còn thật sự đánh mông của nàng, giống như đánh một tiểu hài tử.

Phương pháp của Chiết Tụ rất hữu dụng, hơn nữa Thất Gian dường như cũng không ghét, giống như rất thích bị hắn vài câu giáo dục lạnh lùng của hắn.

Nàng giống như một con thú nhỏ tới gần tay của nàng, cái miệng nhỏ chậm rãi uống thuốc súp, không biết vì sao lại cảm thấy thuốc súp này có chút ngọt.

Uống xong thuốc súp, thương thế đã bị dược lực kích phát, Thất Gian lại ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt sinh ra hai luồng đỏ ửng, có vẻ cực kỳ khó chịu.

Chiết Tụ đi ra phía sau nàng, vươn tay phải cầm lấy sườn cổ của nàng, dựa theo biện pháp Trần Trường Sinh đã dùng ở Thiên Thư Lăng, đem chân nguyên chậm rãi chuyển vào trong cơ thể của nàng.

Chuyện như vậy hắn đã làm rất nhiều lần, làm rất quen thuộc.

Cỏ lau và cỏ dại khẽ di động, một mảnh vô cùng yên tĩnh.

Thất Gian nhắm mắt lại, thân thể run nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Chiết Tụ ngẫu nhiên sẽ mở to mắt nhìn về phương xa.

Hắn cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng vẫn cảnh giác theo thói quen.

Hơn nữa chỉ có thời điểm Thất Gian nhắm mắt lại hắn mới có thể mở to mắt.

Bởi vì sâu trong đồng tử của hắn, ngọn lửa Lục Hỏa đại biểu cho độc tố đã trở nên càng ngày càng sâu, sắp chiếm cứ toàn bộ đồng tử mắt, diễm lệ làm lòng người kinh hãi.

Nếu không thể thoát khỏi vùng thảo nguyên này, đi ra ngoài Chu Viên thì ánh mắt của hắn có thể sẽ không bao giờ phục hồi lại như cũ.

Chiết Tụ không nói với Thất Gian chuyện này.

Không biết đã qua bao lâu, bàn tay Chiết Tụ đã rời khỏi lưng Thất Gian.

Thất Gian khẽ ho hai tiếng, cảm giác chân nguyên trong cơ thể lưu động có chút lưu loát, không hề khó chịu giống như lúc trước.

- Kế tiếp nên làm sao đây?

Thất Gian nhìn Chiết Tụ nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt có chút sợ hãi, giống như lo lắng vấn đề này làm ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.

Chiết Tụ nhìn về phía bóng ma khủng bố nơi chân trời, trầm mặc không nói. Mấy ngay nay bọn họ không hề gặp được bất kỳ yêu thú nào, vùng thảo nguyên này lại an tĩnh như thế là điều quái dị, hắn khẳng định điều này có liên quá tới bóng ma cự đại trên bầu trời kia, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Khẳng định là có những người tu hành nhân loại khác tiến vào.

Thất Gian nói:

- Đạo bóng kia không chừng là âm mưu của Ma tộc, chúng ta có nên đi qua đó hỗ trợ hay không?

- Không cần.

Chiết Tụ nói:

- Cho dù không phải là âm mưu của Ma tộc cũng không có quan hệ với chúng ta.

Thất Gian mở to hai mắt, không giải thích:

- Nhưng…. Có lẽ có người tu hành nhân loại đang bị công kích.

Chiết Tụ nói:

- Đầu tiên, bên kia quá xa, chúng ta không đuổi kịp. Tiếp theo chúng ta không đánh lại con đại bàng kia, với lại ta không phải người tu hành nhân loại, ta không có nghĩa vụ trợ giúp những người đó, cuối cùng, nếu ta tính không sai, chuyện này có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta rời khỏi vùng thảo nguyên này.

Thất Gian nhìn gò má của Chiết Tụ, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không nói gì.

Thuở nhỏ Thất Gian nàng lớn lên ở Ly Sơn Kiếm Tông, tiếp nhận giáo dục làm nàng không thể nhắm mắt nhìn nhân loại bị Ma tộc công kích mà không cứu, nhưng lý do Chiết Tụ nói ra quá mức đầy đủ, hơn nữa mấu chốt chính là, nàng rất rõ trong quá trình chạy trốn ở tháo nguyên này, nàng là gánh nặng của hắn, như vậy nàng không có bất kỳ tư cách nào yêu cầu hắn đi mạo hiểm.

- Quan trọng nhất là, thương thế của ngươi rất nặng, nếu không nghĩ biện pháp rất nhanh sẽ chết.

Chiết Tụ nhìn nàng mặt không chút cảm xúc nói.

Nhìn mặt Chiết Tụ, Thất Gian bỗng nhiên có chút thương tâm, nghĩ thầm rằng mình cũng sắp chết rồi, sao ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy?

Chiết Tụ căn bản không biết nàng đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói:

- Vừa rồi ta nghe được hương vị ở trong nước, phía ngoài tiền phương hai dặm hẳn là có mấy cây Túy Toan.

Vẻ mặt Thất Gian hơi kỳ dị, hỏi:

- Đó là cái gì?

Chiết Tụ nói:

- Một loại cỏ dại, sau khi yêu thú hoặc chiến mã ăn nhầm trúng sẽ hôn mê bất tỉnh.

Trong đầu Thất Gian bỗng nhiên sinh ra một loại ý niệm không tốt, hỏi:

- Ngươi…. Dự định cho ai ăn?

- Đương nhiên là cho ngươi ăn.

Chiết Tụ cảm thấy Thất Gian hỏi vấn đề này là vô cùng ngu xuẩn, khẽ nhíu mày nói:

- Hiện tại tâm thần của ngươi hao tổn quá lớn, không biết tại sao mấy ngày này lại đặc biệt thích nói chuyện, rất rõ ràng bởi vì thương thế dần dần chuyển sang nặng, sau khi ăn xong Túy Toan Chi là có thể ngủ một giấc, tuy nói không có lợi đối với thương thế nhưng ít ra có thể giúp ngươi chống đỡ thêm một ít thời gian nữa.

Thất Gian an tĩnh một lát, sau đó cẩn thận nói:

- Ngươi…. Đã từng nếm qua loại cây này sao?

Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:

- Ăn xong loại cây cỏ này liền mê man bất tỉnh, ngay cả một con chuột đất cũng có thể ăn ngươi, ta đương nhiên chưa từng ăn.

Thất Gian khẽ buồn nói:

- Vậy mà ngươi lại để ta ăn.

Chiết Tụ nói:

- Ta sẽ không ngủ, nên ngươi tất nhiên là an toàn.

Đây là câu trả lời qua quýt khách quan, nhưng dừng ở trong tai thiếu nữ mười bốn tuổi lại như lời hứa hẹn nào đó, điều này làm cho Thất Gian cảm giác thật ấm áp.

- Ăn loại cây này sẽ ngủ bao lâu?

Thất Gian hỏi.

Chiết Tụ trầm mặc một lát nói:

- Ta chưa gặp người đã ăn nó, cho nên…. Không biết.

Thất Gian trầm mặc một lát, yếu ớt nói:

- Vậy mà ngươi lại để ta ăn?

Cũng là bảy chữ, ý tứ đều giống nhau, chẳng qua cảm xúc lại có chút khác với ở trên.

- Không có độc sẽ không xảy ra chuyện.

- Ta không muốn ăn.

- Nếu suy đoán của ta không sai, ăn xong cây cỏ kia, ít nhất ngươi có thể chống đỡ hơn mười ngày.

- Nhưng có thể sẽ ngủ một trăm ngày, một ngàn ngày.

- Nhân loại các ngươi nói chuyện đều thích quá lời như vậy sao?

- Dù sao ta cũng không ăn.

Thất Gian kiên trì nói.

Chiết Tụ không biết nàng vì sao lại bướng bỉnh như vậy, trầm mặc một lát, lại sử dụng chiêu cũ:

- Nếu không ăn sẽ bị đánh đòn.

Trong mười ngày này, có nhiều lúc ăn phải dược liệu rất đắng, hay như Thất Gian muốn ôm Chiết Tụ mới bằng lòng đi ngủ, hay như nàng kiên trì bình minh mỗi sáng sớm muốn hắn rửa mặt, mỗi ngày vào đêm lại kiên trì không muốn hắn giúp đỡ rửa chân, thời điểm ý kiến hai người khác nhau tới mức không thể bù đắp hắn đều dùng một chiêu này.

Một đường đồng hành, Chiết Tụ sớm đã phát hiện đệ tử cuối cùng của chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông này, lại không phải là một cô gái nũng nịu, bị làm hư như trong tưởng tượng, mà lại có tính tình quật cường, kiên nghị, thậm chí có thể nói có chút bướng bỉnh, đừng nói đánh Thất Gian, ngay cả hắn uy hiếp muốn ném nàng xuống cũng không thể làm nàng thay đổi chủ ý.

Nàng chỉ sợ bị hắn đánh đòn.

Chiết Tụ không biết vì sao, rõ ràng nơi đó nhiều thịt nhất, đánh đập cũng…. Không đau nhất.

Khả năng là bởi vì nàng là nữ nhân.

Chiết Tụ đọc qua sách của thế giới loài người, biết rõ về phương diện này, chỉ là có chút không thể giải thích vì sao.

Nghĩ tới biểu hiện của Thất Gian trong suốt cuộc hành trình, hắn tóm tắt lại nhân loại thật sự là phiền toái, nhất là nữ nhân.

Vì sao mỗi ngày sau khi tỉnh ngủ nhất định phải rửa mặt? Phải biết rằng cánh đồng tuyết đâu có nhiều nước như vậy, tùy tiện lấy tuyết chà xát lại không tốt, mà không rửa cũng có sao đâu? Đối với mặt không tốt sao? Cũng đã bị thương nặng tới chết, còn quản những chuyện kia làm gì? Vì sao mỗi đêm cũng không chịu để mình rửa chân giúp? Chẳng lẽ ngươi không biết trên con đường bôn ba, trọng yếu nhất chính là phải để hai chân sạch và khô sao, như vậy mới có thể đi được xa hơn chút? Được rồi, dọc theo đường đi hắn đều cõng Thất Gian, nàng không cần đi, như vậy quả thật cũng không cần để ý tới chuyện rửa chân.

Cũng may các nàng luôn sợ một chuyện.

Ví dụ như đánh đòn.

Nghe lời nói của Chiết Tụ…. khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Gian xấu hổ ửng đó, lại bất ngờ không chịu nghe, giận dỗi nói:

- Không ăn là không ăn.

Nghe giọng nói trẻ con không cao hứng của Thất Gian, Chiết Tụ khẽ giật mình, nghĩ rằng đây là sao chứ, hôm nay ngay cả đánh đòn cũng không sợ sao?

Hắn nghĩ tới vài ngày trước, cảnh tượng lần đầu tiên cũng là duy nhất đánh mông của nàng liền khẽ ngơ ngẩn, tay phải vô thức xoa xoa trên đùi.

Thất Gian thấy được động tác của Chiết Tụ, xấu hổ đập một quyền trên vai hắn.

Chỉ có điều hiện tại Thất Gian đang suy yếu, một quyền này tự nhiên không có sức lực, cũng không giống như làm nũng.

- Không phải sợ.

Chiết Tụ nghĩ tới nguyên nhân nàng không chịu nghe, tận lực khiến âm thanh trở nên dịu dàng, nói:

- Chỉ cần ta sống nhất định sẽ cõng ngươi ra ngoài.

Thất Gian đưa tay nắm chặt y phục của Chiết Tụ, mở to hai mắt, đáng thương nhìn hắn nói:

- Ai chỉ đường cho ngươi chứ?

Chiết Tụ không nhìn thấy hình dạng của nàng, nói:

- Mảnh bóng ma kia đi hướng nào, chúng ta liền đi ngược lại.

Nói xong câu đó hắn liền đứng dậy, cõng nàng lên thẳng trên vai, đi xuống thủy đảo do cỏ dại và cỏ lau tạo thành, đi vào trong vùng nước cạn, hướng về những cọng Túy Toan Chi kia.

Thất Gian ôm hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa trên vai của hắn, không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.

Thất Gian hiện tại rất yếu, thường xuyên buồn ngủ, mấy ngày nay bị hắn cõng trên lưng liền nhanh chóng ngủ đi.

Chiết Tụ cũng không cao lớn, hai vai cũng không rộng, nhưng lại cho nàng cảm giác rất chắc chắn, tựa như một con thuyền cho dù di chuyển thế nào trên đại dương mênh mông cũng không bị lật úp.

Nhưng hôm nay nàng không muốn ngủ, chống cự lại mệt mỏi và suy yếu, lẳng lặng nhìn lên khoảng không trên trời.

Chiết Tụ cảm giác tới rồi, dừng bước lại, trầm mặc một lát nói:

- Ngươi thật không muốn ngủ?

Thất Gian gật đầu.

Nàng cảm giác, cảm thấy nếu ăn vài cọng cỏ dại kia, mê man như vậy có thể sẽ cực kỳ lâu mới có thể tỉnh lại được.

Ai sẽ chỉ đường đi cho hắn?

Khi ta… tỉnh lại, có thể nhìn thấy ngươi nữa không?

Nếu không ra khỏi vùng thảo nguyên này, chẳng lẽ ta sẽ chết khi đang ngủ mê man hay sao?

Ta không muốn như thế.

Cho dù là đi tìm chết cũng muốn thanh tỉnh, như vậy mới có thể xác nhận vẫn đang ở cùng với ngươi.

Bởi vì nàng an tĩnh nên Chiết Tụ cũng trở nên yên tĩnh.

Hắn không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng biết nàng chắc chắn suy nghĩ rất nhiều chuyện không có ý nghĩa.

Nhân loại quả thật rất phiền toái, hơn nữa còn là nữ nhân.

Bất kể là bao nhiêu tuổi.

Lúc đó hoàng hôn như máu, bầu trời phương xa lại đen tối như bầu trời đầy mây.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, cảm giác, sau đó xác nhận phương hướng.

Sau khi làm xong những chuyện này, hắn đưa tay phải lên, dừng ở cần cổ Thất Gian.

Ba~ một tiếng vang nhỏ, Thất Gian ngất đi.

Toàn bộ thế giới đều trở nên thanh tĩnh.

Chu Viên có mảnh thảo nguyên, trên thảo nguyên có mặt trời không lặn, lại bị một bóng ma khủng bố che đậy. Ngoài Chu Viên có cánh đồng tuyết, mặt trời trong cánh đồng tuyết không hề mọc, trong bầu trời đêm cũng có một bóng ma.

Nếu so sánh với mảnh bóng ma khủng bố trên thảo nguyên kia, mảnh bóng ma này có diện tích lớn hơn, không hề cuồng bạo nhưng lại rét lạnh đáng sợ, mơ hồ tản ra khi tức vô địch.

Bóng ma này là ý chí của Ma Quân. Trong mảnh bóng ma này, chiến lực vốn hùng mạnh của ma tướng lại lần nữa được nâng cao, bố trí thành trận pháp, binh lính Ma tộc kéo dài hơn mười dặm cũng lấy được dũng khí thật lớn, bất kể đạo kiếm quang trong gió tuyết kia có chói mắt thế nào cũng không thể làm bọn họ sinh ra một chút ý sợ hãi.

Có thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bóng ma này, chỉ có hai người, một là Tô Ly, người còn lại là quân sư Ma tộc mặc Hắc Bào.

Hắc Bào khoanh chân ngồi ở trên đồi tuyết, trước đầu gối của hắn là một khối thiết bàn, ở giữa bàn có núi non sông ngòi, đầm lầy, có măt trời lặn nhưng lại không có sao, đó chính là Chu Viên.

Ở trên thiết bàn treo bốn chén mệnh đèn, bốn chén mệnh đèn kia đã trở nên mỏng manh, nhất là lửa trong hai ngọn mệnh đèn là như sợi chỉ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

Ở ngoài hơn mười dặm trong gió tuyết, một đạo kiếm quang đẹp tới cực điểm đang qua lại không ngớt giữa đất trời, nhưng lại không cách nào rời khỏi.

Bóng dáng vài tên ma tướng giống như núi đứng sừng sững ở trong gió tuyết, mang theo mấy vạn quân đội Ma tộc đang đuổi theo đạo kiếm quang kia, đạo kiếm quang kia chính là nhân loại.

Tuổi của Tô Ly cũng không lớn đã là sư thúc tổ của Ly Sơn Kiếm Tông, bối phận cực kỳ cao, rất cao chính là kiếm pháp và thực lực cảnh giới của hắn.

Tô Ly không phải thánh nhân, hắn là lãng tử vẫn du tứ hải, ngẫu nhiên mới hiện ra tung tích ở trên thế gian.

Tô Ly không có đứng vào Bát Phương Phong Vũ, bởi vì không có ai biết được hắn ở nơi nào.

Nhưng ai cũng biết thực lực của Tô Ly có thể sắp vào nhóm trước nhất, ngang hàng với thánh nhân, và đồng hành cũng phong vũ.

Thậm chí, bởi vì tính tình của Tô Ly, riêng với trình độ chiến lực cá nhân và lực sát thương, cùng với độ uy hiếp đối với Ma tộc ma nói, người đứng sau Chu Độc Phu chính là người này.

Vì giết chết Tô Ly, Ma tộc đã chuẩn bị rất lâu, cũng đã làm xong tâm lý phải hy sinh rất nhiều cường nhân, trên thực tế, hiện tại đã có một gã ma tướng chết trận, ba gã ma tướng trọng thương.

Mà ngay cả Ma Quân cũng không tiếc hao tổn lực đêm tối, đem ý chí hóa thành một bóng ma che đậy mảnh không trung này.

Hắc bào lại có vẻ rất bình tĩnh, thủy chung khoanh chân ngồi trên đồi tuyết, chỉ có thời điểm hắn toát ra sát ý với Tô Ly mới khiến hắn có phản ứng.

Hắc bào bình tĩnh như vậy là bởi vì hắn tin tưởng vào chính mình.

Dùng Chu Viên dẫn ra cục diện này là hắn tự mình bày ra, không có bất kỳ lỗ hổng nào, hắn tính toán vô cùng chuẩn xác.

Tô Ly cho dù có cường thịnh hơn nữa, chung quy cũng chỉ là người mà không phải thần, không phải là Chu Độc Phu.

Trừ phi Tô Ly ở trong tuyệt cảnh, bởi vì áp lực lớn của thời khắc sinh tử mà tiếp tục đột phá, bằng không tuyệt đối không thể nào còn sống mà rời khỏi.

Mà Hắc Bào, ngay cả một cơ hội này cũng không cho Tô Ly.

Hắc Bào đã chuẩn bị một nồi nước nóng cho Tô Ly, là một cối xay đang chậm rãi di động.

Đương nhiên, theo đạo lý mà nói, Hắc Bào nhất định phải mọi lúc chú ý sát cục trong gió tuyết này, bởi vì dù sao người hắn phải giết là Tô Ly.

Nhưng mà, ngay trước một khắc này, thiết bàn trước người Hắc Bào bỗng nhiên phát sinh biến hóa.

Bên trong mảnh thảo nguyên rậm rạp không thể tính toán tìm kiếm, do đó vẫn là một mảnh vị trí hư vô ảo giác, độc nhiên lại phát ra hào quang cực sáng ngời.

Mảnh hào quang kia chiếu sáng khuôn mặt Hắc Bào, xuyên thấu làn da tái nhợt của hắn, khiến màu xanh ẩn ở bên trong càng ngày càng đậm, sau đó xuyết hiện hai đạo huyết sắc.

Ba loại màu sắc hỗn hợp có vẻ rất mê hoặc tươi đẹp, rất quỷ dị.

Đôi mắt thâm trầm như u minh kia cũng bị mảnh hào quang chiếu sáng.

Trên mặt huyết sắc, sáng ngời trong mắt đều biểu hiện cho sự kích động.

Là chuyện gì lại có thể làm cho người như Hắc Bào kích động như thế?

Thời khắc trước đó, khi nhìn thấy mệnh đèn của Trần Trường Sinh và mệnh đèn của Từ Hữu Dung cùng nhau tiến vào thảo nguyên đã khiến ánh mắt của hắn có chút ngưng trọng.

Nhưng hiện tại hắn đã quên chuyện này.

Cho dù là Tuyết Lão Thành bỗng nhiên suy sụp, hay là Tô Ly lúc này bỗng nhiên một kiếm phá vỡ khoảng khống rời đi hắn cũng sẽ không biến đổi sắc mặt.

Dưới bầu trời đêm chưa từng có chuyện mới mẻ, cho dù là bất ngờ cũng chỉ là xác suất nhỏ, nhưng mảnh quang minh này lại khác.

Hắn nhìn đoàn quang minh trên thiết bàn kia, trầm mặc thật lâu không nói.

Hắn đã sớm không ôm bất cứ hy vọng nào đối với thế giới này, cho nên có thể không mà tới mọi chuyện.

Nhưng hắn đã chờ đợi mảnh quang minh này rất nhiều năm.

Kết cục của Chu Viên đương nhiên không phải là kết quả mạnh nhất mà Hắc Bào thiết kế.

Mấy trăm năm trước, nhân loại và Yêu Tộc liên quân liên phá năm đạo phòng tuyến của Ma tộc, mãi tới khi người của Kỳ Liên sơn và Hạ Lan sơn chết trận trước Tuyết Lão Thành năm trăm dặm, cục diện mới trở nên nguy ngập.

Hắn thiết kế một bàn cờ vô cùng thoải mái.

Trong bàn cờ đó, hắn đùa bỡn chính là lòng người, lợi dụng quan hệ của Thái Tông Hoàng Đế và Vương Chi Sách.

Toàn bộ đại lục đều biết hắn muốn làm cái gì, Thái Tông Hoàng Đế và Vương Chi Sách càng thêm rõ ràng, nhưng lại không có cách nào ngăn cản hắn.

Bởi vì lòng người một khi xuất hiện vấn đề liền vĩnh viễn không thể hủy diệt.

Vương Chi Sách buồn bã từ quan.

Tuyết Lão Thành không có việc gì.

Và kết quả của Chu Viên so với bàn cờ năm đó, bất kể là vận mệnh hay là ý nghĩa đều không thể theo kịp.

Nhưng đối với Hắc Bào mà nói, kết quả của Chu Viên thậm chí còn có ý nghĩa hơn so với bàn cờ năm đó.

Mất đi, sau đó cầm về vốn là chuyện có ý nghĩa nhất.

Vô số năm nay, mọi chuyện hắn làm đều là vì việc này.

Mảnh hào quang trên thiết bàn kia không có trong tính toán của hắn, là biến số lớn nhất trong kết quả của Chu Viên, cũng là biến số hắn hoan nghênh nhất.

Bởi vì sự vật quý giá và ý nghĩa nhất Chu Viên sắp xuất hiện.

Giết chết Tô Ly, giết hơn hơn phân nửa nhân loại sau này.

Tìm lại thứ đã mất đi.

Còn có cái gì hoàn mỹ hơn nữa chứ?

Sâu trong lăng một, phía trên Hắc Diệu Thạch Quan.

Ánh sáng Hồn Xu thu lại, châu báu bị lấy, Hắc Diệu Thạch Quan một mảnh tối đen giống như ban đêm.

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đi vào mảnh bóng đêm này, đi vào trước vết tích kia.

Những vết tích này là văn tự, cũng là tranh vẽ.

Văn tự trang bị thành tranh vẽ, ngoại trừ bọn con nít thích xem nhất, còn có một loại khả năng thường thấy nhất.

Những văn tự và tranh vẽ này là bí tịch công pháp.

Đúng vậy.

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung liếc nhau, bởi vì khiếp sợ mà không biết nên nói cái gì.

Hắc Diệu Thạch Quan có khắc công pháp bí tịch, là đao pháp.

Loại đao pháp này có tên giống với tên của cây đao kia.

Lưỡng Đoạn.

Một đao Lưỡng Đoạn.

trướctiếp