Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 313: Chìa Khóa Của Hắc Quan


trướctiếp

Trong thư miêu tả Trần Trường Sinh ở Học Viện Quốc Giáo cảnh xuân tươi đẹp, hắn đang ôm ấp tiểu công chúa Yêu Tộc.

Ở trong thư của Mạc Vũ cũng miêu tả một hình ảnh.

Ở bên trong hang rồng ở đáy giếng Bắc Tân Kiều, hắn đang ôm lấy thiếu nữ do Hắc Long kia biến thành.

Đúng vậy, cho dù có nhiều khuyết điểm hơn cũng có thể giải thích, nhiều nhất là giải trừ hôn ước biến thành người xa lạ, nhưng không đến mức chán ghét mà vứt bỏ như thế, chỉ có việc này khiến Từ Hữu Dung không thể chịu đựng được, nếu nàng có thể chịu được thì đó chính là nhục nhã lớn nhất đối với chính mình.

- Hắn thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Từ Hữu Dung tận lực bình tĩnh mà miêu tả khách quan nói:

- Hơn nữa đều là những tiểu cô nương không hiểu chuyện.

Bóng đêm bao phủ phía trên lăng mộ tạo ra một mảnh an tĩnh.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên vang lên một tiếng đánh mạnh, sau đó là thanh âm tức giận của Trần Trường Sinh.

- Thật là một tên bại hoại vô sỉ.

Rất tức giận sao? Nhất định là như thế.

Một thiếu nữ thiện lương, yên lặng giống như núi, không ngờ lại phải gả cho một nam nhân vô sỉ như vậy, cho dù là ai cũng sẽ cảm giác vô cùng giận dữ, cảm giác người tài giỏi không được trọng dụng, vô cùng phẫn nộ, nhưng đối với Trần Trường Sinh mà nói… đây thật sự là một chuyện tốt. Bởi vì chiến tranh với Ma tộc, thế giới loài người kỳ thật cũng giống như Tú Linh Tộc đều rất để ý tới việc hôn nhân gả cưới, người trẻ tuổi có hôn ước giống hắn và nàng rất nhiều, cũng giống như nàng nói lúc trước, hôn ước là một loại khế ước được tôn trọng nhất, nếu không phải là tình huống đặc thù sẽ rất khó bị giải trừ ——cũng may hắn và nàng đều gặp người không quen.

Những lời này nghe có chút lạ nhưng lại rất đúng. Chính là bởi vì đối tượng hôn ước đều không ổn như thế mới có động lực và lý do giải trừ hôn ước. Thoạt nhìn dường như là một vấn đề rất phiền toái nhưng lại được giải quyết vô cùng nhẹ nhàng, Trần Trường Sinh lập tức cảm thấy thoải mái rất nhiều. Hắn quyết định thừa thắng truy kích, giải quyết hết các vấn đề cuối cùng.

Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của Từ Hữu Dung nói:

- Chuyện tới lúc này ta cũng không thể lừa gạt ngươi nữa, kỳ thật ta…

Xám xịt nhìn như xa cuối chân trời nhưng chỉ trong thời gian ngắn sẽ đi tới phía trước lăng mộ, thú triều sẽ mang tới tử vong, thời gian mà thế giới này cho bọn họ đã rất ít. Ở thời khắc cuối cùng của sinh mạng bỗng nhiên động tâm, đây là chuyện rất bị thương cũng là chuyện rất may mắn. Hắn chuẩn bị nói cho nàng biết mình chính là Trần Trường Sinh.

Hắn tin tưởng tên của mình toàn bộ đại lục đều biết, cho dù là Tú Linh Tộc ở yêu vực phía xa cũng sẽ biết.

Từ Hữu Dung không biết Trần Trường Sinh chuẩn bị nói ra tên thật của mình, nàng cho rằng hắn chính là đệ tử của Tuyết Sơn Tông, tên là Từ Sinh. Nhìn hắn muốn nói lại thôi, bộ dáng có chút khẩn trương khiến nàng cũng khẩn trương theo.

Từ Hữu Dung cho là hắn muốn thổ lộ.

Nàng trong vô thức liền không muốn nghe, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý nếu hắn thật sự nói ra miệng liền cự tuyệt.

Chỉ có điều…. nàng cũng không muốn cự tuyệt. Nếu hắn nói thích mình, rốt cục mình nên làm cái gì bây giờ? Suy nghĩ của Từ Hữu Dung có chút hỗn loạn, ngay sau đó lại cảm giác mình không hiểu ra sao cả. Rõ ràng một lòng tu đạo, vì sao trước khi chết lại nghĩ tới những việc nhỏ này? Sauy đó những suy nghĩ không hiểu ra sao này đột nhiên biến mất vô tung, chỉ còn lại có bình tĩnh.

Tu đạo có rất nhiều nguyên nhân và mục đích, vì hùng mạnh, vì muốn tìm kiếm sự bình tĩnh trong tinh thần, nhưng tuyệt đại đa số người tu đạo chính là vì hai chữ sinh tử. Vì không sợ sinh tử nên theo đó mà thoát khỏi sinh tử. Vì sao? Bởi vì thời khắc sinh tử có sợ hãi rất lớn, cô độc trăm năm, cũng có trọn đời trầm luân. Mà không lâu trước, một người còn trẻ như nàng vừa mới đi dạo một vòng ở quỷ môn quan.

Thời khắc bây giờ Từ Hữu Dung vô cùng bình tĩnh, có thể…. Xem nhẹ thế tục hồng trần, có thể…. Hiểu rõ nội tâm của mình, tâm không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ, thông mình vô song, nàng nhìn Trần Trường Sinh và đợi lời nói của hắn, ánh mắt yên tĩnh, trong mắt đã có chút ý xấu hổ và ý cười cực kỳ nhạt, chỉ có điều lại bình tĩnh vui sướng, bởi vì đó là thứ nàng tìm kiếm, nàng mong muốn.

Lúc này Từ Hữu Dung vẫn suy yếu như trước, nhưng ánh mắt lại thanh thấu tới cực điểm, cũng kiên định tới cực điểm, trách nhiệm thế gian, nam bắc hợp lực lại đối kháng với Ma tộc, tình cảm sâu đậm của sư huynh, mong đợi của đám sư trưởng, hôn ước ràng buộc, những thứ kia lưu lại bóng ma trong lòng nàng, chỉ cần ở cùng với hắn sẽ được thổi tan, cái gì cũng có thể mặc kệ, không cần quan tâm.

Đúng vậy, một đường đi tới ở Chu Viên, Từ Hữu Dung đã nói qua với hắn rất nhiều, phần lớn đều là các bộ sách tu hành, hồ nước trong núi, rất ít khi tâm sự với nhau, cũng không hiểu rõ về nhau, hắn chính là tri kỉ mình muốn tìm, hắn chính là bằng hữu mình cần. Ở bên vách đá Thánh Nữ Phong, nàng đã từng nói qua, cho dù là quân tử hay là chân nhân cũng không phải có thể là người bạn lý tưởng để cùng vượt qua con đường tu đạo lâu dài, như vậy hiện tại nàng có thể xác định, người khiến nàng nguyện ý cùng vượt qua những năm tháng tu đạo kia đã xuất hiện.

Đúng vậy, đây là thứ Từ Hữu Dung tìm kiếm, mong muốn: Cùng nhau.

Cùng nhau đi dưới trời, cùng nhau tu đạo mãi tới thời khắc cuối của sinh mạng.

Đúng vậy, thú triều càng ngày càng gần, tử vong càng lúc càng gần, có thể sinh mạng lập tức sẽ mất, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân chính này khiến nàng không muốn bắt nạt bản tâm.

Trường cung hóa thành cây ngô đồng đón gió bên cạnh bãi đá, lá xanh nhẹ nhàng lắc lư trong gió, đem ánh sáng u ám thành càng thêm nhu thuận, như là ai đó đốt lên ngọn nến.

Nhìn ánh mắt của Từ Hữu Dung, Trần Trường Sinh mơ hồ hiểu rõ, có chút hé môi chuẩn bị nói.

Đúng lúc đó một lá xanh đột nhiên từ đầu cành bay xuống, chậm rãi dừng ở trên vai của hắn đã cắt đứt tất cả.

Lá cây ngô đồng sở dĩ theo gió rơi xuống không phải là bởi vì mùa thu tới, mà là vì dưới bệ đá truyền tới một đạo chấn động.

Đạo chấn động kia đến từ thật sâu phía dưới thảo nguyên, nhưng trên thực tế lại đến từ thân thể của Trần Trường Sinh.

Không biết tại sao thân thể của Trần Trường Sinh lại run rẩy kịch liệt, răng nanh va vào lách cách giống như người bệnh bị rét.

Từ Hữu Dung hơi kinh sợ hỏi:

- Làm sao vậy?

Trần Trường Sinh không trả lời nàng, nhìn về nơi phát ra chấn động, tay phải vung ra gắt gao cầm chặt chuôi kiếm.

Đạo chấn động kịch liệt này đến từ chính cây đoản kiếm ở bên hông của hắn.

Trần Trường Sinh nắm chặt chuôi kiếm, đoản kiếm vẫn chấn động không ngừng, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh, tần suất càng ngày càng cao, khiến những hoa văn cực kỳ đơn giản ở mặt ngoài vỏ kiếm đều biến thành hư tuyến, không thể thấy rõ.

Lực lượng trong tay hắn cũng càng lúc càng lớn, lại vẫn không thể khiến đoản kiếm an tĩnh lại, có chút bất an không biết xảy ra chuyện gì.

Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh gặp phải tình huống này sau khi Dư Nhân mang cây đoản kiếm này tặng cho hắn.

Thần trí của Trần Trường Sinh dừng ở trên chuôi kiếm, muốn khống chế được nhưng cũng thất bại, thần thức theo chuôi kiếm xâm nhập vào, đi tới trong không gian kia, rốt cục phát hiện ra ngọn nguồn chấn động.

Chai thuốc, bí tịch và châu báu hoàng kim bên trong đều bay khắp nơi.

Có một kiện pháp khí màu đen đang bay với tốc độ cao, gặp phải thứ gì đều đánh thành bột mịn, theo sự nâng cao của tốc độ bay khiến pháp khí màu đen đó cũng càng ngày càng nóng, càng ngày càng sáng ngời, tản khí tức cường đại và ánh sáng ra bốn phía, phảng phất như muốn biến thành một vòng thái dương.

Pháp khí màu đen này chính là Bạch Đế thành Hồn Xu, cũng là trung tâm của lăng mộ Chu Độc Phu.

Lúc này dường như nó cảm giác được bên ngoài tới cái gì đó nên đột nhiên trở nên cuồng bạo.

Nếu lúc này Trần Trường Sinh cảnh giới cao hơn chút, thần thức cường thịnh như trước một chút, hoặc là có thể thử dựa vào quyền sở hữu không gian cưỡng ép trấn áp Hồn Xu trong trạng thái cuồng bạo, nhưng hiện tại hắn không có loại năng lực này, mà ngày cả khiến khối Hồn Xu kia an tĩnh một chút cũng không thể, nếu hắn lại tiếp tục thử nghiệm, thời gian có lâu hơn cũng không thể thành công, thậm chí có khả năng cả không gian cũng sẽ phải chịu tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.

Không có biện pháp khác, hắn chỉ có thể bỏ qua điều này, khẽ vận khởi thần thức phóng khối Hồn Xu màu đen này ra.

Một tiếng chấn động vang lên, Hồn Xu màu đen hiện ra trên bệ đá, đại phóng quang minh, chiếu sách mỗi chiếu lá trên cây ngô đồng, phóng xuất ra uy áp khó có thể tưởng tượng, khiến hô hấp của Trần Trường Sinh và Trần Trường Sinh cũng trở nên gian nan, nhất là Từ Hữu Dung thương thế còn chưa lành, sắc mặt lại tái nhợt suy yếu tới cực điểm.

May mắn chính là Hồn Xu cũng không có thời gian dừng lại lâu ở trên bệ đá, cũng không phát động công kích về phía bọn họ. Càng may mắn hơn, cũng càng không thể giải thích vì sao chính là, khối Hồn Xu này rõ ràng là đã cảm nhận được cái gì tới gần Chu Lăng mới cuồng bạo như thế, nhưng không thử phá vỡ lá cây trên cây ngô đồng, mà thay đổi thành một đạo lưu quang bay vào sâu trong lăng mộ.

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung nhìn nhau, đều hiểu ý tứ trong mắt đối phương, hắn đỡ lưng nàng, đi theo đạo lưu quang kia vào sâu trong lăng mộ.

Sâu trong lăng mộ, trống trải mà u ám, Hắc Diệu Thạch Quan thật lớn, an tĩnh như núi trưng bày ở chính giữa đại điện.

Hồn Xu màu đen lơ lửng ở trên không trung trước Hắc Diệu Thạch Quan, vẫn không nhúc nhích, tản ra ánh sáng thản nhiên giống như một chiếc đèn mệnh.

Khi Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung trở lại lăng mộ liền thấy được một cảnh tượng như thế.

Loáng thoáng vào lúc này, bọn họ còn nghe được một ít âm thanh, âm thanh kia rất mờ ảo, rất u nhạt, giống như đến từ vực sâu hoặc là sâu dưới đáy biển, như thế là tiếng người lẩm bẩm, hoặc như là một đạo nhạc buồn trầm thấp.

Thanh âm mơ hồ không rõ đến từ sâu bên trong khoảng không, khúc nhạc kia cũng không hề liên tục, căn bản không thể nghe rõ giai điệu và nội dung, nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được nội dung của khúc nhạc này.

Hồn này trở về.

Trần Trường Sinh nhìn Hắc Diệu Thạch Quan phía trước Hồn Xu, trầm mặc một lát hỏi:

- Ngươi có nghe thấy không?

Từ Hữu Dung khẽ ừ một tiếng nói:

- Không phải nghe nhầm, hẳn là có còn lưu lại khí tức của một trận pháp nào đó.

- Rốt cục nó cảm nhận được cái gì đến? Ta mơ hồ cảm thấy hẳn là có liên quan tới thú triều.

Trần Trường Sinh nói.

Trước khi bọn họ phát hiện ra khối Hồn Xu màu đen, cùng với rất lâu rồi Hồn Xu đều vẫn an tĩnh, nhưng bây giờ đột nhiên lại trở nên cuồng bạo như thế, cưỡng ép đoản kiếm rời khỏi Trần Trường Sinh bay đến trước hòm quan tài màu đen, kích phát ra hơi thở của trận pháp lưu lại từ xưa, khẳng định là có nguyên nhân riêng nào đó, sự vật trạng thái bỗng nhiên thay đổi từ trước tới nay đều có liên quan tới bên ngoài.

Từ Hữu Dung an tĩnh ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Ta vẫn luôn hoài nghi Hồn Mộc ở trong tay của Nam Khách, hiện tại xem ra là sự thật, hơn nữa nàng cách tòa lăng mộ này càng ngày càng gần.

Lúc trước Trần Trường Sinh đã cảm thấy rất kỳ quái, đoản kiếm có thể ngăn cách thế giới chân thật và thế giới trong vỏ, cùng Hồn Xu này ở bên trong lại có thể cảm giác được khí tức ở bên ngoài, rốt cuộc là có liên hệ gì lại có thể xuyên thấu hàng rào không gian? Lúc này nghe được nàng nói…. cùng với nghĩ tới bốn chứ Khí Hồn Như Một mà bên trong đạo tạng Nam Hoa đã từng đề cấp tới, hắn rốt cục hiểu rõ nguyên nhân.

Khối Hồn Mộc bị mất kia đúng là ở trên người Nam Khách, nàng mang theo thú triều từ bốn phương tám hướng đi tới lăng mộ, càng ngày càng gần, đến lúc này đã khiến Hồn Xu cảm giác được.

Khí Hồn Như Một, giống Hồn Xu có thể trở thành pháp khí trấn thủ Bạch Đế, cũng có thể được gọi là thần khí, có thể sẽ vô cùng muốn gặp Khí Hồn. Không biết qua bao nhiêu năm, Hồn Xu rốt cục cảm nhận được Hồn Mộc trở về nên sẽ có phản ứng thật lớn. Chỉ có điều vì sao Hồn Xu lại không phá không mà không mà đi, ngược lại còn quay tới trước Hắc Diệu Thạch Quan này?

- Hồn Mộc là cái chìa khóa.

Tầm mắt của Từ Hữu Dung rơi từ Hồn Xu xuống Hắc Diệu Thạch Quan, nói:

- Không phải là chìa khóa của lăng mộ này, mà là chìa khóa của thạch quan kia.

Thuở nhỏ đọc Đạo Tạng, trong sách có Thiết Xích. Sau khi tiến vào Chu Lăng, Trần Trường Sinh liền vơ vét hết mọi tài bảo pháp khí trong thạch thất, nhưng lại chưa từng nghĩ biện pháp mở Hắc Thạch Quan này ra, cho dù bên trong có thể cất giấu di sản hắn trân quý nhất, đồng dạng, Từ Hữu Dung cũng là dựa trên sự tôn kính với người trong quan tài nên cũng không mở ra.

Lúc này nghe được lời nói của Từ Hữu Dung…. Hắn mới hiểu được, cho dù lúc trước mình muốn mở ra Hắc Diệu Thạch Quan này thì cũng không thể làm được.

Có khóa cần phải có chìa khóa, Chu Độc Phu không muốn bị người ngoài quấy nhiễu tới sự an nghỉ của mình nên hiển nhiên Hắc Diệu Thạch Quan giống tòa núi nhỏ này sẽ rất khó mở ra.

Từ Hữu Dung nói:

- Hồn Mộc hẳn là đã sớm bị người khác mang ra khỏi Chu Viên, không biết vì sao lại rơi vào trong tay Ma tộc. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ có thể không vào Chu Viên bằng cửa chính mà là lẻn vào bằng một con đường khác, hoặc là cũng có liên quan tới cái này. Mà Hồn Mộc trở lại Chu Viên, cũng đại biểu cho việc Hắc Diệu Thạch Quan đã tới thời khắc mở ra.

- Ngươi nói là Chu Độc Phu trước khi chết…

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút nên miêu tả thế nào, tiếp tục nói:

- … Cũng đã chuẩn bị tốt phải đem mình giấu ở trong Hắc Thạch Quan lại bí mật chiêu cáo thiên hạ, cho nên mới phải để cho người ta mang chìa khóa đi? Nhưng nếu là như vậy, vì sao năm đó hắn không trực tiếp làm?

- Lời nói lúc trước của ngươi kỳ thật rất có đạo lý, thời gian mới là pháp khí hùng mạnh nhất.

Từ Hữu Dung nhìn Hắc Diệu Thạch Quan nói:

trướctiếp